Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Rạng sáng Cửu Hạ giật mình dậy từ trong chăn vì "lò sưởi" bên cạnh, cậu ngơ ngác nhìn xung quanh căn phòng. Đầu óc quay cuồng, cổ đau nhói làm cậu cau mày.

Cửu Hạ đưa tay rờ sau cổ thấy có dấu răng sâu ngoắm, đại não cậu nổ bùm một cái. Cậu bị người ta đánh dấu tạm thời.

Xong rồi!!!

Tay cậu vô thức sờ soạn bên cạnh thì chạm đến Tư Dịch đang sốt hầm hập nằm kế bên. Cậu chồm tới nhìn rõ gương mặt anh.

Oa, đẹp trai nha!!

Âm thầm quan sát cả người và phòng, Cửu Hạ trào phúng một hồi, thật xa hoa. Nhân lúc chính chủ còn đang mê man, cậu nhẹ nhàng xuống giường, mặc áo khoác vào. Cái gì mà đánh dấu, cái gì mà đẹp trai, cậu cứ chạy trước đã.

Cửu Hạ xoay người rón rén ra khỏi phòng thì nghe thấy Tư Dịch trong cơn sốt cảm thấy cổ họng khô rát, trong vô thức thều thào: 

" Nước"

Bước chân cậu khựng lại, trong lòng chia làm hai ý kiến trái chiều. Do dự mấy giây, cậu vẫn thở dài một hơi rồi quay lại bên giường, nhìn giương mặt trắng bệch kia, vẫn là cậu không đành lòng.

Cửu Hạ đi vào phòng tắm, lấy thau nước nóng với cái khăn mặt ra, thấm nước lau mặt và cổ, rồi đắp khăn lên trán Tư Dịch. Lông mày đang nhíu chặt của anh từ từ giản ra. Sau đó, cậu lại bưng ly tới, đỡ đầu anh dậy, đút nước vào.

Bận rộn cả mấy tiếng, Cửu Hạ đưa tay sờ trán Tư Dịch, thấy anh đã hết sốt, cậu vội vàng trùm áo khoác lên đầu, mang giày bước nhanh ra khỏi phòng. Ngó trước nhìn sau, phát hiện không có ai ngoài hành lang, Cửu Hạ mới thở phào đi tới thang máy.

--------

12:00

Trợ lý Bách ôm máy tính bảng ngồi dưới sảnh lớn, tay phải lướt lướt màn hình, vài phút lại ngẩn đầu lên nhìn về phía cửa thang máy, rồi vài phút lại xem đồng hồ. 

Nhìn cửa lớn người ra kẻ vô, điện thoại thì báo tin nhắn liên tục, Trợ lý Bách thầm nghĩ: 'boss nhà mình chưa bao giờ dậy trễ như thế này, sáng giờ đã bỏ một cuộc họp và hai cuộc đàm phán cho dự án phim truyền hình'

Đợt tầm hai tiếng sau, anh ta chịu không nổi nữa, đành ôm cặp xách đi lên tầng. Đứng trước cửa phòng, trợ lý Bách đưa tay lên do dự vài giây nhưng cuối cùng vẫn quyết định gõ cửa.

Cốc cốc cốc

" Tư tổng, ngài dậy chưa ạ?"

Cốc cốc cốc

" Tư tổng??"

" Tư tổng? Ngài ổn không ạ??"

Đáp lại lời cậu ta chỉ có im lặng và im lặng, sốt ruột cậu ta gọi điện thoại thì nghe tiếng ở bên trong vọng ra. Trợ lý Bách vội vàng gọi cho quản lý bảo cầm thẻ phòng dự phòng lên. Năm phút sau, Giám đốc Dạ hớt hải chạy tới đưa thẻ phòng cho trợ lý Bách. 

Vừa mở được cửa cả hai xông vào phòng thì giám đốc Dạ bị mùi pheromone nồng nặc hun đến choáng váng đầu óc, ngã quỵ xuống đất. Trợ lý Bách vì là Beta nên nhất thời ngây ngốc vẫn chưa hiểu chuyện gì. Cậu ta chạy đến vừa chạm vào người Tư Dịch thì lập tức rụt tay lại.

Nóng!! Quá nóng

Lay lay mấy cái thấy Tư Dịch vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, trợ lý Bách mặt trắng bệt, giọng hoảng hốt gọi cấp cứu đưa người đến bệnh viện số 1 thành phố A.

Lát sau hai xe cấp cứu phóng như bay trên đường,một chiếc chở Giám đốc Dạ bất tỉnh. Một chiếc chở Tư Dịch, anh nằm trên băng ca đang được Phó Hành Giang đo nhiệt độ, nhìn chỉ số trên nhiệt kế, Phó Hành Giang cau mày quay qua chất vấn Bách Điệp:

" Cậu ta sốt từ khi nào? "

" Tôi không biết!"

" Tại sao lại không biết!?"

