Chương 27: chuyện ở tây quốc (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám quan lính là người của Tạp Đa điện hạ, vừa vào đã không để ai vào mắt, bước tới giật khối thịt từ trên tay A Nịch, ném về phía sau cho một tên quân lính đón lấy.
Phương Bảo thiếu chút thì la lên, đúng lúc hương tùng xanh ép lại, toàn bộ lời nói đều nghẹn ở cổ.
Đàm Lạc gương mặt bình thản, bước tới:
- Chẳng hay Lỗ Thái thú đến đây có việc gì?
Tên Lỗ Thái thú đó trên người đeo không ít châu ngọc rườm rà, câu bộ râu rậm:
- Ta nể mặt Đàm thiếu gia là Alpha có tiếng, lại là chủ quản Huyện lỵ vì thế mới để cho đám làng kia nợ tiền thuế còn bớt lại sáu mẫu điền không xung vào sổ sách, vậy mà không ngờ, Đàm thiếu gia có tiền không trả, lại lén lút sau lưng ta mua thịt về ăn?
Hai mắt Phương Bảo mở lớn, dẫu cậu có ngốc đến đâu nghe câu nói ấy cũng dần hiểu ra được.
Đàm Lạc đáp lời:
- Lỗ Thái thú hiểu nhầm rồi, Đàm Lạc thật sự không có ý đó.
- Ồ? Vậy khối thịt này là sao? Đàm thiếu gia, chỗ thịt khô này ít nhất cũng phải hai mươi lượng bạc trắng. Ngươi ăn mười khối là hai trăm lượng rồi, vậy mà ba ngàn lượng, ngươi lại nói không có? Hay là bao nhiêu ngân lượng đều để nộp khố cho Tạp Đề và Tạp Mác Hoàng tử?
Lời nói cuối cùng cất cao lên, cố ý nhấn mạnh,
Đàm Lạc thở dài:
- Lỗ Thái thú, không phải ngươi không biết, trước đây một đầu dân chỉ phải nộp mỗi năm mười lượng bạc, hiện tại phải nộp tới gần một trăm lượng vẫn không đủ. Đàm Lạc quả thật lực bất tòng tâm, mong Lỗ Thái thú nương tình.
Rầm! Tên Lỗ Thái thú đạp mạnh một cái vào quầy, sau đó gằn lên:
- Ta không cần biết lý do. Nội trong một tuần Đàm Lạc ngươi nếu không giao ra đủ ba ngàn lượng bạc, ta sẽ bắt người trong Huyện lỵ của ngươi để trừ nợ, mỗi một kẻ tính mười lượng, thiếu bao nhiêu lượng sẽ bắt đủ bấy nhiêu người, tất cả chém đầu làm gương!
- Lỗ Thái thú, người không thể làm như thế! Đó là vô pháp vô thiên!
Tên Lỗ Thái thú cười bật lên ha hả:
- Ở đây ta chính là pháp! Đàm Lạc ngươi tự mà lo liệu cho tốt, đừng để uổng phí dấu ấn Alpha trên trán nhà ngươi.
Tên Lỗ Thái thú đó quậy phá thêm một hồi rồi cũng cho người rút khỏi.
Đàm Lạc nghiến răng, lướt qua người cậu, hương tùng xanh lạnh đến cả tuyến thể trên gáy cậu cũng nhức nhối.
Phương Bảo cứng đờ người, một làn gió thổi nhẹ qua tấm mành che trên mũ. Cuộc đời cậu từ nhỏ đã sinh ra trong lụa gấm, được cha nương cùng ca ca yêu chiều hết mực, nửa bữa đói cũng chưa từng nếm trải.
Lại chẳng thể ngờ chỉ một khối thịt, đúng chỉ một khối thịt mà thôi lại có thể đưa ba trăm mạng người vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Mãi một lúc lâu sau, A Nịch mới vừa sụt sịt, vừa lay người cậu:
- Phương công tử, về thôi.
Phương Bảo thảng thốt một chút rồi như một kẻ không hồn mà theo cái kéo tay của A Nịch dời đi khỏi. Lúc đến đây cậu đã vui thế nào, còn nghĩ Đàm gia hôm nay nhất định được một bữa no, vậy mà...
Suốt dọc đường, A Nịch đã nói cho cậu nghe mọi chuyện. Đàm Lạc thân là Alpha truyền vị của Đàm Gia, cha của Đàm Lạc đã từng là Thái Y của Tây quốc, sau biến cố Tạp Mễ Hoàng tử bị phế bỏ võ công, dẫn sang Nam quốc làm con tin, Đàm Gia mới từ nội thành Tây quốc trở về đây. Bởi vì thân phận cùng địa vị cao quý, nên được cắt cử làm chủ quản Huyện lỵ, tuy nhiên nhiều năm trước, ba điện hạ phân tranh không ai chịu ai, liền xóa bỏ hầu hết chức quan nhỏ, trong triều quan lớn cũng chia thành từng bè phái.

