chương 4- hồng nhan vốn chưa phai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thoáng mấy câu này, Mạnh Nhu vội hỏi: "Đường tỷ, tỷ định ra phố đi đâu sao?"

Mạnh Di Giai thản nhiên gật đầu: "Có chút chuyện cần làm. May là có Dao vương thịnh tình dẫn đường."

Mạnh Nhu chau mày liễu: "Kìa đường tỷ, Dao vương trăm công nghìn việc, sao có thể phiền nhiễu? Nếu tỷ có gì muốn làm, để muội bảo hạ nhân làm cho tỷ, không thì muội bồi tỷ dạo phố đi."

Mạnh Di Giai lâm vào cân nhắc, giữa một nữ nhân mới quen vẻ ngoài sáng sủa với cô đường muội yểu điệu. Dạo phố với đối tượng nào sẽ thống khoái hơn? Chưa tới nháy mắt, Mạnh Di Giai đã suy luận xong, nếu mà đi mua son phấn, tất nhiên nên đi cùng đường muội giỏi ăn diện, nhưng đi mua rượu vẫn nên chọn người có kiến thức chuyên môn, chẳng hạn như vị nữ nhân ngọc thụ lâm phong này.

Mà con người Mạnh Di Giai, nếu trong túi có bạc, thứ nghĩ đến đầu tiên là binh khí và rượu thịt, chứ còn son phấn, trước giờ không thuộc phạm trù Mạnh Di Giai hứng thú. Chiến trường gió tanh mưa máu, máu người quanh năm xói đất đỏ au, Mạnh Di Giai quen nhìn cảnh đó còn hơn nhìn sạp son sạp phấn.

"Không cần đâu đường muội, ta cùng Dao vương hợp ý, chỉ là đi dạo chốc lát thôi."

Không chừa cơ hội cho Mạnh Nhu phản bác, Quân Dao đã hát đệm: "Đúng vậy, vừa hay bản vương nhàn rỗi, mang Di Giai đi lanh quanh một lát, trái lại là vinh dự."

Mạnh Nhu chẳng thể nói gì thêm, nhìn đôi nữ nhân, một đen một đỏ, tư thái hiên ngang sóng vai đi ra đại môn sơn đỏ. Khăn thêu giấu trong đào tụ vặn thành một khối, mắt đầy nỗi bất kham. Cuối cùng Mạnh Nhu cùng một toán nha hoàn búi song nha kế quay người, uốn lượn đi một đường thẳng vào trong Tư Liên viện của lão thái thái.

Quân Dao gảy ngọc phiến, mỉm cười nhìn Mạnh Di Giai đang đáng giá xích mã của mình. Con ngựa kia bình thường hung hăng thành thói, ấy vậy giờ nheo cặp mắt dịu ngoan, rũ bờm đứng yên để Mạnh Di Giai vuốt ve tìm tòi.

"Ngựa tốt! Đây chính là Vô Ảnh trong truyền thuyết đấy à, ta từng nghe nói Vô Ảnh chỉ thường xuất hiện ở dãy Bạch San tây cương, không ngờ còn gặp được nó giữa đồng bằng này. Quả là quý hóa!"

"Con ngựa này là ta may mắn một lần có được." Quân Dao đáp.

"Cái may mắn của ngươi cả thiên hạ đều ghen tị đỏ mắt đấy." Mạnh Di Giai cười, nàng vỗ vỗ bờm xích mã, nó dụi vào tay nàng, thật là dịu ngoan. Cảm khái: "Ngươi huấn luyện thật khéo, nghe đồn đãi Vô Ảnh chạy có thể cưỡi gió vượt thác, sức bền bỉ, nhưng bản tính hoang dã ngang ngược, hiếm ai thuần hóa được. Tuy nhiên, một khi nó đã nhận chủ sẽ sống chết trung thành. Ta còn nhớ, quân Giao ba năm trước, thống soái Thác Bạt Lý của bọn chúng cũng có một con Vô Ảnh, một vó của nó đạp chết tươi năm binh sĩ bọn ta. Cuối cùng nó chết vì đỡ mũi giáo cho chủ. Giống ngựa này, một khi trung thành thì thật đáng quý, thiên kim khó cầu."

