chương 54- làm chuyện thú vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người gọi là Thư Thư kia, nếu vận lên bộ y phục đen sẫm dính đầy máu, mặt mày lạnh như tiền và cầm theo lưỡi đao yển nguyệt tanh tưởi, thế thì như lần đầu các nàng gặp nhau rồi. Đó là một ngày mùa hè đầy muỗi ở khách điếm ven biên giới nước Kim, cũng là một con đường đồi quanh co bóng cây u uất, người đó xông vào chỗ nghỉ của hai người. Nữ thích khách đã hành thích vương hậu nước Kim, nay đang bị truy nã, nàng ta lại đang đứng cầm tai hai con thỏ, lác đác dính vài đốm nhọ bếp trên tạp dề.

Sự quả là trùng hợp khi gặp lại lần nữa.

Miên Miên có mái tóc phiếm vàng như ánh nắng mùa hè vàng cam, đôi mắt màu trà ướt át, phỏng chừng là một vị quân quý hỗn huyết, vẻ mặt vô tội và kinh ngạc: "Thư tỷ, ngươi biết các nàng sao?"

Thư Thư hướng ánh mắt về Miên Miên, một ánh mắt dịu dàng như xuân về tan băng tuyết, ngữ khí nhu hòa êm ái: "Ân. Từng một lần gặp các nàng."

Miên Miên chớp đôi mắt biếc của mình, giọng cười vui vẻ: "Thế thì có duyên quá rồi còn gì!"

Quân Dao chỉ cười nhạt. Còn Mạnh Di Giai mân mê cằm, vẻ nhíu mày đăm chiêu hồi lâu, rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi: "Ngươi tên là Thư Thư thật sao?"

Thư Thư bình thản gật đầu, còn Miên Miên thì cười tới cong khóe mắt, nói như khoe: "Là ta đặt tên cho nàng đấy, có phải rất dễ nghe không? Nữ tính biết bao nhiêu."

Mạnh Di Giai buồn bực, truy hỏi tới cùng: "Vậy trước kia tên ngươi là gì?"

Thư Thư nhìn Mạnh Di Giai, đã khôi phục ánh mắt suông như chết, tùy tiện đáp: "Quên rồi." Người thường quên tên mình thì chỉ có thể là bệnh về đầu óc, nhưng một sát thủ luôn phải giữ cái đầu lạnh giết người thì sao có thể có bệnh về thần kinh, họa hoằn nếu là quên thì sẽ chỉ là hai loại khả năng, một là quên thật vì đã thay đổi quá nhiều thân phận, hai là chẳng muốn nói ra.

Mạnh Di Giai thở dài vẻ tiếc nuối, nàng còn nghĩ một sát thủ như vậy, hẳn nên có một cái tên rất tuyệt. Nhưng rất nhanh nỗi tiếc nuối này nàng đã tự tìm được điều an ủi, đấy là nàng đã có Quân Dao, Quân Dao học giỏi văn chương và đọc sách nhiều, sau này đặt tên cho con cũng không thể khó nghe được. Nàng quả là mèo mù vớ phải cá rán. Nhờ suy nghĩ này Mạnh Di Giai tự thấy mình rất thành tựu, những chuyện sau đó đã không còn đáng để lưu tâm.

Bữa cơm ngày mưa trên Vân đồi có thịt thỏ rừng xào, vài đĩa rau rừng tươi mới luộc, trứng chim ngâm tỏi ớt và món nước chấm kì lạ mà Miên Miên làm. Miên Miên còn khoe khoang, nói rằng người ở quê nhà các nàng đều dùng như thế, mà thường thì nữ giới hiếm ai ăn cay được cao cấp như nàng ta, cho nên nàng ta khoe khoang. Nàng ta còn nói, khi nào đủ nguyên liệu sẽ mời các nàng ăn món "mì cay" để cảm tạ các nàng đã từng cứu Thư Thư.

Quân Dao và Mạnh Di Giai đều nghĩ, quê nhà mà Miên Miên nói tới có thể là vùng đất đế chế bên kia dãy núi sừng sững hướng tây, nơi thuộc về Tây Âu. Nhưng theo những gì các nàng biết, dường như người Tây Dương cũng không phải quá thích ăn cay. Đề tài này tựa hồ nhiều uẩn khúc.

