121. Ràng buộc trong gió: Sợi tơ nỗi nhớ hai chiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Sở Niên ngồi trên ván giường cứng rắn, dùng mắt phải không bị băng gạc che lại nhìn chăm chú vào nước nhỏ giọt trên vách tường rêu xanh.

Khí hậu ở đảo đặc thù, bốn mùa nóng và ẩm ướt, một số loài bọ bình thường đang lặng lẽ bò trong các góc.

Eris đã bị nhốt ở phòng bên cạnh, hắn thường xuyên làm ra một ít động tĩnh ồn ào dụ dỗ quản giáo tới chửi bới, sau đó cười thành một đoàn, nghĩ đủ mọi biện pháp quyến rũ người bên ngoài đến trước mặt, sau đó chạm vào bọn họ, có một tên cai ngục bị hắn bắt lấy cổ tay thế là buổi trưa ăn cơm đã bị xui xẻo luôn, hắn bị xương cá mắc kẹt cổ họng phải đi đến phòng y tế mới lấy xương ra được.

Eris vui vẻ không biết mệt, dù vậy thời gian giam giữ đã dài nhưng hắn vẫn không thay đổi một chút nào cả.

Thân ở trong bóng tối thanh tỉnh, mỗi một phút đều sẽ bị vô hạn kéo dài phóng đại. Eris là một tên gia hỏa không cam lòng chịu tịch mịch cô đơn, ở một mình sẽ làm cho hắn phát điên.

Bạch Sở Niên yên lặng ngồi góc, một con rết to bằng ngón tay đang ở giữa ngón tay hắn bò quanh, hắn trao đổi hai tay để cho rết không ngừng bò về phía trước.

Ở trong phòng giam này đã không thấy mặt trời nửa tháng, Bạch Sở Niên ngoại trừ một lần trong đầu xem lại chi tiết hành động của mình ra thì thời gian dư thừa hắn cũng sẽ nghĩ về chút chuyện không quan trọng.

Ví dụ, nếu một thí nghiệm thể có tuổi thọ lâu hơn nhiều so với con người bị nhốt ở đây, một năm, hai năm, mười năm, năm mươi năm. Không ai biết sự tồn tại của hắn, không ai đến thăm, cũng không ai mong đợi hắn đi ra ngoài, thực sự giống như một khẩu súng bị giữ lại sau chiến tranh vĩnh viễn bị vô hiệu hóa, đặt trong bóng tối để vượt qua cuộc sống không mục đích, nó là một điều khủng khiếp.

Bạch Sở Niên rất ít khi kích phát loại cảm xúc "sợ hãi", có lẽ khi các nghiên cứu viên thiết kế bọn họ thì không nghĩ đến hạng mục này, nhưng mấy ngày nay hắn thực sự cảm nhận được một loại lo âu lan tràn từ đáy lòng.

Từ ngày Ngôn Dật hỏi hắn "Vì sao không đi", Bạch Sở Niên cũng đang tự hỏi nguyên nhân, hắn có thể tiêu sái rời đi, cùng Rimbaud đi khắp thế giới chơi điên cuồng, thậm chí gia nhập tổ chức của Omega bò sát, cùng nhau nghiên cứu cách trả thù thế giới.

Có thể là tâm lý nổi loạn của tuổi dậy thì nên hắn không muốn làm theo ý người khác muốn hắn làm, còn có việc người khác đều đang làm, mà điểm này chỉ có Rimbaud hiểu.

Tuy rằng con cá kiêu ngạo kia thích mệnh lệnh cho hắn, uy hiếp hắn nhưng cũng chỉ có Rimbaud vô lo vô nghĩ mà ủng hộ hết thảy quyết định của hắn, hắn chỉ muốn cái này.

Cuối hành lang trống rỗng truyền đến tiếng giày da lộp côp đạp xuống đất, tiếp theo là tiếng mở khóa cửa lớn đã đóng chặt, cửa sắt nặng nề bị kéo ra, ánh sáng rực rỡ chiếu đến người không mở được mắt.

Độ Mặc mặc đồng phục quản giáo đứng trước mặt hắn: "Thời gian đã đến rồi, đi ra đi."

Hắn thấy Bạch Sở Niên khoanh chân ngồi trên ván giường, đang nhàm chán chơi đùa với sâu trong tay, máy ức chế đeo lâu khiến làn da của hắn hiện ra một loại tiều tâm bệnh trạng tái nhợt, mí mắt cùng môi đỏ lên bất thường.

