005

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ABO Lệ Chi Đường

| 005 |

Dư Lệ đột nhiên nối kịch tình lại với nhau, trước đây cậu vẫn nghĩ mãi không ra tại sao trong phần kết cục của Lâu Chỉ lại đột ngột xuất hiện một người. Vị trúc mã xuất hiện trong trí nhớ trước khi chết này lại chưa bao giờ lộ mặt trong suốt cả câu chuyện.

Thì ra cậu không vào nhầm tuyến thời gian.

Thân phận của cậu là trúc mã của Lâu Chỉ, thế nên ở khi lên sáu cậu xuất hiện bên cạnh anh. Hệ thống sáng tạo ra thân phận mới, Dư Lệ rời khỏi tuyến thời gian, mới có kịch tình trúc mã biến mất, hai người không còn gặp lại nữa.

Nếu cậu không gặp Lâu Chỉ, vậy trong trí nhớ của Lâu Chỉ, cậu xác thực chỉ xuất hiện một lần.

Dư Lệ vốn dĩ cũng không biết vị trúc mã chỉ gặp một lần đó tại sao lại có thể khiến Lâu Chỉ khó quên như vậy, liên tưởng tới lúc đó cậu tặng cho Lâu Chỉ một viên kẹo vải, hôm nay Lâu Chỉ trùng hợp nói mình thích vị vải.

Tất cả đã giải thích rõ.

Lâu Chỉ vẫn nhớ cuộc gặp ở thuở thơ ấu, đến chết vẫn không quên.

"Lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là thuận miệng nói đại một cái tên." Dư Lệ giải thích.

Lâu Chỉ thu hồi chỗ tin tức tố đang sôi trào, anh vùi vào hõm cổ Dư Lệ hít lấy một hơi, mùi tin tức tố có vị ngọt nhàn nhạt tỏa ra ở cổ Omega dẹp yên nỗi lòng của anh.

Tuy rằng tư thế ôm có chút khó chịu, nhưng Dư Lệ không giãy ra.

"Sao anh nhận ra tôi?" Dư Lệ có chút ngạc nhiên, hỏi sang chuyện khác.

Lâu Chỉ biết cậu muốn đẩy mình ra, bèn thả lỏng cánh tay, mượn thế ngồi xuống ghế, khiến Dư Lệ thuận theo động tác này nằm nhoài trong ngực anh.

Dư Lệ đẩy tay anh ra rồi ngồi thẳng dậy, "Sao anh lại giở trò lưu manh thế."

Lâu Chỉ giúp cậu vuốt lại mái tóc có chút lộn xộn do cái ôm ban nãy, "Xin lỗi, tôi chỉ là quá hưng phấn."

Dư Lệ ngồi bên giường, trốn tránh ánh mắt nóng bỏng của anh nhỏ giọng nói, "Vậy anh mau nói cho tôi biết sao anh nhận ra tôi."

Dư Lệ quả thật rất tò mò, cậu chỉ cho Lâu Chỉ một viên kẹo, tên còn bị sai, thế nào lại khiến người ta nhớ mong lâu như vậy?

Lâu Chỉ nặn góc huy chương, "Lúc trước khi rời đi cậu làm rớt cái huy chương này, tôi vừa vặn nhặt được."

"Hôm qua cậu nói với tôi, nó là đồ của cậu."

"Chữ cái khắc ở mặt sau huy chương tôi cũng là cất giữ rất lâu mới phát hiện, mà cậu lại có thể nói trúng phóc mấy ký hiệu đó."

"Cho nên tôi xác định Lưu Lệ chính là cậu."

"Dư Lệ, cậu biết không? Tôi vẫn luôn tìm cậu."

Nói không hoài nghi Dư Lệ là giả, lúc gặp được ở trên xe, Lâu Chỉ có một nháy mắt hoài nghi Dư Lệ giống hệt Lưu Lật, tất cả đều là diễn ra.

Nhưng hành động của Dư Lệ không giống giả bộ, còn có trực giác của anh nói cho anh biết, Dư Lệ không gạt anh, mọi điều cậu làm đều là chân thật.

Đây chính là người anh luôn tìm.

Trực giác của Lâu Chỉ rất chính xác, anh cũng tin tưởng trực giác của mình.

Dư Lệ hoàn toàn không ngờ rằng cậu đã để rơi cái huy chương, trách không được đồ án in phía trên mờ đi nhiều vậy, cậu còn tưởng là tại mình để bậy bạ ở đâu đó làm mờ đi đồ án ấy chứ.

