Chương 46: Bánh đậu và yên sau xe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người kia nhìn nhau một cái, không ừ hử gì, dửng dưng tiếp tục công việc trên tay mình. Alice âm thầm mắng bọn họ, ngoài mặt lại rất vô tội: "Mọi người. . .có phải mọi người thấy tôi rất phiền phức, cho nên, cho nên. . ."

"Phải, đúng vậy, cậu rất phiền phức." Bạn cùng phòng không thèm ngẩng đầu nhìn Alice: "Lúc nào cũng để chúng tôi dọn hậu quả cho cậu."

"Tiểu Mai, cậu nói như vậy là sao. . ." Alice sững sờ, lã chã chực khóc: "Lẽ nào tình cảm hai năm qua giữa ba người chúng ta. . ."

"Cậu còn nhớ nhóm chúng ta có ba người sao?" Bạn cùng phòng còn lại bị chọc tức cười: "Lúc hoạn nạn thì 'ba người chúng ta', chuyện cao sang thì để mình cậu hưởng thụ."

"Magaret. . ." Alice ôm sách vở, nước mắt như mưa: "Magaret, tôi biết bình thường tôi và Tiểu Mai thường nhờ cậu giảng bài tập nhiều, khiến cậu mất thời gian vì tụi này-. . ."

"Đến giờ cậu vẫn không biết tại sao mình bị ghét à?" Tiểu Mai gắt gỏng cắt lời: "Cậu lúc nào cũng như vậy đấy, luôn tự cho là mình không có lỗi, nếu nhận tội thì cũng kéo thêm người khác vào. Chuyện cậu có thai rồi phá bỏ là cậu kể cho tôi, sau đó ám chỉ tôi nên nói cho người khác biết, đúng chứ? Bây giờ họ tràn vào tài khoản cá nhân công kích tôi, cậu thì hay rồi, ngồi yên không lên tiếng!"

"Tiểu Mai, cậu cũng biết tình hình của tôi bây giờ rất nhạy cảm, nếu tôi có bất kỳ động thái không cẩn thận nào. . ." Alice cố gắng giải thích, song cô ta càng nói, chỉ càng thấy ánh mắt bạn cùng phòng lạnh dần. Alice vẫn còn phải nhờ hai người này làm một số việc, bèn bưng mặt nức nở: "Tôi không có nói dối với cậu, chuyện tôi có thai là thật, cậu cũng biết tỷ lệ sinh sản của tôi rất cao, một lần là trúng. . ."

"Cậu có giỏi thì đưa bằng chứng ra đây!"

Alice co rúm lại, run rẩy đi đến bên gối đầu giường, mò mẫm rút ra một tờ giấy khám sức khoẻ. Tiểu Mai và Magaret nhìn nhau, trả lại cho cô ta: "Thế này cũng chưa chắc ba người Western là chủ nhân cái thai."

Câu nói này rất ác liệt, Alice vừa nghe xong lập tức run bắn lên, oà khóc: "Chuyện này tôi đã nói rồi mà. . ."

Alice lén lút nhìn bọn họ, phát hiện Magaret kéo tay áo Tiểu Mai một cái, vẻ mặt không đành lòng. Alice lập tức hiểu được, có người giật dây hai người bạn cùng phòng ngu ngốc này trở mặt với cô ta, không biết đối phương làm gì lại khiến bọn họ tin rằng mình đang nói dối. Đã gạt thì phải gạt cho trót, Alice lắp bắp nỉ non 'tiết lộ' thông tin về chủ nhân 'đứa con đã mất' của mình: "Lúc cậu ấy biết tôi có thai, trốn tránh tôi một thời gian dài, cố ý tìm cớ không gặp tôi. Tôi gọi điện thoại cậu ấy không bắt máy, nhắn tin không trả lời, chỉ thỉnh thoảng hồi âm vài câu, nhưng đều dùng di động của người khác."

Tiểu Mai ngắt lời: "Vì sao cậu ta phải dùng di động của người khác?"

"Vì. . .vì cậu ấy rất bận rộn. Di động thường xuyên để người khác giữa giúp." Alice lau nước mắt, gương mặt nhỏ đỏ bừng uể oải: "Quỹ thời gian của cậu ấy rất hạn hẹp, bản thân cậu ấy cũng không muốn, nhưng vì tương lai. . ."

