Chương 5: Quỷ khổng lồ Halloween

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Chè Beta: exutoire_mp

Lời tác giả:
Mặc dù Ron và Hermione đã vắng mặt trong một số sự kiện, nhưng tình bạn của họ sẽ từ từ được xây dựng thông qua các sự kiện khác trong tương lai. Tình bạn của họ là tài sản quý giá nhất đối với Harry, và tôi không có quyền tước đoạt nó.

Những ngày tháng sau đó thật yên bình, không còn học sinh nào trong lớp Bay xảy ra sự cố ngoài ý muốn nữa. Tất cả những gì Harry cần phải làm hàng ngày là tham gia lớp học, làm bài tập về nhà, trò chuyện, chơi đùa với bạn bè, không có Voldemort, cũng không cần phải nhọc lòng suy nghĩ về những cuộc phiêu lưu. Rốt cuộc thì bây giờ Draco - người đang có mối quan hệ rất tốt với cậu, sẽ không thách cậu tham gia một cuộc đấu tay đôi lúc nửa đêm nữa, mà cậu cũng đã biết từ lâu về cái cửa bẫy và con chó ba đầu.

Cậu không thể tin được rằng mình đã bình yên vượt qua hai tháng ở đây kể từ khi sống lại... ngoại trừ việc không được tập luyện Quidditch ra. Nhưng Harry cũng không cảm thấy tiếc nuối đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cậu tự tin rằng vào đợt tuyển quân năm sau mình có thể giành được vị trí Tầm thủ.

Vào hôm Halloween, mùi bánh bí ngô nướng thơm ngào ngạt khắp Đại sảnh đường, cuối cùng bọn nó cũng có thể thử điều khiển đồ vật bay lên trong lớp Bùa chú.

Slytherin học tiết Bùa chú cùng với Hufflepuff, còn Gryffindor thì lại học cùng với Ravenclaw. Harry không biết hiện giờ Ron và Hermione đang học ở hai Nhà khác nhau thì liệu có xảy ra xung đột hay không, theo như cậu quan sát, dù Hermione được phân vào Ravenclaw, thì những mối quan hệ bạn bè của nhỏ cũng không được tốt cho lắm, nếu nhỏ lại trốn trong nhà vệ sinh nữ lần nữa, thì sẽ phải có ai đó nói cho cô bé biết về chuyện con quỷ khổng lồ.

Có một điều mà đám Draco thậm chí còn không biết. Harry và Hermione đã kết bạn với nhau thông qua thư viện, rốt cuộc thì, không phải ai cũng muốn dành cả ngày để ngâm mình trong thư viện, cho dù nhóm nhỏ năm người Slytherin này phần lớn thời gian đều như hình với bóng dính lấy nhau, nhưng ngoài Harry ra thì bốn người còn lại không thể chịu nổi việc phải ngồi lâu trong thư viện cả.

Vốn dĩ Harry không thích ở trong thư viện, nhưng để có thể nói chuyện cùng với Hermione mà không bị quấy rầy bởi những lời phán xét từ những người bạn thuần chủng Slytherin, cậu đành phải sử dụng ý chí trưởng thành của mình, ép buộc mình từ bỏ ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài cửa sổ kia.

Harry lơ đãng chống đầu, vẫy vẫy đũa phép, nhỏ giọng thì thầm: "Wingardium... Leviosa."

Chiếc lông chim trên bàn chập chờn lơ lửng bay trong không trung.

Khi đang trên đường chạy trốn và trong chiến tranh, Harry đã rèn luyện được khả năng sử dụng phép thuật mà không phải lớn tiếng đọc thần chú từ lâu, điều này khiến cậu có vẻ khác biệt giữa một nhóm học sinh năm nhất đang gân cổ lên hô to niệm chú, nhưng hiệu quả lại tốt ngoài mong đợi.

Giáo sư Flitwick vui mừng vỗ tay, không hề do dự lập tức cộng thêm năm điểm cho Slytherin.

