CHƯƠNG 1: TRỢ LÝ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC ALPHA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tối nay có lịch gì không?"

"Thưa, có. Tối nay giám đốc được mời đến tham gia dự tiệc chiêu đãi của Lý Tổng."

"Vậy cứ hủy lịch hẹn tối nay đi." Tống Hàn mệt mỏi tháo cặp kính mạ vàng xuống, tay khẽ chạm vào  hai bên thái dương day day, "Sáng mai tôi sẽ tới công ty muộn một chút."

"Hẹn với cậu Tư Kỳ?"

Tống Hàn nhấc mắt thâm trầm nhìn thư ký trước mặt, khẽ gật đầu.

Thư ký xem như đã nhận được câu trả lời, cúi đầu xuống viết loạt xoạt gì đó vào cuốn sổ, sau đó mặt không biểu cảm ngẩng đầu lên nói:"Nếu không còn việc gì tôi xin phép..."  Chưa đợi nói hết câu, Tống Hàn phẩy phẩy tay bảo:"Ừm, Không còn việc gì nữa cậu ra ngoài đi."

Thư ký cúi gập người chào, sau đó xoay người đẩy cửa ra ngoài.

Người thư ký đang duy trì dáng vẻ nghiêm túc chuyên nghiệm tên là Mặc Ân. Cậu cùng người ngồi trong văn phòng có thể thể miễn cưỡng gọi nhau là vợ chồng.

Tống Hàn thân làm tổng giám đốc, nổi tiếng là kẻ tham công tiếc việc, tính tình cường đại trên thương trường, đối với bạn bè thì nhiệt tình, hào sảng, còn về mặt tình cảm... thì chính là lãnh khốc, vô tình.

Thế nhưng, từ khi cái cậu tên Tư Kỳ xuất hiện, Mặc Ân phát hiện cái kẻ chậm phát triển trong mặt tình cảm như Tống Hàn kia lại bắt đầu biết cười trộm mỗi khi nhắn tin, biết ngẩn ngơ giữa cuộc họp căng thẳng, chỉ cần nhắc đến cái tên "Tư Kỳ" thì sẽ thấy đôi tai của hắn đỏ lên vì xấu hổ.

Có thể nói, mọi biểu cảm của người đang chìm đắm trong tình yêu đều xuất hiện trên người của tổng giám đốc Tống Hàn, chỉ duy nhất mình cậu lại không hưởng được ân đãi đặc biệt đó.

Mặc Ân hôm nay được tan làm sớm hơn mọi khi, nhanh chóng về nhà tắm rửa, tận hưởng buổi tối thư giản hiếm có. Vừa tắm xong, chưa kịp lau khô nước trên đuôi tóc còn ướt đẫm thì đã thấy điện thoại trên bàn đổ chuông inh ỏi, cậu mau chóng tới bắt máy:"Làm sao?"

Đầu dây bên kia thực loạn, Mặc Ân cố ghì tai vàp điện thoại lắm rồi nhưng vẫn nghe được tiếng có

tiếng không, mày nhíu lại:"Đồ ngốc, tao đã nói với mày đừng có bày mấy trò vô bổ đó, gã ta cũng không ngó ngàng gì tới mày đâu. Mau nói, mày đang ở đâu? Tao tới đón!!"

Tóc ước còn chưa kịp lau khô, cậu đã vội vã cởi áp choàng tắm ra rồi thay đại một bộ đồ tạm chấp nhận được, sau đó tay chộp lấy chìa khóa vội vàng chạy ra ngoài.

Cuộc đời của Mặc Ân chỉ có một  người bạn thân, xui rũi thế nào cũng là gay như cậu. Hai tên cùng làm bạn, tình trường đứa nào đứa nấy trắc trở như nhau, vì vậy cậu không bớt lo cho y được

Y hẹn hò với một gã đàn ông bằng tuổi suốt nhiều năm, nhưng cậu thường nghe lời than thở từ miệng y, phát hiện ra tình cảm của bokn họ không tốt đẹp như cậu tưởng, đã nhiều lần gây gỗ muốn chia tay, cuối cùng lại vì lý do nào khiến hai người cứ dây dưa mập mờ đến tận bây giờ.

