Chương 20: Một nụ hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Chè Beta: Quin

Hàng mi dài của Harry run lên vì bất an, đôi mắt xinh đẹp đột ngột mở ra.

Trời đã về khuya, cả lâu đài chìm trong giấc ngủ nhưng bệnh thất lại sáng sủa lạ thường.

Vợ chồng Weasley đều đang ở đây. Vẻ mặt người đàn ông tóc đỏ bồn chồn lo lắng, trong khi bà vợ đậm người của ông đang lau nước mắt, ôm chặt lấy Ron vẫn còn đang sợ hãi vào lòng. Cô con gái út Ginny hôn mê và cậu con trai Percy bị hóa đá của họ đang nằm trên hai chiếc giường bệnh kề nhau.

Harry khẽ nghiêng đầu tìm kiếm bóng dáng của cậu bé tóc vàng. Draco nằm trên chiếc giường ngay cạnh cậu, khuôn mặt vốn đã tái nhợt giờ lại càng giống một hồn ma trắng bệch.

Cậu gắng gượng ngồi dậy nhưng khắp người đau nhức như muốn rã rời, đầu óc cũng choáng váng, chỉ chống đỡ được một chút rồi lại ngã ra sau.

"Harry, giờ trò chưa dậy được đâu." Bà Pomfrey chú ý tới động tĩnh của cậu, vội vàng bước tới.

Tất cả những ai còn tỉnh trong bệnh thất đều đổ mắt về phía cậu.

Harry loay hoay muốn cuộn người lại nhưng một cánh tay cũng khó nhấc lên nổi.

"Uống cái này đi con." Bà Pomfrey đỡ cậu dậy rồi đút cho cậu một lọ thuốc đủ màu ngòn ngọt như nhiều loại trái cây trộn lẫn vào nhau.

"Cục cưng, giờ con đưa ta cuốn nhật ký này được không? Ta sẽ đặt nó ở bên giường con, chỉ cần quay đầu là con có thể nhìn thấy nó, được không nào? Sẽ không ai lấy nó đâu, cũng không ai đọc nó đâu. Thả lỏng đi..." Bà Pomfrey dịu dàng nói.

Lúc này Harry mới nhận ra cuốn nhật ký bị cắm chặt răng nanh vẫn đang bị siết chặt trong tay cậu. Cậu nắm chặt đến mức dù đang hôn mê cũng không ai có thể kéo nó ra khỏi tay cậu được.

Cậu khẽ gật đầu, cuối cùng cũng chậm rãi buông lỏng tay.

Harry được đặt nằm lại trên giường, thẫn thờ nhìn chằm chằm lên trần nhà. Mãi cậu mới nhận thức được đúng là mình có hơi điên cuồng quá. Có lẽ vì đã từng "chết" không chỉ một lần nên tính cách cậu bắt đầu có xu hướng tự huỷ hoại bản thân mà chính cậu cũng không nhận ra, cứ như là cậu không hề sợ chết.

"Giáo sư Snape đã cải thiện mùi vị của lọ thuốc phục hồi này, con thấy thế nào?" Bà Pomfrey sờ trán cậu, dịu dàng hỏi.

Harry ngạc nhiên nhìn quanh tứ phía nhưng không tìm thấy bóng dáng vị Giáo sư áo choàng đen đó đâu.

"Tốt hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn bà Pomfrey." Harry cảm thấy đã khôi phục được chút sức lực nhưng cơ thể vẫn còn đau nhức dữ dội, cuối cùng đành phải từ bỏ ý định rời giường.

Vợ chồng Weasley đưa Ron đến cảm ơn Harry. Harry lắc đầu, nói, "Con muốn cảm ơn Ron, nếu không có cậu ấy thì con đã bị Tử Xà ăn thịt mất rồi."

Trên khuôn mặt tái nhợt của Ron dần ửng đỏ, sau đó cả khuôn mặt cậu ta đỏ bừng lên, ngay cả tai cũng đỏ rực.

"Không... Không... Không..." Cậu ta liên tục xua tay, lắp bắp nói.