Những bạn học xung quanh không ai có thể thành công điều khiển được những chiếc lông bay, tất cả chúng nó đều nhìn Harry đầy háo hức trông mong, hy vọng cậu có thể hướng dẫn tụi nó. Bởi vậy, thời gian còn lại trong lớp học, Harry đành phải từ bỏ suy nghĩ, đi giúp đỡ những người bạn cùng lớp.

Ngoài những người bạn học ở Slytherin ra, thế mà còn có những học sinh bên Hufflepuff nhờ cậu chỉ dạy. Harry vốn đã nổi tiếng, sau hai tháng ở chung, biểu hiện khiêm tốn, lễ phép và sự xuất sắc của cậu trong các lớp học đã khiến lũ trẻ quên đi cú sốc khi cậu bị xếp vào Slytherin.

Harry Potter của Slytherin trông không hề tệ một chút nào.

Sau giờ học, cả bọn cùng nhau đi đến thư viện để làm bài tập. Mùi bánh bí ngô nướng ngoài hành lang càng lúc càng nồng nàn mê hoặc tụi nó tới mức khuấy động tâm trí, chưa đầy lúc sau cả đám đã bị mất tập trung không làm nổi bài, bây giờ tụi nó chỉ nghĩ đến việc lao tới Đại sảnh đường ngay lập tức.

"Mình vẫn muốn hoàn thành nốt bài tập về nhà trước rồi mới đến Đại sảnh đường." Harry không ngẩng đầu lên nhìn mà đáp.

"Nhưng đến tận thứ hai tuần sau mới phải nộp mà!" Blaise không thể tin nổi nói.

"Nhưng mình còn có thứ khác cần phải xem nữa." Harry chỉ chỉ vào cuốn "Chế tạo độc dược cấp cao" mà cậu đã mượn, trả lời với vẻ mặt vô tội.

Blaise cạn lời.

"Thôi được rồi, bọn tôi sẽ đợi cậu ở Đại sảnh đường. Cậu nên đến sớm một chút, hôm nay có tiệc tối Halloween đó." Draco nhún vai, rồi nói thêm, "Mặc dù nó kém hơn nhà tôi rất nhiều."

Harry mỉm cười gật đầu, lại còn đùa giỡn đáp lại, "Vậy khi nào thì cậu sẽ cho tôi được mở mang tầm mắt đây?"

Không ngờ Draco lại nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

"Cậu không định đi ngay bây giờ thật sao?" Blaise lại cố gắng mê hoặc Harry, "Cậu có ngửi thấy mùi bánh bí ngô nướng không? Còn có cả vị ngọt của trứng sữa... Giờ khắp Đại sảnh đường hẳn là đã được bày biện ra hết rồi, có lẽ sẽ có một xe bí ngô khổng lồ và bộ xương mặc lễ phục đấy!"

"Được rồi Blaise, coi cái mắt kính của Harry xem, nhìn qua đã biết đây là một con mọt sách chính hiệu rồi." Draco thu dọn đồ đạc, rồi cong môi cười nhạo nói, "Cả ngày thì ngâm mình trong thư viện, lại còn không thích vận động ngoài trời... Không phơi nắng thì sẽ không cao lên được đâu."

Tôi không phải là thực vật, hơn nữa đó không phải bản chất của tôi! Harry phản bác lại trong thâm tâm. Cậu chỉ đảo mắt trắng dã, lạnh lùng nói: "Draco, cậu có thể xéo đi được rồi đấy."

Mấy cậu bé xô đẩy nhau cười toe toét rồi chạy đi trước khi bà Pince chú ý tới chỗ này. Ngay sau khi họ rời đi, Harry đặt bút lông xuống, bắt đầu tìm kiếm Hermione trong thư viện, nhưng cậu không thấy bóng dáng cô bé tóc nâu đâu cả, đây không phải là một dấu hiệu tốt lành.

Có lẽ cậu cũng khá may mắn, kể từ khi sống lại cho tới nay những chuyện nên xảy ra cuối cùng cũng đã xảy ra, ngay cả khi nó không phải là chuyện tốt. Harry tự giễu nghĩ, trong lòng thì nặng trĩu suy tư.

