chương 15- khởi hành đi sứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi đi sứ, Quân Dao có một lần hẹn Mạnh Di Giai đi trà lâu. Lúc đấy còn có hiện diện thân tín của nàng, Doãn Từ.

Doãn Từ cũng lòng đầy hiếu kì, trăm nghe nhưng hôm nay mới một lần thấy tận mắt vị Mạnh thiên kim đang gây đàm tiếu rất nhiều trong kinh, có lời khen cũng có lời chê. Quan trong nhất trong sự hiếu kì, vị cô nương này cư nhiên được Dao vương coi trọng. Hắn ôm tâm tình tò mò rất lớn.

Không phải đợi quá lâu, đúng giờ hẹn, nắng bên ngoài lên cao trong trẻo và trà chưa được nấu đem lên, tiểu nhị được cho bạc đã dẫn người đến thẳng nhã gian đang chờ. Chỉ thấy rèm liễu khẽ nhấc, thân ảnh tiến đến, ánh lửa đỏ rực len qua rèm phát sáng cả gian phòng.

Người đến diện mạo tuyệt luân, tác phong thoải mái tự tin. Khí chất quanh người tựa như một trời bông tuyết đỏ đáp xuống, rực rỡ lóa mắt. Vẻ đẹp này, bỏ xa mọi chuẩn mực và ước thúc, vượt khỏi phạm vi khuôn khổ thông thường của cái đẹp người đời ấn định. Cô nương như bước ra từ biển lửa huy hoàng, không hề thuộc về bất trói buộc nào.

Mạnh Di Giai bước qua bậu cửa nhã gian, trông thấy Quân Dao ngồi cạnh cửa sổ gió lùa với một thân huyền y thăm thẳm và viền áo chỉ bạc ám văn, rất giống lần đầu các nàng gặp nhau. Nàng cười thản nhiên: "Hôm nay ngươi không đi giao đồ nên hẹn ta uống trà sao?"

"Khụ!" Quân Dao có vẻ bị sặc.

Doãn Từ vạn phần kinh ngạc, há hốc mồm. Tưởng chừng mình nghe lầm, cô nương này tác phong hào phóng thì thôi, thấy Dao vương không hành lễ thì thôi, cư nhiên sẽ bảo... bảo cái gì ấy chứ? Giao đồ? Hắn không nghe lầm đâu nhỉ, tai hắn cũng không úng nước.

Quân Dao cười yếu ớt: "Công việc của ta quả thực không phải giao đồ."

Mạnh Di Giai kinh ngạc, như thể từ lâu được người ta tặng cho một hũ gạo, cứ đinh ninh là hũ gạo, tới khi thổi cơm ăn thì mới biết đấy là nếp. Nàng vô cùng kinh ngạc: "Vậy sao? Thế mà ta cứ tưởng... À mà thôi, ta đoán mò đó mà."

Quân Dao cười lắc đầu, có vẻ đã không còn gì cứu vãn. Nàng đưa tay về phía Doãn Từ, đổi đề tài: "Vị này Doãn phủ, xuất thân từng là thư đồng của ta, từng tìm hiểu nước Giao nhiều năm trong Hàn Lâm Viện. Hắn gọi là Doãn Từ."

Doãn Từ đứng dậy, khách khí khom người: "Mạnh tiểu thư!"

Mạnh Di Giai theo thể thức quan gia sẵn có, rũ mắt ôm quyền: "Doãn đại nhân."

Sau màn chào hỏi khách khí xong. Ba người ngồi xuống bàn vuông gỗ tuyết tùng, trong đó Quân Dao và Mạnh Di Giai đối diện nhau. Tiểu nhị ca có gương mặt phúc hậu vội bày lên ấm trà bốc khói thơm, tay chân rất mau lẹ thì lui đi. Doãn Từ âm thầm đánh giá một hồi, thâm tâm vẫn chưa hết ngạc nhiên, nếu không tận mắt thấy hắn đều sẽ không tin được đây là cách thức ở chung của một vị hoàng tước đương triều và thiên kim hầu phủ.

Quân Dao khẽ hỏi: "Đã nghe chuyện đi sứ rồi chứ?"

"Nghe rồi. Uầy, phải cảm ơn ngươi nữa chứ." Mạnh Di Giai hào sảng nói.