" Đêm qua sau khi tiêm thuốc ức chế, ông chủ đi về phòng xong không liên lạc gì nữa. Những lần trước tiêm xong đều bình thường, tôi làm sao biết lần này lại sốt cao đến vậy, nếu tôi biết có đuổi tôi cũng không đi" - Trợ lý Bách ảo não ngồi trên băng ghế run rẩy trần thuật lại, đây là lần đầu cậu ta thấy boss bất tỉnh, mặc dù boss hay đau bệnh nhưng chưa bao giờ thế này. Trong lòng lại càng thấy tội lỗi và  áy náy, nếu lúc đó cậu ta đi theo lên cùng thì chuyện đâu đến nỗi như vậy.

10 phút sau, xe dừng trước cổng cấp cứu, hàng loạt bác sĩ y tá đứng đấy đợi sẵn, vừa thấy Tư Dịch, bọn họ nhanh chóng đẩy anh vào, Phó Hành Giang dặn dò trợ lý Bách vài câu rồi đi theo vào phòng bệnh. 

Sau hàng loạt kiểm tra từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài thì các chỉ số đều ổn, chỉ có nồng độ pheromone là cao ngất ngưỡng. Ngay cả Alpha như Phó Hành Giang khi ngửi thấy mùi này cũng cau mày dè chừng, cơ thể đưa ra kháng cự tới gần Tư Dịch, hết cách anh ta đành xịt hai chai khử mùi cho Tư Dịch.

" Đưa Tư tổng lên phòng VVIP2 đi" - y tá gật đầu dạ vâng với Phó Hành Giang rồi đẩy giường bệnh về phía thang máy.

------------

Mấy ngày sau đó, Cửu Hạ làm ổ tại nhà Thẩm Ôn Dục, ăn dầm nằm dề ở đấy, ba mẹ Thẩm cũng rất chào đón cậu. Hai người chơi với nhau từ hồi cấp hai đến bây giờ, ngót nghét cũng 10 năm rồi.

Trong phòng, Thẩm Ôn Dục mặc áo hoodie màu đỏ tươi, quần sooc trắng, miệng ngậm cây kẹo mút, tai đeo tai nghe màu đen. Mắt nhìn màn hình máy tính, tròng mắt màu nâu lượn qua lượn lại.

Còn Cửu Hạ mặc bộ pijama màu đen cộc,  cuộn mình trong bọc chăn, lướt điện thoại, lâu lâu cậu lại liếc nhìn Thẩm Ôn Dục một cái, miệng mấp máy mấy lần vẫn không nói được gì. Cựu Hạ thở dài lại nhìn điện thoại tiếp.

" Tên nhóc nhà cậu, có cái quần gì muốn nói thì nói đi, cứ nhìn tớ chằm chằm vậy, da gà da heo nổi hết lên rồi này!" - Thẩm Ôn Dục buông con chuột ra, xoay ghế về phía Cửu Hạ, tiện tay gỡ tai nghe xuống, tay phải chỉ tay trái, thái độ ghét bỏ con sâu lười trên giường kia.

" Tớ...tớ...không...không có gì đâu...không có gì đâu" - Cửu Hạ lắp bắp trả lời

" Không giấu tớ chuyện gì chứ?"

"Không"

Thẩm Ôn Dục híp mắt nhìn Cửu Hạ, ánh mắt nguy hiểm đầy thăm dò, cậu ta à một tiếng, xong đứng phắt dậy đi đến bên giường túm Cửu Hạ lôi ra khỏi chăn, gằn giọng: " Ha, tên tiểu tử nhà ngươi, mau khai ra, không ta sẽ cắt phần trà sữa chiều nay của ngươi"

" Đại nhân, xin người giơ cao đánh khẽ, tớ....tớ khai..." - Cửu Hạ bị xách lên như con gà chết toi, ỉu xìu xin tha.

Rồi cậu vén cổ áo xuống, nơi đó vẫn còn dấu răng nhàn nhạt. Sau đó là màn thuyết trình về sự kiện "bị cắn" của Cửu Hạ, Thẩm Ôn Dục càng nghe mặt càng đen.

"Làm sao bây giờ, lần cắn đầu tiên phải để dành cho người yêu của tớ chứ!!!" - Cửu Hạ vò đầu bức tóc rên rỉ.

Còn Thẩm Ôn Dục đen mặt, túm lấy Cửu Hạ quát: "Con mẹ nó, tên khốn nào cắn bé yêu của tôi."

" Tớ không biết, nhưng mà anh ta đẹp trai lắm, đẹp kiểu cấm dục ý"

Thẩm Ôn Dục: "..."

Tên này bị úng não phải không? Bị một tên Alpha ất ơ nào đó cắn mà còn khen người ta đẹp trai!!! 

Thật là muốn gõ cho mấy cái.

Còn tên Alpha ất ơ "nào đó" đang ngồi trên giường bệnh hắt xì liên tục. Anh ghét bỏ nhìn Phó Hoàng Giang, nhìn hắn ngồi thư thái trên sô pha, tay bóc một quả quýt bỏ vô miệng, còn cười hì hì nhìn anh. Dáng vẻ thiếu đòn đó, aaa, ngứa mắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net