Bản thân Đàm Lạc đáng lý có thể thuận theo thời cuộc, hùa theo quan trên ra sức bóc lột, ngược lại, lại chưa từng vì bản thân mình mà tư lợi, hết lòng bảo vệ con dân trong Huyện. Hiện tại nơi này người dân chí ít cũng chưa đến nỗi chết đói, đông lạnh vẫn còn có vải thô mà mặc, bệnh nặng còn có chút thuốc mà dùng. Tất cả đều là do công lao của Đàm Lạc, thế nhưng dù cố thế nào thì cố, đồn điền đã bị thu về tay ba điện hạ kia, nam tử là lao động chính thì toàn bộ đều bị bắt xung quân, ba năm qua nhóm làng đều đã vét hết tiền bạc nộp đủ thuế má, đến năm nay cố cách nào cũng chỉ có thể nộp cho hai điện hạ, còn lại phía Tạp Đa Hoàng tử, cũng là Đàm Lạc lấy danh vị của mình ra bảo lãnh mới thoát khỏi kiếp nạn.
A Nịch quệt nước mắt:
- Phương công tử cũng đừng tự trách, tên Lỗ Thái thú ấy sớm hay muộn cũng sẽ gây chuyện, chỉ là gấp như vậy, ba ngàn lượng... Đàm thiếu gia nếu kiếm không được, chắc chắn cũng sẽ khó tránh khỏi liên lụy.
--------
Phương Bảo trở về phòng nghỉ,
Cả đêm hôm ấy không cách nào ngủ cho nổi, tất cả những lời nói, hình ảnh, hành động của đám người Thái thú kia khiến cho cậu không cách nào tiếp nhận, càng không tiếp nhận được hơn nữa chính là hương tùng xanh kia tại sao khi lướt qua vai cậu lại lạnh đến như thế?
Phương Bảo lẩm nhẩm mấy lời trong miệng, nghĩ đến muốn đau cái đầu nhỏ.
Không được, không thể được, dù thế nào cũng phải cứu bọn họ, không thể để Đàm Lạc bị bắt tội, hơn nữa kẻ gây ra cớ sự này là chính bản thân cậu.
Phương Bảo bật dậy, dứt khoát đẩy chiếc tủ lấy ra bọc tay nải đựng ngân lượng, bước chân ra đến cửa rồi lại dừng lại, quay đầu nhặt luôn cả thanh kiếm mang theo.
Giữa ánh trăng bàng bạc của cuối thu Tây quốc, bước chân cậu không vì gió mà ngả nghiêng, lại vì một hương tùng xanh mà vừng thơm rộn rã.
Phương Bảo vì quá vội, không cả kịp gõ cửa, ôm trên tay kiếm cùng tay nải, đạp bật chân vào cánh cửa phòng Đàm Lạc.
Cửa vừa tung, một mũi phi tiêu như gió xé đến, thẳng thân người cậu mà phi tới.
Đàm Lạc vừa nhận ra người bước vào, dấu ấn Alpha trên trán dao động, hương tùng xanh phát bật, khí tức mang theo những sợi tơ vàng dằn đến,
Keng!
Phập!
Đầu mũi tiêu chỉ còn cách Phương Bảo đúng một gang tay đã bị sợi tơ vàng đánh chệch hướng đi, cắm phập vào một bên cửa.
Alpha mệnh thổ bên trong nheo mắt lại, khó tin, sau đó lại nhìn lên dấu ấn Omega của kẻ trước mặt, ánh mắt hẹp dần lại đầy ý tứ.
Đàm Lạc nhận rõ Phương Bảo không sao mới thở ra một tiếng, vận khí, cánh cửa phía sau của Phương Bảo vẫn còn gắn nguyên mũi tiêu kia, như có lực mà kẽo kẹt một tiếng rồi đóng lại.
Phương Bảo thì đứng cả tim, hai mắt chết lặng, đến khi Đàm Lạc cất lời cậu mới như từ trong mộng mà tỉnh:
- Phương công tử, tại sao lại tới đây giờ này?
Phương Bảo lúng túng chìa bọc đồ ra trước mặt:
- Đây... Đây là ngân lượng, ta muốn mang đến cho ngươi.