Chính một Alpha trẻ hơi bệnh hoạn như vậy, sau khi thích ứng với ánh sáng nhìn lướt qua giày da của hắn, tầm mắt tăng lên, quét ngang qua đồng phục của hắn dưới quần và cà vạt, cho đến khi đối mặt với hắn, sau đó cười nhạt chào hỏi: "Chào buổi sáng giáo quan. Xem ra hôm nay giám ngục trưởng cũng không thể rời giường đúng giờ, đợi lát nữa định đi đến đồn cảnh sát sao?"

Lời chào bình thường không có gì lạ làm cho sống lưng Độ Mặc lạnh lẽo.

Đúng là sáng nay hắn lái xe đón giám ngục trưởng đến, bởi vì giám ngục trưởng nói tối hôm qua ngủ không ngon, buổi sáng không lên nổi tinh thần. Hơn nữa đợi lát nữa hắn sẽ đi tiếp đãi mấy vị cảnh sát do cục cảnh sát quốc tế phái tới.

Độ Mặc tận lực bảo trì phong độ trước mặt tù nhân, mặc dù trong lòng hắn biết rõ Bạch Sở Niên khó chơi cỡ nào. Có điều là hắn không chú ý tới, khi hắn bắt đầu nghĩ như vậy đã bị đối phương chiếm thế thượng phong về mặt tâm lý rồi.

Bạch Sở Niên tiện tay ném con rếp xuống đất, đứng lên, tay đút túi quần theo Độ Mặc đi ra ngoài. Một quản giáo khác đang mở cửa phòng giam của Eris, Eris đang bám vào lan can sắt trên cửa sổ nhỏ phát ra động tĩnh rất lớn.

"Khụ, đi thôi." Độ Mặc túm hai cổ tay bị còng của Bạch Sở Niên dẫn hắn đi ra ngoài, nói như thế nào bọn họ cũng từng hợp tác qua, lúc ấy cũng không có trở mặt, không cần đem bầu không khí mặt ngoài làm rất cứng nhắc, mặc dù trong lòng hắn đối với nhân vật nguy hiểm này thập phần kiêng kỵ.

Hắn là Omega, cao 1m75 ở bên cạnh Bạch Sở Niên thấp hơn hắn một đầu, cho dù bạch sư bên cạnh đeo máy ức chế, từ đó tràn ra pheromone yếu ớt vẫn sẽ sinh ra áp chế loài đối với tuyến thể quạ đen của hắn.

Có thể trong kỳ thi ATWL Bạch Sở Niên đã để lại ấn tượng quá sâu sắc khiến Độ Mặc đối với người này sinh ra ảo c, luôn cảm thấy Bạch Sở Niên muốn hại hắn.

"Sếp à, tôi sẽ không vượt ngục, cậu không cần khẩn trương như vậy, tôi cam đoan cậu có thể bình an nhận được giải thưởng cuối năm năm nay." Bạch Sở Niên cúi đầu nhìn hắn, sung sướng nói: "Lúc tiếp cận tôi không cần dùng súng, bởi vì dùng cũng vô dụng, thứ này còn dễ dàng bị tôi phản chế lại nữa."

Độ Mặc trầm mặc đè chặt súng giấu dưới lớp áo khoác cảnh phục, cắn răng. Loại cảm giác biết rõ hắn sẽ làm gì, lại không biết hắn sẽ làm cái gì này cực kỳ khó chịu.

Dưới loại tình huống này còn không tăng thêm phái người nghiêm khắc trông coi hắn là tuyệt đối không được. Độ Mặc rất nhanh liền nghĩ ra một phương án điều động cảnh vệ. Chỉ cần Bạch Sở Niên có một chút dị động, họng súng của tay súng bắn tỉa sẽ lập tức nhắm ngay đầu hắn.

Có điều là Bạch Sở Niên cũng không có tâm tư dư thừa đặt ở trên người hắn, đã lâu không được ánh mặt trời chiếu lên người giờ đây bắt được hắn liền buông lỏng, hơn nữa trở lại khu giam cùng các ngục hữu cùng ăn buổi cơm trưa đầu tiên.

Hôm nay bầu không khí của phạm nhân cực kỳ hòa hợp, cho dù mấy tên khủng bố nổi tiếng cũng đang yên lặng hưởng thụ bữa trưa. Thì ra hôm nay là đêm giáng sinh, mỗi phạm nhân đều từ cửa sổ lấy cơm nhận được một miếng bánh mousse dâu tây nhỏ, bánh này đối với người luôn ở trong ngục giam tinh ăn đồ khô khan hiện giờ quả thực chính là sự tồn tại như quà giáng sinh.

Bạch Sở Niên cũng nhận được một cái, tuy rằng hắn rất ít khi ăn đồ ngọt, nhưng có điều là sau khi ăn nửa tháng canh và ít nước lã, loại vật này có thể coi là mỹ vị nhân gian.