Thực ra, trừ việc Ginny là em gái cậu ta ra thì dường như cậu ta chỉ là người ngoài cuộc vô tình xông vào chuyện này, cậu ta vẫn chưa hiểu cuộc trò chuyện giữa Harry và Riddle có ý nghĩa gì, cậu ta vẫn không hiểu sao thanh kiếm kia lại đột nhiên xuất hiện trong chiếc nón phân loại, dù đã giết được con Tử Xà đó, cậu ta vẫn còn hoang mang và ngơ ngác.

"Thanh kiếm đó đột nhiên xuất hiện." Ron cố gắng giải thích, "Mình không biết chuyện gì đã xảy ra, nó cứ như vậy đập thẳng vào đầu mình... lúc ấy mình không kịp nghĩ đến cái gì khác, bởi vì trông cậu sắp.... Ừm...."

Ron nuốt từ "Chết" trở lại mồm.

"Vì cậu là một Gryffindor dũng cảm." Harry nhếch miệng, cười với cậu ta, "Đó là thanh bảo kiếm của Gryffindor, chỉ một Gryffindor thực sự dũng cảm mới lấy được nó, con nói có đúng không ạ? Thưa Giáo sư Dumbledore."

Harry đưa mắt nhìn vị Hiệu trưởng già với bộ râu trắng xuất hiện phía sau họ.

"Đúng rồi, con ạ." Giáo sư Dumbledore nhìn Ron âu yếm, xoa mái đầu lấm lem của cậu ta, nói: "Có vẻ Harry thông thái của chúng ta biết rất rõ về bảo vật Gryffindor. Thanh kiếm của Gryffindor là thanh kiếm bảo hộ, con rút được nó ra khỏi mũ Phân loại không chỉ vì con là một Gryffindor xứng đáng, mà còn vì con muốn bảo vệ điều gì hoặc ai đó."

Ron cúi gằm xuống, mặt đỏ bừng như sắp rỏ máu đến nơi. Bà Weasley nhìn cậu ta đầy tự hào, kích động hôn lên trán cậu ta một cái thật kêu.

Khi nhận tin từ Giáo sư Dumbledore rằng mấy cây Nhân Sâm chữa hóa đá phải mất một thời gian mới trưởng thành và Ginny đã được cho uống thuốc rồi sẽ sớm ổn lại, nhà Weasley đã đưa Ron rời đi. Dù cậu bé tóc đỏ đáng thương hoàn toàn lành lặn nhưng cậu đã rất sợ hãi, điều cậu ta cần nhất bây giờ là được tắm rửa và ngủ một giấc thật ngon.

Bà Pomfrey trở lại văn phòng của mình, nhường không gian cho Giáo sư Dumbledore và Harry. Bệnh thất đột nhiên chìm vào yên lặng.

Harry nghĩ mình nên nói cái gì đó, nhưng lúc này cả thể xác lẫn tinh thần cậu đều kiệt quệ, lồng ngực như bị một cục bông lớn đè nghẹt, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng cậu chỉ nhẹ giọng hỏi: "Con bị nanh độc của Tử Xà đâm vào, con đã được chữa lành bởi nước mắt của Phượng hoàng đúng không ạ?"

Cụ Dumbledore gật đầu nói: "Đúng vậy, Harry, chỉ là thể chất của con có vẻ hơi đặc biệt, những vết thương đó không thể nào chữa lành hẳn, điều này khiến Fawkes cảm thấy hơi thất bại."

Harry bật cười thành tiếng, tưởng tượng ra cảnh con phượng hoàng rầu rĩ, đột nhiên cảm thấy nó rất dễ thương.

Đúng lúc này, cánh cửa bệnh thất lại lần nữa mở ra, vợ chồng nhà Malfoy vội vã xông vào với vẻ đầy mệt mỏi.

Harry chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu cha mẹ dành cho con cái, việc họ xuất hiện ở đây không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Bà Malfoy nhào đến bên mép giường của Draco, hốc mắt đỏ bừng.

