Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày xưa, Hàn Cố Y cho rằng Hạ Mộc Nhiên chỉ là tìm một người giải toả nhu cầu sinh lý nhất thời, sau đó mối quan hệ giữa cô với anh vẫn tiếp diễn, cô lại cho rằng anh cần ghép đôi với một Alpha dễ khống chế, giữa họ là tính toán lâu dài cho tương lai, không thể nói là cô có vui hay không, nhưng ít nhất cô hài lòng với diễn biến như vậy.

Sau đó nữa sự ưu tú của Hạ Mộc Nhiên, cùng với sự thật khả năng sinh sản của anh không có vấn đề đã khiến cô hoang mang.

Nếu anh đã không có khiếm khuyết nào khác, điều gì khiến Hàn Cố Y có giá trị hơn một Alpha ngẫu nhiên khác đối với anh? Trong khi đó hầu như bất kỳ Alpha nào bên cạnh anh cũng đều có thể ưu tú hơn cô.

Hàn Cố Y trong nhất thời trở nên hoảng loạn, nhưng có lẽ là ảnh hưởng sau đánh dấu vĩnh viễn khiến cô không thể có được suy nghĩ "buôn tay Omega này", chỉ có thể càng cố gắng nhiều hơn, và ấm ủ suy nghĩ chiếm hữu anh trọn vẹn âm thầm trong đầu.

Ít nhất thi trước khi anh đưa ra lựa chọn từ bỏ cô để tìm một Alpha khác, cô phải trở thành lựa chọn tốt nhất của anh, hoặc đủ mạnh để anh không thể đưa ra sự lựa chọn khác.

Nhưng hiện tại, mọi khái niệm về anh trong cô đã bị đảo lộn. Trong thời điểm điên cuồng do kỳ nhạy cảm, Hàn Cố Y đã nhìn thấy một phần ký ức của Trương Như Ngọc.

Không nhiều, không đủ để cô đồng cảm hoàn toàn với "bản thân" trong những hình ảnh đó, nhưng đủ để Hàn Cố Y nhận ra cô và Trương Như Ngọc là một.

Và đủ để cô nhận ra trong những hình ảnh đó có sự tồn tại của người giống như Hạ Mộc Nhiên. Rõ ràng là ngoại hình không thật sự giống nhau, hành xử cũng không thật sự giống nhau, nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên cô đã nhận ra người mà "bản thân" gọi là "Cẩn" trong ảo ảnh đó là ai.

Cô tận mắt chứng kiến Cẩn thay đổi, từ đôi bên giữ lễ, đến tỏ ra khó chịu khi bị quấy rối, cứng đầu chống đối, im lặng chịu đựng, bị khuất phục, đến thoả hiệp phục tùng trước "bản thân".

Trong ảo ảnh đó, Hàn Cố Y nhìn thấy rất nhiều người mặc quân phục kiểu cũ, hệ thống cơ giáp kiểu cũ, trùng tộc cũng kiểu cũ. Một thời đại còn tương đối huy hoàng của loài người, và cũng cực kỳ hưng thịnh của trùng tộc. Cô nhìn thấy bản thân điên cuồng chém giết, mạnh bạo tìm đối tượng làm tình, thậm chí làm chết những đối tượng làm tình.

Giống như một kẻ quái vật hình người bằng mọi giá truy cầu dopamine.

Cô nhìn thấy một vị tướng lĩnh Omega bị điều động đến bên cô, cô nhìn thấy ánh sáng trong mắt người đó, cũng nhìn thấy bản thân làm ánh sáng đó lụi tàn dần.

Nhưng kỳ lạ thay, lúc đó trong lòng Cô không có một chút lòng thương yêu, xót thương hay đồng cảm, chỉ có suy nghĩ tàn bạo vô tận thỉnh thoảng dịu lại dưới sự trấn an của Omega nọ.

Cuối cùng dù chịu nhiều tổn thương, nhưng Omega đó may mắn không chết dưới tay cô, cô chết trước, về sau thì chẳng còn biết gì nữa.