Đàm Lạc nhíu mày, còn chưa kịp hỏi Phương Bảo làm sao có ngân lượng? Alpha ngồi bên cạnh đã cất lời:
- Thật không ngờ, ở tại nơi này lại có thể gặp được nhị thiếu của Phương Gia.
Phương Bảo lúc này mới nhìn sang kẻ ngồi bên cạnh Đàm Lạc, hai mắt cũng suýt thì rớt ra ngoài, hô lên:
- Ngươi là... Tạp Mễ!
Đàm Lạc có chút ngây người không rõ, nhìn đến Phương Bảo, lại nhìn về phía Tạp Mễ. Tạp Mễ giải thích:
- Nửa tháng trước, nhị thiếu của Phương Gia bỏ trốn khỏi nhà, muốn vân du tứ phương, không ngờ bị lạc mất, hiện tại ngay cả sa mạc cũng muốn bị quần nát vẫn không tìm ra được, hóa ra là ở nơi này.
Đàm Lạc lạc giọng hỏi lại:
- Phương Gia?
- Đúng, chính là dòng dõi thư hương cao trọng nhất Nam Quốc, Phương Gia mà ngươi đang nghĩ đến, cha của hắn- Phương Tiêu hiện đang là Thái phó đúng đầu Cung Học Sĩ. Ca ca của hắn cũng chính là Phương Lãm, chiếc vảy ngược của Hoàng Thượng Nam quốc.
Đàm Lạc chau mày rất chặt, nhìn về phía Phương Bảo, thật sự không tin cho nổi kẻ mà mình đã cứu về kia rốt cuộc không những không thiếu đói khổ sở như hắn nói, ngược lại còn là nhị thiếu bọc trong nhung lụa.
- Không thể nào... Ngươi?!
Phương Bảo bị lộ thân phận, hơi cúp mí mắt, nhưng một lát sau cũng lại ưỡn lưng, muốn "bóc trần" lại cái kẻ kia:
- Đàm Lạc, ta... Ta không phải cố ý đâu, hắn ta còn xấu hơn ta! Ngươi không biết, hắn chính là Tạp Mễ nhị Hoàng tử của Tây quốc, trong đợt đấu đài hồi trước, chính hắn suýt nữa thì lấy mạng của ca ta! Đáng chết!
Thật không ngờ Đàm Lạc lại gằn giọng:
- Không được vô lễ, ta đương nhiên biết rõ thân phận của Tạp Mễ Hoàng tử, kẻ đáng nghi là ngươi! Dám cải trang đột nhập vào Đàm gia, rốt cuộc ngươi có ý gì?
Hương tùng xanh đầy vẻ nghi ngại, Phương Bảo sốt ruột quá, mặc kệ Tạp Mễ vẫn còn ngồi kế bên, ôm hết cả ngân lượng tới:
- Đàm Lạc ngươi đừng như thế, cải trang cái gì chứ? Ta không cố ý lừa gạt ngươi, ta thật sự là bị toán cướp đuổi nên lạc vào sa mạc, đây, toàn bộ ngân lượng đều cho ngươi,
Nói dứt câu còn đặt cả thanh kiếm lên bàn, chỉ vào viên ngọc đính trên kiếm:
- Viên ngọc này cũng rất được giá, để ta móc ra cho ngươi.
Đàm Lạc nhìn thấy Phương Bảo thực sự đưa đầu móng tay xuống cậy, ngăn lại:
- Hồ đồ, đây là thứ có thể dùng tay không lấy ra được sao? Còn không sợ nát tay?
- Nhưng nếu dùng dao rất có thể làm xước ngọc, bán đi sẽ mất giá đó.
- Ta không cần ngân lượng của ngươi, mau mang hết về đi.
- Ấy! Không được! Tên Thái thú đó đã nói chỉ cho ngươi một tuần thôi, ta đã tính sơ sơ rồi, chỗ này ít nhiều cũng được hơn hai ngàn lượng, số còn lại chúng ta sẽ tìm cách.
- Ta đã nói ta không cần!
Phương Bảo tức đến chu miệng lên:
- Ngươi đó! Còn nói ta dối ngươi, vậy ngươi thì sao? Ngồi thản nhiên với hắn ta, rõ ràng thân phận cũng không đơn giản, người ta là Omega đó! Suốt ngày chỉ biết bắt nạt ta!
Đàm Lạc trân mắt lên, hừ một tiếng. Omega? Có Omega nào mà lại dám lừa gạt ăn uống nhà người ta không nói, còn giữa đêm đạp cửa xông vào phòng Alpha hay không? Nửa chút bản tính cũng không có!