"Hiện giờ trò ấy hơi yếu, ngủ một giấc thì sẽ khỏe lại thôi." Giọng cụ Dumbledore như có tác dụng xoa dịu người khác, bà Malfoy trông có vẻ nhẹ nhõm hơn.

Dù thế, sắc mặt ông Malfoy vẫn rất tệ, ông ta phớt lờ vị phù thủy vĩ đại nhất thế kỷ, đi thẳng về phía Harry.

"Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cứu con trai ta, cậu Potter." Ông Malfoy tháo găng tay, duỗi về phía cậu bé tóc đen đang nằm trên giường, kìm nén vẻ không hài lòng khi đối mặt với cụ Dumbledore và cố nở một nụ cười thân thiện với Harry. Đối với ông ta, đây rõ ràng không phải là chuyện dễ dàng gì cho cam.

Harry bắt tay ông ta, khiêm tốn và lễ phép đáp: "Cháu không làm gì cả, ngài quá khen rồi ạ."

Rõ ràng Lucius Malfoy không biết đối xử với một đứa trẻ như thế nào cho dịu dàng, may là ông ta có vợ giải vây giúp: "Không, Harry, chúng ta phải cảm ơn con. Ta trân trọng mời con đến chơi tại thái ấp Malfoy, luôn luôn chào đón con tới bất cứ lúc nào."

Harry ngượng ngùng gật đầu, khẽ "Dạ" một tiếng.

"Ngài Malfoy và phu nhân, nếu không phiền, hai người có thể đến văn phòng của ta một lát." Cụ Dumbledore kịp thời nói.

Chuyến đi này của ông Malfoy không phải để hỏi tội, vì thế dù vẫn tỏ ra không ưa cụ Dumbledore nhưng cũng không tỏ ra quá tức giận.

"Giáo sư." Harry đột nhiên nói, "Con giữ chiếc răng nanh này được không ạ? Cuốn sách Độc dược con mới đọc dạo gần đây có nhắc đến công dụng và hiệu quả của nọc độc Tử Xà, con muốn thử chiết ra một chút. Còn cuốn nhật ký này..."

Harry nâng thứ trong tay lên, hài lòng khi thấy vẻ mặt ông Malfoy biến sắc.

"Dù Ginny và Draco bị thương vì nó nhưng con nghĩ giờ nó đã bị phá hủy hoàn toàn, sẽ không còn ai bị nó hấp thụ sự sống nữa."

"Tất nhiên rồi Harry, chiếc răng nanh này là chiến lợi phẩm của con. Con hoàn toàn có thể giữ lại, chỉ cần chú ý an toàn thôi." Giáo sư Dumbledore nháy mắt với cậu, nói, "Còn cuốn nhật ký... con nói đúng... giờ nó cũng là của con, vứt đi hay là giữ lại là tùy ý."

"Cảm ơn Giáo sư ạ." Harry nói với cụ, nhưng đôi mắt thì liếc về phía ông Malfoy.

Vẻ mặt của Lucius Malfoy lúc này vô cùng tệ nhưng ông ta đã nhanh chóng che lấp nó bằng một tiếng ho nhẹ.

Mọi người đã rời khỏi đây.

Harry quay đầu nhìn Draco, đột nhiên bắt đầu hy vọng ông Malfoy lựa chọn đổi phe vì Draco bị thương do đồ vật hắc ám do Voldemort để lại, dù chỉ là trung lập cũng đã tốt lắm rồi, như vậy, có lẽ Draco sẽ bước đi trên một con đường hoàn toàn khác.

Nếu Giáo sư Dumbledore có thể thuyết phục ông Malfoy lúc Voldemort chưa quay trở lại thì tỷ lệ thành công sẽ rất lớn, bởi xét cho cùng, việc Draco vô tình dính vào sự kiện Phòng chứa Bí mật là một cơ hội rất tốt...

Cậu nghĩ vậy, rồi từ từ bước vào giấc mộng đẹp.

Draco Malfoy mười bảy tuổi theo cha mẹ mình bước về phía bóng tối.