Quân Dao cười cười: "Di Giai đúng là mắt thưởng thức phi phàm, bằng không, ta để Di Giai giữ nó vài ngày đi, xem nó cũng thật thân thiết với ngươi đây. Ngựa tốt phải đi cùng tướng tài, ta giữ nó làm phương tiện đi lại, đúng là mục rữa tài năng của nó."

Mạnh Di Giai xua tay: "Thôi đừng. Con nhà ta sẽ ghen đấy."

Quân Dao nghi hoặc. Mạnh Di Giai cười cười, cong ngón trỏ lên môi, thổi một hơi thanh thúy, chừng một chung trà, một con tuấn mã đen tuyền đã lững thững đi từ trong phủ ra, dáng vẻ thanh nhàn như đi dạo vườn xem hoa. Đôi mắt của hắc mã tràn ngập linh tính, yên cương sáng loáng, tua rua đỏ trên cổ đung đưa dập dờn. Dáng ngựa cao ráo và oai hùng, ngựa đi ra từ chiến trận có khác.

Quả là con hắc mã ngày đó.

Con ngựa đó tự dưng đẩy nhanh vó bộ, đuổi tới cạnh Mạnh Di Giai, thấy nàng sờ soạng một con ngựa khác, hừ mạnh một hơi, tỏ vẻ không vui, khịt khịt trên đầu tóc Mạnh Di Giai như bới rơm.

Mạnh Di Giai bật cười, sờ mặt hắc mã, nhìn Quân Dao: "Đấy, nó là con đực, tính tình độc đoán. Ta mà giữ một con ngựa khác, nó không phá banh chuồng thì cũng tung vó ngựa cho con kia chết tươi."

Quân Dao cũng cười, chọn mi đánh giá: "Đây là giống ngựa Phong Vực sao? Đây là lần đầu tiên ta ở gần thế với giống ngựa hung hăng này đấy. Coi bộ cũng thật ngoan ngoãn."

Mạnh Di Giai thoắt một cái đã an vị trên yên ngựa, tư thái nhẹ nhàng thuần thục, nàng nói: "Nó gọi là Hắc Phong, ta nuôi nó từ nhỏ, dù dạy dỗ thế nào nó cũng chẳng bớt tính khí hung hăng."

"Ngựa tốt tất có ngạo khí." Quân Dao mỉm cười. Nói đoạn, nàng gập chiết phiến, nhẹ nhàng phi lên ngựa.

Cả hai thế là xuất hành.

Đường đến Tùy phủ gần hơn cả Hợp phố. Chủ yếu, đường kinh thành lúc nào cũng lúc nhúc người buôn kẻ bán, sạp quán đưa dài ra phố, biển hiệu biển ngạch san sát chật ních, đường đi vì thế mà tắc, đi rất chậm. Thoang thoảng lại có mùi bánh nướng, bánh bao, tiếng hô hào rao bán.

Mạnh Di Giai thúc ngựa đi vó chậm, cảm khái: "Quả là kinh sư, người đông hơn cả cây cỏ."

Quân Dao ghì cương đi cạnh Mạnh Di Giai, thi thoảng lại giới thiệu đường nào phố nào, cửa hiệu nào danh tiếng lâu đời, trà lâu tửu quán nào sẽ ngon nức tiếng, hoặc là mã tràng lớn nhất kinh thành nằm ở đâu. Mạnh Di Giai nghiêng đầu lắng nghe, có vẻ hứng thú bừng bừng.

Đến Tùy phủ, phủ đệ của trưởng tử hoàng thất quả là khang trang hào khí, đại môn gỗ lim chắc đẹp uy nghiêm, có nô bộc còn đang bò rạp lau khung cửa. Thấy có bóng người, nô bộc ngẩng đầu nhìn, vội vàng quỳ thụp: "Tiểu nhân thỉnh an Dao vương!"

Quân Dao lắc nhẹ ngọc phiến: "Không cần đa lễ. Vào báo cho hoàng huynh có thiên kim Mạnh hầu phủ bái phỏng."

"Tuân lệnh!" Nô bộc vội chạy đi.

