Chương 8: ghen với cả thiên hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một nơi khác,
Lương An lẹ chân dẫn Tạp Mễ dời khỏi viện tử, còn cẩn thận mà đích thân đưa người trở về tận Tây phủ.
Trên xe ngựa, Lương An ngồi cách một đoạn, Tạp Mễ cất lời:
- Ta tuy chỉ là một Hoàng tử thất sủng, bị đưa đến nơi này làm con tin cho Nam quốc, nhưng ít nhất thần trí vẫn còn tốt, cũng không đến nỗi bị lạc đường?
Lương An hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Tạp Mễ, rằng một thư sinh trói gà không chặt như cậu bước theo chỉ tổ vướng chân tay, có tác dụng gì mà phải theo tiễn? Thế nhưng Lương An lại lắc đầu:
- Ta biết người võ công cao cường, lại là Alpha, nhưng Thái tử tính tình không tốt lắm...
Tạp Mễ hơi nheo mắt:
- Ngươi có vẻ hiểu rõ?
- Ta là đồng học, dẫu là không thân thiết cũng sẽ hiểu tính cách của từng người.
Lúc này lại Tạp Mễ mới thật ngạc nhiên:
- Đồng học?! Ngươi không phải là thư đồng của Phương Lãm đó sao?
Tạp Mễ dù là người Tây quốc, về cơ bản cũng sẽ hiểu được muốn trở thành đồng học của Thái tử thì thân phận phải cao như thế nào! Đâu phải nói tùy tiện liền tùy tiện!
Lương An đáp lời:
- Ta là đại thiếu gia của phủ Lương Thừa tướng.
- ??!!!
Tạp Mễ giật cả mình, không quá xác định:
- Đại thiếu gia phủ Lương Thừa tướng? Ai? Ngươi ư?
Lương An đã quá quen thuộc với việc người khác không nhận biết được địa vị của mình, vì thế không hề có chút mất mát nào, bản thân vẫn tin trời sinh tuy không phải là thiên phú dị bẩm nhưng có công ắt sẽ có quả, gật đầu:
- Đúng, vì thế... Vì thế nên nếu như người của Thái tử có chặn đường, ta đứng ra nói giúp vài câu, chí ít cũng có thể dĩ hòa vi quý.
Tạp Mễ nhăn cả mặt:
- Chặn đường? Ta có làm gì sai mà lại bị chặn đường?
Lương An khó lòng phân bua:
- Vừa nãy Tạp Mễ người chạm phải vảy ngược của Thái tử rồi, ta lo lắng Thái tử sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế,
- Ồ? Vảy ngược?
Lương An gật đầu:
- Nói rằng Phương Lãm đệ là chiếc vảy ngược của Thái tử không sai đâu. Tóm lại, trong mấy ngày này người cần cẩn thận hơn, vừa nãy ta xem Thái tử thật sự tức giận.
Tạp Mễ ừm à cho có, trong lòng lại ngạc nhiên quá độ.

Mỗi con rồng sẽ có duy nhất một chiếc vảy mọc ngược, chiếc vảy này hình trăng khuyết và ở ngay dưới cổ rồng, là sức mạnh nhưng cũng là điểm yếu chí mạng, máu đầu tim đều đặt ở đó, tuyệt đối không thể chạm vào. Nếu như cố tình, còn không bằng tự mang cổ mình ra mời rồng ngoạm.
Thái tử Nam quốc là một Alpha, Phương Lãm kia cũng rất rõ ràng là một Alpha, sao có thể gọi là vảy ngược đây?
Vảy ngược ngoài phụ mẫu, chẳng phải chỉ nên chỉ tới kẻ kết tóc đồng sàng hay sao? Giữa quân với thần làm sao có thể coi là vảy ngược?
Trừ phi...
Hừ! Trong lòng Tạp Mễ tự giễu một cái, trừ phi tên La Kiệt đó lại thật sự yêu thích một kẻ cũng là Alpha, vì thế nên khi nãy mới thật sự tức giận đến phát ra một đống khí tức mù mịt,
Lương An mười bảy tuổi ngây thơ quá độ, trước giờ cũng không có nhiều hiểu biết nhân sinh, sống trong phủ đệ an phận làm một đại huynh không thể kế thừa gia tộc, trải qua cuộc sống bình thản, một lòng mong được điểm tên bảng vàng, nhận chức quan văn nho nhỏ, thật sự không quá nghĩ nhiều.
Tạp Mễ thì khác hẳn, Tây quốc không giống Nam quốc chỉ có một Alpha là Hoàng La Kiệt, Vua cha của Tạp Mễ có tới bốn điện hạ Alpha, vì thế từ nhỏ mỗi người đều là tắm trong độc dược mà sống.