Cho đến khi tất cả mọi người trong thư viện đều đã đi hết, Harry mới thu dọn đồ đạc và rời đi, cậu định đi đến nhà vệ sinh nữ để tìm Hermione. Khi cậu vừa đến chân cầu thang, đột nhiên cầu thang bị rung lắc, đưa cậu đi sang hướng khác.

Thật tồi tệ, cậu gặp phải cầu thang di động. Harry rầu rĩ gãi gãi mái tóc đen rối bù của mình, đành phải đi đường vòng khác. Khi cậu vừa đi đến chỗ góc rẽ cầu thang khác thì, đôi mắt ngọc lục bảo xinh đẹp bắt gặp phải đôi mắt vẩn đục nhỏ tin hin.

Bọn họ trừng mắt nhìn nhau, đứng đần ra đấy trong năm giây.

"Grào..." Con quỷ khổng lồ rống lên đầy phấn khích, nó múa may vung gậy về phía Harry, giống như một đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi.

Nhưng con quỷ khổng lồ này đáng sợ hơn con nít nhiều.

Harry ngay lập tức vứt chiếc cặp sách nặng trĩu xuống, chạy thục mạng đến một hành lang khác. Cho dù cậu có thân hình linh hoạt nhanh nhẹn, thì cũng bị con quỷ khổng lồ truy đuổi vô cùng nguy hiểm, con quỷ khổng lồ này quá to lớn, nó chỉ cần bước một bước là đã bằng với vài bước chạy của Harry.

Cậu bé với vóc dáng gầy gò nhanh chóng chạy đến cuối hành lang, chỗ này không có cầu thang, chỉ có một nhà vệ sinh, ở cánh cửa có tấm biển ghi "Đang bảo trì".

Có rất nhiều nước chảy tràn ra khỏi nhà vệ sinh. Harry đáng thương không kịp phanh chân lại, nước trên sàn khiến cậu bị trượt chân, ngã mạnh xuống đất, xô đổ cả tấm biển, rồi đâm sầm vào nhà vệ sinh.

Bây giờ mình chỉ là học sinh năm nhất. Harry lẩm nhẩm trong lòng, cố gắng ngăn cản bản thân không bắn ra câu thần chú cấp cao như Cắt sâu mãi mãi vào con quỷ khổng lồ. Cậu rút cây đũa phép của mình ra, trước khi cây gậy của con quỷ khổng lồ vung xuống, hét lên, "Wingardium... Leviosa."

Cây gậy bỗng nhiên vuột khỏi tay con quỷ khổng lồ và bay lên cao. Con quỷ khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn.

Harry vẫy đũa phép thêm lần nữa, cây gậy mất đi sự điều khiển từ thần chú, nó cật lực nện xuống đầu chủ nhân của mình, phát ra âm thanh rúng động. Đột nhiên Harry đột suy nghĩ không biết liệu Cắt sâu mãi mãi có thể cắt xuyên qua được lớp da cứng rắn của con quỷ khổng lồ này hay không.

Con quỷ xây xẩm mặt mày rồi chao đảo vài lần, nó trợn trắng mắt, và ngã úp mặt xuống. Harry lồm cồm bò dậy trốn bên dưới bồn, để tránh bị ngọn núi kia đè lên, nhưng con quỷ ngã xuống làm nước bắn tung tóe xối hết cả vào người Harry như con gà bị rơi vào nồi canh.

Sàn nhà sau cơn chấn động mạnh, đã quay trở về yên tĩnh.

Lẽ ra đó vốn phải là công lao của Ron. Harry cuộn tròn lại dưới bồn rửa mặt, ủ rũ suy nghĩ. Đập bất tỉnh một con quỷ cao gần bốn thước là sự kiện quan trọng thành lập nên tình bạn giữa Hermione với cậu và Ron. Như này thì hay rồi, tất cả đều đã mất hết, nhân vật chính bị thiếu mất hai người thì sao có thể chơi được?

