chương 2- đăng môn bái phỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương nhân nước Trần đến buôn bán, thử hỏi người nước Yên năm nay đào hoa nở như thế nào? E rằng phải đáp rằng: ảm đạm thất sắc.

Phi phi đào hoa Yên quốc.

Điểm điểm một đóa bóng hồng vó ngựa.

Nữ tử ấy, vó ngựa gõ đều, tóc dài tung bay, là người phủ Mạnh hầu. Vừa đến, đào hoa phải tự thẹn không thắm sắc.

Tiệc tẩy trần Mạnh hầu, Quốc sư tính toán ngày lành vào rằm tháng ba, trăng tròn và khí tiết cũng trong trẻo nhất trong quý. Tháng này, dùng rượu Lăng Lan dâng trong chén hoa lan gốm, quả là lạc thú hiếm bì. Quân Lịch đế thập phần hài lòng, ngay trên triều tán dương Mạnh hầu rất nhiều, không chỉ là quân công còn là tài đức. 

"...Chẳng qua, số của cải châu báu chúng ta tải về kinh bằng một nửa quốc khố bấy giờ. Chiến tranh liên miên, tiền tài không đủ, kể cả là vua, muốn ngồi yên ngai vị cũng cần tiền. Sự là thế đấy..." Nữ tử đứng dưới tàng hoa, lạnh nhạt nói.

Bóng hồng phấp phới như cánh bướm bay dưới ánh tịch dương chói lòa.

Mạnh Trường Luân đứng dậy khỏi bàn đá trong đình, thở dài: "Muội thật là, đã dặn đừng nói thẳng ra. Có một số chuyện, biết cũng hãy giấu kĩ trong bụng, họa đều là từ miệng mà ra đấy!"

Kẻ sĩ phải thức thời. Thẳng thắn là đức tính tốt, nhưng nó không hoàn toàn tốt. Con người ta, đôi khi lại chẳng thích nghe những lời thẳng thắn, dù rằng miệng ca ngợi hãy sống thẳng thắn. Phàm ở đời, xuyên suốt hàng loạt triều đại cùng hàng loạt quốc gia, cái mâu thuẫn này vẫn luôn tồn tại như một lẽ nghiễm nhiên.

Đúng vào lúc này, có dăm nha hoàn búi song nha tất bận chạy ngang qua, hướng đi đến sảnh đường.

...

"Nhu thỉnh an vương gia." Tiếng nữ tử êm dịu ngọt ngào, vừa nghe đã thư thái như uống một vò cúc hoa tửu, vị nhạt thanh thanh.

Nữ nhân xòe chiết phiến ngà đủ mười hai nan, tren quạt họa một bức thủy mặc trúc đồ, đề vài dòng thư pháp chữ thảo uốn lượn, tiên đưa mây ngủ lại núi bồng lai. Khớp tay thon gầy tinh tế gảy phiến. Quả là một bàn tay phú quý.

Có một số người sinh ra đã có tướng mạo bất phàm. Đám thầy bối trên phố dựa vào nhìn tướng mà kiếm miếng cơm, căn bản chính là nhìn vào những trác việt tướng sinh. Đấy là trời ban. Và nữ nhân cầm phiến đứng đấy, là bậc quý nhân hiếm có.

"Nhu tiểu thư khách khí."

Vị tiểu thư mặc nhuyễn váy hạnh đào và dung mạo tô điểm, dáng như liễu mặt tựa trăng rằm. Quả là bậc giai nhân khó cầu, hình mẫu chuẩn mực cho vẻ đẹp phiêu nhiên của quân quý nước Yên.

Tiểu thư đưa tay áo che môi dưới, cười khẽ: "Được đón tiếp Dao vương là vinh hạnh của Nhu."

"Bản vương thừa lệnh phụ hoàng, mang trang sức cùng tưởng thưởng đến Mạnh phủ. Từng nghe nói, đích tiểu thư Mạnh hầu là bậc nữ trung hào kiệt, không biết có may mắn được một lần bái phỏng?"

Vị tiểu thư tự xưng "Nhu" vẫn cười, nhưng trong mắt lạnh nhạt nửa đoạn, ôn tồn đáp: "Ra là Dao vương muốn gặp đường tỷ, tất nhiên là có thể rồi. Nhu cẩn xin dẫn đường cho Dao vương."