Tạp Mễ ánh mắt đầy ẩn ý, nhìn về phía Lương An:
- Nghe ra thấy cũng thật đáng lo, giống như ngươi đã từng trải qua rồi?
Lương An nghĩ đến điều gì, sắc mặt khó coi:
- Ừm, đã từng trải qua rồi!
Thật không dám nói, còn không phải trải qua một lần mà đã là tới năm bảy nhiều lần, hơn nữa cũng chẳng phải riêng gì một mình Lương An cậu nếm phải trái đắng, hầu hết nơi viện tử nhỏ kẻ nào kẻ nấy ít nhiều cũng đã ăn đòn qua.
---------
Lương An nhớ lại, lần đầu tiên chính là khi cậu bị Hoàng Võ bắt nạt, hôm đó lội xuống suối xong thì ốm sốt một trận bốn ngày không lên lớp được, khi nô tài từ trên viện cáo nghỉ, mang về một hộp táo đỏ cùng một bức thư thăm hỏi của Phương Lãm, cậu đã vô cùng cảm động. Còn thật sự muốn hồi âm cho Phương Lãm khỏi lo lắng, thật chẳng ngờ ngay tối hôm ấy cậu vẫn đang nằm trên giường bệnh, Thái tử đã đích thân đến tận Lương phủ thăm hỏi.
Gia phụ thì vội vàng ra đón, bản thân cậu lại đổ đầy cả mồ hôi, thăm hỏi mới lạ, sợ có chuyện chẳng lành. Y như rằng, La Kiệt vừa mới vào phòng, hỏi cậu được hai câu đã hung dữ trừng mắt bắt cậu giao nộp bằng được hộp táo kia mới thôi!
Khi biết cậu lỡ ăn mất mấy viên rồi, thiếu chút thì bị La Kiệt móc họng bắt nhả ra, nghĩ lại mà còn sợ hãi! Kết quả cậu phải giả ốm thêm ba ngày nữa mới dám tới viện học.
Nhưng như thế vẫn còn đỡ, ít nhất thì La Kiệt cũng chỉ quát mắng dọa nạt, thực chất cũng lười đánh cậu.
Còn như mấy Thế tử khác, cứ mỗi lần sinh thần được Phương Lãm tặng quà xong là y như rằng đủ thảm!
Một kẻ thì bị tiêu chảy đến gầy đi trông thấy, một kẻ thì bị tím bầm hai mắt, một kẻ nữa thì bị trẹo tay. Đáng thảm nhất là một đồng học kia, chỉ là trong lúc tập luyện ở thao trường mà ngã vào người Phương Lãm một cái, liền bị La Kiệt đánh cho không ngóc đầu dậy được, sợ quá nghỉ mất tăm, cả tháng không dám bén mảng.
Còn có một lần, chính mắt Lương An cậu trông thấy La Kiệt chặn đường đánh một vị cầm sư nọ chỉ bởi vì Phương Lãm hết lời khen ngợi, khiến cho vị cầm sư ấy sưng vù cả môi, đầu tóc rối bời, nhìn không ra hình dáng gì, sau này cũng tuyệt nhiên không thấy đến Cung Học Sĩ nữa!
Thật sự là dọa cậu chết khiếp!
-----------
Lương An còn nghĩ chưa xong, phía bên ngoài y như rằng đã bị chặn lại.
Thấy xe ngựa dừng, Tạp Mễ hơi vén màn, hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Bẩm, có người chặn đường.
Lương An vừa nghe đã kéo tay Tạp Mễ lại:
- Ta nói đâu có sai? Đến rồi đấy! Để ta ra, người cứ ở trong này,
Tạp Mễ gật đầu:
- Được!
Lương An vừa xuống xe, bước tới, vòng tay ra trước mặt:
- Xin hỏi chư vị đây là có việc gì? Tại sao lại chặn đường chúng ta?
Một tên trong nhóm như nhận ra Lương An, liền nháy mắt nhau, Lương An còn chưa kịp cái gì mà thương thảo, đã bị hai ba kẻ xúm lại kéo ra ngoài.
- A?! Các người! Các người làm gì?!
Làm gì ư? Đương nhiên là được lệnh của Thái tử gia, đi đánh ghen!!!!!
Lương An giãy một cái, cửa xe bị bật mở, giãy đến cái thứ hai thì Tạp Mễ bị lôi ra, giãy cái thứ ba thì một nhóm xông vào đánh người, giãy đến cái thứ tư thì Tạp Mễ đã bị đánh cho méo cả mặt.