----------
Tạp Mễ thu hết tất cả những hành động đó vào trong mắt, ra hiệu với Đàm Lạc. Đàm Lạc nhận được sự đồng ý ngầm của Tạp Mễ, mới một lời nói ra thân phận của mình.
Đàm Lạc vốn không phải là Y sư, chẳng qua vì phụ thân là Thái Y mà có biết qua chút y dược, nguyên lai là một trong những thân tín được Tạp Mễ cố tình đặt tại trang viện nơi Huyện lỵ giáp biên này.
Phương Bảo ồ ra một tiếng, hóa ra cái tên Tạp Mễ này dù cho đã bị tống sang Nam quốc, thực tế lại vẫn ngấm ngầm gây dựng thế lực ở Tây quốc. Còn nói cái gì là phế bỏ võ công? Trên đấu đài suýt thì lấy mạng ca cậu, vừa nãy phi tiêu hắn phóng ra xém chút thì cậu cũng đi đời nhà ma luôn rồi. Hoàng tộc đúng là một lũ âm hiểm.
Đàm Lạc nhìn về phía Phương Bảo:
- Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, nhưng trong bốn vị Alpha điện hạ, chỉ có duy nhất Tạp Mễ Hoàng tử là xứng đáng kế thừa ngôi vị, cũng chỉ có người mới đủ sức để trấn áp Tây quốc, tránh cho con dân bớt lầm than.
Phương Bảo lườm Tạp Mễ một cái cháy mặt, chẳng phải vì một lời này của Đàm Lạc mà cậu quên thù của ca ca cậu đâu,
Tạp Mễ lắc đầu:
- Chỉ là không ngờ việc hạ sát La Kiệt lại thất bại, Đinh Vương cũng đã chết, không mượn được viện binh từ Nam quốc, hiện tại chỉ dựa vào thế lực của ta, dẫu rằng Tạp Đa và Tạp Mác có bị ta ly gián, sau trận chiến vừa rồi thương vong vô số, thì phần thắng cũng không nhiều.
Đàm Lạc ánh mắt sâu xuống, đặt tay lên ngực:
- Hoàng Thượng sức khỏe đã kiệt, thế nước đã loạn, nếu còn cứ mãi như thế con dân không chết vì bị hành sát cũng sẽ chết vì đói khổ. Đám quan lại mục rữa từ bên trong, vơ vét đến một hạt lương cũng không chừa, dẫu rằng cuộc chiến này chỉ có một phần thắng, Đàm Lạc ta cũng nhất chết trung thành.
Phương Bảo nghe tới đây, thảng thốt:
- Ấy! Ai cho ngươi chết! Ngươi... Ngươi đã đánh dấu ta rồi! Ngươi mà chết thì ta phải làm sao?
Đàm Lạc cả mặt cũng đều cứng lại. Đây là đang bàn chuyện quốc gia đại sự, không phải bàn đến việc liên kết giữa Alpha và Omega!
Tạp Mễ lại thong dong mở quạt:
- Nhanh như vậy đã đánh dấu người ta rồi? Xem ra, Đàm Lạc ngươi khó kìm hơn ta nghĩ.
- Chủ tử, việc không phải...
- Không sao. Đối với ta mà nói, tin tức này thực sự rất tốt.
Phương Bảo nhìn ánh mắt hẹp dần lại của Tạp Mễ, nhìn cả nụ cười trên môi như có như không của hắn, cả người rùng mình lên:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Tạp Mễ tiến sát lại gần người cậu:
- Nếu ngươi không muốn Đàm Lạc chết, vậy thì chi bằng hợp tác với ta?
- Đừng hòng, ta cần gì phải hợp tác với ngươi! Cùng lắm thì ta sẽ nhắn với ca ta đón cả Đàm Gia theo cùng là được.
Nói xong Phương Bảo cũng nép sát về phía Đàm Lạc:
- Đàm Lạc, ngươi đồng ý đi, ngay ngày mai ta sẽ thả chim báo về cho ca ca.
Đàm Lạc cứng rắn:
- Nam tử hán đại trượng phu, có chết cũng chết cho xứng đáng, đâu thể hèn nhát trốn tránh như loài sâu bọ? Nhị Hoàng tử, Đàm Lạc sẽ lập tức liên lạc với các chốt binh, đợi lệnh của người.
Tạp Mễ khẳng khái gật đầu:
- Được. Về phía Phương nhị thiếu gia, ngươi cũng không cần vội từ chối, cứ từ từ mà suy nghĩ.
Nói dứt câu, khí tức mang theo mùi đất xoáy quanh, thân người cũng biến mất trong đêm tối, thật sự xuất quỷ nhập thần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net