Grasshopper

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Jiwon lần đầu đặt chân vào công ty là lúc vừa qua sinh nhật 15 tuổi chưa lâu. Hắn theo người hướng dẫn leo lên leo xuống không biết bao nhiêu tầng lầu, làm rất nhiều giấy tờ thủ tục, sau cùng khi đặt bút ký lên tờ hợp đồng, hắn mới có một chút cảm giác chân thực.

Nơi này là Seoul Hàn Quốc, là quê hương, là nơi hắn sẽ trui rèn bản lĩnh và thực hiện ước mơ.

Luyện tập cùng hắn là một người anh vóc dàng nhỏ nhắn và một đứa em trai hơi gầy gò, nhưng đứa em này lại là tiền bối, hắn đã thấy qua trên ti vi: Indian boy, B.I

Kim Hanbin.

"Không rõ chỗ nào cứ hỏi tôi, trước đây có học sơ qua một chút vũ đạo, tạm thời có thể giúp đỡ."


Quá khiêm tốn.

Nào phải là "tạm thời".


Kim Jiwon quan sát Kim Hanbin, đứa nhóc này nói lời chào hỏi mang thiện ý nhưng dáng vẻ lại hờ hững gượng gạo, liền muốn trêu đùa.

"Vâng ạ, cảm ơn tiền bối Hanbin".


Là cố ý, hắn làm sao không biết đứa nhóc này nhỏ hơn hắn một tuổi.

Thằng bé này qủa nhiên nhíu mày lại, nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, sau đó liền quay người hướng về phía gương tập, "Nào, chúng ta làm lại lần nữa".

Ngượng rồi.

Hắn thấy hứng thú.

Về sau khi cả hai đã trở nên quen thuộc, Kim Hanbin thường chỉ gọi trống không tên Kim Jiwon. "Hai tuần kính ngữ" bị xem như câu chuyện hài để đem ra trêu chọc, Kim Jiwon lúc nghe cũng chỉ cười, đôi mắt híp cong cong, chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì.

Những ngày training không thấy ánh mặt trời của đám thực tập sinh trôi qua rất nhanh, thời khóa biểu luyện tập hằng ngày lặp đi lặp lại đều như thao tác cắt dán, sự chảy trôi của thời gian cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, mãi đến một ngày kia Hanbin bước vào kỳ phân hóa đầu tiên, Kim Jiwon mới ý thức được rằng, bọn họ đã chung sống được hơn một năm.

Kim Hanbin 16 tuổi, trong lúc luyện tập đột nhiên chảy máu mũi không ngừng, tiếp theo cơ thể lảo đảo mơ hồ ngã xuống nền đất. Trong lúc Kim Jiwon tay chân luống cuống đem giấy vệ sinh nhét vào mũi Kim Hanbin thì Kim Jinhwan đẩy cửa bước đến, xộc vào thính giác một loại khí tức tràn ngập vị bạc hà, giống như kem đánh răng, nước súc miệng, kẹo cao su, viên ngậm ấm họng hoặc tinh dầu đuổi côn trùng, tóm lại là mùi hương của toàn bộ những thứ mang vị bạc hà mà Jinhwan có thể nghĩ ra, tất cả chồng chất lên nhau rồi nhân thêm một trăm lần nồng độ, buốt lạnh tới nỗi Kim Jinhwan đột nhiên giật mình. Người anh nhỏ này là một Omega mang mùi hương của quýt, anh đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, liền vội vàng bảo Kim Jiwon cõng Hanbin đi đến phòng y tế.


"Tiêm một mũi là ổn rồi, phân hóa dẫn đến lần phát tình đầu tiên đều tương đối mãnh liệt, là phản ứng sinh lý bình thường, không có vấn đề gì."

Kim Jiwon nghe những lời nửa học thuật, nửa "người lớn" kia, sắc mặt liền rơi vào mơ hồ, hắn nghi hoặc nhìn về phía Kim Jinhwan, Kim Jinhwan chớp chớp mắt.