Dư Lệ nhìn thấy sự nghiêm túc và uất ức không giấu được trong mắt Lâu Chỉ, quỷ thần xui khiến, cậu vươn tay nặn nặn vành tai anh.

"Xin lỗi, để anh tìm lâu như vậy." Dư Lệ nhẹ nhàng nói.

Lâu Chỉ nắm lấy cổ tay cậu đáp, "Có thể tìm được cậu là tốt rồi."

Dư Lệ vĩnh viễn không biết, mấy năm Lâu Chỉ sống lăn lê bò lết ở làng chơi, cho dù bị thương nặng bao nhiêu, cho dù bị người trút giận nhục mạ thế nào.

Chỉ cần anh cúi đầu nhìn cái huy chương mình nắm chặt trong tay, anh sẽ nhớ tới đoạn ký ức mang theo vị ngọt ngắn ngủi đó, nó đã trở thành trụ cột tinh thần đỡ anh từng bước từng bước đi qua bóng tối.

Cho dù là trở về Lâu gia, dưới cục diện hổ sói rình quanh, Lâu Chỉ vẫn cắn răng chống qua.

Anh còn nhớ điều mình đã hứa với cậu.

Phải sống, sống mới có thể tìm được cậu, trả lại món đồ cậu đánh rơi, lại báo đáp cậu gấp trăm lần viên kẹo ấy. Anh chôn lời hứa này trong lòng suốt mấy mươi năm, đến cuối cùng, toàn bộ hóa thành khát vọng đối với người nọ.

Dư Lệ từng ở dưới trăng đút cho anh viên kẹo ngọt nhất trong đời, từ đây một ánh trăng sáng lưu lại trong lòng anh.

Bạch nguyệt quang của anh, xưa nay chỉ có mình Dư Lệ.

Bữa tối là Dư Lệ nấu, mặc tạp dề đứng trong bếp xắt rau, nó là hình ảnh Lâu Chỉ không dám tưởng tượng. Lần đầu tiên anh cảm tạ Lưu Lật và Chu Mạnh, bọn họ giúp anh trở về đây gặp Dư Lệ.

"Hai ngày sau anh phải bắt đầu học quân sự rồi à."

Dư Lệ xới cơm ra đưa cho anh, thuận miệng hỏi.

Ánh mắt Lâu Chỉ dịch ra khỏi mâm đồ ăn, đáp: "Bắt đầu từ chiều mai, học đến hết quốc khánh."

Dư Lệ gật đầu, bàn ăn hình vuông, Dư Lệ ngồi đối diện Lâu Chỉ.

"Vậy anh nhớ bôi kem chống nắng, mặt trời rát lắm đấy." Dư Lệ cười cười, dặn dò.

Lâu Chỉ ừ một tiếng, "Quốc khánh này cậu có sắp xếp gì không?"

Dư Lệ vừa cắn một cái đùi gà nhỏ, nghe được câu hỏi cậu ngẩng đầu lên, cái đùi gà thiếu một miếng thịt trong miệng thuận thế rơi vào chén.

Cậu liếm mấy hạt muối ở khóe miệng, "Không có, anh thì sao?"

Lâu Chỉ rút tờ giấy ra đưa cho cậu, đáp: "Tôi cũng không có."

"Vậy chúng ta có thể ở nhà chơi." Dư Lệ lau đại, rồi gắp đùi gà lên cắn miếng nữa.

"Ừm." Lâu Chỉ cười khẽ.

Cơm nước xong, Dư Lệ tính dọn bàn rồi đi rửa chén. Kết quả vừa lau bàn xong, đã thấy Lâu Chỉ đứng trong bếp cúi người rửa chén.

Bếp rất nhỏ, đối với một Alpha vóc người cao to mà nói, nhích qua nhích lại thôi cũng đã khó rồi.

"Ơ này, chén để đó tôi rửa cho." Dư Lệ tới cạnh anh, vươn tay tính cầm cái chén trong tay anh.

Tay Lâu Chỉ rất ướt, anh né khỏi tay Dư Lệ, nghiêng đầu nói: "Cậu nấu nhiều món như vậy cũng mệt rồi, về sau nấu cơm giao cho cậu, tôi phụ trách rửa chén."

"Tôi cũng không phải khách, khách khí với tôi làm gì?"

Dư Lệ không phải người tính toán chi li, nghe anh nói vậy, cũng thấy có lý.