Thư Thư là sát thủ, khá kiệm lời, nhưng bù lại Miên Miên là người hoạt bát, nói rất nhiều và rất nhiều. Nhờ thế biết được chút ít tình trạng các nàng. Đấy là Thư Thư nhặt được Miên Miên vào dăm năm trước, Miên Miên mất sạch kí ức, cứ bảo rằng quê nhà mình là thời đại rất xa, không thể nào về được, một quân quý tứ cố vô thân lưu lạc như vậy, sớm muộn cũng bị lũ thương nhân lừa lọc bán vào Hoa phố ven bờ sông Chu. Thư Thư nuôi Miên Miên, và Miên Miên mới bắt đầu đặt tên cho Thư Thư, hai người hình thành một tổ hợp sống trong rừng ẩn dật, khi cần mới xuống trấn mua vài vật dụng, về phần vì sao ở trong rừng, dễ hiểu là nghề nghiệp sát thủ có quá nhiều kẻ thù.

Miên Miên nói chuyện, cũng không che giấu vẻ chán ghét việc chém giết máu tanh, có vẻ không thích Thư Thư làm sát thủ, mà Thư Thư vẻ mặt nhất quán ân cần gắp thức ăn cho Miên Miên, mặc đối phương nói cái gì thì nói, hầu như không cãi lại câu nào. Vì bản chất sát thủ không sinh ra để nói, càng không lên tiếng lưỡi dao mới càng bén lạnh, giết người mới càng ngoan chuẩn, Mạnh Di Giai từng nghe một người nói vậy. À đó là phụ thân nàng chứ ai.

Ánh mắt dịu dàng của Thư Thư hướng về Miên Miên làm Mạnh Di Giai biết một sát thủ thì ra cũng có tình yêu, vì đó giống hệt ánh mắt của Quân Dao khi nhìn nàng. Thứ ánh mắt này không thể giải thích bằng tình tỷ muội.

Người ta gọi đó là yêu.

Nhưng người ta cũng gọi người như Miên Miên là vô tâm vô phế. Vì Miên Miên dường như không nhận ra được, bản thân mình cầm được trái tim một sát thủ như thế nào, cư xử như một đứa trẻ bướng bỉnh với tỷ tỷ, mãi là như vậy.

Mạnh Di Giai có lẽ vì là người đang yêu, thần kinh thô cũng trở nên nhạy cảm, nhận ra được điều đó.

Bên ngoài mưa mịt mùng, đất trời mờ mịt trong màn mưa, lạnh lẽo.

Mạnh Di Giai khen thịt thỏ rừng ngon và món nước chấm rất đặc sắc. Miên Miên vui mừng vô cùng.

Ngập ngừng khá lâu, Miên Miên mới nói ra lời nghi vấn, ánh mắt chao đảo trên người Quân Dao và Mạnh Di Giai: "Hai vị, thật sự là một đôi sao? Làm sao mà hai nữ giới yêu nhau được nhỉ?"

Quân Dao cũng thấy câu này khá... Nàng quay sang hướng khác, vẻ mặt lạnh nhạt không đáp.

Mạnh Di Giai cầm cốc gốm thô uống nước nhạt, hời hợt: "Yêu thì là yêu, có gì là lạ?"

Miên Miên vẫn chau mày, phản bác: "Nhưng rõ ràng đều là nữ!"

Giọng của Miên Miên như khẳng định rằng, nữ và nữ thì không thể yêu nhau. Điều này làm Mạnh Di Giai khó chịu, đôi mày hơi chau: "Thì sao, nữ thì thế nào?"

Miên Miên nghiêm mặt: "Ở quê nhà của ta, nam nhân sẽ lấy nữ nhân, như vậy mới có thể sinh con, nữ nữ hay nam nam đều không được hoan nghênh, tuy ta không kì thị nhưng cảm thấy ngăn cản thì sẽ tốt, vì thế sẽ hạn chế việc mất cân bằng giới tính."

