Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit+Beta: t.a

—————

Bạc Hành Trạch sợ giấc mơ này của mình quá ngắn, sợ vừa chớp mắt một cái Chúc Xuyên sẽ trở về bộ dáng phong lưu như trước.

    Chúc Xuyên không biết trước đây mình để lại bòng đen cho anh, "Làm sao? Không tin à?"

    Hắn cúi người tìm môi Bạc Hành Trạch, hôn lên rồi thổ lộ: "Muốn ghen chỉ có anh mới đủ tư cách. Em chỉ yêu một người, chính là anh."

    Bạc Hành Trạch hơi nhướng mày, hiển nhiên bị câu nói này làm cho rung động.

    Những năm đó em yêu anh sâu đậm, chỉ yêu một mình anh.

    "Chuyện tối qua anh hỏi em, bây giờ em sẽ trả lời từng câu một." Chúc Xuyên kiên định nhìn vào mắt anh, cho dù có chút mơ hồ nhưng vẫn mở to mắt, không muốn bỏ sót một phút một giây nào.

    "Em sợ, em rất sợ mất anh, tôi hận không thể quay về tám năm trước, đạp tung cửa phòng học nói với anh cho dù anh hận em cũng không được rời xa em."

    "Anh đối với em không phải là có cũng được không có cũng chẳng sao, anh là chồng của em. Anh vẫn luôn không biết Chúc Xuyên nghĩa là gì, bao nhiêu năm rồi em không đổi tên, là bởi vì, bốn mùa thu dịch, núi dừng sông đi, Chúc Bạc Hành Xuyên."

    Bạc Hành Trạch lại sửng sốt, hóa ra Xuyên của hắn là có ý này.

    "Dịch Hiền, Ân Ân hay Vưu Bồng, Nguyên Nguyên đối với em đều rất quan trọng. Phó giáo sư và em đã là bạn nhiều năm, Kiều Kiều rất đáng yêu, em rất thích." Chúc Xuyên thấy ánh mắt của anh thay đôi, lập tức ôm mặt anh không cho anh quay đi chỗ khác, "Nhìn em."

    "Đừng so mình với bọn họ, em nợ bọn họ phải trả, nhưng với anh thì không."

    Bạc Hành Trạch nuốt nước bọt, như chạm phải ngòi nổ, hồi hộp chờ đợi lời tiếp theo của hắn.

    Chúc Xuyên khẽ hôn anh, cong mắt cười từ tận đáy lòng, "Em yêu anh, muốn yêu anh như anh yêu em. Lần đầu tiên đi mua đồ là mua đồ cho anh. Không tin thì anh hỏi Kiều Kiều đi, em ấy hôm đó còn cược xe với em, mấy ngày nữa em phải trả lại em ấy mấy triệu, cái giá quá đặt, vậy mà anh còn ghen."

    Bạc Hành Trạch nắm chặt tay hắn, "Em nói thật?"

    "Đương nhiên là thật, chị bán âu phục còn cười trên người em có mùi tin tức tố của alpha." Chúc Xuyên đảo mắt, cố ý trêu chọc: "Chị ấy hỏi em tại sao không thử, anh biết em trả lời thế nào không?"

     "Không biết."

    "Muốn biết? Vậy cầu xin em."

    Bạc Hành Trạch lập tức nói: "Xin em."

    "Phì." Chúc Xuyên lấy tay che mắt, ghé vào trong lòng anh thì thầm: "Em nói với cô ấy, người nhà em tính tình không tốt lắm, không thích đi mua sắm, rất khó chiều."

Người nhà.

    Tim Bạc Hành Trạch đập rất nhanh, ngay cả Chúc Xuyên đang dựa vào ngực anh cũng nghe thấy, không nhịn được vươn tay sờ vào, "Đập nhanh quá."

    Bạc Hành Trạch vươn tay nắm lấy tay hắn đang đặt trước ngực, giọng nói khàn khàn khiến anh không nhịn được nuốt xuống, còn không bình tĩnh bằng cái tuổi mười tám, giống như đứa trẻ ba tuổi lần đầu tiên nhận được kẹo.

