chương 47- giao dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầng tầng lớp lớp ánh nến le lói sáng trưng, cả điện dát vàng màu hoa lệ, nơi này quả là cái lồng son tuyệt đẹp nhưng ái tình vẫn là cái lồng son đẹp hơn để đánh mất bản thân. Yêu là tự giam cầm mình.

Mạnh Di Giai bắt đầu ước lượng độ khả thi của các biện pháp bản thân vừa nghĩ ra, chẳng hạn từ mái nhà nhảy xổ xuống hay là trèo qua cửa sổ, mà dường như cách nào cũng sẽ dọa sợ nữ nhân đau buồn kia. Nghĩ một hồi lại trở về biện pháp nguyên thủy nhất: gõ cửa xin vào.

Tiếng đập cửa thùng thùng, mất hồi lâu để gọi hồn Khinh Lan về. Qua lớp cửa sơn hoa đỏ nâu trầm trói buộc, Mạnh Di Giai nghe giọng nói yếu ớt của đối phương: "Ai?"

"Là ta."

Khinh Lan sững người, dường như khó tin, nhưng khi lật đật mở cánh cửa nặng nề của tẩm thất, quả là Mạnh Di Giai xuất hiện. Khinh Lan tóc tai rũ rượi dựa vào cánh cửa, giấu nửa gương mặt mình trong bóng tối, nhìn gần mới thấy mặt nàng trắng bệch, một kiểu trắng bệch rất dọa người. Nàng cố nặng ra nụ cười nhưng so với khóc còn khó coi hơn: "Ngươi thấy hết rồi à?"

Mạnh Di Giai mím môi: "Đủ để biết tất cả câu chuyện ngươi định kể."

Khinh Lan bám tay vào cánh cửa, giữ mình không trượt xuống, trông một đêm thôi mà trở thành gốc liễu héo mòn cả mười năm không thấy mùa xuân, chậm rãi đưa tay che ánh mắt, nói khẽ: "Nếu ngươi đã biết thì tốt rồi, vào trong đi, ta muốn nói vài câu với ngươi."

Mạnh Di Giai tiến vào điện, khắp nơi ngổn ngang, chỉ có tháp giá nến vẫn lung linh, hất lên vách một bức du xuân, một ánh đào đỏ vắt ngang dòng suối trong veo, cảnh đẹp như thơ.

Khinh Lan tìm một chỗ tùy tiện ngồi xuống, chẳng còn giữ lấy thể diện của một vương phi nữa, có vẻ bất cần. Mạnh Di Giai cũng thế, nàng ngồi tùy tiện lên tháp, một chân cong lên gác trên mép, tay đặt hờ trên đầu gối, dáng vẻ nhàn tản vô ưu vô sầu.

Trong điện lặng tờ. Hương trầm bốc lên.

Hồi lâu khi sáp nến sắp bị ngọn lửa ăn sạch, chỉ còn vũng nước nhỏ lóng lánh quánh đặc, lúc này Khinh Lan mới nói khẽ: "Ta muốn nhờ ngươi chuyển lời với Dao vương, ta muốn giao dịch với nàng một việc."

"Việc gì?"

Khinh Lan cười: "Xóa kí ức."

Mạnh Di Giai thấy Khinh Lan cười, một điệu cười thê lương và giễu cợt, nàng từng trông thấy kiểu cười này, vì nó hao hao giống Thục Kiều. Chuyện cũ tái hiện trong đầu, trùng hợp là hai nữ nhân đều chết trong tình yêu, Mạnh Di Giai lắc đầu xua đi cảm giác khó chịu trào dâng. Nàng nói: "Theo ta biết, Dao vương không có tài năng đấy."

Khinh Lan lặng lẽ đưa mắt nhìn chiếc trâm diêu bị bẻ gãy và vứt trên đất, trâm đoạn tình cũng đã đoạn, chiếc trâm này theo nàng bao năm cũng đã đến lúc vứt đi. Nàng lặng lẽ nói: "Dao vương quả thực không có tài năng đấy, nhưng nàng quen với người có thể giúp ta."