Mạnh Di Giai càng chau mày: "Quê nhà ngươi quả là cổ quái. Ta và thê tử ta, nếu muốn thì sinh bao nhiêu đứa mà không được? Ta nghĩ ngươi nên xuống trấn nhiều một chút, tiếp xúc nhiều một chút, à nếu rảnh ta đưa ngươi đi thanh lâu, ở đó có các vị nghệ nhân tỷ tỷ kiến thức chuyên môn thâm sâu, để các nàng dạy bảo ngươi vẫn hơn." Nói đến cuối Mạnh Di Giai gật gù với quyết định của mình, ra vẻ người từng trải.

Quân Dao liếc Mạnh Di Giai, cái cô nương giỏi tranh thủ cơ hội này.

Miên Miên mặt đỏ bừng xấu hổ và Thư Thư thấy vậy cũng liếc Mạnh Di Giai, giọng lạnh nhạt: "Đừng dạy hư nàng."

Mạnh Di Giai không nói nữa. Câu chuyện kết thúc ở đấy là vừa vặn, vì có vẻ Miên Miên là một cô nương khá bướng bỉnh, thích giữ chủ kiến của mình, và chủ kiến này chịu ảnh hưởng từ quê nhà nàng ta thâm căn cố đế, một người tính tình thoáng như Mạnh Di Giai không hiểu, và nàng cũng chẳng muốn hiểu.

Nhà gỗ chật chội nhưng cũng được ba gian phòng. Đêm mưa ở Vân đồi thường có sấm chớp, Miên Miên sợ sấm nên quấn quýt lấy cánh tay Thư Thư, cả hai về một gian. Đương nhiên Mạnh Di Giai và Quân Dao cũng về cùng một gian. Nhà nhỏ vách gỗ mỏng, sợ rằng một gian nói gì thì bên kia cũng nghe thấy tỏng, nhà như thế này không thích hợp để làm vài chuyện thú vị.

Trời đêm đổ mưa rào rạt, tiếng mưa lẫn tiếng sấm đùng đoàng.

Mạnh Di Giai và Quân Dao lần đầu nằm chung giường. Cả hai người đều là người sống thoáng cả, một khi nhận định đã yêu thì không cần quá nhiều ước thúc làm gì, con người Mạnh Di Giai không thích sự ước thúc. Nằm trên giường với Quân Dao, cảm giác là lạ nhưng cũng không phải là bài xích, tấm chăn thô sột soạt, phồng rộp một hồi, Quân Dao thở dài: "Sao không ngủ, cử động mãi vậy?"

Ló đầu ra từ trong chăn, nằm lên bên sườn của Quân Dao, Mạnh Di Giai chớp đôi mắt đen nhánh: "Ngươi không muốn làm chút gì đó 'thú vị' sao?"

Quân Dao nhìn đỉnh sa trướng đan dệt thô sơ, tay ngọc vuốt ve tóc người trong lòng, giọng bất đắc dĩ: "Sao nàng dư tinh lực nháo quá vậy?"

Mạnh Di Giai nhướn mày: "Ta không có nháo, không lẽ ngươi không muốn tiêu kí ta?"

Quân Dao lúc này dời mắt xuống nhìn nàng, bốn mắt giao nhau cách một biển mưa hoa ngoài trời, giọng nhẹ nhàng: "Chúng ta chưa thành hôn."

"Uầy, ta không phải người quy củ thế." 

Quân Dao vẫn nói rất nhẹ nhàng: "Nơi này không thích hợp. Ta muốn lần đầu của ngươi trang trọng một chút."

"Uầy, chỉ cần ngươi là đã đủ trang trọng rồi." Mạnh Di Giai chớp mắt: "Vậy chúng ta 'làm' nha?"

Quân Dao lúc này đã không thể nhẹ nhàng nữa, mi tâm nhíu chặt đầy bất lực, nhịn không được véo nhẹ lỗ tai Mạnh Di Giai, hỏi: "Sao ngươi nhiệt tình với phương diện này quá vậy?"

