Chương 1: Bị bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vùng ngoại ô khu biệt thự.

Lâm Sơ Dương nghiến răng nghiến lợi nhìn người ngồi ở đối diện mình, trên tay áo có chất lỏng màu đỏ do ly rượu trong tay Du Triết Hãn

Nếu không phải tay cậu hiện giờ bị trói sau lưng không thể động đậy, cậu nhất định sẽ đi lên cho hắn mấy đấm, mấy đá, đến hai tay, đánh khi nào hắn quỳ xuống đất xin tha mới thôi!

Nhưng khi âm thanh nam nhân đối diện vang lên thì khoảnh khắc đó, cậu lại hơi sợ......

"Tôi nói đến như vậy cậu suy nghĩ thế nào?" Một giọng âm thanh trầm thấp có từ tính vang lên, mà khi âm thanh phát ra đúng là từ nam nhân ngồi ở đối diện mình.

"Chẳng ra sao!" Lâm Sơ Dương đen mặt nhìn hắn: "Rõ ràng chỉ cần Du tổng đây mở miệng, sẽ có rất nhiều luật sư tài giỏi so với tôi chẳng là gì, ở phía sau vì ngài mà phục vụ, vì cái gì cứ cố tình nhắm vào tôi không buôn?"

Du Triết Hãn buông ly rượu trong tay ra, các ngón tay đan nhau từ tốn đặt ở đầu gối, nhìn cậu : "Bởi vì tôi cảm thấy cậu rất đáng tin cậy, hơn nữa cậu là beta."

Rất đáng tin cậy?

Lâm Sơ Dương: "......" Tôi thật đúng là phải cảm ơn anh vì đã khích lệ!

"Vậy nên, đây là ý mà Du tổng nhờ người khác giúp đỡ sao?" Lâm Sơ Dương nâng chân lên, ý bảo Du Triết Hãn đi đến xem sợi dây rắn chắc đang trói trên chân cậu.

Du Triết Hãn khẽ nhếch khóe miệng, cơ thể hơi ngã về phía trước nói: " Cái này chẳng phải Lâm luật sư tự tìm sao?"

Lâm Sơ Dương: "......"

Anh là đang nói tôi thiếu đánh? hứ vẫn là không biết tốt xấu.

"Cho nên, anh tính trói tôi tới khi nào?" Lâm Sơ Dương lười cùng hắn nói mấy lời vô nghĩa, trực tiếp vào chủ đề chính.

Du Triết Hãn nhìn thoáng qua beta đang ngồi ở trên sô pha nghiến răng nghiến lợi nhìn mình, đem rượu vang đỏ đang đặt trên bàn một hơi uống hết, sau đó mới nhàn nhã nói: "Lâm luật sư khi nào đáp ứng, liền rời đi, nếu không......"

Hắn không đem câu sau nói hết, chỉ là ý vị thâm sâu mà liếc mắt nhìn Lâm Sơ Dương, sau đó xoay người đi ra cửa.

Khi đi còn không quên phân phó hai bảo tiêu trông chừng cậu, thuận tiện dặn dò: Chờ khi nào Lâm Sơ Dương mở miệng xin tha, liền gọi điện cho tôi.

Tuy rằng là nói chuyện với bảo tiêu, nhưng đôi mắt phượng của hắn lại nhìn chăm chăm Lâm Sơ Dương, đáy mắt mang theo khiêu khích cùng khinh thường.

Lâm Sơ Dương nhìn tức giận đến ngứa răng.

Chờ Du Triết Hãn đi rồi, sự im lặng trong phòng lại khôi phục như cũ, ở cửa chỉ còn lại hai thân hình đô con của bảo tiêu.

Lâm Sơ Dương dựa vào sô pha nhìn nền tuyết trắng trên trần nhà, bất tri bất giác mà nhắm mắt ngủ.

Chờ khi cậu tỉnh, quan sát thấy ai đang ngồi xổm trước mặt mình, ngầm đang tập trung quan sát kỹ lưỡng thứ gì đó, cậu hoảng sợ lập tức từ trên sô pha té xuống, té đến ngã ngửa.