"Vậy nếu anh nấu cơm, thì tôi sẽ rửa chén."

Lâu Chỉ "Ừ" một tiếng, "Chỗ này nhỏ lắm, cậu ra ngoài xem TV đi."

Dư Lệ nói hai câu với anh xong xoay người ra khỏi bếp.

Lâu Chỉ tắt vòi nước, nghe tiếng bước chân Dư Lệ rời đi, khóe miệng hơi kéo lên.

"Dư Lệ, là tự cậu xông vào."

Vòi nước lại bị vặn ra, tiếng nước giấu đi lời nỉ non của anh, không ai nghe thấy điều anh nói.

Buổi tối khi Lâu Chỉ đi tiện tay cầm túi rác đi vứt, lúc Dư Lệ tiễn anh đi đã hẹn với anh giờ giấc ngày mai dọn tới.

Về tới nhà, Dư Lệ nhìn căn nhà trống rỗng tâm tình khó tránh khỏi xìu xuống, nhưng nghĩ tới Lâu Chỉ sẽ lập tức dọn tới tâm tình cậu lại tốt lên.

"Hệ thống, sao tôi thấy Lâu Chỉ càng ngày càng không giống với nguyên tác vậy?" Tắm xong, Dư Lệ nằm lên giường, bắt đầu tán gẫu với hệ thống.

"Báo cáo kí chủ, ngoại trừ kịch tình chính, mọi thứ của thế giới này đều có khả năng thay đổi."

Dư Lệ tắt icon tiểu thuyết trong điện thoại, cậu thở dài bảo: "Vậy Lâu Chỉ vẫn sẽ chết à?"

"Ấn kịch tình tiến triển là vậy."

Dư Lệ nghĩ tới mấy ngày gần đây, cậu từng tiếp xúc với Lâu Chỉ tuổi nhỏ, cũng đã tiếp xúc với Lâu Chỉ thành niên.

Từ tư tâm mà nói, cậu không muốn nhìn thấy Lâu Chỉ có kết cục như thế.

"Nếu tôi muốn thay đổi vận mệnh của Lâu Chỉ thì sao?" Dư Lệ hỏi.

"Nhiệm vụ của kí chủ chỉ là cải tạo nam phụ, kịch tình thay đổi thế nào không liên hệ gì tới kí chủ, cũng không ảnh hưởng gì tới kí chủ."

Dư Lệ sững sờ, một giây sau lại mừng như điên: "Vậy ý cậu là, tôi có thể thay đổi kịch tình đúng không? Cũng có thể ngăn cản cái chết của Lâu Chỉ?"

"Vâng, thưa kí chủ."

Tâm tình của Dư Lệ tốt lên, Lâu Chỉ là người bạn đầu tiên của cậu ở thế giới nhiệm vụ, mặc dù chỉ vừa quen nhau mấy ngày, nhưng cậu vẫn không đành lòng nhìn thấy anh có kết cục như vậy.

Có lẽ tác giả là lấy góc nhìn của vai chính để viết tiểu thuyết, ở đó Lâu Chỉ làm nam phụ thành một kẻ tội ác tày trời.

Nhưng Dư Lệ tin tưởng Lâu Chỉ không phải loại người như vậy.

Cho dù về sau phải, cậu cũng sẽ tận lực thay đổi Lâu Chỉ.

Do tối nay có quá nhiều chuyện để nghĩ, sáng hôm sau Dư Lệ bất ngờ ngủ quên.

Lúc ngủ Dư Lệ có thói quen tắt điện thoại, cậu mơ hồ ngồi dậy liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, phát hiện đã hơn bảy giờ rồi.

Mở điện thoại lên, cậu thấy tin báo có mấy cuộc gọi nhỡ. Xem xong số điện thoại cậu không khỏi ảo não, trực tiếp bấm máy gọi qua.

"Alô, Lâu Chỉ à..." Dư Lệ ngượng ngùng, cậu hẹn với Lâu Chỉ là bảy giờ, kết quả mình lại ngủ quên.

"Vừa mới dậy à?" Giọng nói ở đầu kia ôn hòa, không hề có dấu hiệu giận dữ.

"Xin lỗi, tôi ngủ quên."

"Không sao, tôi ở ngoài cửa, ra mở cửa giùm tôi đi."

Dư Lệ dùng tay vuốt mái tóc có chút xù lên xuống, mang dép lê chạy nhanh ra khỏi phòng.