Đột nhiên hắn quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Harry. Chàng trai tóc vàng... có lẽ sau khi trưởng thành thì nên gọi là người đàn ông mới phải, khóe môi hơi cong lên, có vẻ là nụ cười mỉa mai thường thấy ở hắn ta, hoặc chỉ là một mớ cơ không được tự nhiên lắm đang co giật.

Harry đã nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của Draco Malfoy, phần lớn đều là kiêu ngạo, ngang ngược không coi ai ra gì, lời nói sặc mùi kẹp dao giấu kiếm đầy mỉa mai, dối trá khiến người người cay ghét. Nhưng hắn ta cũng có lúc bị tổn thương, Harry đã từng nhìn thấy, thậm chí còn gây ra tổn thương rất lớn cho cơ thể hắn ngay khi hắn ta bất lực nhất. Harry cũng đã nhìn thấy sự yếu đuối và đớn hèn của Draco Malfoy, điều này từng khiến Harry coi thường hắn.

Tuy nhiên, chính chàng trai mang Dấu ấn Hắc ám và mẹ hắn đã cứu mạng Harry, dù vì sợ hãi hay vì bất cứ lý do nào, đây là sự thật không thể phủ nhận.

Khi Draco Malfoy quay đầu lại, đôi mắt xám chăm chú nhìn cậu, một ánh mắt Harry chưa bao giờ nhìn thấy.

Trái tim Harry hụt đi một nhịp.

Người đàn ông tóc vàng có vẻ đang nói lời tạm biệt với cậu, nhưng dường như cũng có hàng ngàn lời muốn nói với cậu.

Nhưng Harry không có cơ hội để nhìn thêm lần nữa, Draco Malfoy đã quay người, biến mất vào trong màn đêm.

Đột nhiên Harry mở mắt, đúng lúc bắt gặp đôi mắt xám đang chăm chú nhìn mình của Draco, trong mắt cậu ta, ánh mặt trời lấp loáng vàng như đang nhảy nhót.

Trong tích tắc, Harry gần như không thể phân biệt được đâu là thực đâu là mơ.

Cậu bé tóc vàng hoảng sợ khi cậu đột nhiên mở mắt và giật mình lùi lại. Gần như vô thức, Harry vươn tay nắm lấy ống áo cậu ta.

Họ lặng lẽ nhìn nhau, không khí dường như ngưng đọng.

Harry mở miệng, nhưng bộ não rối bời khiến cậu không thốt ra nổi từ nào.

"Harry?" Draco đỏ mặt, nhẹ nhàng gọi tên cậu.

Cậu bé tóc đen đột nhiên cảm thấy hơi sợ. Cậu chưa bao giờ nhút nhát như vậy, ngay cả khi đối mặt với Voldemort và những gì mà cậu đang đối mặt bây giờ là sự say mê của Draco mười hai tuổi dành cho cậu.

Cậu và Cho bắt đầu từ tình yêu thầm kín ngây thơ và mơ hồ, mối quan hệ ngắn ngủi của họ cũng mơ hồ không kém, mà dường như sự khởi đầu với Ginny cũng chẳng rõ ràng gì. Tụi nó cũng từng ôm hôn nhưng Harry nghĩ có thể lúc ấy cậu chỉ đang tìm kiếm sự an ủi từ đối phương. Lần lượt mất đi chú Sirius và Giáo sư Dumbledore đã khiến cậu nản lòng và Ginny chắc chắn là ngọn lửa nóng xông thẳng vào trái tim để sưởi ấm cậu. Nhưng so với người yêu, Ginny càng giống một thành viên không thể thiếu trong gia đình hơn, chỉ là yêu thương nhiều hơn người thân một chút.

Rốt cuộc tụi nó chia tay, Harry không tài nào chịu đựng cảnh bất kỳ người thân yêu nào của mình lâm vào nguy hiểm. Nhưng thật kỳ lạ, Harry tưởng tình yêu cậu dành cho Ginny sẽ ngày càng bền chặt sau khi chia cách, nhưng lại không như vậy. Trên con đường trắc trở chông gai, chuyện tình yêu ngắn ngủi dường như dần nguội lạnh, chỉ còn lại sự yêu thích ấm áp như gió xuân.