Mạnh Di Giai nhìn Khinh Lan, đối phương là nữ nhân bất hạnh và trắc trở trên con đường tình, thế gian mãi không ai hiểu được nàng ta. Khẽ hỏi: "Nếu đã là giao dịch, ngươi trao đổi gì?"

"Bản đồ địa cung nước Kim." Khinh Lan nhoẻn miệng cười, ngây ngô như một đứa trẻ, như trở về năm mười lăm tuổi, cách màn mưa phùn tháng ba và phi phong như tuyết, nở nụ cười ngắm mưa xuân, thanh tịnh không vướng hồng trần phấn tục.

Mạnh Di Giai sững người. Lại một khoảng không lặng tờ.

"Ta lấy gì mà tin ngươi?"

"Ta có thể lấy vong linh đứa con yểu mệnh của ta ra thề."

Ngươi nước Kim tin tướng số, càng tin vào vong hồn những anh nhi mệnh bạc, chúng chết nhưng sẽ mãi ở quanh quẩn bên ta, thèm thuồng nếm thử mùi vị hồng trần. Mượn vong linh con mình phát thệ, không phải ai cũng có can đảm đó.

Sau câu đáp ấy Mạnh Di Giai không hỏi gì thêm nữa, nàng đứng dậy dự tính ra về. Bình thủy tương phùng, đối phương lại là người nước Kim, ôm mối hận ngàn vạn tướng sĩ nước Yên, Mạnh Di Giai thân mang võ huyết, chẳng thể dùng góc độ đồng cảm và từ bi được. Chung quy là nàng ích kỷ đi. Có được địa đồ nước Kim, đấy là món hời lớn.

Bất quá nếu buộc nàng nói ra lời khuyên nào đó cho đối phương, nàng cũng sẽ không thể nói. Tú tài cần đọc nhiều sách và tướng quân cần giết nhiều giặc, đấy là nói về đạo lý từng trải. Mọi mặt trên thế gian này, nếu chưa từng trải đều không có tư cách để nói, và lẽ dĩ nhiên Mạnh Di Giai chưa từng trải trong tình yêu.

Mạnh Di Giai về nhưng không về vội, nàng lại thừ người trên mái ngói cao cao và tắm ánh trăng mờ ảo. Ánh trăng như thước lụa dịu dàng, Mạnh Di Giai vươn tay mấy lần muốn nắm lấy, nhưng chỉ là khoảng không lành lạnh. Đêm nay quả là đêm trăng thanh gió mát. Nàng mập mờ cười nhạo mình, không lẽ hôm nay chưa uống rượu mà đã say?

Mạnh Di Giai cũng không biết thời điểm ấy mình nghĩ gì vì có quá nhiều điều chạy loạn trong đầu nàng. Có bóng dáng ngày đầu tiên nàng cầm dao giết người, đấy là một tên tù binh đã cụt mất cánh tay, hắn mở mắt đăm đắm nhìn nàng, phụ thân đứng cạnh bên quát nàng khi nàng sợ hãi trốn chạy: "Chạy? Ngươi nghĩ trên chiến trường có chỗ để chạy sao?!"

Quả là không thể chạy.

Thế rồi Mạnh Di Giai nghĩ đến phụ thân mình có cây côn tám khúc thật dài, lão thường ngồi ở bờ ao trên cây cầu gỗ nhỏ lau chùi thanh côn đấy. Nàng nhớ đến huynh trưởng lén giấu vài quyển xuân cung đồ dưới gối, mỗi đêm trăng sáng lại giả bộ sách thánh hiền mang chúng ra xem dưới trăng, tất nhiên chẳng lần nào Mạnh Di Giai được xem ké. Huynh trưởng nàng quả ích kỷ.

Và Vũ Lương vương cũng như thế. Nàng ta quá ích kỷ, nàng ta dành cho vương hậu tất cả mọi thứ, thậm chí tàn nhẫn với bản thân, tàn nhẫn với người yêu mình thật lòng. Nhưng biết làm sao được, người ta đã yêu khóm hoa hồng gai, khi ôm vào lòng dẫu có đầm đìa chảy máu cũng sẽ vui vẻ thôi.

