Cuộc sống mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm tình nhanh qua, ánh nắng thu ngập tràn trên mảnh đất Anh xinh đẹp.
Căn phòng từng chứa mùi dục vọng giờ đã trở lại sự yên bình vốn có của nó ban đầu.
Aesop vẫn muốn níu kéo vào lòng người kia một chút, rúc đầu vào lòng người nam nhân đang say giấc kia.
—Joseph...chồng yêu!
Aesop nhỏ giọng, gọi anh với chất giọng ngọt ngào của năm ấy.
Joseph như đã nghe nhưng y chủ ý muốn nũng vợ thêm một lát chẳng qua là muốn được ôm vợ xám bé nhỏ này vào trong lòng một chút. Rời xa quá anh cũng không nỡ.
—Nằm đây...một lúc rồi dậy !

Joseph siết chắt thân thể trần trụi với tấm chăn vào cái ôm đó. Như là một cách chào buổi sáng tới vợ nhỏ, anh hôn lên chóp mũi của Aesop một cái.

—Buổi sáng tốt lành, vợ yêu của tôi!

—Buổi sáng tốt lành, chồng yêu !

Aesop dịu dàng xoa mặt anh, em thích nghịch những lọn tóc của Joseph. Aesop mãi nghịch tóc anh mà quên mất rằng bản thân đang có chút khó chịu.
—A...ư..!?
—Aesop, em ổn chứ...!?

Joseph bất giác phản xạ, anh hỏi han và nhìn. Thì ra là anh quên tẩy rửa cho Aesop vào hôm qua, là anh anh quá hăng say nên mới đãng trí như thế này.
—Nào bảo bối, tôi đưa em đi tẩy rửa!
—Ư...ưm...!
Joseph bế bạn tình vào phòng tắm, tay nhẹ nhàng cởi bỏ lớp chăn bọc ngoài thân của vợ nhỏ, tay móc dần tinh dịch còn sót lại trong miệng huyệt.
—Joseph...chậm chút đi, anh làm em đau đó...a!?
Aesop khóc nức, mặt đỏ bừng lên. Joseph ôn nhu vỗ về, người anh ướt hết do sự luân động của Aesop khiến nước ấm trong bồn tràn ra ngoài.
—Lão "bà" của tôi, ngoan thả lỏng một chút để tôi lấy phần còn lại, còn ít thôi cố gắng một chút!

Tiếng nước nhóp nhép, ngoan tay thon dài của y luồn lách dưới vùng ướt đẫm...mồ hôi trên người Joseph ngày một chảy dài, là y sợ người thương y đau đớn.
—Ưm...hức...Joseph...ư...!!!
Sau một lúc, nước dịch đã được lấy ra hết. Aesop vẫn còn run run dưới cái dư âm ban nãy...em đang tận hưởng nhưng cũng rất mệt mỏi...
—Aesop, nào tôi tắm cho em nhé!?

Aesop chỉ lặng gật đầu, em ngồi yên trong bồn tắm đầy hoa hồng rải lên và Joseph đang giúp em ngâm mình.
—Bảo bối, em thấy thế nào!?
—Ưm...đỡ hơn...cảm ơn anh...!

Aesop cười, ôm chằm lấy người kia. Mạnh mẽ kéo theo anh vào bồn, người vợ nhỏ thủ thỉ bên tai chồng trong tiếng nước ào trào ra khỏi bồn.

—Joseph, em muốn như thế này một lúc nữa...muốn yên bình như bây giờ mà thôi!

Aesop tựa mình vào lòng ngực anh mà lấy chút tâm sức.

—Joseph, anh sẽ cùng em trở về Pháp chứ!?
—Sao em lại hỏi như vậy, bảo bối!?
—Em hỏi anh là vì em sợ Chevell sẽ đợi em rất lâu, em sợ thằng bé buồn!