Đó là tình cảm gia đình chứ không phải tình yêu. Cuối cùng thì Harry cũng hiểu.

Trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, cậu trân trọng tình bạn, khao khát tình cảm gia đình, nhưng chưa bao giờ được trải qua hương vị tình yêu một cách trọn vẹn. Nó như một báu vật quý hiếm chỉ có thể gặp chứ không thể có được, Harry đã cố gắng kiếm tìm nhưng không thành công.

Nếu đó là Draco thì sao?

Harry không biết.

Hiếm khi chú sư tử con gan lì này chọn cách rút lui như một con rắn con thận trọng tự bảo vệ mình, phun lưỡi ra cẩn thận thăm dò nhưng không dám rời hang của nó.

"Draco, cậu cảm thấy thế nào rồi? Ổn hơn chưa?" Harry buông ống áo cậu nhóc tóc vàng, nhoẻn miệng cười nhợt nhạt.

"Tốt hơn cậu nhiều." Nom Draco có vẻ không vui, lẩm bà lẩm bẩm, "Cậu liều mạng quá đấy..."

"Nhưng nếu tôi quá tiếc mạng của mình, không phải các cậu sẽ chết sao?" Nụ cười của Harry dần nở rộng, trông có sức sống hơn nhiều.

Draco lại câm nín, mồm mép sắc bén của cậu ta luôn thất bại mỗi khi đối mặt với Harry.

"Cậu ngồi dậy được chưa? Bà Pomfrey nói cậu bị thương nặng lắm." Draco lựa chọn từ bỏ chủ đề ban đầu, thay vào đó hỏi.

"Không sao, chỉ chóng mặt tí thôi." Harry chậm rãi bò dậy, dựa vào đầu giường, cảm giác cơ thể không còn đau nhức nữa, "Tôi chả thích nằm mãi trong bệnh thất đâu, mặt trời bên ngoài đẹp quá...."

"Nhưng cậu không thể ra ngoài được." Draco cáu kỉnh lườm cậu một cái, "Cậu phải ở lại đây tới khi nào bà Pomfrey vừa ý mới thôi.... nếu cậu không thể tham gia Quidditch vì ốm yếu, Flint chắc chắn sẽ xé xác cậu."

Harry cười toe rồi hỏi về ba người bạn còn lại của mình.

"Tụi đó đến lớp rồi, cậu đã lỡ mất chuyến thăm của họ rồi đấy, nhưng tan học xong tụi đó sẽ đến đây nữa." Draco ngồi trở lại giường của mình, mở hộp chocolate ếch nói, "Muốn ăn một ít không?"

Harry lắc đầu, cảm thấy mồm miệng nhạt thếch.

Trên chiếc giường chếch hướng ở phía đối diện, cô bé tóc đỏ vừa tỉnh dậy đang nhìn cậu không chớp mắt, lúc phát hiện ánh mắt cậu, cô bé lập tức đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác. Harry muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì mới phải.

May mắn thay, bà Pomfrey đã xuất hiện - bà ấy luôn xuất hiện rất đúng lúc.

Bà rót cho Harry một lọ thuốc phục hồi vị trái cây khác và lấy cho tụi nó một vài thứ gì đó để ăn.

Dưới ánh mặt trời ấm áp, mùi hương của nước ép bí đỏ và bánh trái cây đã xua tan mọi ký ức tồi tệ.

Cuối cùng đến ngày Harry có thể rời bệnh thất, đám Khoai Ma đã trưởng thành, sẽ sớm được dùng để chế tạo thành loại thuốc chữa lành hóa đá giúp Hermione và Percy tỉnh lại.

Harry cũng không bỏ lỡ trận đấu Quidditch và lại thêm một lần đại thắng, Cúp Nhà gần như đã nằm gọn trong lòng bàn tay của Slytherin rồi.