Hôm nay y lại cãi nhau với gã đàn ông kia, trốn đến tận quán bar mà làm loạn, giờ buộc cậu phải tới đó thay y mà giải quyết.

Chính là y ngu ngốc muốn tụ tập với một đám cậu ấm cô chiêu qua đêm, tromg lúc chơi đùa quá trớn lỡ đụng phải đám nít ranh không biết phép tắc, Chuyện rõ ràng không hề liên quan đến cậu, nhưng y nhất quyết gọi cậu tới cho bằng được, chẳng biết lại phá cái gì mà phải nhờ cậu ra mặt...

Đậu xe tại một quán bar, Mặc Ân không vội tiến vào trong, ngồi trong xe nhẹ nhàng châm điếu thuốc, đắm mình trong làn khói nhạt mơ hồ ngắm  dòng người tấp nập qua lại đến ngơ ngẩn người.

Hút điếu thuốc xong, bấy giờ cậu mới chịu bước xuống xe, không nhanh không chậm tiến vào trong sảnh quán bar, trùng hợp thấy gã đàn ông người cao dong dỏng mặc áo sơ mi đen đẩy cửa đi ra, nhận thấy cậu đang đi tới, theo phép lịch sự gật nhẹ đầu xem như chào hỏi cậu.

"Cẩn Minh gọi cậu đến?" Gã dựa vào hút điếu thuốc, nhắm mắt rít một hơi dài rồi nhả ra làn khói bạc lượn lờ.

Gã đàn ông có đối mắt nhỏ sắc bén hệt như hồ ly, ngoại hình nam tính cùng với cao ráo làm chết mê chết mệt cả nam lẫn nữ này chính là Thiệu Phong, người yêu của Cẩn Minh.

"Nếu anh đã tới thì tôi cũng hết phận sự ở đây." Tên ngốc Cẩn Minh, nếu đã gọi người yêu tới rồi thì còn gọi mình ra mặt làm gì nữa, uổng phí cả một buổi tối. Mặc Ân thầm chửi rũa thằng bạn thân thối này, cậu chuẩn bị nửa bước đi về.

"Đừng đi, em ấy đang đợi  cậu." Nhận thấy được ý định muốn rời khỏi đây của cậu, Thiệu Phong không nhanh không chậm cất ra lời ngăn cản.

Mặc Ân khó hiểu quay đầu lại, tự hỏi chẳng lẽ hai con người này chưa giải hòa với nhau:" Không cần đâu, nếu anh đã ở đây rồi thì cậu ấy không cần đến sự giúp đỡ của tôi đâu."

"Em ấy không muốn tôi tới....nằng nằng chỉ muốn cậu đến.."

Mặc Ân thầm kinh ngạc khi tận mắt chứng kiến bộn dạng ủ rũ như ch* nhà có tang này của Thiệu Phong, cậu không ngờ kẻ hô mưa gọi gió, đào hoa như Thiệu Phong đây lại có dáng vẻ ủ rũ, đáng thương như thế này.

"Khụ... Tôi biết rồi.. đi thôi, tôi cùng với anh vào xem cậu ta." Mặc Ân cầm lấy tay nắm cửa chuẩn bị mở ra, đằng sau vang lên âm thanh nhắc nhở.

"Tống Hàn cũng ở đây."

"Ừm.." Nghe sau câu nói của Thiệu Phong, tay cậu khẽ run, dừng lại suy nghĩ một chút, Mặc Ân quay sang hỏi gã, "Đừng nói làm... cái cậu Tư Kỳ gì đó cũng ở đây sao?"

"Không sai."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net