Chương 22: Em cũng yêu anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối ngày hôm ấy, ở phòng khách nhà Trì Sơ, hai anh em Văn gia ngả ra đất ngủ chung. Sáng sớm tinh mơ, bị cặp anh em này say rượu quậy đến mức không thể ngủ được. Thế là cậu cho hai anh em kia quỳ dưới đất, tiến hành liên tục nửa giờ giáo dục phê bình sau đó bắt viết giấy cam đoan và ký tên lẫn lăn dấu vân tay hứa không được uống rượu say nữa.

Văn Cách và Văn Dư ngồi một bên viết một bên lén cười, như thể rất hưởng thụ.

Mấy ngày sau, Văn Dư tiếp nhận bàn giao công tác từ Văn Cách. Văn Dư quay về vị trí ban đầu ở tập đoàn Khải Văn. Văn Cách không tiếp tục chiếm dụng Phùng Trưng nữa, để cho anh ta trở lại làm việc bên người Văn Dư.

Để giúp Trì Sơ đi làm dễ dàng hơn, Văn Dư đã dụ Trì Sơ chuyển vào căn penthouse đã được sắp xếp trước đó. Còn tự nhiên như phỗng kêu công ty chuyển nhà đem đồ đạc của hắn và Trì Sơ để hết vào phòng ngủ chính. Nghiễm nhiên một bộ dạng 'theo lẽ thường bạn đời sắp kết hôn với nhau rồi hẳn là nên ở chung một phòng'.

Trì Sơ bày tỏ với Văn Dư rằng cậu hy vọng tốt nhất là ở riêng. Nhưng Văn Dư không phải làm bộ không nghe thấy thì cũng là ngắt lời. Cuối cùng đành phải dừng lại đề tài này.

Trì Sơ rất đau đầu, cảm thấy Văn Dư thay đổi rất nhiều, khác hẳn người đàn ông mà cậu quen biết trước đây. Có lẽ là do ảnh hưởng của việc phân hoá trễ, có không ít thời điểm Alpha trời sinh dục vọng chiếm hữu khiến Văn Dư ngang ngược không biết lý lẽ, nhưng đôi khi lại ngoan ngoãn và nghe lời, dính người như bé cún golden vậy.

Một lần Trì Sơ phải tới chỗ nọ phỏng vấn có đi ngang qua Khải Văn. Trước khi ra ngoài cậu làm một ít bánh pudding, nhân tiện đưa đến cho Văn Dư luôn. Phùng Trưng dẫn cậu đến cửa phòng làm việc, một nam Omega khóc như mưa đẩy cửa chạy ra.

Trì Sơ bị dọa, vội hỏi Phùng Trưng người kia có phải là không được khỏe không.

Phùng Trưng không thấy kinh ngạc gì, cười khổ giải thích cho Trì Sơ: "Nhân viên làm việc thôi ạ. Đến đưa tài liệu dự án cho Văn tổng không có mấy người có thể chịu đựng nổi đâu. Hình như Văn tổng muốn hỗ trợ hết sức cho chủ tịch Văn, nên thành ra so với ngày xưa nghiêm khắc hơn không ít."

Trong văn phòng một nam một nữ gục đầu xuống giống hệt hai quả cà tím đông lạnh, không dám nhìn Văn tổng đang cau mày tập trung nhìn bản dự án trên tay. Lúc này khí áp của Văn Dư thấp đến mức làm nguời ta nghẹt thở, may mà ở đây đều là Alpha nên không xảy ra tình huống như vị Omega tông cửa xông ra như mới nãy.

Cà tím đông lạnh: Ẩn dụ về sự bơ phờ, ủ rũ, mệt mỏi, thiếu năng lượng.

Cả căn phòng yên ắng càng khiến cho âm thanh lật từng trang giấy làm người ta kinh hãi, run sợ hơn. Văn Dư giương mắt nhàn nhạt cầm góc viền tờ giấy. Hai người giật mình hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng thầm nhủ bản thân đã rửa sạch sẽ cổ rồi, có thể chuẩn bị áp đao lên chém.

Cốc cốc cốc.

Đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa đánh tan cục diện ngột ngạt, ba người trong phòng làm việc đồng thời nhìn về phía cửa. Ngược lại là dọa sợ Trì Sơ đang lén lút ló đầu ngó vào.

Áp suất thấp trong không gian rút sạch sành sanh ngay tức thì. Văn Dư nhắm mắt làm ngơ hai người dư thừa kia, trực tiếp đi vòng qua đón.