Nói đến đây, còn ai mà không biết người Alice nhắc đến chính là Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải từng rời khỏi Nguyệt Lượng ba tháng để làm học sinh trao đổi với Ánh Dương. Hắn luôn được mệnh danh là 'thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi', muốn tìm hắn rất dễ mà cũng rất khó, hắn lúc nào cũng cắm chốt ở phòng luyện tập, nhưng đến nơi cũng chẳng gặp được vì hắn lúc nào cũng ưu tiên luyện tập lên hàng đầu. Mỗi lần hắn tập trung vào bia ngắm, sẽ chẳng màng đến thứ gì xung quanh, không chỉ hắn mà cả những tuyển thủ khác cũng thế, để tránh xao nhãng, họ nhất trí giao di động cho quản lý câu lạc bộ.

Chỉ cần Vương Tuấn Khải lấy cớ bận luyện tập, làm hồ sơ chạy đến Ánh Dương là có thể tránh được Alice.

Tiểu Mai cười lạnh: "Cậu kể chuyện hay thật đấy, suýt chút nữa thì bọn tôi tin rồi."

Alice khàn giọng: "Tiểu Mai. . .Rốt cuộc tại sao cậu không tin tôi. . .?"

"Vì tôi không muốn mình ngu dốt nữa." Mỗi một câu của Tiểu Mai rất ác liệt, Magaret cũng nghe không được, kéo Tiểu Mai đi, bỏ lại Alice một mình rấm rứt trong phòng.

Hai người họ đi đến lầu hai ký túc xá, ăn ý mà cùng rẽ vào một căn phòng.

Tiểu Mai đưa di động ra cho người trước mặt mình: "Alice đưa cho chúng tôi giấy khám thai, tôi đã chụp lại rồi."

"Chắc bây giờ cô ta đang nghĩ ai là kẻ dám đâm bị thóc nhà cô ta." Người nọ cười giễu: "Hai người có tin Alice không?"

Tiểu Mai im lặng một chốc, đáp: "Chị đã hứa là sẽ dập tắt dư luận, không để chúng lan san hai người bọn tôi."

"Yên tâm." Người kia đứng dậy, hất mái tóc dài uốn xoăn màu đỏ tươi ra phía sau, mỉm cười hài lòng.

Đợi Tiểu Mai và Magaret đi rồi, bạn gái của Doãn Phong – Tô Tuyết – mới thôi không cười. Cô ta gửi giấy khám thai vào một phòng khám có tiếng trong thành phố, rất nhanh đã có kết quả: [Giấy khám thai này là thật.]

Tô Tuyết cau mày, gọi cho Vương Tuấn Khải: "Cô ta thật sự có thai."

[Chị giúp tôi tra xem cô ta khám ở bệnh viện nào.]

Tô Tuyết gửi địa chỉ bệnh viện đến, hơi lo lắng: "Cậu định tìm vị bác sĩ phá thai cho Alice? Cậu không sợ đối phương lấp liếm cho Alice? Có cần tôi gọi người đến giúp cậu hay không?"

[Không cần, anh Doãn bây giờ cũng rất nguy hiểm, ban nãy tôi trông thấy có người họp tam họp tứ đòi trùm bao tải anh ấy, bao giờ tan lớp chị đi cùng anh ấy đi.]

Tô Tuyết sượng mặt: "Không cần lo cho tên đó!"

Vương Tuấn Khải không nói lời thừa, chỉ cho Tô Tuyết biết mình có quý nhân hỗ trợ rồi.

Hắn lần theo địa chỉ, kéo theo Vương Tiên cùng tới. Vương Tiên không biết chuyện Vương Tuấn Khải bị người khác ám toán, thấy hắn chìa cho bác sĩ xem giấy khám thai, hồn vía anh ta lên mây ngay tức khắc: "Thằng nhóc con, em làm Vương Nguyên có thai rồi?!?"

Vương Tuấn Khải: ". . ."

Mí mắt Vương Tuấn Khải giật giật: ". . .Anh điên rồi."

Vương Tiên kinh hoàng hồi lâu mới sực tỉnh, không đúng, tên người trên giấy khám thai không phải Vương Nguyên, chẳng lẽ thằng em y bắt cá hai tay?

Bằng một thần lực vô hình nào đó, Vương Tuấn Khải vậy mà hiểu được ý nghĩ dữ dội của anh hai mình: "Em kể cho anh nghe sau, bớt suy nghĩ linh tinh!"

Vương Tiên buồn bực, đây là phản ứng bình thường của loài người khi nhìn thấy giấy khám thai mà!

Đợi đến lúc bác sĩ xác nhận kết quả khám là thật, Vương Tiên chưa kịp thẩm vấn em trai, đã bị hắn kéo đến khoa sản phụ.

Vương Tiên: ". . ."

Vương Tiên: ". . .Rốt cuộc có chuyện gì? Lỡ làm con nhà người ta có thai, em không chịu trách nhiệm thì chính là cặn bã!!"