Quá khứ về trước đó nữa hầu như trắng xoá, nhận tri của "bản thân" mà Hàn Cố Y nhận được không biết bắt đầu từ khi nào, cô chỉ biết "bản thân" hầu như không có ký ức về giai đoạn sinh ra lớn lên, cũng chưa từng nghĩ về giai đoạn này, tựa như vừa sinh ra thì đã là con thú khát máu như vậy rồi.

Những chuyện đó thật ra không quan trọng, cô là ai cũng không quan trọng, điều quan trọng mà cô nghĩ đến bây giờ là Hạ Mộc Nhiên từng hầu hạ một kẻ khác, khuất phục một kẻ khác, và vì điều đó nên anh mới tiếp cận cô, mới chấp nhận cô - tất cả đều là cây kẻ trước gieo trồng.

Nếu là Hàn Cố Y của năm mười sáu tuổi thể sẽ không hiểu những hình ảnh đó có nghĩa là gì, nhưng Hàn Cố Y của năm hai mươi hai tuổi sao lại không hiểu?

Ngay từ đầu Hạ Mộc Nhiên chọn cô vốn không phải là ngẫu nhiên, e là tiền căn hậu quả đều đã được định sẵn từ kiếp trước.

Dù Hàn Cố Y là một thiên tài trong binh chiến nhưng trước đó vốn chưa từng làm đo lường gen, tài năng này chưa bị phát hiện, hoàn toàn có thể trở thành viên pháo lép chôn vùi trong nhân gian, ảm đạm cả đời, vậy mà Hạ Mộc Nhiên lại có thể chuẩn xác mò ra châu ngọc giữa muôn trùng đất đá, thậm chí không tiếc tất cả trao thân cho cô, không thể nào là trùng hợp được.

Rõ ràng là anh có ký ức của kiếp trước, anh biết họ là ai, anh đến với cô vì cô là cái bóng của Alpha từng đánh dấu anh.

Một Alpha hùng mạnh tàn bạo chết do hoàng gia ám sát, một Omega từng làm nên lịch sử. Hàn Cố Y biết họ, Trương Như Ngọc và Hà Cẩn Thường. Thậm chí kỹ thuật dùng siêu âm đánh lạc hướng một số loại trùng tộc nhạy cảm với sóng âm mà Hà Cẩn Thường để lại còn được xem là bài học cơ bản của thế hệ các cô hiện tại.

Nực cười thay, việc Hà Cẩn Thường là Hạ Mộc Nhiên không khiến cô nghi ngờ hay ngạc nhiên, đối với cô thì anh luôn tạo nên những kỳ tích không tưởng, hoặc cũng có thể do sáu năm qua một Omega như anh qua một mình chống đỡ cả khoảng trời đã sớm làm người ta nhớ đến Hà Cẩn Thường rồi. Việc cô hầu như chắc chắn là Trương Như Ngọc cũng không khiến cô vui vẻ gì, ngược lại Hàn Cố Y điên lên trong sự ghen tuông với bản thân.

Thà rằng chỉ đơn giản là Hạ Mộc Nhiên cần một Alpha ngẫu nhiên bất kỳ mà cô là người được chọn, còn hơn chắc chắn anh sẽ chọn cô mà lại không vì bản thân cô.

Hàn Cố Y có cảm giác như Trương Như Ngọc và Hạ Mộc Nhiên là một đôi ân ái, cô chỉ là kẻ thứ ba đứng ngoài nhìn vào, thậm chí cô còn không thể hiểu được toàn bộ sự việc. Cảm giác lơ lửng như vậy khiến cô hoàn toàn không chịu được.

Cô nhìn lên màn hình phía trước, một nhóm trùng tộc cấp thấp đánh thẳng đến Thập Kỳ, thân hình chúng cao khoảng mười bốn mét, có sáu chi, hai chi trước như lưỡi đao cắt gọt được cả kim loại cứng nhất, còn có nọc độc ăn mòn. Nếu sử dụng cơ giáp bình thường cô sẽ nao núng trước số lượng lên tới hàng trăm con như vậy, loại này tuy không khôn lanh nhưng sức phá hoại lớn, còn săn mồi theo đàn. Nhưng so với Thập Kỳ chúng chỉ như con mèo nhỏ, hoàn toàn có thể một kích diệt hết trước khi chúng tiếp cận đủ gần để phát huy năng lực nọc độc.