Nhân tiện không cẩn thận một chân đạp trúng người kia, người kia mặc một cái áo sơmi thượng lưu màu trắng, bây giờ lại bị in lên một dấu chân màu đen.

Người kia sửng sốt vài giây, thấy bộ dáng Lâm Sơ Dương  giãy giụa vô cùng chật vật trên mặt đất, cậu vội vàng duỗi tay đem người đỡ dậy.

"Xin lỗi, đã dọa đến cậu rồi." Cố Khuynh đem cậu đỡ lên trên sô pha sau đó mới ngồi xuống, ôn nhu nói.

Lâm Sơ Dương lắc lắc đầu: "Không có việc gì."

Nhìn đến áo sơmi trắng thượng lưu của người này bị in một dấu chân, nghĩ đến vừa rồi chính mình không cẩn thận té ngã đã tạo ra "Kiệt tác".

"Cái kia, áo của cậu......"

Nhờ Lâm Sơ Dương nhắc nhở, Cố Khuynh lúc này mới phát hiện áo sơ mi trắng của mình có một dấu chân, mày hơi nhíu lại  sau đó liền cười nói: "A, không sao đâu."

"Cậu tại sao ở đây? Còn bị trói đến như vậy, đã xảy ra chuyện gì à?" Cố Khuynh giật mình nhìn da Lâm Sơ Dương bị trói đến đỏ bừng.

Lâm Sơ Dương nhìn thoáng qua Cố Khuynh, cậu hồn nhiên nhìn xuống chân mình, mà nói ra nguồn gốc sự tình.

Cố Khuynh nghe xong, chớp mắt, bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Triết Hãn sao có thể làm như vậy! Nói không cần anh ta quản, tôi tự mình có thể giải quyết."

Cậu đánh giá Cố Khuynh trước mặt, cậu có thể khẳng định trăm phần trăm Cố Khuynh chính là người trong lòng Du Triết Hãn là "Bạch nguyệt quang" của hắn, bằng không Du Triết Hãn sao có thể một lần hai lần ăn nói khép nép thỉnh cầu cậu được.

"Chuyện là như thế nào, cậu có thể cùng tôi nói rõ một chút không?" Lâm Sơ Dương bỗng nhiên đối với chuyện này có chút hứng thú.

Cố Khuynh thở dài một hơi: "Loại chuyện ở giới giải trí này mỗi ngày đều sẽ gặp phải, vốn dĩ cho rằng bảo vệ bổn phận của bản thân sống an an tĩnh tĩnh liền không sao, không ngờ vẫn sẽ lọt vào tầm ngắm của người khác"
Cố Khuynh vừa nói liền tới hai giờ, có lẽ là bởi vì loại ủy khuất này đã nghẹn ở trong lòng rất lâu, thật vất vả mới tìm được một người có thể cùng mình tâm sự mà chia sẻ.

Nói nói, nước mắt Cố Khuynh cũng chảy xuống. Lâm Sơ Dương thấy Cố Khuynh khóc, chân tay luống cuống, cậu vốn dĩ không biết an ủi người khác.

Đang lúc cậu muốn nói cái gì đó, cửa đột ngột mở ra, một thân hình lạnh lùng bước nhanh đến, đem Cố Khuynh đang ngồi bên cạnh Lâm Sơ Dương một phen kéo tới trong ngực.

"Lâm Sơ Dương, lá gan của cậu đúng là lớn, dám đụng đến người của tôi!" Du Triết Hãn lạnh giọng quát lớn. Đôi mắt phượng lập lòe sác ý.

Lâm Sơ Dương vẻ mặt mờ mịt nhìn người đối diện bỗng nhiên vọt vào mới mở miệng liền đã mắng mình, sau đó cậu ngay lập tức phản kháng lại: "Anh có bệnh hả! Ai động vào người của anh?"

"Chứng cứ đều ở chỗ này, cậu tưởng tôi ngốc à?" Du Triết Hãn chỉ vào áo sơmi trắng thượng lưu trên người Cố Khuynh bị in một dấu chân.

Lâm Sơ Dương nhíu nhíu mày: "Xác thật đây là tôi không cẩn thận làm bẩn, tôi cũng đã xin lỗi cậu ấy rồi!"

