CHƯƠNG 42: CÁNH CỔNG THỜI GIAN, NƠI KẾT THÚC CUỐI CÙNG (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện nào cũng có một kết thúc chỉ là kết vui hay buồn, hạnh phúc hay nuối tiếc mà thôi.

.

Xuống sân bay, trên khuôn mặt tất cả các thành viên, ban huấn luyện viên hay các staff đều vương trên môi nụ cười tươi rói. Vấn đề anh giải nghệ tất cả cũng đã biết từ lâu rồi nên chẳng ai quá buồn về chuyện đó, họ chỉ muốn tận hưởng niềm vui của mình thôi. Người ta thường hay nói ngôi sao rồi đi khi họ tỏa sáng nhất để trong mắt người khác họ sẽ không bao giờ bị quên lãng.

Mọi người về đến nơi liền ném cái va ly của mình vào phòng mà bước ra ngoài luôn, Sanghyeok chỉ bất lực mà lắc đầu.

- Anh, chúng ta đi mở tiệc thôi, một lần nữa ở quê nhà vui hơn. - Wooje nhanh nhảu bắt lấy bàn tay của anh mà ríu rít khiến ba đứa còn lại chỉ biết cười bò.

- Mấy đứa không mệt à? - Sanghyeok ngồi lên cái va ly đen xì của mình mà cảm thán, tụi nó ngồi máy bay lâu như thế mà vẫn có tâm trạng để vui chơi sao?

- Không mệt, mau đi thôi. - Sanghyeok chính là bị kéo đi một mạch không kịp ú ớ gì, cả đám uống điên cuồng khiến anh không ngăn kịp, mấy người già như Bengi cùng mấy người khác nữa cùng nâng ly ghê lắm. Sanghyeok ngồi tầm một tiếng cũng lấy lý do mình mệt mà rời đi, không nhưng anh thật sự rất buồn ngủ đó. Bây giờ về đến nhà anh có thể nằm vật ra giường mà ngủ ngay lập tức cũng được.

Sanghyeok mệt mỏi đi thẳng đến chiếc tủ lạnh to bự yêu thích của mình lấy ra một chai sữa chuối thơm ngon trên môi nhếch lên nụ cười hài lòng. Chẳng biết vì sao từ khi tỉnh lại anh rất thích uỗng sữa đấy. Có thể đó là vì đã có người quá chiều chuộng khiến bản thân Sanghyeok vô thức thành thói quen của mình.

Bàn tay nhỏ nắm lấy tay nắm cửa mà đẩy vào, Lee Sanghyeok đứng hình khi phát hiện có người đang ở trong phòng mình "Ai?", nhưng thứ khiến anh câm nín hơn chính là bộ đồ đó, bộ quân phục đó làm sao anh có thể quên được, dù ánh sáng bên ngoài chỉ có thể chiếu sáng đến ngang vai người kia anh cũng vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt đó đến từng chi tiết, Sanghyeok nhìn thấy hắn đang mỉm cười với anh, ánh mắt dịu dàng đó cũng chỉ có mỗi hình bóng của anh phản chiếu mà thôi.

Hyeonjoon tiến đến kéo Sanghyeok vào vòng tay của mình, hắn tham lam mà hít lấy mùi thơm trên mái tóc rối bung kia, cuối cùng thì những tưởng tượng của hắn về ngày gặp lại cũng đã trở thành hiện thực rồi.

- Thống Tướng Moon Hyeonjoon đúng chứ? - Sanghyeok đưa tay lên tấm lưng quen thuộc đó, đã hai năm trôi qua rồi thì ra nó vẫn ấm áp và vững chãi đến vậy. Sanghyeok bị làm cho bất ngờ đến nỗi bật khóc, anh chưa từng nghĩ họ sẽ gặp lại vào hôm nay đâu nhưng phải làm sao đây, cảm xúc của anh đang bộc phát mà không thể kiềm chế được.

- Đúng vậy, Alpha của anh, chồng của anh đã đến rồi. - Hyeonjoon biết rằng cho dù bây giờ hắn có tỏa tín hương ra thì anh cũng chẳng thể cảm nhận được gì nhưng hắn vẫn muốn tỏa ra mùi Tuyết Tùng ấm áp nhất để thể hiện cho cảm xúc trong hắn lúc này.

- Anh đã muốn từ bỏ....thực sự đã muốn quên hết tất cả bình lặng mà sống. Dù trong lòng vẫn muốn biết Hyeonjoon của anh sống thế nào, bé con của chúng ta có an toàn ra đời hay hai người liệu có đang hạnh phúc cùng ai đó mà không phải anh. - Hyeonjoon vẫn cứ im lặng ngắm đôi mắt ngập nước đáng yêu đó, hắn dùng hết tất cả dịu dàng của bản thân đặt lên đó một nụ hôn. Hắn là tên khốn mà vì hắn đã để người này phải đợi lâu đến vậy.