Bản năng của Trương Như Ngọc trong cô như dần thức tỉnh, nếu là cơ giáp Hải Đăng của Đại tướng quân, chút đỉnh này còn không bằng vài con kiến hôi.

Từ sau này ấy, thể năng của Hàn Cố Y tăng lên chóng mặt, bản năng của Trương Như Ngọc thỉnh thoảng lại chiếm thế thượng phong chi phối hành vi của cô, nhất là khi sử dụng vũ khí. Những lúc ấy Hàn Cố Y chỉ cảm thấy bản thân vẫn có ý thức, nhưng không thể làm chủ được hành vi, chân tay không nghe theo lời cô sai khiến mà tự dưng hành động. Dù là mất khống chế tạm thời với cơ thể, nhưng từng tế bào não lại như kêu gào vui sướng, giống như uống phải thuốc kích thích thần kinh vậy.

Nhưng giai đoạn đấy trôi qua thì lại trở nên khủng hoảng lo sợ đến phát điên, cô cảm nhận được Trương Như Ngọc đang trở lại, cô sợ bản thân bị Trương Như Ngọc cắn nuốt biến mất.

Hạ Mộc Nhiên có nhận ra không nếu như cô hoàn toàn bị Trương Như Ngọc thay thế? Hay nếu như có một thời điểm nào đó cô hoàn toàn bị Trương Như Ngọc thay thế rồi thì anh sẽ chỉ cảm thấy cô của lúc đó - Trương Như Ngọc mới xứng đôi với anh? Vậy cả cuộc đời cô từ nhỏ đến hiện tại, ý thức của cô, thân phận của cô, ký ức của cô lại tính là gì?

Hạ Mộc Nhiên không chủ động yêu cầu được trở lại Thập Kỳ, Hàn Cố Y cũng không trao trả quyền hành lại cho anh, cô tự cảm thấy nhỏ bé và khiếp sợ trước Trương Như Ngọc, hiện tại không muốn anh nhìn thấy bộ dáng thảm hại của mình chút nào, cũng không muốn mất đi quyền lực chưởng khống cổ máy chiến đấu mạnh nhất, nếu không cô sẽ chân chính cảm thấy mình không còn lại gì - dù sao hiện tại cô cũng đã nhìn không thấy tương lai.

Ngày hôm ấy, hai con của Hạ Mộc Nhiên cùng nhau lên lớp đi học, anh lại thành ra không có gì để làm, anh dành ra một ngày đến nơi mà anh vẫn luôn trốn tránh.

Anh đi nhờ phi thuyền vận chuyển vật tư đến một khu vực khác phía tây bắc cách xa vườn trẻ, vị trí này vừa hay chính là K17 của năm xưa, tuy trạm K17 đã dời đi một khoảng, vẻ bề ngoài lẫn chức năng đều khác đi nhiều, nhưng trong lòng anh vẫn dậy lên cơn thổn thức.

Người đang tiếp quản K17 hiện tại là một Beta đã hơn sáu mươi, đặt ở hiện tại, tuổi tác ấy mới gọi là đã chín mùi, đủ mạnh mẽ và kinh nghiệm. Nhưng dù vậy, khi y hay tin vị anh hùng đầy bí ẩn đích thân đến nơi mình quản lý vẫn hết sức bất ngờ, bất chấp tuổi tác chênh lệch mà đón tiếp anh cung kính.

Anh đến dạo quanh một vòng K17, lật xem danh sách nhân lực cấp cao của K17 đã thay đổi trong hơn bốn trăm năm, sau anh, những người chỉ huy khác lâu thì đảm nhiệm gần năm mười năm, mau thì chỉ đặng vài tháng, thậm chí cá biệt có vài người chỉ được vài ngày, hầu hết đều có số phận may rủi giữa chiến tranh với trùng tộc. Điểm chung là tất cả dù thực lực mạnh yếu có chênh lệch thì cũng đều mang trái tim anh dũng, xung phong dẫn đầu trong chiến tranh chẳng ngại hiểm nguy, không một ai vi phạm đạo đức, quân cương. Có lẽ Tư Lão vì tình riêng mà chuyên điều động người anh dũng đến thủ hộ lãnh địa cũ của bạn xưa chăng?

