Chương 65: Không nghe lời sẽ bị xích lại (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày Nhật Huy cho Phong Đại vượt quá giới hạn Phong Đại rất thích mút ti, sờ nắn ngực Nhật Huy. Lúc làm tình thì không nói làm gì, bình thường ôm ấp hắn đều rúc đầu vào ngực cậu nghịch. Chuyển về nhà mới hắn chưa được xơ múi tí nào, đi ngủ chỉ ôm với hôn, không làm gì quá giới hạn để lấy lòng cậu.

Giờ đúng kỳ phát tình Phong Đại đòi hết cả vốn lẫn lãi. Hắn quết kem bánh gato vào đầu ti Nhật Huy, ngoạm lấy cắn mút ngấu nghiến. Hai đầu ti bị mút sưng vù, đỏ lựng, không còn sướng mà chuyển thành đau rát. Nhật Huy khóc rưng rức đẩy đầu Phong Đại ra.

- Rát quá... hức... tránh ra, anh tránh ra... Đau quá...

Phong Đại không chịu, cắn mạnh đầu ti Nhật Huy giựt ra làm Nhật Huy đau rúm người. Hông hắn đưa đẩy mạnh hơn, cứ như muốn đâm thủng người cậu. Chân Nhật Huy giang rộng sang hai bên, bị bắt tiếp nhận toàn bộ trọng lượng người Phong Đại dồn xuống. Tay cậu bấu chặt lấy sofa, khóc không thành tiếng, cố giữ tỉnh táo. Người cậu chỗ nào cũng đau, nhiều vết xước xát cọ vào ghế sofa hơi bật máu, từ eo trở xuống gần như mất cảm giác, lỗ nhỏ bị đâm chọc vừa sướng vừa căng tức.

Pheromone kẹo ngọt bao chặt lấy Nhật Huy, liếm láp pheromone bạc hà Nhật Huy toả ra. Nhật Huy vừa muốn gần gũi Phong Đại, vừa muốn tránh xa hắn, hai luồng cảm giác sung sướng và ghê tởm trộn xoáy vào nhau. Nhật Huy cảm giác bản thân sắp điên thật, đầu óc sắp hỏng tới nơi.

- Anh giế.t em mấ... a... anh g.iết em mất... Ch.ết mất... a...

Phong Đại quết bánh kem lên miệng Nhật Huy, cắn môi cậu thật mạnh. Vết rách ở miệng Nhật Huy rỉ máu. Phong Đại mút hết máu chảy ra lẫn bánh kem dính ở đấy. Hắn nhéo đầu ti cậu, se mạnh nó, vân vê nó.

Phong Đại nghiện cái cảm giác này mất. Hắn dìm cậu trong vũng lầy tình dục, cả hai vùng vẫy, ngụp lặn trong đó, tận hưởng niềm vui sướng, thống khoái của va chạm xác thịt. Hắn chặn lại mọi lời kêu khóc của Nhật Huy, không quan tâm cậu chán ghét hay ghê tởm. Hai người đã là bạn đời, Nhật Huy phải chiều hắn, thích thú khi gần gũi với hắn. Đúng vậy, Nhật Huy không được ghét hay phản cảm, Nhật Huy phải vui sướng khi ân ái với hắn.

- Ha... Chịch ch.ết em này. Chịch em sướng phát điên luôn.

- Không... a... sắp chết rồi...

Nhiều cơn sướng xông lên não, Nhật Huy quằn quại trong khoái cảm lẫn đau đớn. Lửa tình bùng lên ngùn ngụt, vừa mong chờ vừa khiếp sợ. Phong Đại ngấu nghiến Nhật Huy một cách điên dại, không tha cho cậu giây phút nào.

Hai luồng pheromone hoà quyện với nhau thành một khối đồng nhất. Phong Đại bóp cằm Nhật Huy, bắt cậu hôn mình. Hắn tóm gáy cậu, xoa nắn vết cắn đánh dấu. Vết đánh dấu mới se lại, bị xoa máu lại chảy ra. Nhật Huy đau, đập vai Phong Đại bùm bụp. Phong Đại không nắn gáy Nhật Huy nữa. Đầu ngón tay hắn dính máu đỏ, hắn cho tay vào miệng liếm sạch. Máu chỗ vết cắn nồng đượm pheromone bạc hà, đối với Phong Đại không khác gì thuốc phiện.

- Má.u em ngọt quá. Sao em ngon thế hả? Anh phát điên mất. Chịc,h c.hết em này. Chịc.h lỏng lỗ nhỏ của em luôn.