- Cảm ơn Sanghyeok của em vẫn đợi em, cảm ơn Sanghyeok của em đã yêu em nhiều đến thế... Bé con của chúng ta ra đời rất khỏe mạnh.... Moon Sangjoon chính là tên của thằng bé, em đã phải dựa vào nó mới có thể tiếp tục sống đến bây giờ, cũng đã dựa vào những lời nói của Lee Minhyung mới đi tìm anh. May thật, may là Sanghyeok không có quên em hay đi tìm hạnh phúc mới...ha...ha.... - Hyeonjoon gục đầu xuống vai gầy mà cười đến ngây dại, đúng là vận may đã đến với họ rồi. Gặp lại được nhau chính là điều may mắn nhất trên đời này.

- Hyeonjoon nghĩ rằng muốn quên một người mà bản thân yêu say đắm dễ lắm sao.... Em có thể quên anh không? - Sanghyeok đặt tay mình lên ngực trái của Hyeonjoon, anh cảm nhận từng nhịp từng nhịp đập nơi trái tim anh yêu, nếu có thể quên được người bản thân dùng cả tâm can để yêu thì hai người họ cũng sẽ không có cuộc gặp lại ngày hôm nay rồi.

- Đương nhiên là không rồi, đưa tay cho em nào. - Lee Sanghyeok vui vẻ mà cười khúc khích anh biết người này có chết cũng sẽ không quên được anh đâu. Sanghyeok đặt bàn tay mình lên bàn tay hắn, anh rất hạnh phúc vì ngay lúc này Sanghyeok có thể dùng chính cơ thể của mình để đứng trước mặt hắn như thế này đây. Mắt nhìn những hành động tiếp theo của Hyeonjoon khiến anh khóc không thành tiếng, sao lại cảm động đến mức này vậy... Moon Hyeonjoon quỳ một chân xuống đất, Sanghyeok không biết hắn tìm được chiếc nhẫn từ lúc nào mà bây giờ đây lại dùng chính tay mình đeo nó lên cho anh. 

- Đây có được coi là cầu hôn không vậy? - Lee Sanghyeok thích thú ngắm chiếc nhẫn trên tay mình chiếc nhẫn anh chỉ may mắn đeo chưa tới một năm trời bây giờ đây lại quay trở lại trên ngón áp út của mình.

- Chiếc nhẫn này cũng chỉ có anh đeo là đẹp nhất, thực ra em đã làm một cặp khác rồi... Vì sao ư....vì người đeo nó lúc đó không phải anh, hai chúng ta lúc đó kết hôn cũng chỉ vị sự sắp đặt. em muốn làm lại cặp nhẫn này, muốn được cầu hôn anh đường đường chính chính, muốn được khẳng định với anh một điều....Lee Sanghyeok, Moon Hyeonjoon rất yêu anh. Lấy em nhé, chúng ta cùng nhau kết hôn đi. - Sanghyeok không biết phải cất tiếng như thế nào nữa, hắn đã làm lại cặp nhẫn này chỉ để một lần quỳ xuống đây cầu hôn anh, chỉ đơn giản là muốn đeo lên tay con người thật của anh thôi sao?

- Chúng ta, hai con người của hai thế giới khác nhau tưởng chừng sẽ không bao giờ gặp nhau lại cùng trải qua nhiều đau đớn hạnh phúc trên đời này, đó chính là định mệnh đúng không? ông trời cho em tìm được anh cũng là định mệnh đúng không? Cho hai chúng ta lần nữa được ngập trong mùi vì tình yêu cũng là định mệnh đúng không? Vì vậy, đã là định mệnh chắc chắn chúng ta đến cuối cùng cũng sẽ về bên nhau thôi. Hai người chúng ta cùng với Sangjoon đã có thể hạnh phúc như bao người rồi... Được rồi, trả lời đi, anh có đồng ý lấy một người từ nơi khác lạc vào thế giới của anh không? 

- Đương nhiên là anh đồng ý rồi... - Moon Hyeonjoon đứng lên kéo lấy anh vào nụ hôn hạnh phúc, đôi môi mà bốn năm nay hắn dường như đã quên mất nó như thế nào rồi. Buồn vui đau khổ, hạnh phúc, nghi ngờ, chia cắt hay chờ đợi họ cũng đã cùng nhau trải qua hết rồi nhưng ai cũng nguyện đi tới cuối cùng đến khi bản thân không thể đi được nữa, khi đó họ sẽ bò đến khi không còn trên đời này nữa cũng chỉ để được ở bên cạnh đối phương mà thôi.