Trong cơn hoảng hốt, nước mắt anh đã rơi.

Nhiều năm như vậy chưa bao giờ anh thật sự dám đứng tại chỗ này hồi tưởng, anh luôn tránh né đến gần khu vực của K17, anh sợ nhìn thấy những đổi thay của nó, cũng như anh sợ nhìn thấy những thế hệ chiến sĩ mới mà bản thân góp công bồi dưỡng - anh sợ nhận ra sự đổi thay của chúng, anh sợ phải đối diện với sự thật tất cả mọi thứ đều đã khác xưa.

Thời đại của Hà Cẩn Thường đã qua, linh hồn già cỗi của anh đã lớn lên ở thời đại cách đây hơn bốn trăm năm, bối cảnh mà anh lớn lên, chiến hữu thật sự của anh, những gì anh quen thuộc sớm đã tan thành tro bụi trong vòng xoáy thời gian. Kể cả Hàn Cố Y, cô cũng chỉ là sinh mệnh của thời đại này, Trương Như Ngọc đã sớm lạc vào dĩ vãng.

Hạ Mộc Nhiên đứng lặng, anh nhìn danh sách thống lĩnh, lại nhìn ra màn hình chiếu không gian, cảm nhận những âm thanh xa lạ.

K17 năm xưa chỉ là một phòng tuyến chuyến đấu, là điểm cuối của vật tư, chỉ thấy bóng dáng quân sĩ là chủ yếu. Bây giờ nơi đây rộng lớn và nhộn nhịp hơn nhiều, là một trạm trung chuyển, cũng có nhiều người làm những công việc khác nhau, sớm không còn bộ dáng mà anh quen thuộc.

Anh dạo quanh một vòng, cố gắng đứng tại nơi cũ mà gợi nhớ về quá khứ, một lúc sau đột nhiên như mất hết toàn bộ động lực, anh quỳ xuống tại chỗ, thất thanh khóc rống.

K17 trong ký ức anh thì chẳng hề phai mờ chút nào, mà cũng vì thế anh lại tuyệt vọng cảm thấy nơi đây không còn là k17 mà anh biết.

Nước mắt của anh chưa bao giờ dám rơi nhiều đến thế, nhất là ở trước mặt người khác. Dù kiếp trước hay kiếp này anh vẫn luôn là tấm khiên chắn của nhân loại, anh sợ người khác cảm thấy anh yếu đuối sẽ bị lo lắng theo.

Người bên cạnh thấy anh như vậy thì rất bất ngờ, nhưng lại không dám tự tiện bàn tán, một thân tín của Tư Lão đến bên cạnh, người này có gan hơn, cũng từng tiếp xúc với Hạ Mộc Nhiên ở mặt đất, cậu ta tiến đến đỡ anh dậy, Hạ Mộc Nhiên lúc này mới chợt nhận ra bản thân thất thố, anh hít sâu vài hơn, đem toàn bộ bi thương còn lại đè xuống đáy lòng.

Thế hệ trước ngã xuống, thế hệ sau bước lên, sau anh đã có bao nhiêu người hy sinh tính mạng giữ lấy phòng tuyến này? Nếu năm đó anh bảo vệ tốt Đại tướng quân, nhân loại hẳn sẽ được bảo vệ sau Hải Đăng thêm hàng trăm năm nữa, thậm chí dù Đại tướng quân có chết mà anh kiên trì ở lại thì biết đâu đã không nhiều người đức hạnh phải hy sinh như thế.

Hậu thế có quyền được khóc than, riêng anh thì không, anh là kẻ tội đồ cô đơn lại bơ vơ giữa vũ trụ này, hèn nhát chạy trốn trước tiên, để rồi giờ đây trả giá trong đơn độc.