"Không cẩn thận...... Hừ, tôi sợ cậu là đã có ý định từ trước!" Du Triết Hãn hừ lạnh một tiếng, khinh thường trừng mắt nhìn cậu.

Cố Khuynh bị Du Triết Hãn ôm vào trong ngực, mờ mịt mà nghe, rốt cuộc cũng phản ứng lại là Du Triết Hãn đã hiểu lầm Lâm Sơ Dương.

"Triết Hãn, không phải như vậy, cậu ấy không có bắt nạt tôi!" Cố Khuynh một phen lôi kéo ống tay áo Du Triết Hãn, gấp giọng nói.

Du Triết Hãn cúi đầu ôn nhu nhìn người trong ngực, ngữ khí cũng hơi nhu hòa xuống nói: "A Khuynh, có anh ở đây đừng sợ, không có ai sẽ làm tổn thương đến em, em không cần vì cậu ta mà biện hộ!"

"Du Triết Hãn, anh có ý gì!" Lâm Sơ Dương từ trên sô pha đứng lên, tức giận nhìn hắn.

Bỗng nhiên, một mùi tin tức tố tràn ngập hướng mình mà tấn công, ép tới nổi Lâm Sơ Dương sắp không thở được.

Kỳ thật, Lâm Sơ Dương là beta, nhưng lần thứ hai phân hoá lại là omega. Vì tiếp tục đảm nhiệm công việc luật sư, cậu chỉ có thể giả làm beta.

Khi Lâm Sơ Dương sắp chịu đựng không nổi.

Ai ngờ, " Một tiếng thình thịch, Cố Khuynh ngã ngồi trên đất, gương mặt phiếm hồng, đôi tay nắm chặt áo trước ngực, từng ngụm từng ngụm mà thở dốc.

Du Triết Hãn thấy thế vội vàng đem tin tức tố thu lại, Cố Khuynh cảm xúc cũng dần dần bình tĩnh lại.

Đồng thời, Lâm Sơ Dương cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Du Triết Hãn muốn đem người trên mặt đất đỡ dậy, lại bị người ấy một phen đẩy ra.

Cố Khuynh thở hổn hển nói: "Đã đây đều là hiểu lầm, không liên quan đến cậu ấy, anh có thể đừng tự tiện mà kết luận không!"

Nói xong một cái liếc mắt nhìn Du Triết Hãn cũng không, tự mình run rẩy đứng dậy, đối với Lâm Sơ Dương một lòng đầy chân thật mà xin lỗi: "Thật xin lỗi, làm cậu chịu tội oan ức rồi!"

Lâm Sơ Dương đối với Du Triết Hãn mắt trợn trắng, lại đối với Cố Khuynh hết sức ôn nhu nói: "Không có việc gì, chuyện này không phải lỗi tại cậu."

Cố Khuynh do dự một chút: "Triết Hãn, có thể hay không đem Lâm luật sư thả ra, tôi chính mình có thể tự giải quyết."

Du Triết Hãn lắc lắc đầu, một bộ dáng không thể thương lượng: "Không được, trước khi  án kiện chưa kết thúc em đừng nhọc lòng, giao cho anh đi!"

"Kia, kia có thể hay không đem dây thừng trên người cậu ấy cởi ra, có nhiều người ở đây, cậu ấy cũng chạy không thoát" Cố Khuynh hơi mang ánh mắt khẩn cầu nhìn Du Triết Hãn, mắt to mang theo hơi nước chớp chớp.

Du Triết Hãn chịu không nổi bộ dáng này của y, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Cởi bỏ dây thừng xong, Du Triết Hãn trừng mắt liếc nhìn cậu một cái, ý bảo cậu đừng làm những hành động thiếu suy nghĩ, sau đó cùng Cố Khuynh rời đi.

Nhìn bóng dáng hai người bọn họ rời đi, Lâm Sơ Dương miệng cười cười.

Anh kêu tôi không làm những hành động thiếu suy nghĩ, thì tôi không làm à, tôi lại cứ muốn làm mấy cái hành động thiếu suy nghĩ đó thì sao nào!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net