Không phải cá, không hiểu được niềm vui của cá.

Mạnh Di Giai nghĩ tới đây, tự dưng ngước nhìn bầu trời bàng bạc ánh trăng, nàng nói khẽ: "Chung quy vẫn là ông không có mắt, lão thiên gia."

...

Mấy ngày sau khi Mạnh Di Giai nói chuyện đó cho Quân Dao. Quân Dao nghe xong chỉ "ồ" một tiếng, thế rồi dưới gốc ngô đồng bồng bềnh áng mây đỏ và vài con chim vàng anh vỗ cánh, nàng vẫn tiếp tục pha trà của mình, chốc chốc thở dài khen chế tác đồ gốm nước Kim.

Mạnh Di Giai cắn hạt dưa lách tách, nhịn không được bèn hỏi: "Ngươi thế này là đáp ứng hay không đáp ứng?"

Quân Dao cười: "Tất nhiên là đáp ứng. Địa đồ nước Kim, đây là món ta muốn có từ lâu đấy."

Mạnh Di Giai chưa cần chuyển lời, Khinh Lan vương phi đã tự tìm đường lui cho bản thân. Nghe nói vài ngày sau khi bị cấm túc, Khinh Lan vương phi trốn ra được, chặn trước bộ liễn đại vương. Nàng quỳ thụp xuống dập đầu, tiếng nói đau đáu: "Thay vì nhốt ta, ngươi cứ đày ta vào núi đi. Đằng nào ngươi cũng đã nói ta độc ác, chi bằng để ta nương thân cõi phật đường, tụng kinh sám hối."

Nghe nói đại vương rất giận, lệnh người lôi vương phi đi. Cũng nghe nói, vương hậu đến tìm đại vương, chẳng biết nói gì, ngày hôm sau chuyện đưa Khinh Lan vương phi vào Mịch Liên am đã lan tràn toàn cung. Mịch Liên am, đấy là am tự xây bằng đá văn hoa trên lưng triền núi Phong để cầu phúc, ngọn núi ấy trước giờ luôn là cấm địa đàn tế của vương thất triều Kim, bách tính thường dân dám bén mảng đến, giẫm chết một ngọn cỏ cũng sẽ xử tử ngay. Núi sâu hoang vắng, chuyến đi này của Khinh Lan vương phi, không biết được ngày trở về.

Khi có chiếc lá phong đu đưa đáp trên bệ cửa sổ, cạnh bình hoa cắm vài nhánh hoa khô tầm xuân, Mạnh Di Giai biết mùa thu đã đến, nàng đã bỏ nhà trốn đi non nửa năm, và thời điểm hẹn giao dịch với Khinh Lan cũng đã đến.

Lấy một cái cớ đi ngắm lá phong không hề khó, Vũ Lương vương là người khôn khéo, tuy nhiên Quân Dao cũng khôn khéo không kém. Thế rồi chuyến đi đến núi Phong, suôn sẻ tới không ngờ.

...

Khinh Lan đến trước hai người Mạnh Di Giai, lúc hai người đến sau gần mười ngày nửa tháng đã vào thu, ngày thu óng ánh, lá phong trên núi Phong đã thắm sắc, cả ngọn núi đỏ rực như cháy lửa, lớp lớp tàng cây đỏ giống những đám mây hoàng hôn đáp lại, cũng giống vũ y xinh đẹp khổng lồ của một tiên nữ mơ ngủ để quên lại nhân gian.

Mạnh Di Giai giẫm lên mấy lớp lá phong rụng khô, màu y phục hòa vào cảnh sắc rực rỡ, coi bộ nàng thích ý, nói: "Từng có một quân sĩ hiểu biết nhiều trong trướng ta, hắn nói đến nước Kim, thánh địa thần tiên nhất phải là Phong sơn Vân đồi. Không biết chuyến đi này, ta có thể thấy được cả hai nơi không."

"Sẽ." Quân Dao mỉm cười tủm tỉm, huyền y nổi bật trên nền lửa đỏ, phẩy thanh quạt của riêng mình, nụ cười phảng phất cơn gió xuân mát dịu.