- Không... a... ch.ết mất...

Tiếng va chạm da thịt, tiếng khóc, rên rỉ vang lên không ngớt. Thời gian chầm chậm trôi, pheromone thấm đẫm từng ngóc ngách trong nhà, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào.

Gần sáng Phong Đại mới dừng lại. Hắn rút con quái vật khỏi lỗ nhỏ, bóp miệng Nhật Huy bắt cậu há miệng, thè lưỡi ra. Từng luồng tinh dịch bắn lên mặt và miệng cậu. Phong Đại xoa loạn khắp mặt Nhật Huy, ngón tay vói vào trong miệng chạm vào cuống họng cậu, ra lệnh:

- Nuốt xuống đi, ngoan.

Nhật Huy không còn tí sức nào, đầu óc đờ đẫn, nghe theo lời Phong Đại như cái máy. Cậu nuốt ực xuống, cảm giác tanh lợm cả cổ họng. Phong Đại cực kỳ thỏa mãn, đuôi mắt hơi trùng xuống, cười đầy vặn vẹo, khoái trá, ngón tay vân vê môi Nhật Huy. Xem này, chỗ nào của Nhật Huy cũng có pheromone của hắn, ngay cả trong bụng cũng có tinh dịch của hắn. Của hắn, của hắn, tất cả đều là của hắn, omega của hắn ở trong ngôi nhà hắn tạo ra.

- Bé cưng ơi, em giỏi quá, ngoan quá.

Nhật Huy nhắm mắt lại, nhịp thở đều đều, chầm chậm. Cậu rất mệt, cậu cảm giác mình sắp ch.ết. Người cậu xước xát đủ chỗ, đầy dấu răng, dấu hôn, mấy chỗ đất cát dính cùng dịch cơ thể nhớp nháp, bánh kem dây chỗ nọ, dính chỗ kia... Lỗ nhỏ bị bắn đầy tinh dịch, chỗ đó bị con quái vật nong ra không biết bao nhiêu lần, sau kỳ phát chắc bị lỏng mất. Cậu cảm nhận được tinh dịch đi vào trong rất sâu, rất sâu, lúc nghỉ giữa chừng chảy ra thì ngay sau đấy Phong Đại lại bắn vào tiếp. Lần này sẽ có em bé thật, Nhật Huy không thể lừa dối bản thân rằng mình sẽ may mắn không dính bầu.

Nhật Huy không dám móc tinh dịch ra. Sau lần làm tình thứ hai, lúc Phong Đại đi lấy nước cậu ngồi dậy móc hết tinh dịch ra. Phong Đại giận điên, Phong Đại bóp tay cậu, nói nếu cậu dám móc ra hắn sẽ xích cậu lại một chỗ, không cho cậu đi lại tự do. Lời hăm doạ của Phong Đại in sâu vào đầu cậu:

- Em thử móc ra xem anh phạt em tiếp thế nào. Có thích bị xích lại một chỗ không hả? Đừng tưởng anh chiều em rồi được nước làm tới. Lần thứ ba trốn sẽ phải sinh em bé, đây là lỗi của em, làm sai thì phải bị phạt. Em mà dám móc ra thì đừng trách anh ác. Không muốn bị xích lại chị.ch từ sáng đến tối thì phải nghe lời. Nhớ chưa hả?

Như thế cậu đâu còn là con người nữa. Nhật Huy tuyệt vọng, cậu đang ở địa ngục thật rồi. Phong Đại doạ xong lại dỗ ngay, con quái vật xông vào người cậu tiếp:

- Ngoan, nghe lời thì anh thương, anh không xích em, nghe chưa hả?

Nhật Huy sợ Phong Đại làm thật, chẳng còn sức suy nghĩ mình trốn đi thế nào, làm gì để Phong Đại không chạm vào người.

Nhật Huy rất mệt, cậu muốn ngủ. Ghế sofa bừa bộn, dính đầy dấu vết sau một trận làm tình kịch liệt. Phong Đại không dọn vội, hắn bế Nhật Huy vào phòng ngủ. Nhật Huy vịn tay hắn, nói không ra hơi, thều thào:

- Mệt, mệt lắm, sắp ch.ết rồi.

- Không làm nữa, anh để em nghỉ, khi nào em dậy mình làm tiếp.