Lúc này, có tiếng bước chân dồn dập, ồn ào truyền đến, Harry chưa kịp bò ra khỏi bồn rửa mặt, thì đã có vài người đứng chen chúc trong nhà vệ sinh.

Giáo sư McGonagall là người đầu tiên, tiếp theo là Giáo sư Snape, sau đó là Quirrell nhút nhát sợ hãi, và bốn cái đầu nhỏ đang thò vào nhìn.

"Potter!" Giáo sư McGonagall sợ hãi kêu lên khi nhìn thấy cảnh tượng trong nhà vệ sinh.

Harry vô thức ngẩng đầu lên, không để ý vô tình đụng phải bồn nước ở trên đầu, cơn đau khiến đôi mắt xanh của cậu bị phủ một lớp sương mờ, trông càng thêm chật vật đáng thương.

Giáo sư McGonagall bước qua con quỷ khổng lồ đã ngã xuống, bước nhanh về phía cậu.

Quirrell phát ra tiếng kêu sợ hãi, ôm chặt lấy ngực, dựa vào tường, dáng vẻ suýt nữa gục ngã xuống đất. Harry nhìn thấy cả bốn người bạn của mình đều đang nhìn Quirrell bằng ánh mắt khinh bỉ.

Snape cau mày rồi ếm Bùa Khô lên người Harry. Harry thấy ông ta đang cầm cặp sách của cậu.

"Potter, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Giáo sư McGonagall nghiêm khắc hỏi, "Tại sao trò lại xuất hiện ở đây?"

Harry cúi đầu, giả bộ lắp bắp sợ hãi: "Con đang trên đường tới Đại sảnh đường thì gặp phải thứ to đùng này... Con bị nó đuổi tới tận nhà vệ sinh... Nó định dùng gậy đập con... Con... Con rất sợ... Sau đó đột nhiên trong đầu con... Con nghĩ đến câu thần chú mà hôm nay con vừa học được... Chính là Bùa Lơ lửng ạ... Con không ngờ chiếc gậy bay lên lại đập nó ngất xỉu luôn."

Snape nhìn chằm chằm vào cậu và nói, "Potter, mi nên cảm thấy may mắn vì không bị nó giết chết đấy."

Khi Harry đã chuẩn bị thật tốt bị Snape phun nọc độc, rồi bị trừ điểm thật nặng. Thì Snape đã thay đổi lời nói:

"Không có một học sinh năm nhất nào lại có thể đánh bất tỉnh được một con quỷ khổng lồ đã thành niên, Slytherin cộng thêm năm điểm."

Ông ta quay đầu về phía bốn học sinh Slytherin đang ở ngoài cửa nói, "Kịp thời báo cáo cho Giáo sư, mà không ngu tới mức hành động tuỳ tiện, Slytherin mỗi người cộng thêm một điểm. "

Khóe miệng Giáo sư McGonagall giật giật không rõ ràng, nhưng bà không bác bỏ sự thiên vị cộng điểm của Giáo sư Snape.

Harry thở phào nhẹ nhõm, nói khẽ tới mức gần như không thể nghe thấy, "Cảm ơn Giáo sư ạ."

Sau đó, dưới đôi mắt như chim ưng của Giáo sư Snape cậu đi qua nhận lấy cặp sách của mình, cùng Draco và những người khác quay về hầm.

Blaise cảm xúc dâng trào nói: "Đúng là một buổi tối hết hồn hết vía."

Draco thản nhiên đáp lại: "Bởi vì hôm nay là đêm Halloween mà."

Harry đi thẳng lưng, phía sau là ánh mắt của Giáo sư Snape đang nhìn chằm chằm vào cậu, tới khi cậu quay người đi xuống cầu thang mới biến mất.

Khi Giáo sư Quirrell hốt hoảng chạy vào Đại sảnh đường thông báo với mọi người rằng trong trường học có quỷ khổng lồ đã xổng ra, tất cả đám học sinh đều hoảng loạn hết cả lên.