Nam A nữ A bị làm lơ ở một bên hiện meme anh da đen dấu chấm hỏi. Bọn họ lẳng lặng đứng xem tốc độ trở mặt của sếp mình còn nhanh hơn lật sách. Trình độ sếp tổng lật mặt vượt qua cả tinh hoa dân tộc. Hắn không giấu được vui mừng, nhảy xổ về phía Omega không rõ lai lịch.

https://ngoiimgamduong.wordpress.com/2021/12/21/mat-khong-che-22-em-cung-yeu-anh/

"Sao em lại đến đây?" Văn Dư cầm cầm lấy chiếc hộp nhỏ trong tay Trì Sơ. Nhìn mặt Trì Sơ bị phơi nắng đỏ ửng, quan tâm hỏi, "Bên ngoài có phải là rất nóng không? Ra ngoài phỏng vấn nhớ phải hạ nhiệt độ trước đã, đừng để bị say nắng. Nhân tiện, bữa trưa em ăn có ngon miệng không?"

"???" Mắt thấy hết thảy hành động của sếp, nam Alpha nữ Alpha một mặt sợ hãi, "Mẹ nó, người này là ai??? Tôi biết mẹ của Văn tổng, dáng dấp này, tuyệt đối không phải đâu!!!"

Trì Sơ cảm nhận được bốn ánh mắt khó có thể bỏ qua, nghiêng đầu nhìn thẳng, miệng cười nhẹ chào hỏi bọn họ: "Tôi mang bánh pudding do tôi làm tới, mọi người có muốn ăn thử một chút không?" Cậu cầm hai phần đưa đến tay hai người nhân viên đang dại ra, rồi đưa một phần cho Phùng Trưng.

Phùng Trưng lịch sự đáp lại: "Cảm ơn phu nhân."

Khi nghe rõ hai chữ "Phu nhân", nam nhân Alpha nữ Alpha như vừa tỉnh giấc chiêm bao. Hướng Trì Sơ cúi đầu chín mươi độ, rống giọng sang sảng: "Cảm ơn phu nhân!"

Họ rống xong, hai tai Trì Sơ đỏ bừng. Có vẻ Văn tổng tâm tình đang tốt nên thả hai người kia đi.

Phùng Trưng rất thức thời để lại không gian cho hai người. Trong phòng làm việc không còn những người khác, Trì Sơ quay người hướng vào máy điều hòa ngửa mặt mới phơi nắng cùng xấu hổ để hạ nhiệt, hoàn toàn không biết phía sau đang xảy ra chuyện gì. Văn Dư chống cằm ánh mắt quấy rối trừng trừng nhìn cậu.

"Chắc em sẽ về nhà muộn đấy. Hôm nay phải phỏng vấn Lương Ngôn, anh ấy muốn bọn em đến nhà anh ấy để phỏng vấn riêng vào buổi tối."

Văn Dư hỏi: "Là nhà thiết kế, Alpha của Chung Quyết sao?"

Trì Sơ hơi kinh ngạc: "Các anh quen nhau hả?"

"Biết thôi, không quen." Văn Dư tự mình ăn bánh pudding, một cỗ vị đào tươi mát ngọt ngào trong miệng. "Nếu như Lương Ngôn nói chuyện không đâu với em, nhớ đừng quan tâm đến hắn."

Trì Sơ nghe lời này như thế nào đều cảm thấy không đúng lắm. Nhìn sơ qua, bọn họ không giống như không quen.

Trì Sơ ở lại với hắn một lúc, thấy sắp đến giờ, đứng dậy nói với hắn: "Bữa tối không cần chờ em đâu, đừng tăng ca quá muộn." Nói xong Trì Sơ khom lưng dán sát vào tai Văn Dư ngửi ngửi, nhẹ nhàng dán vào xương hàm mà cọ tới cọ lui hôn lấy đôi môi mỏng Alpha, thẹn thùng cùng Văn Dư trao đổi pheromone.

Đây là lời khuyên Ngụy Cẩn dành cho cậu.

Nếu muốn Văn Dư ngưng dùng thuốc ức chế thường xuyên thì nhất định phải bổ sung cho hắn chất ức chế tự nhiên, đấy chính là pheromone của Omega đã được hắn đánh dấu hoàn toàn. Trì Sơ không đề cập với Văn Dư về vấn đề này, mới đầu không chào hỏi một tiếng đã nhào vào hôn sâu làm Văn Dư rất ngạc nhiên. Kể từ lúc đó, Trì Sơ phát hiện Văn Dư bắt đầu hưởng thụ thậm chí còn chủ động đáp lại.