Đúng vậy nhiều người bị tổn thương quá nhiều, chứng kiến quá nhiều người vì yêu mà sai lầm, mà lựa chọn đầy đau đớn sẽ phán tình yêu có tội là thứ vô dụng. Nhưng trên đời này có ai không yêu một lần nào, có ai không tương tư người mà mình say nắng, có ai không hạnh phúc khi được bên người mà bản thân muốn trao đi trái tim mình. Tình yêu có tội hay không đều do chính con người tự tay chọn lựa, phát triển và bảo vệ nó. Thử nghĩ xem trong cuộc sống này nếu thiếu đi một màu sắc đẹp như tình yêu có phải nhạt nhẽo và buồn tẻ lắm hay không?

.

Sau này người ta thấy Lee "Faker" Sanghyeok - Quỷ Vương dù cuối cùng đã giải nghệ cũng không thấy anh kết hôn, chẳng phải là do họ không biết hay là do Sanghyeok giấu giếm mà là có những việc những người ngoài chẳng thể nào biết được. 

 Sanghyeok thực hiện xong hai năm nghĩa vụ quân sự sau đó cũng mở cho mình một quán cà phê nhỏ trên một hòn đảo mà nhân viên cho hay ông chủ của họ một năm chính là xuất hiện được chưa đến chục lần. Còn tung tích của anh ở đâu thì chẳng ai hay biết có thể họ ngĩ rằng anh đang hẹn hò bí mật với ai đó, hay anh đã kết hôn trong lặng lẽ và ở ẩn, hay hiện giờ anh đang độc thân và đi du lịch, .... có muôn vàn cách suy nghĩ của muôn vàn người ngoài kia.

- Nếu mà năm đó em không phải lòng mà yêu anh thì sao, em định kết hôn với một người như thế nào? - Sanghyeok cùng Hyeonjoon mười ngón tay đan lấy nhau chậm rãi từng bước từng bước trên con đường mòn của rừng tre Juknokwon xanh thẳm, Hyeonjoon nghe vậy ánh mắt đảo liên tục mà suy nghĩ một hồi lâu ơi là lâu.

- Trên đời này không có nếu như đâu, nếu có nếu như em sẽ ước rằng nếu như để em gặp được anh sớm hơn, được lấy anh sớm hơn, chúng ta cùng nhau sinh rất nhiều con cứ thế mà sống hạnh phúc thôi. Ngoài Lee Sanghyeok thì theo em thấy không có ai lọt vào mắt Moon Hyeonjoon này được đâu.... - Khuôn mặt Sanghyeok chính là đỏ ửng lên với những lời này, tên này đúng là dạo này học mấy cái này ở đâu thế không biết. Nếu hắn cứ ngọt như mật ong thế này thì anh chấp nhận chết trong hũ mật này luôn.

Hyeonjoon đột nhiên bế xốc anh lên mà chạy qua cánh cổng không gian mà chỉ có hai người thấy, cánh cổng này giống như cửa nhà của họ vậy, đi qua đi lại suốt hơn năm nay rồi đấy không có ai biết cả đâu.

- Aaaaa.....để em bế anh về nhà nhé bảo bối đáng yêu của em....

- Này, á.... chạy chậm thôi té bây giờ....anh té em sẽ không đau lòng à... - Sanghyeok vẫn đung đưa trong vòng tay của Hyeonjoon tái mặt mà lên tiếng, anh bị hắn dọa chết thật mà.

- Có em đây Sanghyeok không té được đâu, nếu mà té cứ đè lên người em là được....hú....về nhà. 

....

- Sangjoon ơi, papa về có mua kẹo cho con này....oa.... - Sangjoon chạy ào ào mà va vào lòng anh, thằng bé cọ cái đầu của mình mà ôm lấy Sanghyeok không buông đúng là nũng nịu hết sức à.

- Con nhớ Sanghyeokie lắm đó, sao mà người đi lâu quá vậy...ơm~~~ - Nhưng mắt liếc đến ông bố kia là thấy hết cảm xúc đến nơi rồi.

- Ôm ôm cái gì, mười tuổi rồi còn gì. - Hyeonjoon muốn dứt nó ra mà chẳng được, khi nói chuyện với Hyeonjoon thì chính là ông cụ non chính hiệu còn khi nói với Sanghyeok thì chính là bé con ngây thơ vô tội.

- Thưa bố, theo như luật thì con có quyền ôm người sinh ra mình, nếu bố không phiền có thể tránh mặt ra chỗ khác. - Thằng nhóc này lại kênh cái mặt lên mà nói mấy cái sách vở với hắn đây mà.