Aesop nhỏ giọng, em nhìn anh với sự thỉnh cầu trong ánh mắt xám tro ấy.
Joseph nhìn em, anh lặng cười và đáp lại Aesop.
— Bảo bối ngốc, dĩ nhiên là tôi sẽ về lại Pháp chứ, ai nói với em là tôi sẽ ở đây luôn đâu. Tạm thời chỉ là công tác thôi!
Joseph xoa đầu người thương, anh cười lớn dưới biểu cảm ngơ ngác của vợ yêu.
—Vậy khi nào anh về lại Pháp!?
—Hmm...tôi chưa thể biết chắc nhưng nếu nhanh sớm xong việc tôi sẽ đưa em về với thằng bé !

—Thật chứ!?
—Bảo bối! tôi nói thật,tôi dối em làm gì cơ chứ !?
Joseph vừa nói vừa bế vợ y ra khỏi bồn tắm, vớ lấy cái khăn bông mềm lau khô bé thỏ trong lòng.
—Tắm xong tôi đưa em đi ăn bữa sáng, để bụng đói là không tốt !

Joseph y hệt một bảo mẫu chăm trẻ vậy đó. Aesop được bế đặt lên giường cậu đang ủ mình trong chiếc khăn tắm to đùng chỉ để ngồi chờ anh tìm 1 bộ đồ mặc tạm cho cậu.
—Nào, để tôi mặc cho em!
—Joseph, anh không cần động tay vào mấy chuyện đó đâu em có thể tự làm mà!

Aesop vùng vẫy một chút nhưng bắt gặp sự sát khí kia cũng nhanh chóng ngưng lại, em không muốn bị ăn tươi nuốt sống nữa đâu...
Aesop cưng ngoan ngoãn ngồi yên vị trong lòng lão chồng 30 đang vui vẻ thay đồ cho vợ nhỏ của anh ta.
—"Lão bà " em không thoát được đâu...!

Joseph ghé sát tai thì thầm những câu yêu gợi dục dĩ nhiên cùng nằm trong đó vô vàn tình ý, tâm tư khó mà bộc lộ...
Bộ âu phục gọn gàng được mặc xong, quý ông Joseph cùng chàng vợ kéo nhau đi làm một bữa sáng cho hôm nay.
Bữa sáng ở nhà hàng nổi tiếng ăn đã quá rành miệng nhưng hôm nay lại khác, anh có vợ bên cạnh, có hạnh phúc thì dù là bữa sáng từng đã là nhạt nhẽo thì bây giờ lại vô cùng ngọt ngào và đầm ấm...
Hương thơm đăng đắng của coffee, hương sữa của những cái bánh quy và những dĩa bánh mỳ kiểu Pháp, chúng hòa quyện với những sự ngọt ngào của tình yêu...
Bữa sáng không chỉ dừng lại ở mức tầm thường như thế, tình yêu cũng giống như là một bữa ăn. Phải có ngọt có đắng, chua , mặn và nhạt...
Ngồi trong khung cảnh thơ mộng như này của buổi sớm thật khó mà cầm lòng ngắm nhìn mãi.
Vị bang chủ đâu phải ngắm cái khung cảnh đó mà anh ta đang nhìn thứ khác trong số chúng...là nửa mảnh tình của anh...
—Joseph, miệng anh dính vụn bánh kìa!
Aesop vừa cười vừa che miệng, phải chăng là em đã quá nhạy cảm về những chuyện của đối phương...!?
Joseph chợt hơi mất mặt trước người kia vì từ trước giờ anh luôn là người tỏ vẻ lịch lãm ấy vậy mà giờ lại bị em cười cho vào mặt như thế... Thì còn đâu hình tượng quý ông của anh nữa chứ!?

—Em xin lỗi...có phải là em làm anh buồn không!?

Aesop nhận ra trạng thái trên mặt của Joseph nhưng anh không phải đang buồn mà là anh đang mất hình tượng thì đúng hơn.

—Vợ ơi... Lấy vụn bánh cho anh đi, anh không có thấy!!!
Joseph tranh thủ nũng xíu, anh muốn nũng vợ một chút thôi...
Aesop cũng chẳng mấy quan tâm anh nghĩ gì, cũng chỉ mỉm cười lau hết vụn bánh trên miệng anh đi...
Sau một hồi tình tứ, Joseph liền nói tiếp với tâm trạng hồi hộp.
—Aesop này...!!!
—Vâng!?
—Sau khi về Pháp, em muốn làm đám cưới ngay luôn chứ!?
—Chuyện đó...anh biết mà, em không thể chờ được nữa...!