...

Quân Dao nao nao muốn gặp lại vị quân quý trên lưng ngựa oai hùng ấy. Một vị cô nương không phải muốn là có thể xuất thế, suốt hai mươi năm Quân Dao hầu như chưa từng ấn tượng sâu sắc trước người nào như vậy. Bước chân qua hành lang gỗ tùng sơn đỏ. Hoa cỏ và rèm che bóng mát, giờ thìn đã lên trên cao, nắng tháng ba trong trẻo đong đầy thi vị.

Theo lời Mạnh Nhu, thì nữ nhân ấy ở Bách viện, vốn tưởng rằng Bách viện thì là vì trồng nhiều bách thụ, ra là không phải, vì ở đây rợp một giậu bách nhật hồng. Hoa nở thành tàng phủ rợp toàn viện, rực rỡ tươi thắm sắc, gió đưa hương nồng như mật. Rèm trước sân đung đưa, trong viện không bóng người.

"Để Nhu vào gọi đường tỷ xem sao... A!"

Nhu còn chưa nói xong đã bị dọa cho hoa dung thất sắc, thình lình từ trên nóc nhà lợp ngói bích, bóng hồng bay vụt như nhẹ nhàng đáp đất không tiếng động.

Quân Dao gập chiết phiến, tư thái này, đúng là nhẹ như chim yến. Nàng mỉm cười: "Mạnh tiểu thư quả là thân thủ bất phàm."

Vẫn là hồng y rực rỡ chói lòa không tỳ vết. Tóc đen tung bay, có một đoạn lụa hồng trói buộc.

Mạnh Di Giai vận võ phục hồng sắc, thắt lưng giắt nhuyễn tiên, tư thái phiêu dật. Bình thản nhìn Quân Dao, trong mắt không cao ngạo cũng không siểm nịnh.

Mạnh Nhu lúc này mới sực tỉnh, nhu nhược ôm trước ngực, như bị dọa không nhẹ rồi gượng cười nói: "Đường tỷ, vị này là đương triều Ngũ điện hạ- Dao vương, ngài ấy đến đây tặng lễ vật, vừa muốn bái phỏng tỷ."

Mạnh Di Giai nghĩ nghĩ rồi ôm quyền đúng thể thức võ gia, rũ mắt chào hỏi: "Tham kiến vương gia."

Quân Dao chưa lên tiếng, Mạnh Nhu kế nên đã cầm khăn tay thêu hoa hải đường che miệng cười duyên: "Kìa đường tỷ, quân quý chúng ta phải phúc thân thỉnh an."

Có lẽ Mạnh Di Giai sinh trưởng nơi chiến địa, lại vừa vào kinh không lâu, nghi thức vẫn chưa quen.

Quân Dao chất giọng thanh như sáo trúc: "Không cần. Mạnh tiểu thư hào phóng, vốn không cần trói buộc. Nhu tiểu thư dẫn đường đến đây, bản vương quả là cảm kích. Nhưng xe ngựa lễ vật vẫn còn ở ngoài, e rằng không ai thu xếp."

Mạnh Nhu tức thì nâng nhuyễn váy: "Nhu sẽ thay Dao vương thu xếp. Cẩn xin Dao vương đừng bận lòng."

Nói đoạn, bóng váy hạnh đào thướt tha rời đi khỏi hành lang, nườm nượp nha hoàn theo sau.

Mạnh Di Giai như có điều suy nghĩ, nhìn theo bóng lưng Mạnh Nhu, trong mắt vẫn bao hàm một phần hoài nghi.

Quân Dao huyền bào như đêm, ngọc bội bạch vân ngọc tại thắt lưng đung đưa, ánh sao mai vằng vặc. Trâm phỉ thúy đung đưa trên làn tóc mực, đúng là tôn mỹ mạo quân tử hoa. Nàng tiến đến một bước, cười với Mạnh Di Giai: "Tiểu thư có gì khó hiểu sao?"

Mạnh Di Giai bình thản đáp: "Tạ Dao vương quan tâm. Cũng không có gì, chỉ là chưa quen quy củ quân quý nơi đây, đi đâu cũng phải kéo đông người như đi chợ như thế."