"Quên mất!"

"Bobby của chúng ta là một chú boy hoang sơ khờ dại đến từ Virginia."

Anh cả bé nhỏ vừa chỉnh góc chăn cho Hanbin, vừa dạy cho Kim Jiwon một khóa giáo dục giới tính cấp tốc. Sau khi nghe xong, Kim Jiwon vẫn không hiểu gì cho lắm, chỉ nhớ kỹ một thứ.


Mùi hương.


Kim Hanbin

là mùi hương gì?


Phân hóa có sớm có muộn, Kim Jiwon ở trong nhóm thực tập sinh này, tổng cộng chẳng có được mấy người đã phân hóa, mà phân hóa rồi cũng phần lớn đều là Omega và Beta. Những đứa trẻ này đặc biệt chú ý đến việc giấu đi mùi hương của bản thân, đến kỳ phát tình sẽ tới phòng y tế tiêm vài mũi thuốc ức chế, thế giới của người trưởng thành bạo liệt tàn nhẫn dường như chẳng chạm nổi vào gót giày, sinh hoạt sau đó cũng không có gì khác biệt.

Vào mùa nóng, Kim Jinhwan trêu chọc Kim Hanbin, đòi cậu giải phóng ra thêm chút hương bạc hà, mát mẻ sảng khoái. Kim Hanbin cười khúc khích liền ngồi xếp bằng, giả vờ bắt chước động tác của mấy vị võ sư luyện công "hây da" "hây dô" vài cái. Mùi hương tỏa ra cũng không nồng như lần đầu, nói cho đúng, những kỳ phát tình về sau mùi hương bạc hà đều chưa từng nồng đậm như hương bạc hà của lần phát tình đầu tiên ấy, Kim Jinhwan đã nói như thế.


"Phát tình", từ này sử dụng cho Kim Hanbin luôn luôn có hơi đột ngột.


Trong đầu Kim Jiwon mấy khái niệm nửa "học thuật" nửa "người lớn" đầy ý vị ám chỉ kia càng không ngừng quanh quẩn, những lúc như thế, hắn sẽ đồng thời nghĩ đến một vấn đề khác, chính là mình sẽ phân hóa thành cái gì?

Alpha hay Omega đều được, hắn cũng không thèm để ý tới sự phân biệt đối xử của xã hội hiện nay, chỉ là hắn không muốn làm Beta, bởi vì

Hẳn muốn cảm nhận

Rốt cuộc hương bạc hà kia như thế nào.


"Ài, chính là mùi vị lạnh như băng đó, là loại ngửi thấy sẽ rùng mình, Hanbin của chúng ta quả thật là một bạn nam lạnh toàn thân." - Kim Jinhwan dùng điệu bộ khoa trương nói.

"Giống lon Fanta di động như anh trai đây thì có lẽ sẽ không lạnh đâu nhỉ?", Kim Hanbin ngồi trước máy vi tính bấm đổi nhạc, không quay đầu nói lời phản công, giọng nói mềm mỏng nhấn nhá mười phần châm chọc. Kim Jinhwan không đỡ được chiêu này, hơi lúng túng, ngoan ngoãn đứng dậy tập nhảy.

Kim Jiwon sửng sốt một chút, tựa hồ như hắn có thể tưởng tượng ra thứ mùi ấy, có lẽ cũng giống như tính cách của Hanbin, trong cái thanh thuần mát mẻ xen lẫn một chút sâu cay kích thích.

Phải không?


Hắn nhìn chằm chằm vào gáy Hanbin, nhìn chằm chằm vào ngọn nguồn của mùi hương mà hắn không cách nào cảm nhận được, liếm liếm môi dưới.

"Chút nữa remix lại bài hát này một chút, đánh dấu vị trí lúc bắt đầu cho anh Bobby, thêm vào một nhịp báo hiệu, hẳn là không có vấn đề gì." Kim Hanbin kéo qua kéo lại track nhạc, giống như muốn cân nhắc thêm chút nữa, sau đó gật đầu.