Aesop e thẹn mà nhìn anh, vệt hồng mây dạt dào trên má của em...
—Vậy sau khi về Pháp em có thể dọn sang dinh thự ở cùng tôi chứ!?
—Joseph này, nhưng em vẫn có thể đi làm ở đó không nếu em dọn sang dinh thự !?

Aesop lưỡng lự một hồi, Joseph cũng nhanh chóng đáp lại em.
—Dĩ nhiên là được, tôi sẽ luôn cho người đưa đón em và Chevell!

Nghe đến đây , Aesop nhẹ lòng hẳn. Em sợ anh sẽ không cho em được làm việc ở đó nữa.
—Nhưng với điều kiện, em đừng có quên rằng em là người có chủ, tình tứ với ai thì đừng trách tôi tàn độc!
—Ý anh là anh sẽ ghen nếu Aesop tình tứ sao?

Aesop phì cười, quả là tính anh vẫn vậy. Dù là trẻ con anh cũng muốn ganh đua huống hồ gì là người lớn.
—Tôi rất nghiêm túc, em hiểu chưa...tôi đã để mất em một lần rồi thì lần này tôi sẽ không để mất lần hai đâu!

—Ngài Joseph, nếu anh đã nói như vậy...Thì em xin bằng lòng chấp nhận, ở bên anh và luôn ở phía sau anh!

Aesop tha thiết, em mỉm cười tựa như là làn nắng e ấp trong mùa trời thu se lạnh của khí trời Anh Quốc.
——————Về đến Pháp——————

Joseph cùng người vợ nhỏ về đến sân bay quốc tế ở Pháp. Hai người đã có một chặng đường dài và trong rất là mệt mỏi. Cậu nhóc bé nhỏ của họ mãi trong ngóng và bé đã thấy đuợc bóng dáng quen thuộc của hai người...
—Cha, Papa! Con ở đây!!!
Cậu bé chạy tới và nhào mình vào lòng của hai người, khóc nức.
—Oa..oa... Mừng hai người trở về, con nhớ hai người lắm ư..ư..!!!

Bé cảm động ôm chặt hai người hơn, bé nhớ lắm. Bé mừng đến nổi hôm qua không ngủ được, chỉ mong thời mau sáng để bé có thể đón được cha của bé và papa mà bé thương yêu.
Đồng thời, người đưa bé đi đón sân bay cùng tới đây là hội đồng nhà tiệm rượu Demi.
—Mừng hai người trở về!!!
—Mọi người vẫn khỏe chứ!?
Aesop liền ôm lấy từng người, cậu nhớ họ chết mất thôi. Thật tốt vì cậu đã được làm lại hạnh phúc.
—Chúng tôi vẫn rất khỏe, cậu và ngài Joseph thì sao, hai người định làm gì sau khi quay về nước!?

Marie hỏi một loạt và trong Aesop có vẻ bối rối về việc đó. Dĩ nhiên Joseph đã nói hết.
—Cô Marie, tôi và Aesop chỉ có dự định tổ chức đám cưới và mong mọi người giúp đỡ trang hoàng cho hôm ấy thôi!
—Ý ngài là...ngài đồng ý kết hôn lại với Aesop!?
—Phải, bao năm nay làm đau Aesop đủ rồi. Giờ thì tôi phải bù đắp lại những lỗi lầm của mình...cùng em ấy làm lại một cuộc hôn nhân trọn vẹn...!