Có một khoảng khắc anh lại tự hỏi lòng, liệu anh bám lấy Hàn Cố Y như vậy là đúng hay sai? Hầu hết những đứa trẻ mới được sinh ra đều như nhau, Hàn Cố Y là kiếp sau của Trương Như Ngọc, rồi thì lại làm thế nào? Cô vẫn là đứa trẻ có sinh mệnh độc lập, cô vẫn không phải Đại tướng quân. Cô như muôn vàn đứa trẻ khác.

Anh lại kéo cô vào chuyện này, gán lên cô hình mẫu và trách nhiệm của Đại tướng quân.

Mấu chốt là, Hàn Cố Y cũng chỉ là đứa trẻ độc lập của thời đại này, bám lấy cô cũng không khiến cho anh thôi trở nên đơn độc.

Phải chăng anh nên chấm dứt mối quan hệ với Hàn Cố Y, thả tự do cho cô, thả tự do cho anh? Nếu đã trốn tránh một lần, chi bằng trốn thêm một lần nữa nhỉ? Tính mạng của người khác thì cũng có ảnh hưởng mấy đến anh đâu, cõi sống này đã đau khổ đến thế, vậy chi bằng diệt vong cả đi?

Cơn trầm cảm bất ngờ ập đến không đúng lúc, suýt chút nữa đã khiến anh bi quan đến độ cho toàn bộ văn minh loài người bốc hơi, cũng may mắn anh chỉ đang đứng trên trạm không gian, nếu là đang ở trên Thập Kỳ, khéo anh lại quay ngược cơ giáp về tấn công phòng tuyến của nhân loại. Pháo đài phòng thủ tự diệt lẫn nhau, toàn bộ những hành tinh khác phía sau sẽ lộ ra như thịt quả ngọt mềm sau khi bóc vỏ chờ trùng tộc đánh chén.

Chỉ là, anh kịp tỉnh táo lại, cáo biệt thủ lĩnh hiện tại của khu vực này, đến trạm tiếp giáp sử dụng đặt quyền của mình mở một phi thuyền trở lại vườn trẻ.

Trên phi thuyền, anh ngồi tựa vào lưng ghế, lặng lẽ mở quan não phát lại một đoạn ghi hình trong đầu.

Trong đó là hình ảnh hai con anh lúc nhỏ ngồi bên tháp đồ chơi lego, Jupiter xây một pháo đài nhỏ, Saturn cố tình lấy đi mảnh chóp tam giác làm đỉnh toà tháp, hai đứa trẻ lúc ấy tầm năm - sáu tuổi, hình thể chưa khác biệt nhau lắm, nhưng Saturn chạy rất nhanh, Jupiter liệu bản thân đuổi theo không kịp, chỉ mặt kệ Saturn, tự tìm một mảnh ghép khác. Saturn thấy em trai không đuổi theo, chạy được một vòng thì thất vọng ỉu xìu quay về, trả mảnh ghép cho em trai. Jupiter thầm cười, còn xoa đầu anh trai an ủi, toàn bộ toà tháp lego đó đều tặng cho anh trai.

Saturn hay chọc ghẹo em trai, nhưng cũng rất mến em trai, toà tháp lego kia đến nay vẫn còn chễnh chệ trên tủ kính trưng bày trong phòng cậu bé, quanh năm đóng kín, thi thoảng mới lấy ra lau chùi một lần, người khác chỉ được cho nhìn chứ không cho chạm.

Đoạn ghi hình này và rất nhiều đoạn ghi hình khác đều là do vườn trẻ gửi cho anh. Mỗi lần thấy đều khiến trái tim anh mềm nhũn, nhưng cũng khiến anh đau đớn vì không thể ở bên chăm con.

Anh hít sâu một hơi, tạm thời bình tĩnh lại.

Các con anh còn nhỏ, chúng còn chưa kịp lớn, chúng đang sống rất vui vẻ hạnh phúc, hàng vạn những đứa trẻ khác, những người đàn ông và những người phụ nữ, có người hạnh phúc cũng có người khổ đau, nhưng họ đều đang sống, và hầu hết đều muốn tiếp tục tồn tại.