Mạnh Di Giai mặt hơi nong nóng, ấp úng khẽ: "Binh sĩ trong trướng ta nói, thích phái yếu trên giường chủ động một chút. Ta làm ngươi bài xích sao?"

Quân Dao ôm lấy Mạnh Di Giai, đặt cái đầu nghịch ngợm lên cánh tay mình, tóc như làn hải tảo rập rờn xõa tung. Vuốt ve khóe mắt người trong lòng: "Ngươi không cần phải vậy, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên đi. Hôm nay mưa gió bão bùng, chúng ta đang làm khách, đừng quá phận."

Dạy dỗ và vuốt ve con mèo nghịch ngợm một hồi, đối phương cũng chịu yên tĩnh, ngoan ngoãn đi ngủ. Quân Dao cảm thấy như vậy mới bình yên.

...

Sáng hôm sau, ánh mắt của Miên Miên cứ là lạ khi trông thấy Mạnh Di Giai. Mạnh Di Giai bước ra sân, mặt đất ướt lầy lội nhưng vòm trời quang đãng, ánh ban mai rải rác cùng mây sương, nền lam ngọc lác đác vệt vàng cam, nắng nom như những chùm hoa bông nhung, hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời trong trẻo. Mạnh Di Giai vươn vai, hít thở hương núi rừng chùng chình trong không khí, cảm giác được thanh tẩy.

Thấy ánh mắt Miên Miên cứ dừng trên người mình mập mờ cổ quái, Mạnh Di Giai nhướn mày: "Làm sao thế?"

Miên Miên hé miệng định nói gì, nhưng khi thấy Quân Dao xuất hiện liền bỏ đi ngay, dáng vẻ cứ lấm lét kì lạ. Mạnh Di Giai nghĩ không ra: "Nàng bị sao ấy nhỉ, chưa ăn sáng sao?"

Quân Dao nhàn nhạt bảo: "Vách nhà mỏng có lẽ đêm qua nàng nghe thấy chúng ta nói chuyện."

"À." Mạnh Di Giai đã biết, biểu tình cũng không nhiều biến hóa.

Với một người đã quen cảnh sáng đi giết giặc, chiều ngồi rượu thịt, tán dóc với đám đại hán thô kệch về thân hình mỹ miều của các ca kỹ thanh lâu, từ rất lâu thì dây thần kinh xấu hổ Mạnh Di Giai đã bị tê liệt. Đặc biệt trên phương diện này, nó càng phát huy sự tê liệt. Nói đi càng nói lại, đêm qua các nàng cũng đã làm gì đâu, tội gì xấu hổ?

Lúc này lại thấy Thư Thư đi từ trong núi ra, tay còn cầm theo hai ba con gà rừng, lưng đeo gùi lổn nhổn hoa tường vi. Miên Miên chạy ra cổng rào đón nàng, riu ríu như chim oanh ca: "Ngươi về rồi! Oa, có tới ba con gà rừng này, còn có cả hoa nữa!"

Thư Thư móc trong vạt áo ra vài hòn đá nhỏ đặt trong lòng bàn tay, trông chúng như đá ngọc bích, dưới nắng sớm sáng lấp lánh như sao trời, đưa chúng cho Miên Miên, Miên Miên càng vui vẻ vô cùng, cười đến nỗi không thấy đôi mắt màu trà.

Nhìn cảnh đấy, Mạnh Di Giai hơi nghĩ ngợi. Nghề nghiệp nào mà chẳng có đặc thù riêng, như bán thịt lợn thì cũng phải biết mổ lợn, tương tự thế làm sát thủ không nên có tình yêu. Trái tim sát thủ cần sắt đá, đủ sắt đá để lấy tiền kiếm sống từ mạng người, và lúc ra tay đoạt mạng dù có ai đứng đấy lưỡi đao cũng không sờn. Đằng này, nếu sát thủ có tình yêu, một ngày nào đó cũng bị hại chết bởi nó, tình cảm là thứ điểm yếu đáng sợ của con người, đặc biệt là với sát thủ, nó là chí mạng.

Một người như Thư Thư, dám hành thích cả vương hậu, liệu có biết bản thân đang có một nhược điểm chết người?

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net