- Đúng rồi, nếu theo nơi anh ở thì Sangjoon của chúng ta mới chỉ bảy tuổi thôi, mới vào lớp một à. - Thằng nhóc thích thú mà kéo lấy Sanghyeokie đi ra hoa viên chơi cùng nó, mặc kệ Moon Hyeonjoon xụ mặt vì bị hai người kia cô lập...

Đấy hạnh phúc của họ chỉ cần thế thôi là đủ, Sanghyeok thời gian sống ở đây nhiều hơn bên kia rất nhiều. Lắm lúc anh gần như biến mất mà không ai hay biết, sau đó lại xuất hiện mà chẳng ai hay nhưng làm sao mà họ biết được Lee Sanghyeok đang tận hưởng hạnh phúc một mình bên gia đình bé nhỏ cơ chứ.

Xuyên không hay hai thế giới song ong đúng là những câu chuyện thú vị, nó cũng được coi như những trí tưởng tượng phong phú nhưng chúng ta tồn tại trên thế giới muôn màu này còn chưa hiểu hết được chúng mà. Sanghyeok từng nói đùa trên một bài đăng của mình làm ai cũng xôn xao, anh đã viết rằng " Ai cũng phải có tình yêu, có thể người bạn yêu đang ở đâu đó trên thế giới này, cũng có thể là đang ngay bên cạnh bạn...ờm nếu như, người ấy không ở bên kia châu lục thì chắc chắn là ở một thế giới khác rồi, thế giới song song...người ấy có thể cũng đang đợi bạn đấy...tim tim nè".

Các bạn đã tìm thấy người sẽ cùng nắm tay mình đi đến những vạch đích của cuộc đời chưa? Nếu có rồi hãy trân trọng người ấy bởi vì biết đâu người đó thực sự yêu bạn rất nhiều. Còn nếu chưa thì đừng lo, hãy cứ chờ đợi đi, thong thả mà đợi nhé rồi cũng sẽ tìm thấy một nửa còn lại của bản thân thôi mà.

.

- Oái, mọi người ơi, mọi người ơi....thấy anh Sanghyeok đăng cái gì không? - Wooje cầm cái điện thoại mà hét ầm lên khiến ba đứa kia cũng chụm đầu lại hóng hớt xem anh mèo xuất quỷ nhập thần đăng cái mô tê giật gân như nào.

- Một bàn tay, đặt lên một bàn tay, hai chiếc nhẫn trên ngón áp út lại còn có một đứa trẻ lớn thế kia đang ngồi đọc sách... - Bốn người yên lặng một hồi trước sự liệt kê của Oner, anh Sanghyeok của họ là lén lút lập gia đình sao? 

- Sao mà có con lớn vậy rồi? - Minhyung dí sát mắt mình vào màn hình mà thốt lên đầy cảm thán, đúng là đã lén lút từ lâu rồi. Minseok rút đầu lại tự mở điện thoại của mình ra mà xem, em chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đáy mắt hiện lên một sự nhẹ nhõm. " Thì ra thằng bé đã lớn vậy rồi, xem ra gia đình họ đang rất hạnh phúc. Chúc mừng anh nhé, anh của em".

- Nhưng tay anh Sanghyeok chắc chắn là cái nhỏ này rồi, trắng trắng gầy gầy không bao giờ nhầm được. Còn cái này có phải là to quá rồi không, đen đen nữa, tay phụ nữ không lớn và đen như này chứ? - Oner ngồi phân tích tấm hình mà ngớ người, tay của anh trai nhỏ làm sao mà hắn không nhận ra được.

- Không lẽ là nam.....anh ấy yêu người đàn ông nào sao? Tên nào cướp được trái tim của anh Sanghyeok vậy? - Wooje trợn mắt há miệng mà nhìn hai anh trai cao lớn nhà mình, họ cũng bất ngờ lắm đấy, đúng là không tưởng tượng nổi mà.

- Cùng người đàn ông của mình và bé con tạo thành gia đình hạnh phúc....không đọc caption à? - Minseok quăng cho ba đứa vô tri tìm tòi từ nãy đến giờ mà chẳng để ý đến dòng caption được im đậm. Đúng là hết nói nổi, mấy đứa này ngoài tấm hình ra thì chẳng thấy gì nữa cả...

* Comment:

" Đợi quá lâu rồi, mong anh sau này không cần đợi nữa, một đời bình an hạnh phúc..." - Ryu "Keria" Minseok.

" Nếu hắn bắt nạt anh, về đây nói với em." - Moon "Oner" Hyeonjoon.

" Chúc mừng gia đình nhá." - Lee Minhyung.

" Anh ơi, sao anh bỏ em đi lấy chồng gòi." - Choi Wooje.

" WORLD PARALLEL" - Lee Sanghyeok.


                                                                END


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net