Anh đã thủ hộ lâu như vậy rồi, không cần thiết đột nhiên thay lòng. Có điều tình trạng hiện tại cho thấy anh không nên quay lại Thập Kỳ trong lúc này, anh cần thiết trong thời gian ngắn nhất điều chỉnh lại tâm trạng, tư tưởng, vượt qua cơn trầm cảm.

Hàn Cố Y vẫn tiếp tục chiếm lấy Thập Kỳ, trong chốc lát cười điên cuồng vì giết chóc, trong chốc lát lại tự nhốt bản thân la hét đập phá. Phong cách này vô tình lại có phong thái giống thời gian hưng - trầm cảm của Hạ Mộc Nhiên từng trải qua. Không ai hiểu những gì bản thân cô đang chịu đựng, nhưng họ nhìn thấy trạng huống của cô bất ổn, sự nổi điên của cô diễn ra quá thường xuyên.

Lo sợ Hàn Cố Y như thế có thể thất thủ trước trùng tộc, một tháng sau đó, mệnh lệnh khẩn cấp được đưa ra, Hạ Mộc Nhiên bị cưỡng chế đưa trở lại Thập Kỳ làm việc, kỳ nghỉ phép của anh chấm dứt do tình trạng của người thay ca không đảm bảo an toàn.

Hàn Cố Y không ngăn cản được quyết định này, Hạ Mộc Nhiên thì lại tỏ thái độ không sao cả - cô của hiện tại vẫn còn rất trẻ, Thập Kỳ cũng không vội, sau này tiếp quản cũng không sao, cho anh thêm một tháng ở bên cạnh con mình, cảm xúc bi quan của anh đã được chữa lành phần nào, sẳn sàng tiếp tục làm việc.

Ngày Hạ Mộc Nhiên trở lại, nhóm trợ thủ rời đi, Hàn Cố Y không ra mặt chào anh, cô cũng tỏ ý sẽ không rời khỏi Thập Kỳ.

Anh cho rằng cô chỉ là không cam lòng khi chưa được công nhận, khả năng của cô vẫn chưa đủ để chống đỡ sự vận hành của Thập Kỳ. Giả như anh quan tâm đến hành vi của cô nhiều hơn một chút, anh sẽ hiểu được cô chỉ là thường xuyên phát điên, còn năng lực của cô thì đã sớm phát triển đủ để khống chế cả cơ giáp to lớn này trong lòng bàn tay rồi.

Hạ Mộc Nhiên hoàn toàn không nhận ra nguy cơ đến với mình.

Khi Hàn Cố Y còn nhỏ, anh từng cố gắng liên kết tinh thần lực của bọn họ với nhau, cho phép anh cảm nhận những cảm giác kích động mạnh của Hàn Cố Y. Nhưng sau khi lớn lên, Hàn Cố Y đã không còn muốn loại liên kết này nữa, cứ như vậy họ trở lại thành hai cá thể tách biệt.

Anh không cảm nhận được nổi hoảng loạn tuyệt vọng của cô suốt thời gian qua, cũng không cảm nhận được cảm xúc u ám hiện tại, thản nhiên bước lên cơ giáp, ngay sau đó Hàn Cố Y cho Thập Kỳ rời trạm, chỉ còn lại hai người họ trên không gian khép kín.

Ngay lúc này, mọi liên kết của anh với Thập kỳ bị đình chỉ. Hàn Cố Y lợi dụng liên kết với anh để khoá quan não của anh lại, cắt đứt hoàn toàn liên lạc của anh với bên ngoài, cũng thao túng Thập Kỳ ngừng sự liên kết với anh. Từ bây giờ Hạ Mộc Nhiên trở thành một con người bình thường nhỏ bé lại bơ vơ trong vũ trụ, sống chết nằm trong tay Hàn Cố Y.

Con đường đến phòng điều khiển trung tâm của Thập Kỳ tất cả đều mở rộng, cũng chỉ có con đường này mở rộng. Rất rõ ràng anh chỉ có thể đi đến đó, mỗi khi anh bước qua một đoạn đường, đi qua một cánh cửa, cánh cửa sau lưng sẽ đóng sầm lại, khoá chắc, chỉ khi xác nhận thân phận mới qua được, anh thử quét bằng thẻ ID cá nhân, nhưng có vẻ Hàn Cố Y cũng đã thay đổi mã khoá, thẻ của anh không mở được. Anh trở thành tù nhân trên chính cơ giáp của mình.