Quân Dao tay ngọc rót trà, nhướn mày tân nguyệt thanh thanh: "Cảm ơn? Ta còn tưởng mình tự ý chủ trương, sẽ chọc ngươi tức giận."

Mạnh Di Giai gãi đầu, liếc Doãn Từ một cái bèn chồm tới, ngoắc Quân Dao đến gần, Quân Dao nghiêng đầu khuynh thân, tựa tai mình vào anh thần, mơ hồ ngửi thấy mùi hương mộc mạc từ người Mạnh Di Giai phảng phất.

"Ngươi biết ta có ý đồ bỏ nhà trốn đi mà. Giữa việc trốn không có lý do và được cho cái cớ trốn nhà. Ta đương nhiên cảm kích ngươi."

Quân Dao nghe xong bật cười. Ý cười xinh đẹp rập rờn gió xuân và mùi hoa đào thanh lệ. Dùng đầu quạt ngà, gõ nhẹ trán Mạnh Di Giai, có vẻ vô cùng thân mật tự nhiên.

Doãn Từ lúc này đã cầm chung trà cứng đờ, mồm mở rộng muốn nhét vừa cả chung trà. Hắn vạn vạn khiếp sợ rồi. Tuy không biết hai nữ nhân đấy vừa nói gì, thế nhưng từ ánh mắt đến tiếu dung dịu dàng của Quân Dao, có thể đoán ra họ đã thân thiết trên mức xã giao nên có.

Hắn là thư đồng nhiều năm của Quân Dao, tác phong thường thấy nhất của nàng khi đứng trước quân quý chỉ có thể dùng lễ độ có thừa để hình dung. Hôm nay hắn lần đầu tiên trông thấy, Quân Dao có thể chung đụng gần gũi như vậy với một quân quý, còn có vẻ cưng chiều không giấu giếm. Chỉ tiếc Mạnh tiểu thư dường như thuộc kiểu người thần kinh thô, không hiểu phong tình nên không hề phát hiện.

Sớm biết Mạnh tiểu thư sinh ra và lớn lên, lập quân công hiển hách tại Tế thành thì không thể tầm thường được. Nhưng hôm nay Doãn Từ có thể nhận định thêm, vị tiểu thư này vị trí trong lòng Dao vương còn đặc biệt vô đối.

Ba bốn câu nói chuyện, hương trà đã lửng lờ đáp lên trên bức tranh thủy mặc treo trên vách, ấm trà nguội ba phần. Bấy giờ Quân Dao và Mạnh Di Giai đã cảm khái xong các loại đồ ăn vặt trong thị tập, lúc này mới dẫn đến chuyện chính đi sứ quân Giao. Doãn Từ trầm ngâm hỏi: "Mạnh tiểu thư, ta có thể hỏi tiểu thư câu này không?"

Mạnh Di Giai: "À ngươi cứ hỏi đi."

"Tiểu thư nghĩ lần này đi sứ, quân Giao sẽ làm khó chúng ta bao nhiêu phần?"

"Làm khó?" Mạnh Di Giai ngạc nhiên lặp lại.

Doãn Từ từ tốn phân tích: "Đúng vậy. Quân Giao mất nước phải cầu hòa, với bản chất hung hãn sẵn có, bọn chúng không dễ gì thúc thủ chịu trói. Lần kéo dài thời gian này rất có thể chúng đã nghĩ ra đối sách tráo trở, việc làm khó dễ với mục đích lật lọng là rất có khả năng. Nhưng ta học thì chỉ trên lý thuyết thư tịch, không phả là người trực diện giao đấu với quân Giao như tiểu thư, rất mong tiểu thư chỉ giáo."

Mạnh Di Giai tỳ khuỷu tay vào tay vịn ghế tùng, chống tay bên má rất tùy tiện, nếu là quân quý thông thường xem những hành động này là khiếm nhã, nhưng khi đặt trên thân Mạnh Di Giai nó lại tự nhiên như thể phải là như thế. Nàng nhìn Doãn Từ, nhàn nhạt cười: "Ngươi nói đúng đấy."

Doãn Từ kích động như tìm được tâm giao: "Quả thực quân Giao sẽ khó dễ sao? Vậy tiểu thư nghĩ chúng sẽ làm gì, chúng ta nên nghĩ đối sách ra sao?"