Mạnh Di Giai hỏi tiếp: "Vậy ngươi đã từng đến hai nơi đó chưa?"

Quân Dao bảo: "Thú thật thì là chưa. Nhưng trong thư phòng ta có một bức lụa đồ năm thước, một trong những cảnh sắc trên đó có cảnh Kim quốc Phong sơn Vân đồi, quả là rất đẹp. Tuy nhiên, lần này đi, tự mình chiêm nghiệm thì mới biết."

Mịch Liên am xây trên lưng chừng triền Phong sơn, giữa tầng dài phong đỏ như chớm nở một đóa hoa sen tinh khôi, lặng lẽ và yên tịnh. Đại môn cao lớn với khóm dương liễu già lả lướt, hoa liễu thắm tươi điểm xuyết trên nền phong đỏ, cánh hoa tung bay lả tả trên nền trời trong veo, lá khô rơi trên bậc tường có vết rạn và rêu xanh lác đác, tiếng chổi quét xào xạc qua đám cỏ non mới nhú mầm. Ngước lên nhìn mới biết người cầm chổi quét lá khô là người quen. Bây giờ người ta hay gọi người đó là Khinh Lan vương phi.

Khinh Lan thấy hai người đã đến, trong thân y phục giản dị thô sơ, động tác cần mần như một nữ nhân nông thôn thật thà, nở nụ cười sạch sẽ: "Hai người đến rồi à?"

Mới chừng mười mấy ngày không gặp, nom nàng khác quá. Nhìn chẳng ra đây là một vương phi đương triều hay là một vị tiểu thư xuất thân vương tộc.

Nếu nói Khinh Lan vương phi đã là điều ngạc nhiên, thế thì người Quân Dao mang đến lại càng đáng ngạc nhiên hơn nữa. Ngạc nhiên ở chỗ đây là núi cấm nước Kim, Quân Dao lại thần thông quản đại đến mức có thể đưa một người lạ vào đây. Mạnh Di Giai thật khâm phục khả năng của Quân Dao, lắm lúc nàng ngời ngợi nghĩ, không biết trên đời còn chuyện gì Quân Dao không biết làm?

Núi Phong là ngọn núi thiên, kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc. Quân Dao nói người Khinh Lan vương phi muốn tìm đấy là một đạo sĩ lánh đời, có tài về khống chế thần trí con người, nói trắng ra là người tu luyện thần thuật. Người đấy tính tình quái dị, rất khó chiều, và thường chẳng làm không cho ai chuyện gì, cái giá để nhờ đến người đấy một lần thi phép, có khi đắt như chia nửa gia tài giang san. Nhưng trước giờ người đó chẳng đòi cái giá như thế, tùy tâm sở dục, thích gì thì đòi cái nấy, đôi khi cái giá chỉ bằng một lồng bánh hấp mạt đẳng. Thử hỏi một người có tài năng vặn vẹo thần trí kẻ khác, nếu thật sự lòng mang tà tâm thì trong thời buổi loạn lạc bấy giờ, đủ để khiến chúng sinh lầm than.

Vốn cứ nghĩ, một người nắm trong tay quyền năng ảo diệu tới thế, phải là một đạo sĩ khí chất như tiên hạc, thế mà người đến là nam nhân thân vận bố y sờn bạc, đầu đội mũ rơm, tay cắp tay nải và cầm theo một cây gậy tiện chống đi đường, tuổi tác không lớn, chỉ tầm trung niên, mặt mày nom nhợt nhạt và phúc hậu, chân mày rất dày hay chau chặt. Thoạt nhìn, chẳng khác một nông phu bao nhiêu.

Mạnh Di Giai sững người, nhìn mấy lượt, hỏi: "Này, ngươi không phải vừa cày ruộng xong chứ?"

Nam nhân trung niên vén chiếc mũ rơm lên cao, cười đôn hậu: "Cô nương quả là tinh ý, ta đúng là cày ruộng thuê làm lộ phí suốt hai trăm sáu mươi tưi dặm đường, đi chuyến này chỉ trông mong lấy được trăm lượng bạc, về quê nhà mua thêm mấy mẫu đất trồng khoai."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net