Hạ Mộc Nhiên nhận mệnh, vừa đi vừa nghĩ trong đầu cách thuyết phục Hàn Cố Y.

Hẳn là lòng hiếu thắng của cô bị đả kích, cảm thấy vì còn sự tồn tại của anh nên cô mới không được hoàn toàn tiếp quản Thập Kỳ, muốn loại trừ anh. Nhưng anh đã làm tấm khiên cho nhân loại đủ lâu để được xem trọng ở một mức nhất định, giết anh là đang khiêu chiến với nhân loại, trừ khi Hàn Cố Y đủ mạnh, đủ đặc biệt để bọn họ không dám động vào, nếu không sau cái chết của anh trời mới biết Hàn Cố Y sẽ phải đối mặt với điều gì.

Anh suy đoán sai về động cơ của Hàn Cố Y, nhưng lại đoán đúng mục đích, cô thật sự muốn giết anh.

Sau nhiều ngày gần như kiệt quệ với nổi lo sợ về Trương Như Ngọc, Hàn Cố Y đã ôm tâm thế ngọc đá cùng tan.

Nếu như có một lúc nào đó Trương Như Ngọc hoàn toàn trở về, cô hoàn toàn biến mất, vậy cũng chẳng khác gì cô đã chết. Tinh thần lực của Trương Như Ngọc là hoàn toàn vượt trội hơn so với cô, so với Đại tướng quân cô vẫn là một tiểu tốt, không có hy vọng gì có thể chống lại Đại tướng quân. Để cho Hạ Mộc Nhiên trở lại bên Trương Như Ngọc, vậy chi bằng trước khi cô bị thôn tính cũng giết chết Hạ Mộc Nhiên tuẫn táng theo cô, như vậy anh không thuộc về cô nhưng ít nhất cũng sẽ không thuộc về kẻ khác.

Lúc Hạ Mộc Nhiên đến phòng điều khiển trung tâm, toàn bộ cửa trên con đường anh đã qua đều đóng chặt, một con ruồi cũng không lọt qua được, chặt đứt toàn bộ đường lui của anh. Hàn Cố Y ngồi trước bàn điều khiển, đưa lưng về phía anh, nhưng chỉ nhìn bóng lưng đó cũng đủ khiến lòng anh kinh hoàn. Ở khoảng cách gần hơn, ác ý của cô như hoá thành thực thể cắt anh ra thành từng khối một.

Hạ Mộc Nhiên không chủ động mở miệng, vì trạng thái của Hàn Cố Y giống như đang cật lực kìm nén bản thân, anh sợ một lời sai lầm cũng khiến cho cô đưa ra quyết định ác liệt.

Anh bước tới phía sau cô, cách chừng bảy bước, quỳ xuống tại chỗ.

Thái độ phục tùng như vậy, làm Hàn Cố Y thật không biết phải làm thế nào. Anh là kẻ đang được vạn người tín ngưỡng, sao trước cô lại phải làm như thấp hèn đến vậy? Anh thật sự là vì Hàn Cố Y cô sao? Hay là vì Trương Như Ngọc?

Hàn Cố Y im lặng giằng co rất lâu, cuối cùng cô mở cửa phòng điều khiển ra hiệu cho anh ra ngoài, sau khi anh bước ra cánh cửa kia đóng lại, lại mở một cánh cửa khác, tiếp tục dùng phương pháp lùa vịt đẩy anh đi trên con đường cô muốn.

Không nỡ.

Cô thật sự là không nỡ.

Trái tim dẫu có làm bởi sắt đá thì đồng hành với nhau lâu như vậy ít nhiều cũng sẽ biết yêu thương, Hàn Cố Y có chấp niệm với anh, lợi dụng anh, nhưng đồng thời cũng luôn ái mộ biết ơn anh. Không ít lần cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net