—Coi bộ anh đã học đuợc cho mình nhiều kinh nghiệm rồi nhỉ, ngài Joseph!?
—Cô nói đúng!
Joseph chỉ cười nhạt, bây giờ cũng đến lúc anh trở thành một con người khác rồi.
—Nào bây giờ cùng về tiệm ăn mừng nhé!_Demi mở cửa xe, rủ rê mọi người với sự tình ý.
— Nào, mọi người chúng ta lên xe về thôi!
Nhân viên của tiệm, ông quản gia và gia đình của Aesop liền được đưa đón về tận nơi. Trước mắt cậu là tiệm bar Demi, thật lâu không về đây khiến cậu thấy nhớ nhung...
—Mời mọi người vào, hôm nay tiệm trong thời gian đóng cửa nên sẽ không ai phiền chúng ta. Mọi người cứ tự nhiên nhé!
Demi với phong thái của một bà chủ,  liển bảo nhà bếp mang món theo những gì đã chuẩn bị.
Joseph nhìn xung quanh, lâu rồi không về thật sự mọi thứ ở đây và ở đất nước Pháp này đều thay đổi.
—Chồng, anh muốn đi dạo chứ!?

Aesop vỗ vai anh mà thì thầm. Cậu biết Joseph đang rất lạ lẫm khi ở đây nhiều thay đổi.
—Chỉ một chút thôi, được không?
Aesop nài nỉ anh với ánh mắt cún con, a...thật làm anh khó mà chống chế. Vợ anh thật thích nũng người khác mà.
—Thôi được!
Aesop liền nắm lấy tay người kia, lôi anh đi ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của tất cả nhân viên trong tiệm và nhóc Chevell.

Aesop kéo Joseph đi khắp nơi, từ nơi họ gặp nhau đến nơi nhà thờ mà họ từng làm hôn lễ trước kia và nơi mà anh đã từng cầu hôn Aesop lần đầu.
—Joseph, anh còn nhớ chỗ này chứ?
Aesop đưa anh tới, nơi mà anh cầu hôn lần đầu. Nơi đó là một cánh đồng ở gần trường đại học trước đây mà họ học chung.
Joseph chỉ lặng lẽ cười, anh nhớ chứ sao không được và anh trả lời.
—Nhớ chứ, nơi này là nơi mà tôi đã cầu hôn em, hứa với em nhiều thứ nhưng...tôi cũng là người thất hứa với em!

Joseph ôm lấy thân hình nhỏ bé vào lòng, gặm nhấm một chút mùi hương nhớ nhung...
—Lần này thôi, hãy để tôi thực hiện và là lần cuối cho mãi mãi về sau...!
—Lần này hãy để em hứa, ngài Joseph!
Aesop cất tiếng, ánh mắt tha thiết nhìn anh. Một nụ hôn chủ động đặt lên môi của hắn, mềm mại nhưng thật chẳng điêu luyện chút nào.
Joseph đâu để thế, anh tiếp nhận nhưng lại áp đảo hơn nhiều.
—Hứa với tôi đi, bảo bối. Hứa với tôi ở bên tôi trong suốt cuộc đời còn lại của em...!
Joseph trầm giọng, vuốt ve đôi môi hồng nhuận kia của em.
—Em hứa, cuộc đời còn lại em nhất định sẽ không đi đâu hết. Chỉ mong xin anh rằng đừng làm em tổn thương, đừng để em một mình, đừng bỏ rơi em...!
Aesop choàng tay ôm Joseph, thiết tha một cách si tình. Một giọt lệ trong mắt xám rơi ra chứa đựng những sự hạnh phúc sau bấy lâu xa cách nhau.
—Em cần anh, em yêu anh!!!
Tất cả nỗi lòng được nói hết, Aesop cũng không còn gì mãn nguyện hơn bây giờ, em chỉ cần nghe từ miệng anh sự hồi đáp mà thôi.
Joseph như nghe rõ, cuối cùng 3 chữ ấy lại không thể phai nhòa.
—Tôi yêu em!!!
Joseph siết chặt người kia, khẽ cọ mũi vào cổ người trìu mến.
—Cảm ơn em, cảm ơn đã cho anh cơ hội, cảm ơn vì đã cho anh một gia đình và cảm ơn em về mọi thứ!
....
Cảm ơn em...rất nhiều....
Cảm ơn đã cho tôi một gia đình...
Cảm ơn đã mang cho tôi cái gọi là tình yêu..
Cảm ơn vì đã cho tôi một tiểu thiên thần...
Cảm ơn em vì tất cả...
—————Tiệm rượu Demi————
Joseph và Aesop liền trở về sau đó một lúc.
Tất cả bàn tiệc đã đuợc chuẩn bị đâu vào đó, trong rất thịnh soạn và trang trọng. Demi lục tìm kho rượu lấy ra một loại rượu quý hiếm và bắt mắt.
—Nào mọi người, hôm nay là bữa tiệc ăn mừng hạnh phúc của Aesop nhà chúng ta và ngài Joseph. Tôi đề nghị hôm nay không say không về, nâng ly!!!
Rượu sau khi rót ra, tất cả đều cạn ly chúc mừng cho hạnh phúc của họ. Giờ đây sẽ không còn sự xa cách nào, không còn đau thương nữa...
Cậu nhóc Chevell cứ bám riết lấy cha của bé, Joseph.
Nó ôm cha nó mãi, lâu lâu nó cũng đòi Aesop bế.
—Papa, bế con đi!!!
Cậu bé có tỏ vẻ đáng thương nhất và dĩ nhiên với bản tính yêu trẻ con của Aesop thì cũng chẳng thể cưỡng lại nó.
—Nào qua đây, papa bế con!