Chỉ là hôn trong phạm vi trị liệu mà thôi, chẳng hiểu sao lại bị Văn Dư giải thích thành một ý nghĩa khác.

Trì Sơ ngửi được pheromone được bổ sung tạm thời câu dẫn Alpha gợn song. Văn Dư kéo cậu ôm vào trong lòng, ôm cổ hôn hôn một hồi mới buông cậu ra. Lần tiếp xúc thân mật này, người bị pheromone dao động lại là Trì Sơ.

Cậu vùi mặt vào hõm vai Văn Dư thở dốc hồi lâu, nhịp tim tăng vọt, eo cậu bị một bàn tay vô thanh vô tức thăm dò nóng lên, nóng đến cả người chấn động. Cậu chật vật đứng dậy rời khỏi người Văn Dư, vội vàng ngăn lại sự tiếp xúc ngày càng gần gũi này, đối mặt với nụ cười và ánh mắt kia, cậu chạy trối chết.

Trong phòng làm việc màu xám lạnh, hương đào thơm thoang thoảng còn sót lại, càng làm tăng thêm cảm giác ấm áp xuân tình.

Vài giờ trước khi tan sở, những người từng gặp Văn Dư đều cảm thấy Văn tổng của bọn họ bị quỷ ám rồi, gặp người liền cười, siêu siêu siêu khủng bố. Sau đó không biết là ai trong đám nhân viên giải đáp nghi vấn và giải thích nghi hoặc của cả công ty. Nói tất cả đều nhờ phu nhân, phu nhân vừa đến thì trái tim Văn tổng liền mềm nhũn, như muốn tan ra luôn, cực kì dễ nói chuyện.

Tất cả các nhân viên đều dồn dập hỏi về việc đến tột cùng là người nào, dáng dấp ra sao mà khiến Văn tổng cam tâm rơi vào phàm trần vậy. Chỉ nghe nữ Alpha đáp: Omega xinh đẹp tuyệt trần.

Chạng vạng tan tầm, Văn Dư lái xe đi một vòng đến tiệm bánh mà Trì Sơ nhắc đến, muốn xem xem chỗ này có đúng đạt 5 sao như lời đồn hay không.

Chiêu bài nhung đỏ: ý là kiểu được đánh giá cao và đặc biệt ngon, bảng hiệu đặc trưng. (Giống như được nhiều lượt rate 5 sao)

Trì Sơ đã muốn đến đây mua nó từ rất lâu rồi, nhưng họ bận công việc nên vẫn chưa có cơ hội để đi. Hôm nay, Trì Sơ tăng ca, Văn Dư không cần nấu cơm, rảnh rỗi nên tính đi tới đó xem sao. Trì Sơ làm việc rất vất vả, nếu về đến nhà có thể ăn một miếng bánh ngọt, chắc chắn em ấy sẽ rất vui.

Cửa hàng này trang trí ấm cúng, có lẽ chưa tới thời gian cao điểm nên không có nhiều khách lắm. Văn Dư dừng xe xong đi vào, một thân nghiêm túc mặc một bộ âu phục thu hút sự chú ý của mọi người. Hắn mua hai cái bánh chỉ lấy một cái nĩa, giải thích với nhân viên rằng chỉ có một người ăn.

Gần đây, Trì Sơ ăn uống rất khá. Có khi sức ăn của cậu so với Alpha như hắn còn mạnh hơn.

Hắn ngồi trên xe. Bánh ngọt đặt xuống chắc chắn trên ghế phó lái, phanh tay chưa kịp thả xuống sau khi khởi động thì đột nhiên "Ầm" một tiếng, có thứ gì đó tự va vào.

Văn Dư giương mắt nhìn, thấy đó là một người phụ nữ đầu tóc rối bù, sắc mặt trắng bệch, chầm chậm vô lực vỗ nhẹ lên nắp capo xe. Văn Dư xuống xe kiểm tra. Nữ nhân lay lắt đứng lên, bụng nhô lên thành hình vòng cung. Đứng không vững mà ngã thẳng lên người hắn, âm thanh khàn khàn, hơi thở mong manh: "Cứu tôi với..."

Hóa ra là một Omega nam, kèm theo mùi thơm ngào ngạt tỏa ra trong lồng ngực của hắn. Văn Dư chợt thấy lòng bàn tay nóng lên, cúi đầu nhìn đã thấy hai bàn tay bê bết máu.

Máu...