Điều đáng nói là cuối cùng Harry và Ron lại lần nữa trở thành bạn của nhau.

Một chiều sau khi Harry được xuất viện, Ron vặn vẹo đầu ngón tay, muốn được nói chuyện riêng với cậu.

"Mình xin lỗi, Harry." Tụi nó tới một phòng học trống, Ron nói với vẻ lo lắng: "Mình không nên xa lánh cậu vì cậu bị xếp vào Slytherin, cậu cũng không giống như những gì mà người ta nói ...."

"Slytherin vốn không như cậu nghĩ đâu." Harry khoanh tay, lạnh lùng nói, "Chúc mừng cậu cuối cùng cũng nhận ra."

Trông Ron càng lo lắng hơn trước, cẩn thận nhìn Harry, sắc mặt đỏ bừng. Nhưng ngay sau đó, Harry bật cười và ôm lấy cậu ta.

"Được rồi Ron, mình vẫn luôn coi cậu là bạn mà!" Đây là lời nói thật.

Ron cuối cùng cũng nhận ra mới nãy Harry chỉ đang ghẹo mình, cậu ta vỗ nhẹ vào lưng Harry rồi bật cười theo. Cậu ta cảm thấy hơi áy náy vì những lời nói của Harry nhưng cậu ta tin chắc rằng tình bạn sau này của họ rồi sau này sẽ bù đắp tất cả.

"Vậy từ giờ chúng ta sẽ là bạn, Ron." Harry buông cậu bé tóc đỏ ra, chìa tay về phía cậu ta, nói "Giờ tụi mình làm quen lại với nhau nhé. Tên mình là Harry Potter, và mình là một Slytherin."

"Tất nhiên rồi Harry." Ron vui vẻ bắt tay, đáp lại bằng nụ cười toe toét: "Mình là Ron Weasley, và mình là một Gryffindor."

Đây chắc chắn là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đối với Harry trong khoảng thời gian gần đây.

"Đúng rồi..." Harry đột nhiên chuyển sang đề tài khác, ánh mắt lóe lên một chút nghịch ngợm, "Năm đứa Slytherin tụi mình không thể tách rời, có cả Hermione nữa, bạn ấy là thành viên trong nhóm học tập thư viện của bọn mình, hoan nghênh cậu gia nhập."

Biểu cảm của Ron nhanh chóng sụp đổ nhưng Harry không cho cậu ta cơ hội từ chối.

Kể từ đó, chiếc bàn dài tám người duy nhất dành trong thư viện đã bị một nhóm học sinh chiếm giữ suốt một thời gian dài. Ngoài năm đứa Slytherin và Hermione, Ron cũng miễn cưỡng bị kéo tới đây, nhưng nể tình vì có thể tham khảo bài tập về nhà, tuy mồm thì luôn kêu ca phàn nàn nhưng cơ thể lại rất thành thật, lúc nào cũng có thể thấy bóng dáng cậu bé tóc đỏ bên cạnh tụi nó.

Học sinh cả trường đều cảm thấy cảnh tượng này rất thần kỳ, dù sao sau ngần ấy năm như vậy, Slytherin dường như luôn bị xa lánh, chưa bao giờ có mối quan hệ thân thiết với học sinh nhà khác như thế này.

Vì chuyện trong Phòng chứa Bí mật diễn ra sớm hơn dự kiến ​​nên kỳ thi cuối kỳ không bị hủy bỏ. Hermione có vẻ rất lo lắng vì đã bỏ lỡ rất nhiều bài tập về nhà, ngay cả những ghi chép mà Harry đóng góp cũng không an ủi được cô nàng, các cậu bé dạo gần đây không dám trêu chọc cô phù thủy nhỏ đang trong thời kỳ cáu kỉnh này.

Về những chuyện trong Phòng chứa Bí mật, Harry đã giải thích ngắn gọn cho Ron, về cuộc đối thoại giữa Harry và Riddle, Ron lựa chọn quên nó đi vì nó quá ảo ma đối với cậu ta. Cậu ta vẫn nhớ lúc trên tàu, Harry đã vì cậu ta mà từ chối cái bắt tay chào hỏi của Draco, kết quả là, Draco không những không ghét Harry mà thậm chí còn say mê Harry nữa, điều này không giống việc mà một Malfoy sẽ làm.