"Ya, anh Jinhwan đã đi tập nhảy rồi, sao anh vẫn còn ngồi đây vậy Bobby?" Thầy giáo cọp con quay đầu lại, phát hiện Kim Jiwon vẫn đang ngẩn người ra.

"Ừ nhỉ, phải rồi."

Kim Jiwon trong chốc lát cười đến rạng rỡ, giơ hai tay làm ra hiệu như đầu hàng.


Hanbin tựa như một người làm từ băng vậy.


Tháng tư, Song Yunhyeong vào công ty, cũng là một đứa nhóc 95, cũng chưa phân hóa. Điều này làm cho Kim Jiwon cảm thấy không cần sầu não nữa. Hanbin liền khinh bỉ nói hóa ra sinh năm 95 là một lô hàng chất lượng có vấn đề.

Kim Jiwon làm bộ vén tay áo lên, cười cười: "Muốn bị xoay vòng hả?

Song Yunhyeong không hề để tâm, chăm chú nấu món mì Ý sốt kem phiên bản nâng cấp tự mình sáng tạo, cho rằng nếu mùi hương của mình là mùi lòng đỏ trứng thì tốt rồi, ngửi vào rất đỡ đói.

Ở bên kia có hai kẻ vẫn đang xô đẩy nhau, Kim Jiwon trở tay đem Kim Hanbin khiêng lên vai, đứng xoay vòng tại chỗ đến khi cả hai đều choáng váng đầu óc ngã nhào vào sofa, Kim Hanbin chóng mặt tới mức rên hừ hừ, Kim Jiwon đưa tay lên xoa bóp gáy của cậu, đứa em trai còn chưa kịp lấy lại tỉnh táo đột nhiên co người một cái, nhẹ như cái chau mày khi cậu nghe hắn gọi mình là "tiền bối" vào ngày đầu gặp mặt. Ngay sau đó, tựa như muốn che giấu phản ứng vừa rồi, Hanbin trở mình lấy điện thoại ra tùy tiện nhấn loạn.


Huh?

À

Phải rồi.

Hắn quên mất.

Hanbin không giống hắn.

Cậu đã phân hóa rồi.


Vậy khi nãy... Kim Jiwon rất nhanh sau đó đã phát hiện ra rằng, Hanbin vậy mà lại đang dùng ý chí của mình để áp chế phản ứng bản năng - Phần gáy, đối với Omega mà nói là một thứ vô cùng quan trọng.

Vì sao không trực tiếp nói ra?

Hai người đều đang suy nghĩ, nhất thời không nói chuyện, trong bếp vang đến tiếng nhạc Trot mà Song chef vừa mở, BGM khôi hài nới lỏng bầu không khí, Kim Hanbin quăng điện thoại di động qua một bên, ngả người lên người Kim Jiwon, mềm oặt giống hệt một con mèo thể lỏng. Kim Jiwon vuốt ngược tóc mái, mở game điện thoại vượt ải, hai người họ cứ ở bộ dạng này, có thể an tĩnh ngồi suốt một buổi chiều.

Kỳ thực Kim Jiwon có rất nhiều chuyện muốn hỏi Kim Hanbin, hắn muốn biết cảm giác phân hóa, muốn biết cảm giác trưởng thành, muốn biết làm sao để vượt qua kỳ phát tình, hắn càng muốn biết Kim Hanbin trong kỳ phát tình sẽ nghĩ gì.


Em rốt cuộc nghĩ gì vậy?

Là cùng nhau lén xem AV, là vài câu R18 trong lời rap, hay là một mẫu hình lý tưởng?

Rồi sẽ có một ai đó, trong lúc cao trào kịch liệt cắn mạnh vào phần gáy của em có phải không?

Người kia

Aish

Tốt nhất đừng là người anh ghét nhé.