    Chúc Xuyên thấy anh chỉ cần một câu là có thể dỗ được lại càng cảm thấy đau lòng, nép vào trong lòng anh, thấp giọng nói: "Em thừa nhận em cảm thấy ly hôn cũng không sao, về sau sẽ không như vậy nữa, tha lỗi cho em nhé?"

    Hắn là người lúc nào cũng ngả ngớn, đa tình lại bạc tình thế mà vào lúc này hắn chịu nhận thua.

    "Anh chưa từng trách em." Bạc Hành Trạch cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn, "Em biết mà, anh chưa từng trách em."

    Chúc Xuyên ngẩng đầu, "Hơn nữa, trong lòng em, cho dù ly hôn anh cũng là người chồng hợp pháp duy nhất trong đời em, không phải người ngoài. Là anh, chỉ có anh."

    Bạc Hành Trạch cúi đầu, mờ mịt chớp mắt, tựa hồ có chút thất thần muốn nói gì đó lại quên mất, đẩy đầu ngón tay ra khỏi cổ áo vùi đầu xuống, cùng lúc đó Chúc Xuyên ngửi thấy mùi rượu bay bổngmột lần nữa.

    Xong rồi.

    Đây là ý thức cuối cùng trong đầu Chúc Xuyên.

    Vưu Bồng không tìm được người, lo lắng như kiến bò trên chảo, "Làm sao đây? Làm sao bây giờ! Gọi điện thoại còn không được, chẳng lẽ chết trên giường rồi."

    Có người gợi ý cho cô: "Sao cô không gọi hỏi Hồng Diệp? Lần trước khi trợ lý Nghiêm đến, tôi đã lưu lại số điện thoại của cô ấy để liên lạc sau."

    Vưu Bồng: "Sao không nói sớm!"

    "Cô cũng đâu có hỏi." Cô gái nhỏ bị mắng không biết vì sao, vô tội mím môi.

    Vưu Bồng lấy điện thoại bấm dãy số trên danh thiếp, hít một hơi thật sâu để giảm cơn tức giận, nhẹ nhàng lễ phép hỏi: "Chị Nghiêm Huyền? Tôi là Tiểu Bồng, họ Vưu, ở Thịnh Hòe."

    Nghiêm Huyền ở đây cũng rất bận, sai Phương Mâu đi làm việc khác, "À, vừa định gọi điện thoại cho cô, Chúc lão sư có ở đó không? Chúng tôi không tìm thấy Bạc tổng, hôm nay còn phải mở cuộc họp cuối năm."

    Vưu Bồng không kìm được kêu lên: "Cái gì? Bạc tổng cũng biến mất? Xảy ra lúc nào?"

    Nghiêm Huyền nói: "Tối hôm qua anh ấy đến Diêm Thượng Nguyệt đón thầy Chúc, sáng nay anh ấy không đi làm thì không liên lạc được. Nguyên Nguyên nói hôm qua họ cãi nhau to một trận ở Diêm Thượng Nguyệt, uống rượu rồi còn lái xe."

    Vưu Bồng buột miệng nói: "Say rượu lái xe? Tên khốn này muốn giết người đúng không?"

    Nghiêm Huyền ghen tị, cũng muốn mắng ông chủ như vậy.

"Cái đó, cô yên tâm, để tôi qua nhà Bạc tổng tìm trước, chắc là say rượu cũng nên. Yên tâm, khi tìm được người tôi sẽ báo lại với cô." Nghiêm Huyền nói xong lại thuận miệng hỏi, "Cô gấp gáp như thế có phải Thịnh Hòe xảy ra chuyện gì rồi phải không?"

    Vưu Bồng không dám nói thêm về kinh doanh của công ty, chỉ nói: "Có việc gấp cần Chúc tổng tự xử lý, nếu tìm được hãy gọi lại ngay cho tôi, xin cảm ơn."

    Nghiêm Huyền cầm áo khoác mặc vào, "Phương Mâu, nếu anh có gọi điện thoại thì cứ nói tôi đi công tác, cuộc họp hoãn lại chờ tôi tìm được Bạc tổng rồi tính tiếp, đừng để người ta lan truyền tin đồn thất thiệt."