Mạnh Di Giai xua tay: "À không, ý ta là, cái câu ngươi nói ngươi học lý thuyết suông là đúng. Còn về phần quân Giao, ta có thể khẳng định với ngươi, lần này đi sứ là đến bắt cá trong rọ, bắt gà trong chuồng. Tuyệt sẽ không có khó dễ mà ngươi nói."

Doãn Từ thập phần kinh ngạc, truy hỏi: "Vì sao tiểu thư nói thế?"

Mạnh Di Giai thổi nhẹ hơi trà trong chung, bàn tay cầm chung trà gốm trắng càng có vẻ trắng trẻo vô cùng. Nàng bảo: "Một nước nhỏ như Giao, làm sao có đủ tài lực đánh lâu với nước Yên trên mười lăm năm, ngươi nghĩ tiền bạc, binh lính và ngựa chiến từ đâu ra?"

Doãn Từ nghe thấy một điểm mấu chốt trong tầng sương mịt mùng, bắt đầu vắt óc nghĩ. Hắn có cảm giác, trả lời được câu này của Mạnh Di Giai hắn sẽ được khai thông rất lớn. Bất quá nghĩ hồi lâu, chung quy vẫn cảm thấy thiếu một điều đột phá nào đó.

Quân Dao bên cạnh đang sờ sờ nan quạt, hí mắt nhẹ nhàng: "Là những nước khác âm thầm đứng sau tài trợ cho chúng."

Doãn Từ được khai thông: "Ra là thế!"

"Phải, cuộc chiến này tưởng chừng là chinh phạt quân Giao, nhưng thực tế đó là cuộc chiến giữa nước Yên và liên minh tiểu quốc. Các nước khác đều thúc giục, đưa đẩy Giao đi đầu, chống mũi chịu sào trên chiến trường và hỗ trợ sức người sức của hậu thuẫn ở sau lưng. Thực ra trận chiến vừa rồi thu tay khi đến ngay cổng kinh thành Giao, chính là phát cho những tiểu quốc liên minh kia một tín hiệu. Nước Yên dư sức công thành nhưng đã không làm, bọn chúng cũng nên biết tới hai chữ giới hạn. Quả nhiên, bọn chúng liền đã ép Giao vương đầu hàng, phũ bỏ trách nhiệm trong trận chiến, tránh cơn giận từ nước Yên.

Lần hòa hoãn này là cho mỗi bên lui một bước, trước khi sinh linh đồ thán, bách tính trăm họ lầm than. Ngươi có biết tại sao trên sòng bạc, dù kẻ bị thua đến táng gia bại sản vẫn sẽ được chủ sòng bạc cho dăm lượng ra về không? Không phải làm từ thiện đâu, mà đạo lý không nên bức kẻ khác đến đường cùng, đến đường cùng thì không biết họ có thể làm ra được chuyện chó cùng rứt giậu gì đâu. Đạo dụng binh cũng thế, thu binh đúng lúc, lợi nhiều hơn hại."

Mạnh Di Giai lạnh nhạt nói.

Doãn Từ nghe câu hiểu câu không. Bất quá vô cùng nể phục Mạnh Di Giai, không ngờ được đây chính là một quân quý. Quả như những gì thánh thượng tiếc nuối, giá chi cô nương này không phải thân quân quý, nước Yên đã có thêm một kiện tướng tài ba. Đáng tiếc, quả là đáng tiếc. Bất quá, đã là quân quý Dao vương coi trọng, quả nhiên không hề tầm thường.

"Đúc kết, nước Giao đã là vật nằm trong túi áo nước Yên."

Mạnh Di Giai nói xong hớp ngụm trà. Vẻ mặt thản nhiên, lại bắt đầu hỏi Quân Dao địa chỉ của quán ăn món cay nổi tiếng vừa rồi đề cập tới.

...

Mùng bốn tháng bốn là ngày nắng đẹp, trời trong xanh. Mạnh Di Giai thấy là, không xuất hành đi sứ vào ngày đó thì thật là đáng tiếc. Nhưng biết làm sao được, người ta nói rằng mùng bốn tháng bốn là ngày chết, là ngày hung không thích hợp cử hành bất cứ lễ tiệc gì. Cho nên ngày hôm đó không thể xuất hành mà biến thành mùng năm tháng bốn.