"Anh, chết rồi kìa"

"Xì, không chơi nữa"


Phiến băng này rồi sẽ tan chảy trong vòng tay ai đây.


Sau thời điểm giữa năm, lại có một thực tập sinh nữa gia nhập, lúc Kim Jiwon đến sớm, đẩy cửa vào đã nhìn thấy cậu bé cao lớn kia ngồi trên ghế dài, dáng vẻ có hơi ngây ngô. Kim Jiwon chủ động đi lại chào hỏi.

"Xin chào, là thực tập sinh mới đến sao?"

"Mình là Kim Jiwon, sau này chắc sẽ cùng bạn luyện tập."

"A, xin chào."

"Tôi là Koo Junhoe, năm nay 15 tuổi."

"Hóa ra là em trai à, anh 17 tuổi."

Cậu bé sửng sốt một chút rồi vội vã gọi anh, hai người hàn huyên vài câu, Kim Hanbin cùng những người còn lại đẩy cửa bước vào, Song Yunhyeong gặp bạn mới đến, vui vẻ chạy lại làm quen, nhưng Kim Jinhwan cùng Hanbin vẫn đứng ở cửa không hề nhúc nhích.

"Vừa có một nhóc em út tới nè, mau lại đây đi!" - Kim Jiwon vẫy vẫy tay.

Kim Hanbin lấy mũ xuống, phẩy phẩy, sau đó lại đội lên, "...Có hơi khó chịu".

"...Thằng bé này là một Alpha." Kim Jinhwan sờ sờ chóp mũi, "Này nhóc, hay là trước tiên em theo bọn này đi đến phòng y tế lấy chút thuốc đi, mặc dù mùi hương của em rất dễ chịu, nhưng anh và Hanbin đều là Omega... Ngửi nhiều sẽ hơi khó chịu".

Đứa em út này, trên người có mùi của rừng thông.

Koo Junhoe ngoan ngoãn đi theo các anh đến phòng y tế, để lại Kim Jiwon và Song Yunhyeong trong phòng tập mắt to nhìn mắt nhỏ, hai đứa lại cùng nhau than thân trách phận là lô hàng kém chất lượng năm 95.


Đám con trai rất dễ kết bạn, vấn đề giới tính thực ra cũng không mấy ai chú ý, đến kỳ phát tình vẫn vui vẻ cùng nhau kéo bầy đi xuống phòng y tế xin thuốc ức chế. Thuốc tiêm luôn có hiệu quả nhanh hơn, nhưng Koo Junhoe sợ đau, chỉ có thể trợn trắng mắt lên cố uống loại thuốc dạng nước có vị không được dễ nuốt cho lắm.

Lúc Kim Jinhwan và Koo Junhoe ở cùng nhau, vị quýt sẽ bị mùi thông làm loãng đi rất nhiều, Kim Hanbin khi nói đến chuyện này còn giả vờ thâm thúy nở một nụ cười, "Không chừng sau này sẽ thành một quả quýt trong rừng thông nha." Kim Jiwon nghe nhưng không hiểu bao nhiêu, bởi vì hắn vẫn như cũ chẳng ngửi thấy gì cả, ngửi không được hương vị của hai người kia, cũng ngửi không thấy mùi hương của Kim Hanbin.


Cuộc sống lại cứ thế tiếp tục, đến đầu năm sau, Kim Donghyuk gia nhập với bọn họ. Cậu bé sinh năm 97 này đã sớm phân hóa thành Alpha, mùi ban lan diệp(1) nhàn nhạt làm Song Yunhyeong không ngừng ngưỡng mộ.

Kim Jiwon có chút bất lực gãi tóc, 95line này có khi thật sự là một lô hàng trục trặc. Song Yunhyeong luôn bình thản giữ thái độ thuận theo tự nhiên, vẫn như cũ lục căn thanh tịnh, tích cực nghiên cứu phiên bản nâng cấp mì Ý sốt kem.