Nếm thử, bên trong có mùi pheromone rất nhạt, có thể là lúc làm bánh nó đã dính vào. Bạch Sở Niên tinh tế ngửi ngửi mới phân biệt được luồng tin tức tố này, chính là tin tức tố dâu tây trộn lẫn với mứt dâu tây nên rất khó phát hiện, xem ra người làm bánh tráng miệng cho bọn họ là một tiểu O mềm mại có được vị pheromone ngọt ngào, tay nghề còn rất tốt.

Hắn nhìn chung quanh, xem ra Alpha gấu đen bị hắn đánh một trận còn chưa trở về, những lao hữu khác thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hắn một cái, đều giống như sợ hãi, hắn cũng không có cách nào trông cậy vào bọn họ làm gì.

Cơm nước xong có hai mươi phút nghỉ trưa, chuông đồng kiểu cũ chói tai vang lên, tất cả mọi người trong phòng giam đều phải rời giường, quản giáo sắp xếp công việc của bọn họ.

Phạm nhân ở trong ngục giam không phải chỉ cần ngồi là được, mỗi ngày đều phải hoàn thành công việc theo định lượng, giám thị sắp xếp đội Bạch Sở Niên hôm nay phụ trách cắt vải may.

Quản giáo dẫn bọn họ rời khỏi khu giám sát đi tới xưởng may, để cho bọn họ xếp thành hàng ngũ chỉnh tề theo thứ tự đi về phía trước, đội hình do bốn vị cảnh vệ mặc áo chống đạn ôm súng ngắn phụ trách áp giải.

Dọc theo đường đi, Bạch Sở Niên thỉnh thoảng dùng dư quang đánh giá tay súng bắn tỉa của nhà tù ở trên cao, dọc theo đường đi mà hắn đi qua, số lượng tay súng bắn tỉa rất nhiều quả thực có chút không bình thường. Ngẫm lại liền biết mình là đối tượng nguy hiểm, phải nghiêm khắc giám sát, hắn xác định chỉ cần hắn hiện tại tùy tiện đi ra khỏi đội ngũ một chút, lập tức sẽ có vô số đạn bắn tỉa đem hắn bắn thành bánh nát.

Có điều là những người này đều không giống phái tăng thêm nhân lực, bởi vì Nhà tù trọng hình quốc tế cũng có chế độ chấp hành nghiêm ngặt, điều động sẽ thuận tiện hơn phái tăng một chút. Hơn nữa rất hiển nhiên, ở khu phạm nhân phạm tội nhẹ căn bản không cần ra sức giám sát, cho nên đại đa số lực lượng cảnh sát đều tụ tập trên người Bạch Sở Niên, nhất cử nhất động của hắn có lẽ có hơn trăm đôi mắt đang nhìn chằm chằm.

Bạch Sở Niên nhếch khóe môi đi theo đội ngũ vào xưởng may.

Nhà máy hơi cũ, nhiều cơ sở đã rỉ sét, một số thiết bị điện tạo ra tiếng ồn lớn. Nơi này cũng là một dây chuyền sản xuất làm việc. Bạch Sở Niên phụ trách đem một nhúm hơn trăm tấm vải bông dùng dao cắt của máy cắt thành hình dáng áo thun bình thường, sau đó dùng máy may khâu hai mảnh quần áo trước sau cùng một chỗ.

Máy móc tương đối lớn, một thanh đao sắc bén được đặt dọc điều khiển cắt bằng điện, chỉ cần đẩy miếng vải trong tay dựa theo đường vẽ của người trước đó vào trong là được, nội dung công việc rất đơn giản,  là có chút phí tay, trên lưỡi dao còn lưu lại vết máu của một kẻ xui xẻo.

Các tù nhân bên cạnh nói rằng những bộ quần áo này sẽ được quyên góp cho các khu vực bị ảnh hưởng và cho trẻ em.

Công việc này rất mới lạ, Bạch Sở Niên cũng là lần đầu tiên làm, rất thú vị. Việc cắt đối với hắn mà nói không phải là vấn đề, tay cầm súng quen ổn định nhất, thử vài cái liền bắt đầu, chỉ là hắn lại không biết dùng máy may.

Máy may của nhà máy là máy may bàn đạp kiểu cũ, cần phải đạp chân ở dưới, kéo bánh răng với kim xuống, khó khăn là bàn chân không ngừng đạp trước sau đồng thời tay vẫn phải khống chế hướng vải, rất khó khăn.