Đầu Văn Dư rơi vào trống rỗng. Cố gắng dựa vào bản năng cứu người, máy móc ôm người đặt vào ghế sau, rồi gấp rút đạp hết ga chạy như điên trên đường.

Đến bệnh viện, Văn Dư ôm Omega xa lạ chạy thẳng vào phòng cấp cứu. Máu của Omega không ngừng chảy ra, thấm vào bộ âu phục, nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi, mùi máu tanh nồng nặc khiến hắn gần như ngạt thở.

Cho đến khi Omega xa lạ bị đẩy vào phòng cấp cứu. Hắn đứng ở hành lang hồi lâu vẫn không có cách nào hoàn hồn. Đầu váng mắt hoa, mặt đất như chìm trong vòng xoáy, suýt chút nữa nuốt chửng hắn.

Trong trí nhớ, từng lời nói của Ngụy Cẩn như cây kim mạnh mẽ đâm thủng trái tim của hắn, không thấy máu nhưng lại đau thấu lòng.

Trùy tâm chi đau锥心之痛: Đau như vật nhọn đâm vào tim, nỗi đau không thể diễn tả thành lời, hơn cả một loại đau đớn trên thể xác, nỗi đau thấu tim, đau đến từng tế bào của cơ thể.

"Liên quan về quá khứ của Trì Sơ, tôi và Trì Phong cho rằng anh có quyền được biết tất cả." Giọng điệu của Ngụy Cẩn không chứa cảm xúc, lạnh lùng đến đáng sợ.

Ngụy Cẩn kể cho hắn nghe về đoạn quá khứ tàn khốc và tuyệt vọng của Trì Sơ, về một đứa trẻ đã mất khi chưa được thấy ánh sáng mặt trời và về ca phẫu thuật không bao giờ được thực hiện.

Đèn đỏ hiện ca mổ đã tắt. Người nhà của Omega kia vẫn chưa đến. Bác sĩ tiếc nuối nói cho hắn biết thai nhi trong bụng bệnh nhân đã không còn, rất may bệnh nhân được đưa đến kịp thời nên còn giữ được tính mạng, không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Chờ mọi chuyện được giải quyết êm xuôi. Văn Dư lặng lẽ rời đi, bỏ lại người nhà bệnh nhân tới muộn.

Hắn lái xe về nhà. Cả người lạnh toát, hai tay cầm vô lăng khẽ run. Mặc dù hắn đã rửa tay sạch sẽ, nhưng vẫn còn tanh. Máu tụ trên người hãy còn nhớp nháp lại có mùi khó chịu. Như thể có một loại phản ứng nào đó, kích thích hắn tưởng tượng đến cảnh bất hạnh mà Trì Sơ đã từng trải qua.

Hắn dụi dụi mắt. Khi mở mắt ra, thế giới như nhuộm một mảnh tàn khốc đỏ tươi. Ý chí của hắn suy sụp gần như kiệt quệ, ảo giác bên tai có vài ba câu nói, tất cả đều là ký ức không thể nào nguôi ngoai.

"Năm đó cậu ấy chạy tới Washington tìm anh. Bởi vì dùng thuốc an thần quá liều nên dẫn tới sảy thai."

Văn Dư dùng sức chống đỡ ý thức đẩy cửa xe ra, nhất thời không phân biệt được đâu là thực đâu là hư. Đôi mắt vô hồn tập trung nhìn vào người đang đi về phía mình.

"Văn Dư?"

Là giọng Trì Sơ, em ấy đang quan tâm mình.

"Anh làm sao vậy? Sao người anh toàn là máu vậy!? Anh bị thương sao?"

Hắn ngây ngốc nhìn Trì Sơ.

Trì Sơ lo lắng khóc nghẹn, sốt ruột luống cuống nhìn vết máu loang lổ khắp người, mắng hắn có phải bị đâm đến choáng váng rồi hay không, sao một câu cũng không chịu nói. Trì Sơ tay run run túm áo sơ mi hắn, không cởi ra được liền bị hắn dùng lực ôm vào lòng.

Bên tai, Văn Dư nghẹn ngào gọi tên cậu, sau đó hai tiếng "Xin lỗi."

Cuối cùng lặp đi lặp lại câu "Anh yêu em."

Trì Sơ giật mình ngẩn ngơ một lúc, rũ con ngươi biểu tình phức tạp cùng bi thương. Cậu chốc chốc lại vỗ nhẹ lưng Văn Dư an ủi, ôn nhu đáp lại: "Em cũng yêu anh."

https://ngoiimgamduong.wordpress.com/2021/12/21/mat-khong-che-22-em-cung-yeu-anh/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net