Tiếng dép lẹp xẹp trong điện thoại vừa khớp với âm thanh phía sau cửa, rõ ràng anh ghét nhất là người không đúng giờ, nhưng hiện tại vẻ mặt của anh lại tràn đầy ý cười.

Chỉ cần là Dư Lệ, bắt anh đứng chờ ngoài cửa nửa tiếng thì có sao đâu?

Cửa mở, Lâu Chỉ cúi đầu nhìn vị Omega mắt còn mơ hồ buồn ngủ, anh nhịn không được vươn tay xoa mái tóc hơi rối của cậu.

Sợi tóc mềm mại lướt qua lòng bàn tay, chân tóc xoăn nhẹ, quấn quanh đầu ngón tay, như không nỡ để Lâu Chỉ thu tay về vậy.

Mặt Dư Lệ đỏ lên, cậu lui lại một bước để Lâu Chỉ vào.

"Anh chờ lâu lắm à." Dư Lệ tay cầm chốt cửa, tựa vào cạnh cửa có chút lo lắng, cậu nhớ Lâu Chỉ ghét nhất là người không đúng giờ.

Dư Lệ muốn tạo mối quan hệ tốt với anh, khó khăn lắm mới kéo gần lại được, nếu chỉ vì ngủ quên mà hạ thấp ấn tượng, Dư Lệ muốn khóc cũng không biết đi đâu mà khóc.

Đồ đạc của Lâu Chỉ rất ít, anh chỉ xách một cái vali tới đây.

Thấy Dư Lệ không dám nhìn mình, anh thoáng nghiêng người lại gần cậu, "Đàn anh à, tôi thoạt nhìn dễ giận như vậy sao?"

"Chỉ chờ có chút xíu thôi mà."

"Không cần sợ tôi sẽ giận." Lâu Chỉ thẳng người dậy, tay hơi ngứa, bèn sờ đầu Dư Lệ.

Dư Lệ muốn tránh, nhưng nghĩ tới chuyện xấu mình làm, không thể làm gì khác hơn là chiều ý Lâu Chỉ.

"Vậy cậu mau đi sắp xếp đồ đạc, tôi đi rửa mặt đã."

Lâu Chỉ đúng lúc thu tay về, khẽ bảo, "Đi đi."

Lâu Chỉ chỉ mang tới mấy bộ đồ để mặc và một ít tài liệu công ty cần dùng. Treo quần áo vào móc xong, anh để cái hộp gỗ ban đầu dùng để đựng huy chương ở góc bàn học.

Lâu Chỉ đứng trong phòng khách, lúc làm vệ sinh Dư Lệ không có khóa cửa nhà tắm, anh nghiêng đầu một tí là có thể thấy bóng lưng của Dư Lệ.

Anh sẽ từ từ dung nhập vào cuộc sống của cậu, khiến nơi cậu ở lây dính hơi thở của mình.

"Anh có mang theo bàn chải đánh răng không?" Lúc ăn điểm tâm, Dư Lệ hỏi.

Lâu Chỉ lắc đầu, "Vừa vặn có chút đồ cần mua, lát nữa tôi tính đi siêu thị, đàn anh có muốn đi chung không?"

"Đi, mà nè, đã dặn là không cần gọi đàn anh cơ mà? Sao lại gọi rồi."

Lâu Chỉ nói: "Gọi tên đàn anh cứ thấy là lạ sao ấy, cậu không thích xưng hô đàn anh này à?"

"Cũng không phải không thích." Trong lòng Dư Lệ có chút khó chịu, lúc xem nguyên tác, cậu đọc được một số trích đoạn không thể miêu tả.

Là một cuốn tiểu thuyết abo, sao có thể không có xe? Lúc đó Dư Lệ tỉnh tỉnh mê mê, đọc được một nửa mới biết tác giả đang lái xe. Cho dù đã nhảy qua đoạn đó, Dư Lệ vẫn còn nhớ khi Chu Mạnh ký hiệu Lưu Lật, luôn thích bắt Lưu Lật gọi mình là đàn anh.

Dư Lệ chưa từng yêu đương, GV cũng chưa từng xem, đột nhiên đọc được một đoạn đáng bị ăn thẻ vàng như vậy, khỏi phải nói ấn tượng sâu bao nhiêu.

Cho nên khi nghe Lâu Chỉ gọi mình như vậy, cậu không tránh khỏi có chút hiểu lầm.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đam-mỹ