Aesop bế cậu nhóc lên rồi đi lên ban công của tiệm và vô tình Chevell để ý tới cổ của papa mình. Hình như có vết gì đó!?
—Papa, trên cổ papa sao có vết thương to vậy. Có đau không!?
Joseph liền nghe được mặt tối lại, thằng bé này thật là không biết giữ mồm giữ miệng gì hết!
—À...là con muỗi hay con ong cắn đó mà con, vài ngày nữa là khỏi liền ấy mà, con đừng lo!
—Nó to như vậy luôn ạ!?
—Ừ, nó rất chi là nguy hiểm a, con nhớ đừng như papa nhé!
—Vâng!
Bé nó bị đánh lạc hướng nhưng không biết rằng là có một ngưòi đang cố tình để bé biết.
—Vợ, em đi hơi lâu rồi đó!
Joseph ôm lấy người Aesop tay mò mẫn.
—Joseph, đừng làm như thế. Con nó sẽ thấy đó!
Aesop thì thầm, tay vẫn đang bế Chevell.
Joseph rất chi là mặt lớp chục tường, anh che mắt thằng con của mình lại mà tiếp tục chuyện sự.

—A...cha tối quá con không thấy gì hết!!!
—Ngoan nào con trai lát là sáng liền, đợi cha và papa con một chút nhé!

Bàn tay thô ráp vẫn che đi mắt đứa nhỏ, tay còn lại tinh nghịch trêu chọc vợ tới hứng.
—Để tôi cắn một chút thôi...bảo bối, nó không đau đâu!
Joseph liếm môi, răng ấn sâu vào da thịt của Aesop.
—Ư...!
Aesop cố ngăn tiếng phát ra, tay che lấy miệng tránh người nghe thấy.
—Cha chuyện gì vậy, sao papa lại la lên thế. Tối quá!!
Chevell vẫn không hay biết gì, cậu vẫn trong vô thức hỏi Joseph.
—Papa con bị muỗi cắn, cha đang đập con muỗi đó đây. Yên lát ta mua cho con kẹo!
Joseph nói biện hộ đi, chứ thật chả bao giờ đúng như lời.
Aesop bị cắn đến muốn rã rời, mấy dấu hôn cũng theo đó lại ửng đỏ lên.
—Bảo bối...ngoan, nhỏ tiếng một chút. Tôi sẽ không làm tới cùng đâu!

—Ư...um...a...nhẹ!
Dấu cuối cùng đã được cắn xong, Joseph kiền thả tay ra khỏi mắt của nhóc Chevell. Cậu bé nãy giờ chả biết chuyện gì đã xảy ra, cứ lơ mơ mãi vẫn không thể biết hai ngưòi đã lén lút sau lưng cậu nhóc nãy giờ...
—Nào, Chevell ta đưa con đi ăn kẹo!