Trong phòng thí nghiệm, các nghiên cứu viên chỉ cho hắn phương pháp cấu tạo chi tiết và cách sử dụng vũ khí tinh vi, chưa từng dạy hắn cách dùng công cụ sản xuất mấy chục năm trước. Bạch Sở Niên nghiên cứu kỹ, đùa nghịch vài cái liền khâu lại, bố cục quần áo vốn đã đơn giản, từng món từng món làm rất nhanh.

Độ Mặc trước khi đi lặng lẽ dặn dò qua quản giáo, muốn hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Sở Niên. Ý định ban đầu của hắn là đừng để Bạch Sở Niên làm động tác nhỏ, nhưng quản giáo hiểu sai ý, cho rằng Bạch Sở Niên đắc tội đại nhân vật mới được đưa vào, bị chỉ đích danh "chiếu cố", vì thế liền cho Bạch Sở Niên tăng ca, người khác một buổi chiều làm xong ba mươi bộ là có thể nghỉ ngơi, hắn phải làm xong sáu mươi bộ.

Sắp đến lúc kết thúc công việc, quản giáo cố ý đi kiểm tra công lượng của Bạch Sở Niên, nếu như không xong, trừ điểm phạt quét nhà vệ sinh đóng cửa, hắn luôn có biện pháp giày vò tù binh.

Đi qua nhìn qua, vị trí làm việc của Bạch Sở Niên sắp bị quần áo chôn vùi, quản giáo thò đầu vào thì thấy nhóm này làm đến mức làm cực kỳ nghiêm túc, không chỉ làm xong sáu mươi bộ, mà còn thêu chữ thập hình cá đáng yêu trên quần áo. Còn lại vải vô dụng liền may một bộ váy phục giống cô bé Lọ Lem Disney, bên tay hắn là một quyển "Ba phút học cách làm quần áo" đã ố vàng quăn mép.

Bạch Sở Niên còn thập phần vui vẻ ở trong đó, thậm chí đã bắt đầu tính toán số đo ba vòng của Rimbaud.

Quản giáo vốn còn muốn tìm cớ trừ điểm phạt quét nhà vệ sinh cho hắn, nhưng giờ đây việc làm này của hắn nếu không giảm án cho người ta vài ngày sẽ khiến mọi người đều cảm thấy băn khoăn mất.

Chạng vạng kết thúc công việc, người đến thay ca chính là một nhóm phạm nhân khác trong phòng giam, một Omega cùng Bạch Sở Niên lướt qua, Bạch Sở Niên quay đầu lại, thấy rõ mặt hắn.

"Thì ra cậu ta cũng đang ở khu giam tội phạm nhẹ."

Trước ngực hắn treo số 324, vóc dáng hơi nhỏ, phía sau quần công sở lỏng lẻo kéo theo một cái đuôi tắc kè hoa cuộn tròn đang im lặng cúi đầu, phảng phất như nhốt mình trong một thế giới nhỏ hẹp, bất luận kẻ nào bên ngoài đều không thể cắt đứt sự ngẩn người của cậu ta.

Hai mắt của Vô Tượng Tiềm Hành Giả bị băng tĩnh điện màu đen quấn lấy, Bạch Sở Niên giơ tay lên quơ quơ trước mắt cậu ta, xác định cậu ta quả thực là không nhìn thấy cái gì, suy nghĩ một chút liền hiểu được nguyên nhân.

Năng lực cố định của Vô Tượng Tiềm Hành Giả có liên quan đến bắt chước, cho dù đeo máy ức chế thì loại năng lực bẩm sinh này cũng sẽ không biến mất, cho nên phòng ngừa vạn nhất, không thể để cho cậu ta nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Nhưng hai mắt hắn đều bị che khuất như này hẳn là rất khó làm việc đi, làm không xong sẽ bị phạt, quy củ này sẽ không bởi vì cậu ta bị bịt mắt liền khai ân ngoài pháp luật.

Vô Tượng Tiềm Hành Giả đi qua bên cạnh Bạch Sở Niên, thân thể thoáng dừng lại một chút, hiển nhiên cũng chú ý tới mùi tin tức tố quen thuộc trên người Bạch Sở Niên, đầu ngón tay cứng đờ.

Bạch Sở Niên hơi nghiêng người, nhanh chóng, bí mật nói bên tai Vô Tượng Tiềm Hành Giả:

"Mấy ngày trước tôi ở cảng M gặp thiếu tá Hạ của bộ đội Phong Bạo PBB rồi, cậu đã lâu không gặp người ta, có muốn tìm hiểu một chút tình hình gần đây không?"

Vô Tượng Tiềm Hành Giả chậm rãi ngẩng đầu, đối với lời nói của hắn có phản ứng, hai mắt bị băng dính màu đen niêm phong nổi lên một tầng hơi nước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net