"Kinh thành này tuy phồn hoa nhưng lại quá nhiều trói buộc, quy củ ước thúc. Tiểu thư sinh ra và lớn lên tại bắc cương, đột ngột thay đổi nơi ở, không quen là lẽ thường tình." Dao vương cười tủm tỉm.

"Dao vương quả là người khéo ăn nói." Mạnh Di Giai thật lòng tán thưởng.

Nữ nhân này tuy không biết lý do gì muốn gặp mặt mình, nhưng từ lúc xuất hiện, khí chất đã áp đảo thiên địa, tồn tại một cách tịnh lệ cao quý. Hơn cả là chất giọng như sáo du dương, nụ cười như tắm gió xuân ấm áp. Quả là người như bước ra từ đóa quân tử hoa, thanh cao ưu nhã.

Quân Dao biết, Mạnh Di Giai là quân nhân, ăn ngay nói thật, tán thưởng thật lòng không ác ý. Thế nên, nàng đã biết thế nào tìm được tiếng nói chung với cô nương này, chính là đừng đặt nặng quy củ và đừng quanh co.

"Thực ra, nếu tiểu thư có gì đó không quen, có thể hỏi người chung quanh. Quê quán tiểu thư vốn ở đây, trong phủ lại có thêm vài vị khuê thất quân quý, toàn bộ dễ nói." Quân Dao ân cần đề nghị.

Mạnh Di Giai khoát tay, võ phục bó buộc cổ tay, mơ hồ thấy rõ xương cổ tay thon gầy mảnh khảnh. Nàng hững hờ: "Các nàng không thích ta, tổ mẫu cũng không thích ta. Ta cũng không thích đung đưa để chuốc thêm phiền lòng."

Nói đoạn, khoát tay với Quân Dao về phía bàn đá trong đình. Quân Dao cũng không câu nệ, tiến đến, vén vạt huyền bào ngồi xuống. Trên bàn có một ấm trà, một đĩa điểm tâm. Ấm chén trà thì không xê dịch, nhưng trong đĩa điểm tâm đã có một khối lê tô bị cắn một góc, dấu răng nho nhỏ. Quân Dao bất giác cong môi, hảo khả ái.

Mạnh Di Giai chẳng phải người kinh thành, càng không phải quân quý sinh trưởng nơi đây với gia giáo nghiêm ngặt, nàng sảng khoái rót hai chung trà đầy. Đẩy một chung về phía Quân Dao. Đạo tiếp khách nhà võ tướng vẫn luôn là thế. Thực tế, ắt hẳn nên là rượu hơn là trà. Nhưng với một nơi chuộng phong nhã như kinh thành nước Yên, chắc chắn không thể ai tới nhà cũng bê một ấm rượu ra tiếp.

Trở về chủ đề ban đầu, Quân Dao không khó đoán ra hoàn cảnh thông qua vài câu của Mạnh Di Giai. Mạnh phủ có hai phòng, đại phòng là nhà Mạnh hầu, năm xưa đại phòng xuất chinh hết thảy. Còn nhị phòng ở lại phụng dưỡng mẹ già. Là vị nhất phẩm cáo mệnh phu nhân Mạnh phủ. Nghe đồn bà ta năm nay hơn lục tuần, xuất thân dòng dõi thư hương, quy củ khắc khe, nhìn các vị quân quý nhị phòng ưu nhã lả lướt đã đoán ra được dạy dỗ của Mạnh lão thái thái.

Lại nói Mạnh Di Giai, cơ hồ hoàn toàn trái ngược với những gì Mạnh lão thái thái cả đời theo đuổi. Tập quán khác biệt, khó lòng hòa nhập, Mạnh Di Giai từ lúc lọt lòng đã lớn lên nơi chiến địa, hoang dã và phóng khoáng. Đúng là không nên thuộc về một nơi đầy trói buộc như kinh sư.

Kinh sư là chốn thị phi, Quân Dao dù không tham dự nhưng mỗi ngày đều sẽ nghe đám huynh đệ tỷ muội cười đùa quân quý nhà nào nhan sắc xinh đẹp, cầm kì thư họa ra sao, đàn hát thế nào. Hay dễ thấy nhất, chỉ vì một cái cung phiến, phi tần trong cung có thể sáng tác mười tám bài phú để mỉa mai lẫn nhau. Thị phi thế này, một đóa hoa xinh đẹp ngay thẳng như Mạnh Di Giai càng không thích hợp.