Joseph bế thằng bé ra khỏi tay của Aesop.
—Vâng!
Joseph liếc mắt tình ý tới người vợ bé nhỏ đang cuống cuồng tìm cách dấu đi cái cổ chi chít dấu đỏ ấy đi. Aesop lục tìm một cái khăn quàng hay một cái áo cổ dài nào đó trong phòng tiệm.
—Aesop em việc gì phải giấu nó đi!?
—Em phải giấu không thì em biết lấy hố nào mà chui, đồ đáng ghét a!!!
—Em thuộc về tôi, những chuyện này không đến mức làm quá. Hãy để người đời biết rằng em chỉ là của một mình Joseph Desaulnier này thôi!

—Em...nhưng em...sợ họ sẽ lời qua tiếng lại, anh biết là...Em rất nhạy cảm mà!
—Hừm...!
Joseph chỉ chần chừ một lúc, nhanh tay cởi chiếc áo khoác của mình ra choàng vào người Aesop.
—Mặc vào đi, nếu em muốn...!
—Nhưng trời tối rất lạnh, anh mặc ít như này sẽ bị cảm mất...!
—Không sao cả, bị bệnh thì mới nũng được em a!

Joseph cười tinh ý rồi liền bế Chevell đi ra ngoài trong gang tấc.
Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc ở đó, tất cả mọi người còn ca hát, đánh bạc hoặc là tán chuyện đời tư gì đó nữa.
Mãi cho đến tận 12 giờ đêm mới có thể tan rã được.
Joseph Desaulnier cẩn trọng xin phép đưa hai người kia về trước, dù sao trong họ cũng đã mệt mỏi rồi.
—Cô Demi, tôi đưa hai người kia về trước. Mọi người ở lại chơi vui vẻ, hẹn hôm sau!
—Ngài Desaulnier, đi đường cẩn thận. Hẹn lần tới!!!

Demi và Tracy liền vẫy tay, chiếc xe của Joseph liền đi mất ngay sau đó.
Đi tới dinh thự cũ, Aesop liền từ trong xe bước xuống cùng trên tay là bé con Chevell đang ngủ say.
Tất cả hành lý đều được người hầu mang vào trong phòng của Joseph.
Ai nấy đều khá ngạc nhiên với sự trở về của Aesop cũng như lạ lẫm với cậu.

Aesop ghé nhẹ tai Joseph rồi thì thầm.
—Jos, em mang con lên phòng của anh nhé?
Y hiểu ý của vợ mình nhưng y không chấp nhận điều đó đâu, Joseph không muốn con thấy những hành động thân mật của y và Aesop hay thậm chí sẽ có lúc cản trở y làm việc bất chính.
—Aesop, em mang Chevell đến phòng bên cạnh phòng của tôi đi. Tôi không muốn thằng bé thấy chuyện của chúng ta, nó còn nhỏ lắm không nên thấy nhiều!

Joseph che miệng vội bế đứa nhỏ cùng Aesop đi lên phòng trên.
Anh đặt bé xuống cái giường xinh xắn kia, từ tốn đắp chăn và xoa dịu bé đi sâu vào giấc ngủ.
—Aesop, cứ đi tắm. Tôi sẽ trong nom thằng bé một lúc!
—À được vậy em đi nhé, anh chịu khó nhỏ nhẹ một chút!
Aesop vội qua phòng bên kia, soạn đống đồ trong hành lý ra.
Em ngâm mình trong làn nước, ngẫm nghĩ vài chuyện xưa. Bây giờ mọi thứ  đối với em là cuộc sống thật sự và em không muốn mình thoát ra khỏi nó.
Trải qua nhiều năm, nhiều thăng trầm của vũ khúc tình yêu mà vẫn mãi là về được bên người...
—Có lẽ đây là món quà chúa ban tặng nhất định sẽ giữ lấy đến cuối cùng...!

*Còn tiếp, Ad còn ngược nhà này dài dài lắm!
Nhưng HE vẫn là HE, mong m.n chờ tới những hồi tiếp theo của bộ truyện :33




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net