Chừng nửa khắc sau, Mạnh Di Giai mới có thể gặp được vị Đại hoàng tử đương triều dòng tộc Quân thị. Nàng còn tưởng với phủ đệ khang trang cao rộng, bài trí đại khí như thế, ít nhất chủ nhân cũng phải là nam tử hán thân cao tám thước, giọng nói như hùm. Ai mà ngờ, chính xác mà nhìn, quả là thấy vọng. Điển hình của văn nhược tiên sinh tay trói gà không chặt, đích thị là đây. À không, còn là siêu cấp tiên sinh không xách nổi con gà con.

Đại hoàng tử vận trường sam bạch sắc, hoa văn thiển thiển tại ống tay áo, thắt lưng nạm ngọc, trên tay đang bưng một thủ lô mạ vàng, vẻ mặt trắng bệch giữa sương đình rũ rèm che. Thân người ngồi trong gió xuân mà như tờ giấy, thập phần yếu ớt, mỏng như sắp bị thổi bay đến nơi. Mạnh Di Giai nghi hoặc quay sang Quân Dao: "Trong kinh thành, cả tước quý và quân quý đều chuộng kiểu đẹp bệnh tật này hả?"

Thẩm mỹ quả là có vấn đề.

Quân Dao: "...Khụ, hoàng huynh ta từ nhỏ sinh thiếu tháng, lại từng rơi xuống hồ sen ngày đại hàn, thể nhược nên mới như thế."

Ra là một người bệnh tật hàng thật giá thật. Mạnh Di Giai gật gù đã hiểu.

Mạnh Di Giai tiến đến chỗ sương đình viên toàn tiêm, bước vào mới biết thì ra bốn góc đều đặt hỏa lô than đốt nồng đượm, tiếng nổ lách tách. Mùa xuân khí thời ấm áp, vậy mà còn trang bị như thế, nàng thật là kinh ngạc. Dường như lần đầu tiên biết được tước quý cũng sẽ có loại nhu nhược tới trình độ này. Thầm nghĩ, vạn nhất nàng nói câu gì đó quá khích, đối phương có phải hay không sẽ lập tức trụ không nổi, thổ huyết ngất xỉu và lập tức được đưa về khuê phòng? Nghĩ tới đây, vẻ mặt Mạnh Di Giai nhất thời sinh động.

Đại hoàng tử- Tùy vương yếu đuối lên tiếng: "Là A Dao đấy à? Còn đây chắc hẳn là thiên kim Mạnh hầu phủ chăng?"

Nói đoạn, hắn châm chước nhìn Mạnh Di Giai từ trên xuống dưới, vẻ mặt kinh ngạc không khác Mạnh Di Giai lúc trông thấy hắn là mấy. Hắn kinh ngạc hẳn là vì bộ hồng y rực đỏ của nàng. Đứng trước Mạnh Di Giai hồng sắc huy hoàng, Đại hoàng tử bệnh tật càng có vẻ yếu đuối không trụ nổi một kích.

Mạnh Di Giai lại lâm vào cân nhắc, thủ tục chào hỏi của kinh thành thật là phiền, nàng khẳng định. Nàng bị buộc phải lựa chọn giữa khụy gối phúc thân và việc ôm quyền thông thường. Được rồi, đánh tàn phế nàng cũng không thể như cọng bún mà uốn éo được.

Mạnh Di Giai ôm quyền, hơi cúi người, chào hỏi: "Tùy vương an khang."

Quân Dao soạch một tiếng thì mở đủ mười hai nan quạt ngà, bức trúc đồ trên đấy thanh thoát như mưa vừa phất qua, khớp tay thật gầy. Nàng nói: "Mạnh tiểu thư có điều muốn bái phỏng hoàng huynh thỉnh giáo. Thần muội chỉ là người dẫn đường thôi."

"Ồ? Nếu vậy thì mau ngồi, thư thả cùng nhau nói." Tùy vương tươi cười hiếu khách, bờ môi trắng bệch.

Ngồi xuống sương đình nóng hơn cái nắng ngoài kia. Mạnh Di Giai được rót cho chén trà cũng nóng không kém. Nàng thầm tặc lưỡi, ôi trời, có đúng đây là tước quý không, ăn chín uống kĩ tới trình độ này sao?

"Không biết Mạnh tiểu thư lặn lội đến đây, có gì chỉ giáo?" Tùy vương ôm thủ lô, hỏi.

"Cũng không dám xưng là chỉ giáo. Ta chỉ đến để truyền đạt tâm nguyện của một người mà thôi."