Kim Donghyuk làm em út rất ngoan và vâng lời, thế nhưng Koo Junhoe thân quen một cái là bắt đầu không biết lớn nhỏ, cãi vặt với Kim Hanbin suốt, ỷ vào ngoại hình to cao hằng ngày luôn ồn ào với "chingu" lớn hơn một tuổi. Có một lần đùa quá trớn, đưa tay lên nắm phần gáy của Hanbin, Hanbin giống như con mèo linh hoạt lách mình đạp Koo Junhoe một cái, đồng thời phạt Junhoe thêm hai giờ tập cùng hít đất 50 cái.

Kim Jinhwan hướng dẫn Junhoe luyện tập, khuôn mặt nhỏ lấm tấm mồ hôi chảy xuống, vẫn không quên tỉ mỉ căn dặn Junhoe, Alpha không thể tùy tiện sờ phần gáy của Omega.

Kim Jiwon đang cầm chai nước bỗng dừng lại một chút, sau đó tiếp tục mở nắp, ngửa đầu uống hơn nửa chai, lại đưa cho Kim Hanbin.


Vậy mình thì có thể sao?

Kim Hanbin chẳng thèm nhìn, cầm lấy chai nước liền uống.

Trừ mình ra, còn ai được phép đâu?


Hắn xoay người ngồi trong góc nghỉ ngơi, Hanbin chuyển động qua lại trước gương, áo thun trắng rộng thùng thình mặc trên người, mong manh tựa như... giống như...

Giống như em gái ngực nhỏ trong bộ AV mà hắn đã từng xem.

Ya

Đang nghĩ cái gì vậy.

Trong lúc lơ đãng, hắn nhìn chăm chú vào phần gáy đã dao động rất lâu trước mắt kia, dường như nơi đó đã biến thành một loại chấp niệm hấp dẫn hắn, mà chấp niệm ấy đã sớm không chỉ đơn thuần là muốn ngửi được mùi hương của Kim Hanbin.

Về sau, nếu lại hỏi hắn muốn phân hóa thành cái gì, Kim Jiwon sẽ không còn trả lời qua loa cho xong "Là gì cũng được" nữa.


"Alpha"


Hắn hạ thấp ánh mắt, nhìn cặp Vans xa xa và nói.

Hắn muốn đem phiến băng này làm tan chảy thành một người nhuyễn mềm như nước.


Đầu mùa xuân, nửa đêm Kim Jiwon vì cảm thấy nóng mà tỉnh dậy, tâm trạng bực bội bước vào nhà tắm, lúc lau tóc đi ra thì gặp Kim Hanbin vừa về ký túc xá.

"Sao lại về muộn thế?" Hắn đi vào bếp, lấy trong tủ lạnh ra hai lon Coca, mở một lon đưa cho Kim Hanbin.

"...Bobby à, em có lẽ thực sự vận khí xui xẻo." - Giọng của Hanbin vô cùng mệt mỏi.

"Huh?" Coca lạnh chảy xuống dạ dày, Kim Jiwon nhíu mày một cái, đầu hắn hơi khó chịu, có lẽ do nước quá lạnh, "Xảy ra chuyện gì?"

"...Chủ tịch nói muốn chuẩn bị một chương trình thi đấu sinh tồn, là đấu với bên anh Seungyoon..." Hanbin vô thức dựa lên người Kim Jiwon.

Kim Jiwon khựng lại trong chốc lát, một hơi uống cạn lon Coca.

"...Vậy sinh nhật năm nay của em lại phải vùi đầu trong phòng sáng tác sao?" - Kim Jiwon hỏi một câu hơi lạc trọng tâm.

"Ở phòng sáng tác tác còn tốt, nếu là ở trên sân khấu thi đấu mới thật là..."

"Nếu là trên sân khấu, anh sẽ trực tiếp chúc em sinh nhật vui vẻ, là kiểu cầm mic nói thật to ấy". Hắn cười hì hì đưa tay vỗ đỉnh đầu cậu, Kim Jiwon giả bộ lơ đãng dần tách khỏi phạm vi skinship của Hanbin. "Nghỉ ngơi đi, những chuyện khác ngày mai lại tính".