"Không phải em." Vương Tuấn Khải chịu hết nổi, tính tình hắn vốn rất tốt, không có việc gì sẽ không nổi giận vô cớ, nhưng rất ghét bị người khác hiểu lầm. Vẻ mặt nghiêm túc của hắn khiến Vương Tiên khựng lại, nhíu mày: "Tại sao em có tờ giấy khám thai này?"


"Người khác muốn vu hoạ cho em, nói em là cha đứa bé." Vương Tuấn Khải tóm tắt sơ lược: "Anh giúp em hỏi bác sĩ Tuỳ xem giấy khám thai này được làm khi nào."

Vương Tiên ngây ra một chốc, nhưng vẫn y theo lời Vương Tuấn Khải mà làm. Bác sĩ Tuỳ là bạn học đại học của y, năng suất làm việc rất cao, chỉ qua vài giờ đã cho ra kết luận: Giấy khám thai từ một năm trước, bị chỉnh sửa ngày tháng lẫn kết quả siêu âm, đứa bé là thai chết lưu trong bụng, chưa ra đời đã tắt thở tử vong.

Vương Tuấn Khải hỏi bác sĩ Tuỳ, nguyên nhân tử vong là gì, cô liếc Vương Tiên một cái, nhìn nhìn Vương Tuấn Khải: "Trong lúc mang thai lại quan hệ tình dục quá nhiều, sức khoẻ suy kiệt, thân thể không chịu nổi, phôi thai cũng không phát triển được bình thường."

Nghe được kết quả này, cả hai anh em đều im lặng, bác sĩ Tuỳ tưởng rằng một trong hai người bọn họ là thủ phạm, giận mà không làm được gì. Vương Tiên phải giải thích một hồi lâu, bác sĩ Tuỳ mới tin: "Nếu nói như vậy, cha của đứa bé chắc chắn cũng không phải người tầm thường." Alice là con gái của tài phiệt giàu nứt đố đổ vách, làm gì nhìn lọt người bình thường.

Bác sĩ Tuỳ ngẫm nghĩ, nói: "Tôi giúp hai người tìm cha nó."

Mỗi một người sinh ra ở hành tinh ABO này, DNA của bọn họ đều được chính phủ giữ lại trong hồ sơ mật. Nếu không có việc gì tuyệt đối không được đụng đến kho gene, nhưng Alice 'suýt' tự sát lẫn việc thai chết vì nguyên nhân khó nghe kia đủ để nhân viên giám sát châm chước để bác sĩ Tuỳ vào.

"Chủ yếu vì bạn trai cô ấy là cảnh sát." Vương Tiên nói nhỏ: "Lần trước anh ta tham gia vào một vụ bắt cóc lớn, tra rất lâu cũng chẳng có manh mối. Sau khi Vương Nguyên gặp chuyện, anh ta có tìm đến anh hỏi vài chuyện, còn xin phép mang đi thành phần thuốc Vương Nguyên bị tiêm vào người. Trùng hợp bọn bắt cóc kia cũng dùng loại thuốc đó, thế là anh ta phá được án."

Phá được án nên bạn trai của bác sĩ Tuỳ rất cảm kích cả nhà Vương Tiên, với quan hệ của anh ta, để bạn gái đi vào kho gene giúp Vương Tiên một việc không có gì khó lắm.

Chiều hôm đó, Vương Tuấn Khải nhận được kết quả báo cáo, cái thai trong bụng Alice là của Doãn Phong.

Hắn cũng chẳng bất ngờ lắm, Doãn Phong có thái độ che giấu, nhưng là che giấu vì sợ người khác phát hiện mình và Alice từng qua lại với nhau. Vì cái thai đã mất từ một năm trước nên ắt lúc anh ta nghe tin đồn Alice bỏ thai cũng phải giật mình, nhưng đã một năm trôi qua, hiển nhiên anh ta chẳng cho rằng mình chính là cha đứa bé.

Dù đúng hay sai, Vương Tuấn Khải cũng không nên nói cho Tô Tuyết biết. Vương Tuấn Khải liên lạc với Doãn Phong, dăm ba câu ám chỉ khiến anh ta hoảng hốt. Doãn Phong một mực phủ nhận quan hệ giữa mình và Alice, thề thốt bảo bọn họ trong sạch, Vương Tuấn Khải đừng vu khống mình.

"Tôi chỉ nói cho anh biết mà thôi." Vương Tuấn Khải bình tĩnh đáp: "Bây giờ anh và cô ta đã không còn gì, anh đừng ném đá giấu tay là tôi mừng rồi."

Ở đầu dây bên kia, Doãn Phong há miệng muốn nói rồi thôi, im lặng cúp máy.