    Bạc Hành Trạch chưa bao giờ xin nghỉ, lần đầu tiên anh đến kỳ mẫn cảm mà anh cũng cố gắng sắp xếp công việc rồi mới nghỉ nhưng hôm sau vẫn mở cuộc họp từ xa như thường. Chưa bao giờ có chuyện biến mất không nói lời nào.

    Phương Miểu vội vàng đồng ý.

    Nghiêm Huyền đã đến nhà Bạc Hành Trạch mấy lần, nhưng có lẽ người này không muốn người ngoài bước vào thế giới của mình và vợ nên cô không có chìa khóa nhà, đến nơi thì bấm chuông gọi cửa. nhưng không có ai trả lời.

    Dì nhà bên cạnh ra ngoài mua đồ, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô liền hỏi: "Tiểu thư, cô tìm ai vậy?"

    "Con tới tìm ngài Bạc, bác ơi hôm qua anh ấy có về không?"

    Dì dừng lại, thần thần bí bí nói: "Ôi, lạ thật, tối qua cậu Bạc hình như giận quá, bóp tay cậu Chúc đỏ bừng, hai người đó cãi nhau à?"

    Nghiêm Huyền vội vàng nói: "Chắc là có cãi nhau một chút, vậy sáng nay họ đã ra khỏi nhà chưa?"

    "Cái này thì không, sớm nay lão nhà tôi ra ngoài chăm chim từ sớm cũng không thấy họ ra ngoài, cô gọi cửa không có ai trả lời sao?" Dì hàng xóm ngó ngó rồi lo lắng nói: "Thực sự là đánh nhau rồi sao?"

    Nghiêm Huyền sợ bà tưởng tượng quá mức, vội vàng ngắt lời: "Không không không, ngài Bạc sẽ không nỡ đánh, chắc chỉ cãi nhau vài ba câu rồi thôi. Dì muốn đi mua đồ sao? Vậy con không làm phiền nữa."

    Dì gật đầu, lầm bầm rồi bỏ đi.

    Nghiêm Huyền đi qua đi lại trước cửa nhà hai vòng, nếu không phải đang trên tầng cao của chung cư nàng đã sang nhà bên cạnh mượn ban công trèo sang.

    "Ding dong ding dong."

    Chuông cửa liên tục vang lên, Chúc Xuyên bị làm đến mức hỗn loạn, thứ trên bàn nhớp nháp khắp nơi, không biết Bạc Hành Trạch đã đọc qua bao nhiêu tác phẩm cấm, cứ nhất định phải thử từng cái, cho dù là ai cũng không chịu nổi.

    Hắn vừa mềm lòng xin tha vừa xấu hổ, anh thì lại càng ép hắn.

    Cầu xin tha thứ không được, mắng cũng không xong, Bạc Hành Trạch không nghe lời, nhất quyết phải thực hiện theo trong sách, giày vò cái thân hắn muốn nát.

    "Chuông cửa."

    Chúc Xuyên chỉ nhắc tới một lần, không biết lại chọc vào dây thần kinh nhạy cảm nào, bị cắn mạnh một cái, "Đừng có mơ!"

    "Không...ưm... có chuông cửa, đừng cắn, có người tìm, anh dừng lại, dừng một chút." Chúc Xuyên chịu không nổi nữa, sự đau đớn, nhức nhối và cảm giác khó tả đẩy hắn đến bờ vực của cái chết.

    "Em sắp chết rồi Bạc Hành Trạch, anh cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì em cũng chết... Ưm..." Chúc Xuyên từ trước đến nay ít vận động, nhưng lúc này Chúc Xuyên nghi ngờ mình đã đi một vòng trái đất.

    "Đừng có...xin anh...anh..." Bàn ăn thì cứng, lưng của hắn rất đau, xương cốt vốn đã gầy yếu lại càng lộ rõ​​, như muốn xé da hắn chui ra.

    Bạc Hành Trạch ôm lấy hắn, vỗ nhẹ lưng hắn nhưng lại được nước đâm sâu, ngón chân ngón tay Chúc Xuyên co quắp, run rẩy rơi vào hôn mê.