"Làm tốt việc nên làm, sẽ được đền đáp, chẳng phải em đã nói thế sao." Hắn không đợi Hanbin trả lời đã xoay lưng đi về phòng ngủ.


Đầu hắn đang khó chịu, có lẽ là bị cảm rồi, Kim Jiwon đưa tay lên xoa mũi, chút hương bạc hà phảng phất, hắn ngẩn người, lại cúi đầu cẩn thận ngửi.

Mùi bạc hà nhàn nhạt.

Hắn ngửi thấy được.

Kim Jiwon hơi vô tư quá đà, hoàn toàn không để ý sự khác thường của cơ thể mình, ngày hôm sau vẫn như thói quen đi đến phòng tập luyện cho xong bài đánh giá cuối tháng, Kim Jiwon cởi mũ, lấy tay lau sạch mồ hôi trên trán rồi cười hề hề đem mồ hôi trên tay bôi vào mặt Donghyuk, Donghyuk nổi cáu, đuổi đánh Kim Jiwon, muốn túm áo hắn lau mồ hôi. Hanbin cười khúc khích, đang lúc muốn ngăn hai người kia lại thì bị gọi ra ngoài, nói là chủ tịch tìm cậu. Kim Jiwon quay đầu nhìn thoáng qua Hanbin, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng.

TigerBin không có ở đây, mấy người còn lại lập tức thả lỏng, ngồi phịch ở trên sàn ngây người.

"Donghyuk, sao mặt em lại đỏ thế?"

"Thật sao? Em thấy mặt em hơi nóng."

"Giống như uống rượu ấy."

"Ở đây thì lấy đâu ra rượu". Kim Jiwon trả lời một câu, ụp mũ lên mặt, đầu hắn vẫn còn đau, hắn muốn ngủ một chút.


Tới lúc mở mắt phòng tập đã không còn ai, chẳng là mọi người hỏi hắn muốn ăn gì, hắn cứ nói mớ trả lời lung tung, sau đó bị mọi người quyết định bỏ hắn ở lại đây.

Nhưng mà, tại sao lại ầm ĩ như thế này, Kim Jiwon nhắm mắt, một loại âm thanh huyên náo, hắn ngồi dậy, phát hiện mình có phần khó thở, phải hô hấp thật mạnh mới lấy đủ dưỡng khí. Hắn nghe nhịp tìm mình dội đùng đùng, tạp âm phiền phức bên tai vang lên thành quy luật.

Cạch, cạch, cạch.

Là gì vậy, hắn đột nhiên quay đầu, đổng hồ chỉ 06:06

Cạch, cạch, cạch.

Kim giây không ngừng chạy, dẫn theo kim phút và kim giờ dần dần quay xuống.

Cạch, cạch, cạch.

Hơi thở của Kim Jiwon run lên, hắn nổi giận, không cách nào khống chế được tiếng ồn, lại càng bực tức. Hắn nhìn bốn phía, quỹ đạo vận động của mọi thứ trong tầm mắt đột nhiên trở nên chậm chạp dị thường, hắn nhặt bàn phím trên sàn nhà lên, không chút nghĩ ngợi quăng về phía chiếc đồng hồ.

Hai vật làm bằng nhựa cùng bể nát.

Một tràng âm thanh như vụ nổ hạt nhân oanh tạc màng nhĩ, hắn ngồi xổm xuống, bên tai tiếp tục văng vẳng tạp âm.


Không đúng.

Chỗ nào không đúng?

Tất cả đều không đúng.


Trong thân thể hắn tựa như có một nguồn năng lượng cuồn cuộn sinh ra, nhưng nguồn năng lượng này không tìm được chỗ để giải phòng nên càng thêm phẫn nộ tấn công đầu óc hắn, cùng với đó còn có một loại cảm giác kỳ quái.