Vương Tuấn Khải biết anh ta ngầm kích động đám fan cuồng mất trí của Alice rồi. Doãn Phong không cho rằng cái thai là con mình, lại chẳng muốn quá khứ bị bóc trần, anh ta giả vờ thuê người mạo danh, nói lúc Alice ở bệnh viện từng ám chỉ Vương Tuấn Khải là thủ phạm, đưa Vương Tuấn Khải lên đầu ngọn sóng.

Những điều này là Vương Tuấn Khải tự suy luận ra từ thái độ của Doãn Phong, anh ta vừa nghe bạn gái và Vương Tuấn Khải đang hợp tác, lập tức chủ động liên hệ bảo hắn đừng làm chuyện dư thừa.

Vương Tuấn Khải nói, hắn rất bận, không có thời gian làm chuyện dư thừa, cũng không cần Doãn Phong nhắn tin uy hiếp mỗi ngày.

"Anh còn làm phiền tôi, tôi đăng những tin nhắn này lên diễn đàn, tố anh tội quấy rối tình dục."

Doãn Phong tức điên, lại sợ hắn làm thật, mấy ngày sau cũng chưa dám đả động gì đến hắn. Trong vài ngày này, Vương Tuấn Khải quay về Ánh Dương, tìm được Vương Nguyên ở một hàng ăn vặt bên đường, cậu đang mua rất nhiều thứ mà trước kia bọn họ vẫn thường ăn.

Vương Nguyên trông thấy Vương Tuấn Khải, nháy mắt cười cười: "Tôi biết cậu sẽ đến đây!"

Vương Tuấn Khải nhận đồ ăn vặt từ tay cậu: "Cậu đã nói với giáo viên chủ nhiệm chưa?"

Vương Nguyên biết hắn đang nói đến thầy giáo C07, gật gật đầu: "Thầy bảo tôi chăm chỉ học vào, thành tích ở Ánh Dương của tôi chỉ đạt mức trung bình, muốn xứng đôi với cậu thì phải cố gắng nỗ lực."

"Đừng tin thầy ấy." Vương Tuấn Khải nheo mắt: "Thầy ấy chỉ biết dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt học sinh tập trung học hành thôi."

"Đó cũng là vì muốn tốt cho chúng ta." Vương Nguyên cười ha ha: "Không nói thầy ấy nữa, cậu nếm thử cái này đi, là bánh đậu dì Trương vừa làm thử, còn chưa được bán rộng rãi đâu."

Dì Trương chính là người bán sữa đậu nành cho cậu, lúc trước còn định làm mai cho con trai lớn nhà bà. Vương Tuấn Khải nhíu nhíu mày, cắn miếng bánh đậu: "Quá ngọt, lần sau tôi làm cho cậu cái khác."

Vương Nguyên sửng sốt: "Cậu còn biết làm bánh đậu à?"

Vương Tuấn Khải buộc miệng: "Cậu đã từng ăn rồi mà."

Vương Nguyên càng sửng sốt, đúng là cậu có ăn, nhưng đó là ở kiếp trước. Lúc ấy Vương Nguyên vừa tan trường, trong nhà chẳng có ai, cậu đói rã ruột mới mò đến bếp tìm chút gì lấp bụng, phát hiện một đĩa bánh đậu thơm lừng nằm trong lò vi sóng.

Nghĩ là đồ ăn của ai trong nhà, Vương Nguyên không dám ăn bậy, nhưng khi cậu định trả bánh về chỗ cũ thì bị em trai bắt gặp.

"Ăn đi." Em trai nói như vậy, sau đó chậm rì bước lên lầu, như thể đi xuống bếp chỉ để 'uỷ quyền' cho cậu tự do ăn bánh vậy.

Ánh mắt Vương Nguyên đậm nét sâu xa, nhấp môi một cái: "Có thật không? Tôi từng mất trí nhớ đó."

Vương Tuấn Khải không đáp, quay đầu vỗ vào yên sau: "Lên xe."

Vương Nguyên ngoan ngoãn leo lên xe, vỗ chân: "Gần đây không hiểu sao mông hơi đau."

Bóng lưng Vương Tuấn Khải cứng đờ.

Vương Nguyên sợ thiên hạ thái bình, giả vờ gãi đầu: "Chắc là do tôi ngôi nhiều quá."

Chiều hôm đó khi về nhà, Vương Tuấn Khải lập tức ra phía nhà kho đẽo đục may vá rầm rầm đùng đùng, cuối cùng sáng hôm sau khi đi học, yên sau xe đạp của hắn có thêm một cái đệm nhựa khá là xinh xắn, màu hồng nhạt.

Hết Chương 46

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net