"Ồ? Không biết là ai, và đó là tâm nguyện gì?"

Mạnh Di Giai hạ mi mắt run nhẹ, đẹp như dây đàn đương gảy tình khúc. Khẽ hỏi: "Tùy vương liệu còn nhớ bảy năm trước đến Tịch thành vi hành, có từng gặp một người gọi là A Hạnh?"

Tùy vương nhăn mày rất lâu, dường như đang cố nhớ lại. Hắn đáp: "Quả thực bảy năm trước bản vương đúng là có thừa lệnh phụ hoàng vi hành Tịch thành, thị sát tham quan. Bất quá, người tiểu thư đề cập, hình như là ấn tượng rất nhạt."

"Nhạt?" Chén trà trên tay Mạnh Di Giai hững hờ đặt xuống.

Mạnh Di Giai nhìn Tùy vương, nhếch môi nhưng không thành nụ cười, nàng hời hợt: "Thế thì quả là đáng tiếc. Bởi cô nương A Hạnh này, vì một câu của Tùy vương mà đã chờ cả bảy năm, chờ đến lúc xuân xanh chưa phai mà hồng tâm đã sạch, đến chết vẫn còn trông mong Tùy vương một lần nhớ đến. Quả là đáng tiếc, đáng tiếc..."

Tùy vương giật mình, ngẫm nghĩ kĩ rồi vẻ mặt càng trắng hơn, như nhớ ra gì đó, hỏi lại: "Người Mạnh tiểu thư đề cập, có phải là một quân kỹ?"

Phàm là những quân quý, con của những tội thần tử tù, hoặc những quân quý đã kí giấy bán thân cho quân doanh, phục vụ trong quân doanh, đều gọi là quân kỹ. Chính là những quân quý dùng để tiết dục cho binh sĩ, dùng thể xác và tiêu kí để khiến binh sĩ chữa lành vết thương.

Thực thế Tịch thành cách Tế thành một trăm sáu mươi ba dặm về phía nam, nếu có một quân kỹ lạc từ Tế thành về Tịch thành thì đó là lẽ dễ hiểu.

"Xem ra Tùy vương đã nhớ ra."

Tùy vương vẻ mặt hơi xấu, như có như không liếc Quân Dao kế bên, dường như sợ Quân Dao sẽ thọc mạch với phụ hoàng về chuyện hắn gian díu với quân kỹ, làm mất mặt hoàng thất.

Trông thấy Tùy vương chẳng mấy phân để tâm tới A Hạnh đã mất. Mạnh Di Giai chợt cười, một cái cười không đạt tới khóe mắt. Có phần lạnh lùng.

"Tùy vương không nhớ thì cũng chẳng ai trách, A Hạnh chết rồi. A Hạnh từng một lần cứu ta, ta chịu ơn nàng nên mới đích thân đến đây. Nàng từng kể ta nghe, thời gian nàng ở Tịch thành, đã từng hầu hạ Tùy vương năm đó còn chưa phong vương vi hạnh ghé lại. Nàng nói, Tùy vương là người trọng tình nghĩa, văn nhã lễ độ thập phần tinh thâm, chưa từng chê bai xuất thân của nàng. A Hạnh từng có mang với Tùy vương, nhưng tiếc là chưa kịp nói thì Tùy vương đã hồi kinh. Ngày đi, Tùy vương từng hứa sẽ cho người đón nàng về kinh, nâng làm cơ thiếp... Nàng đã chờ, nhưng rồi nàng sảy thai, thân là quân kỷ, vốn dĩ không bảo vệ được mình..."

Nói tới đây, dừng một chút, Mạnh Di Giai nhìn thẳng Tùy vương, tiếp lời: "Nhưng A Hạnh vẫn một lòng chờ Tùy vương đến đón, mòn mỏi chờ tới mức tóc bạc hơn nửa đầu, tâm lạnh hơn phân nửa. Tới một ngày, trong quân ban rượu thịt, nàng cười hỏi binh sĩ sao hôm nay có thịt ăn, người ta nói cho nàng biết, nữ nhi đầu lòng của Tùy vương ra đời. Nguyên lai Tùy vương hồi kinh, đã thú phi sinh con từ lâu..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net