Ngày hôm đó, hoa đào kinh thành đang ngả sắc giữa mùa, thẫm sắc hơn hẳn, đẹp như má đào e lệ của một tình nhân yểu điệu. Người ta nói mùa xuân là tình nhân của kinh thành nước Yên cũng vì lẽ đó, mùa xuân kinh thành phồn hoa tựa cẩm này càng xinh đẹp không cưỡng lại được.

Chim yến chao liện, cánh mềm như lá phong.

Đoàn sứ giả sau khi bái biệt thánh thượng, chậm dần ly khai. Trước đó còn phải có màn uống rượu tiễn chân, lễ quan lúng túng không biết có nên dâng rượu cho Mạnh Di Giai hay không. Thánh thượng vậy mà hồng hào cười như tiên ông tuyết sơn, ngoắc tay bảo Mạnh Di Giai đến gần, sau một hồi xoa đầu hiếu kì, liền mời nàng rượu.

Xung quanh có vài tiếng rên khẽ, bởi dù gì đó cũng là quân quý. Bất quá, Mạnh Di Giai sớm đã uống rượu nhiều hơn ăn cơm, thuần thục nâng chén rượu, bình thản uống sạch, sau đó khom người tạ ân thánh thượng.

Hoàng đế tay vẫn còn cầm bình rượu, vô cùng ngạc nhiên, thử rót đầy chén rượu nữa, cười hiền lành: "Mạnh nha đầu thật là hào sảng, một chén chắc không thấm đâu, tới một chén nữa nào."

Mạnh Di Giai bắt đầu nghi vấn. Cái này là rượu tiễn biệt, hay là muốn chuốc rượu nàng đây? Thế nhưng nàng vẫn một hơi cạn chén thứ hai, mặt không đổi sắc. Chung quanh lần này không rên, mà là há hốc mồm.

Tay cầm bình rượu ngọc của thánh thượng run lên, trong mắt càng hiếu kì. Mắt thấy động tác thánh thượng sắp ra, Quân Dao đứng cạnh lạnh nhạt lên tiếng: "Phụ hoàng, sắp muộn giờ lành rồi."

Để có được giờ lành đi sứ, quốc sư và Khâm Thiên Giám đã vất vả bói quẻ gần bảy ngày và sáu canh giờ lẻ ba khắc. Giờ giấc ảnh hưởng lớn đến phong thủy đại hành, đặc biệt là vận mệnh của một quốc gia. Càng không nói một quốc gia lớn như nước Yên.

Triều đại trước Phượng gia bị diệt, một phần nguyên nhân lớn mà đại đa số người tin, đó là Phượng Hiên đế vốn không nên xuất hành vào ngày sao chiếu mạng.

Chỉ vì xuất hạnh ngày sao chiếu mạng đi vi hành nam trang, bị hành thích trúng độc rất nặng, phải chặt bỏ cánh tay phải. Một người mất đi tay phải sống đã vô cùng khó khăn, đừng nói một vị Hoàng đế mất đi tay phải sẽ phải khó khăn cỡ nào. Từ sau chuyện đó, Phượng Hiên đế vốn phẩm chất tài đức lại đâm ra sầu muộn và phẫn hận, thi hành chính sách ngày một hà khắc tàn bạo với con dân, đối với triều thần càng thêm khắc khe, hung bạo vô cớ. Sau này, Phượng Hiên đế cũng biết mình không thể đem nỗi đau bản thân trút giận lên thiên hạ xã tắc, ưu buồn thoái vị. Nhưng cũng từ bước đường này, Phượng Lĩnh đế kế vị vốn không tài không đức, trầm mê tửu sắc hưởng lạc. Mấy chốc đẩy Phượng gia vào kết cục của bao triều đại trước— diệt vong.

Có thể thấy vị thái giám không nhắc Phượng Hiên đế xuất hành đúng giờ lành, chỉ muộn một khắc đã diệt được một triều đại rồi. Thế gian này, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra cả.

Nghe Quân Dao nhắc nhở, thánh thượng cũng biết không nên lỡ giờ lành. Nói vài câu nữa thì thả đoàn sứ xuất hành, cờ hiệu nước Yên tung bay dập dờn theo cơn gió, sĩ khí tăng cao.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net