    Đôi mắt đen láy nhìn xuống người trong lòng mình, Bạc Hành Trạch cúi đầu phủi phủi một lượt, "Em bây giờ thật ngoan ngoãn, Thù Dịch ngoan, nghe lời ở trong vòng tay anh, đừng chạy trốn. Anh sẽ yêu em mãi mãi, em đừng nhìn ai khác ngoài anh."

    Bạc Hành Trạch ôm chặt lấy người, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh cảm xúc và ý thức còn đang mơ màng sôi sục của mình.

    Sau kỳ mẫn cảm anh mới bình tĩnh lại một chút, anh nhìn thấy vết sẹo khủng khiếp trên người đối phương mà cảm thấy có chút thỏa mãn không hiểu nổi, sau đó lại bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi, anh lại làm em bị thương."

    Chúc Xuyên như phát điên, "Bạc Hành Trạch, anh...giết em luôn đi, em không làm được."

    "Xin lỗi." Sự bình tĩnh của Bạc Hành Trạch cuối cùng cũng chiếm được ưu thế, thương hắn hết mực, ôm hắn tắm rửa cẩn thận, cho hắn ăn chút gì đó rồi mới ôm hắn đi ngủ.

    Chuông cửa vẫn đang kêu, Bạc Hành Trạch cúi đầu hôn Chúc Xuyên, "Anh về ngay."

    Nghiêm Huyền đầu muốn bốc khói, cũng không thèm để ý tới có sợ Bạc Hành Trạch hay không, bắt đầu lẩm bẩm chửi bới, "Người này so với người kia còn ngốc hơn, không biết có phải đánh nhau hay không...ôi, Bạc tổng!"

    Nghiêm Huyền suýt chút nữa quỳ luôn xuống, "Ai, cuối cùng cũng mở cửa."

    Bạc Hành Trạch đưa tay xoa xoa trán, xem ra anh đã chìm đắm trong tình dục quá lâu, vai, cổ và cổ tay đều bị thương.

    "Kỳ mẫn cảm của tôi đến rồi."

    "...có thể nhìn ra, thầy Chúc không sao chứ?" Nghiêm Huyền cẩn thận nhìn vào bên trong, căn nhà bừa bộn khắp nơi, chơi ác như vậy?

    "Ừm, chúng ta vẫn phải tăng thu giảm chi một chút. Tuy không có tổn thất lớn, nhưng cũng có một số bị hư hại... Không phải, hôm nay công ty có cuộc họp cuối năm, chắc anh quên rồi."

    Bạc Hành Trạch do dự, anh thật sự quên mất.

    Đây là lần đầu tiên trong đời anh vứt việc công ra sau đầu vì chuyện riêng, trong lòng chỉ còn một người cùng với việc tối qua, cứ như giờ trời có sập anh cũng chẳng mảy may động lòng.

    "... Để tôi xem tài liệu nửa giờ nữa, 11 giờ mở họp."

    Nghiêm Huyền gật gật đầu, sau đó nói với nàng chuyện Vưu Bồng muốn tìm thấy Chúc Xuyên, "Ngài bảo ngài Chúc gọi lại cho nàng ấy một cuộc, hình như có việc gấp cần anh ấy tự xử lý."

    "Ừm."

    Nghiêm Huyền nhìn anh lạnh lùng trả lời, hơi không tin hỏi lại anh: "Anh chắc chắn sẽ nói lại với thầy Chúc sao? Tại sao tôi lại cảm thấy anh sẽ không nói?"

    Bạc Hành Trạch cúi đầu nhìn cô, nghiêm túc hỏi cô: "Nếu bị bắt quả tang, sẽ bị phạt tù bao nhiêu năm?"

Nghiêm Huyền dừng một chút, "Có lẽ sẽ bị phạt không có vợ."

--------

Tác giả có lời muốn nói:

Bạc tổng: Án phạt nặng như vậy, kháng cáo được không QAQ

💜💜💜💜💜💜💜
t.a: tui thấy chương này tình quá tình nên đổi xưng hô luôn (⁎⁍̴̛ᴗ⁍̴̛⁎)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net