Thế mới nói, Mạnh Di Giai bất hòa với người trong phủ, cơ hồ là chuyện dễ hiểu.

Quân Dao đặt chiết phiến lên bàn, bàn tay như ngọc cầm chung trà, cười ôn tồn: "Tiểu thư có gì không hợp lời với người trong nhà?"

Nếu là đến nhà quan viên thông thường, đứng trước quân quý thông thường, Quân Dao không bao giờ hỏi một câu như thế. Chuyện riêng tư trong nhà, hiếm ai đem ra phơi áo cho người ngoài. Nhưng đó là tư tưởng nội hàm của thư gia, còn người võ gia, hào phóng sảng khoái, căn bản không đem những chuyện lông gà vỏ tỏi này đặt vào trong mắt.

Mạnh Di Giai cũng thế, nàng lớn lên trong quân doanh, dù thân là quân quý nhưng lăn lộn mãi trong một đám người thô kệch, sớm trở thành thần kinh thô. Nàng lạnh nhạt và tùy tiện đáp: "Chuyện không lớn không nhỏ. Chỉ là ấn tượng đầu tiên thỉnh an tổ mẫu, bà không thích ta lắm. Nói rằng ta mang hung khí đến gặp bà, đấy là bất kính." Nói đoạn, Mạnh Di Giai chỉ vào nhuyễn tiên giắt bên hông.

Đúng là thấy lưng nhỏ gầy tinh tế, Quân Dao rũ mi nhấp trà, tỉ mỉ đánh giá.

"Thế rồi, tiểu thư đáp ra sao?"

Mạnh Di Giai ngước mắt nhìn Quân Dao, cái nhìn thản nhiên trực diện, lời lẽ đanh thép: "Người quân gia lấy võ làm đầu, lấy trung quân báo quốc làm lẽ sống. Binh pháp chính là nòng cốt thượng trận, binh khí là trợ lực bảo vệ biên cương bờ cõi và con dân. Thân là người quân gia, đem theo binh khí bên người là chuyện thường, không chỉ tự vệ còn là để rút đao tương trợ khi gặp bất bình. Binh khí quân gia là để đánh giặc hộ quốc, sao có thể coi là hung khí?"

Quân Dao ngây ngẩn trước lời này. Đúng là đanh thép như giáo, thẳng như trường thương, thoáng nghe như tiếng khua trống trận hùng hồn nhất! Quả là cô nương đến từ chiến địa có khác! Bất phàm, quả là bất phàm!

Chỉ chớp mắt, Mạnh Di Giai chuyển từ nhiệt huyết sục sôi thành giọng điệu hờ hững trần thuật: "Thế đấy, ta nói như vậy xong, tổ mẫu run rẩy chỉ vào mặt ta nửa ngày ôm ngực thở dốc. Điệu bộ rất tức giận. Từ đấy, người trong nhà và tổ mẫu, hầu như không nhiều thiện chí với ta."

Quân Dao đặt chung trà xuống, mỉm cười: "Thật lòng mà nói, nghe những lời của tiểu thư, lòng tại hạ như được khai thông, nhiệt huyết bừng bừng. Thật lòng cảm phục. Nhưng nếu đứng trên bình diện một quân quý giáo dưỡng khắc khe, đúng là nghe không hiểu những lời của tiểu thư. Đáng tiếc, thật là đáng tiếc. Dù vậy, tiểu thư cũng nên cảm thông cho lão thái thái, bà ấy tuổi cao, chưa từng chiêm nghiệm lẽ sống lớn quân nhân, đạo bất đồng mưu, khó lòng đàm đạo."

Mạnh Di Giai vẻ mặt khúc đầu thì có vẻ hiểu, nhưng khúc sau đã mờ mịt, cuối cùng hỏi lại: "Ý ngươi là, kẻ nhà nghèo dốc lòng thi đỗ làm quan, so với kẻ làm nghề giết lợn sau đó sung quân ra trận, tư tưởng sống khác nhau nên khó nói chuyện. Có phải không?"

Quân Dao: "...Khụ, có thể xem là thế." Thầm cảm khái, ví dụ thế này quá sinh động, nếu để vị nhất phẩm cáo mệnh đó nghe thấy, đúng là... Aizzz...

*****

Mùng high tới nóc :>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net