Trong những tiếng kêu la hét chói tai kinh hoàng, Draco càng hoảng sợ hơn khi phát hiện ra Harry không có mặt ở Đại sảnh đường.

"Nhưng Harry đang ở trong thư viện mà! Chỗ đó khác hướng đi của con quỷ khổng lồ!" Blaise lớn giọng nói xuyên qua những tiếng gào thét ồn ào, truyền đến tai Draco.

"Bọn mình đến thư viện thôi." Draco quyết định đi tìm Harry cho dù hai chân cậu ta đã nhũn ra vì sợ hãi.

Blaise lẩm bẩm một câu đại loại như "Gan cậu mập thật đấy", nhưng trong lòng cậu ta lại ủng hộ Draco, còn về phía hai kẻ to con Gregory và Vincent, bọn họ không bao giờ có chính kiến riêng của mình, luôn đi theo họ hành động.

Bốn cậu bé chạy ngược lại hướng đám đông để đến thư viện, nhưng thư viện trống rỗng một học sinh cũng không có.

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?" Blaise hỏi.

"Đi tìm Giáo sư Snape." Draco nói.

Nhưng mà tụi nó không tìm thấy Giáo sư Snape, mà đụng phải Giáo sư McGonagall. Ngay khi Giáo sư McGonagall nghiêm khắc bảo tụi nó nhanh chóng trở về ký túc xá, thì Giáo sư Snape xuất hiện tay cầm theo cặp sách của Harry cùng với Giáo sư Quirrell đang thấp thỏm lo âu.

Giáo sư Snape có vẻ đang cực kỳ tức giận.

Ngay sau đó, bọn họ nghe thấy từ cuối hành lang truyền đến tiếng động rất lớn.

Snape chặn đứng Quirrell - người đang cố gắng lợi dụng sự hỗn loạn của đám đông để bước vào hành lang bên phải trên lầu bốn, bắt gặp được tia ác ý loé qua trên khuôn mặt hèn nhát đó. Ông ta thầm cười nhạo trong lòng, phớt lờ lời từ chối lịch sự của Quirrell, nhất quyết muốn "đưa" gã trở lại văn phòng.

Trên đường đi, ông ta nhìn thấy một chiếc cặp học sinh bị vứt tuỳ ý ở cầu thang, đồ đạc bên trong rơi vãi khắp mặt đất, cho thấy chủ nhân của nó rời đi rất vội vàng.

Trên tấm giấy da dê bị rơi ra là một cái tên vô cùng quen thuộc: Harry Potter.

Bên cạnh đó là một cuốn sách không nên thuộc về một học sinh năm nhất "Chế tạo độc dược cao cấp", cùng với một cuốn sổ ghi chép. Mở cuốn sổ ra, những nội dung ghi chú lộn xộn trong đó dường như khiến cho Snape thoáng nhìn thấy chính mình năm đó.

Trong cuốn sổ ghi chú còn có một mảnh giấy được kẹp ngẫu nhiên, trên đó có chữ viết của ba người, hẳn là đã viết trong lúc họ đang ở một nơi mà tụi nó không thể nói chuyện phiếm được.

Người thứ nhất viết: Tôi vẫn khuyên cậu nên đến gặp bà Pomfrey để xem qua một chút thì hơn, không thể nhận dạng được các đặc điểm của giới tính thứ hai không phải là chuyện nhỏ đâu.

Người thứ hai viết: Ừm, cảm ơn, tôi sẽ suy xét nó sau.

Người thứ ba viết: Cậu không thể đùa giỡn với thân thể của chính mình như vậy được đâu, chuyện này không vui chút nào đâu.

Người đầu tiên lại viết: Tốt nhất là cậu nên đi càng sớm càng tốt.

Người thứ ba nói thêm: Đúng vậy.

Những gì tiếp theo của cuộc trò chuyện đã được người thứ hai chuyển sang một chủ đề khác.

Giáo sư Snape nhận ra rằng chữ viết tay của người thứ hai trông giống y đúc chữ viết tay của Harry Potter.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net