Nếu Ron không nói và Harry cũng im lặng thì tất nhiên Draco sẽ không biết việc cậu ta mê mẩn Harry đã không còn là bí mật với cậu bé tóc đen nữa.

May mắn thay, Draco vẫn chưa định tỏ tình với Harry nên mối quan hệ giữa hai đứa dường như vẫn duy trì như cũ. Chỉ mình Harry biết không đời nào cậu có thể hoàn toàn tĩnh tâm được, nhất là khi cậu nhóc tóc vàng ngày nào cũng quanh quẩn bên cậu.

Draco mới mười hai tuổi, hai đứa từng là đối thủ một mất một còn của nhau, giờ cũng chỉ là bạn thôi. Harry tự nhủ như vậy nhưng cậu vẫn không ngăn nổi trái tim mình đập thình thịch khi ở cạnh Draco. Không biết thì không sao, nhưng nếu đã biết rồi thì thật khó để bình tĩnh đối mặt với những hành động thân mật như ghen tị hay sự chiếm hữu của đối phương.

Dù linh hồn Harry đã trưởng thành nhưng cậu vẫn không giỏi việc ứng phó với các vấn đề tình cảm. Cậu cứ rối rắm mãi cho đến khi đã lên tàu rời khỏi trường học, Harry vẫn không thể nào gỡ được mớ bòng bong trong lòng mình.

Bộ ngũ Slytherin chui hết một khoang tàu như thường lệ, tíu tít nói chuyện và tưởng tượng về kỳ nghỉ của mình, tụi nó đều rất lo khi Harry trở về sẽ lại bị người thân ngược đãi.

Harry mỉm cười lắc đầu, nói: "Chắc là không đâu. Giáo sư Dumbledore nói với mình là thầy đã nói chuyện với dì của mình rồi."

"Nhất định phải về sao?" Draco cau mày hỏi.

"Dù chỉ ở lại không lâu, năm nào tớ cũng phải về đó một lần, dù sao thì phép thuật huyết thống có thể bảo vệ được tớ."

"Lão Dumbledore bị điên à? Lão ta gọi đó là bảo vệ á?"

"ý là bảo vệ tớ khỏi Voldemort."

Harry bình tĩnh nhìn Draco, ánh mắt thể hiện sự điềm đạm và thờ ơ không phù hợp với tuổi tác. Cậu nhóc tóc vàng đột nhiên vô cớ bối rối, không thể thốt nổi câu nào nữa.

"Ừm... Bọn mình chơi bài nhé? Mình mới học được một cách chơi khác." Blaise cảm nhận được bầu không khí có vẻ không ổn, vội vàng nhảy ra hoà giải.

Harry lắc đầu từ chối lời đề nghị của cậu ta, cuộn mình lại vào một góc yên lặng lật xem cuốn album của cha mẹ mình.

Chẳng mấy chốc nữa, cậu sắp được gặp lại chú Sirius. Cậu thề, nhất định sẽ để cho cha đỡ đầu quang minh chính đại trở thành người giám hộ của mình và sẽ không bao giờ để mất người thân duy nhất thêm lần nữa.

Dáng vẻ như ôm một bụng tâm tư của Harry khiến Draco chả còn hứng thú chơi nữa. Cậu ta nhìn chằm chằm Harry một lúc rồi cẩn thận hỏi: "Đây có phải là ảnh của cha mẹ cậu không?"

Harry gật đầu, chỉ vào bức ảnh ố vàng rồi nói: "Đây là mẹ tôi, đây là cha tôi. Trông tôi giống cha mình như đúc đúng không?"

"Đúng vậy, giống lắm, nhưng đôi mắt của cậu lại giống mẹ, rất đẹp."

"Tôi biết..." Harry nhẹ nhàng nói, "Nghe nói bọn họ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net