Nhật Huy nhắm mắt, giờ cậu muốn ngủ. Kỳ phát tình chưa chấm dứt, trong người cậu rất nóng, nỗi khao khát da thịt vẫn hừng hực, lỗ nhỏ mới bị chà đạp thê thảm lại bứt rứt khó chịu. Cậu muốn dùng thuốc ức chế, cậu biết Phong Đại sẽ không cho cậu dùng, ở đây cũng chẳng có liều thuốc ức chế nào. Nhật Huy gần như ngủ thiếp đi, cậu mệt quá, cậu muốn nằm thế này mãi.

Phong Đại đặt Nhật Huy xuống giường, hỏi nhỏ:

- Đi tắm rồi ngủ nha? Người chúng mình bẩn lắm.

Nhật Huy đẩy mặt Phong Đại, trùm chăn kín đầu. Lỗ nhỏ nhíp nhíp chảy ra tinh dịch theo phản xạ, Nhật Huy chẳng để tâm đến, chả mấy ngủ thiếp đi. Chỗ ga giường dưới mông cậu sau một lúc đã dính nhớp tinh dịch.

Phong Đại không đánh thức Nhật Huy. Hắn bưng chậu nước ấm vào lau người cho cậu. Hắn lau nhẹ nhàng, lau xong thì bôi thuốc mấy vết xước cho cậu. Riêng ngón chân hơi bật móng đau hơn chỗ khác, Nhật Huy cựa quậy đạp vào mặt Phong Đại. Phong Đại giữ chân Nhật Huy, hôn mu bàn chân cậu. Hắn lẩm bẩm:

- Thương quá, xước xát hết người. Ai bảo em không nghe lời anh, ở yên một chỗ thì ch.ết ai.

Bôi thuốc xong Phong Đại tắm qua, leo lên giường ôm Nhật Huy. Con quái vật dựng thẳng đứng, đang trong kỳ phát tình nên Phong Đại lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng lâm trận. Hắn nhịn, má cọ má Nhật Huy, hôn lên chỗ mắt sưng vù, thì thầm:

- Thương lắm, thương lắm.

Vẻ mặt dịu dàng nhoáng cái thành dữ tợn, hăm doạ, mắt Phong Đại vằn hết lên, nói như rít:

- Còn chạy nữa anh sẽ làm em không đi được. Anh không đánh em đâu, có nhiều cách lắm khiến người khác không đi được lắm. Đừng để anh phải làm thế.

Lông mi Nhật Huy run run, tay khẽ bấu lấy ga giường. Nhật Huy buồn ngủ lắm mà người bị lật qua lật lại làm giấc ngủ chập chờn, nửa tỉnh nửa mê. Cậu nghe thấy hắn lẩm bẩm, hắn không định xích cậu mà định bẻ cả tay chân cậu. Nhật Huy chết lặng, cậu không còn đường trốn nữa.

Phong Đại doạ xong, vẻ mặt dịu đi, hôn môi Nhật Huy mấy cái, nói nhỏ:

- Huy là bé ngoan của anh, đúng không? Em phải nghe lời anh đấy.

Không gian im ắng dần, chỉ còn tiếng hít thở đều đều, hai tâm trạng trái ngược nhau. Da thịt trần trụi quấn quýt một chỗ, với một người thì ấm áp, người kia thì lạnh lẽo, ghê tởm.

Nhật Huy ngủ đến chiều mới tỉnh. Cậu đói, bụng sôi ùng ục. Phong Đại đợi Nhật Huy dậy thì hôn môi cậu, nựng má, ra ngoài nấu cháo. Hắn để cửa phòng hé, vừa nấu vừa hỏi vọng vào phòng mấy câu linh tinh. Nhật Huy kệ Phong Đại nói, úp mặt xuống gối khóc. Hắn cho cậu ăn hồi sức để chị.ch cậu, thế này khác gì búp bê tì.nh dụ.c.

Nhật Huy khóc chán thì nín, mắt sưng húp, bên bị đập vào sưng to hơn, không hé mắt được. Phong Đại lau người không lấy tinh dịch mắc bên trong ra, cứ một lúc nó lại rỉ một ít, giờ chỗ mông cậu dinh dính. Nhật Huy túm chăn quệt mông, tìm áo phông tròng vào, không mặc quần. Nhật Huy lấy nhầm áo của Phong Đại, áo hắn rộng hơn áo cậu, cổ áo trễ hở nửa vai. Cậu khoá cửa phòng, vặn khoá chốt trong, bò xuống gầm giường nằm co cụm lại. Gầm giường bụi bặm, mỗi ngày cậu đều quét với lau thì chỗ này vẫn bẩn. Cậu không có chỗ trốn, cậu luôn ở dưới tầm mắt của Phong Đại.

———————————

Thương Huy quá 🥲 Đại nó điên vl


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net