Hưng phấn kỳ quái.

Kích thích giới tính.

Hắn phải đi đến phòng y tế.

Bước chân ra khỏi phòng tập trong nháy mắt.

Hắn đã nhận ra sự tồn tại của Kim Hanbin.

Không hề gần.

Nhưng cũng không xa.

Dựa theo mùi bạc hà nhàn nhạt tìm rõ ngọn nguồn, sức quan sát của hắn như loài rắn cuộn trăm vòng, uốn mình ngàn lần len qua mọi ngóc ngách. Hắn tưởng tượng ra được, gốc bạc hà ở xa xa, hướng về hắn, lá bạc hà chập chờn, phát ra hương thơm.

Kim Hanbin ở trong thang máy.

Thang máy mở cửa.

Hắn bước ra.

Đi thẳng.

Rẽ ngoặt.

Đi thẳng.

Nhanh hơn.

Nhanh hơn chút nữa.

Sắp đến rồi.


"Anh Bobby?"

Giọng nói lọt vào tai, đôi Vans đỏ lọt vào tầm mắt.

Kim Jiwon ngẩng đầu nhìn qua.

"Sao chỉ còn mình anh?"

Kim Hanbin hướng về phía hắn bước tới, một bước, lại một bước, tựa hồ như bước vào đầu óc Kim Jiwon, bước vào hơi thở của Kim Jiwon, bước vào cả trái tim của hắn.

Kim Jiwon chợt lùi lại một bước.

"...Anh làm sao thế, gặp ác mộng à?"

Kim Hanbin vẫn chưa hiểu tình huống hiện tại, đi đến muốn sờ trán Kim Jiwon, đầu ngón tay nhấc lên mang theo một chút hương bạc hà. Dưới khứu giác nhạy bén của Alpha, từng tia, từng sợi mùi hương li ti đều có thể cảm nhận được, tiếp theo là phóng đại gấp chục, gấp trăm ngàn lần. Hương bạc hà lành lạnh trong nháy mắt ùn ùn đan thành một cái lưới thật lớn, Kim Jiwon bị nhốt trong lưới, hắn muốn xé rách, phá hủy mọi thứ, trong phút chốc dục vọng cuộn trào mãnh liệt.

"Kim Hanbin" - Hắn mở miệng, giọng nói nặng nề.

"Kim Hanbin", ba chữ này như một loại thần chú, một cảm giác uy hiếp lấy Kim Jiwon làm trọng tâm phút chốc tản ra. Kim Hanbin là con mồi tươi sống ngon lành duy nhất nằm trong phạm vi săn mồi của dã thú. Omega bị gọi tên, hơi thở chậm lại, yếu ớt co người ngồi trên mặt đất.


Mùi rượu.

Rất nhạt.

Lành lạnh như lưỡi dao.

Đây là những điều mà tia lý trí sau cùng còn sót lại nói cho Hanbin biết.


Kim Hanbin từ lúc phân hóa tới nay, phát tình theo chu kỳ đều tuân thủ lời dặn của bác sĩ, hoặc là uống hoặc là tiêm thuốc mà yên ổn vượt qua. Cậu chỉ là một đứa nhỏ cô độc trời sinh thôi, ý tứ của những lời này chính là, cậu chưa bao giờ nghĩ cơ thể này còn có thể dùng vào một chuyện khác theo một cách khác.

Mà lần này

Cậu bởi ảnh hưởng của Alpha.

Nghênh đón lần đầu tiên chân chân chính chính phát tình.

Khao khát nguyên thủy nhất của xác thịt như thủy triều che mắt Hanbin, cậu có thể cảm giác được sự thay đổi bên trong cơ thể mình, cậu tựa như một đóa hoa chuẩn bị kết quả rót đầy mật ngọt, mật hoa ngát hương thơm liền muốn tràn khỏi thân thể, bắt buộc, run rẩy chảy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net