Lương An dồn hết sức lực, cố gắng lao vào, chắn người trước mặt Tạp Mễ:
- Các ngươi to gan! Kẻ nào dám đánh thêm một cái, phủ Thừa tướng sẽ có chỗ giam các ngươi!
Mấy kẻ nghe nói thế, đánh cũng đã đánh được vài cái đủ đau, liền đồng loạt chạy mất.
Lương An kéo Tạp Mễ từ trên đất đứng dậy, hỏi han:
- Ngươi có sao không?
- Khụ...
Tạp Mễ ho ra một tiếng, thâm sâu ánh mắt, bản thân nếm mật nằm gai đã quen, nếu chỉ vì chút ít vụn vặt này mà lỡ hỏng, thật không đáng, liền ngoài mặt giả bộ đáng thương, theo cái đỡ tay của Lương An ngồi vào trong xe,
Lương An dìu Tạp Mễ tựa sang một bên, khó hiểu nhìn lên dấu ấn Alpha màu đen trên trán Tạp Mễ:
- Vì sao lại không đánh trả? Người chẳng phải là Alpha sao?
Tạp Mễ vẫn như cũ, làm mặt nhăn nhó, than đau:
- Nếu có thể đánh trả được, ta đã không bị thất sủng, võ công của ta đã bị phế lâu rồi.
- !!!!
Lương An mở tròn ánh mắt, thảo nào, đã nghĩ ra sao cũng không hiểu nổi một Alpha điện hạ mà phải trở thành con tin để cho Nam quốc giam lỏng như thế, thì ra là một Alpha phế.
Như thế, có khác gì bản thân đâu? Thân là đại thiếu gia, rốt cuộc cũng vẫn là thứ không ai cần, sự đồng cảm khiến Lương An phút chốc thấy kẻ này thật sự đáng thương, còn cố gắng câu miệng cười:
- Không sao, đừng lo lắng quá, Thái tử cũng chỉ đánh một lần rồi thôi, người không phải kẻ thù dai.
Đó là trấn an thế thôi! Chứ trong lòng Lương An đã mẩm rồi, chắc có lẽ vẫn phải thường xuyên qua Tây phủ thăm nom nhân tiện trông chừng.
Tạp Mễ đọc được tất cả biểu hiện trên mặt Lương An, cố tình đưa đẩy hỏi:
- Khi nãy ở viện tử ta thấy Phương Lãm ra chiêu cầm khí? Ta cũng từng nghĩ qua, rất phù hợp với thể trạng hiện tại của ta.
Lương An không nỡ chối bỏ, đành nói:
- Cầm khí chỉ có Alpha mới có thể luyện, bởi phải dùng đến khí tức trên người mới ép được tiếng đàn, thân đàn và cả dây đàn vung bật gây sát thương, như Beta bọn ta không có khí tức, nếu luyện còn không khác gì dùng tay bứt dây, chẳng có tác dụng. Ngươi... Ngươi còn khí tức hay không?
Tạp Mễ hơi cười:
- Ta tuy bị phế võ công, nhưng khí tức Alpha là bản mệnh, cũng chưa đến nỗi mất đi.
Lương An ồ lên một tiếng rồi gật đầu:
- Vậy ngươi cứ chờ, ta sẽ hỏi bên Lãm đệ, lấy sách về cho ngươi học hỏi.
- Cảm ơn An đệ.
Lương An nghe một từ An đệ, bất chợt không biết hành xử ra sao, giấu tay vào trong vạt áo, cúi đầu:
- Đừng khách sáo, ta cũng không giúp được gì.
Tạp Mễ nhìn gương mặt nhỏ, trong lòng đầy ý vị phơi bày.
----------
Cửa Cung Học Sĩ,
La Kiệt cả một buổi chiều dài được ở bên cạnh Phương Lãm, tâm tình tốt hơn nhiều lắm, chỉ là khi thật phải dời xa, lưu luyến đến độ không nỡ:
- Lãm nhi, hay là ngươi theo ta trở về cung có được không?
Phương Lãm cũng có chút luyến tiếc, nhưng vẫn là lắc đầu:
- Không được, cũng chỉ còn vài tháng nữa sẽ đến tiết xuân, ta phải trở về Phương Gia, tập trung ôn luyện.
- Lãm nhi à... Ta thật sự rất nhớ ngươi.
La Kiệt cố nán thêm một lúc, trộm ôm một cái, trộm ngắm một cái, trộm ngửi thêm chút vị nhất mạt hương thoang thoảng, đến khi trăng non đã mọc mới đành lòng mà trở bước, cưỡi lên lưng ngựa.
Phương Lãm bần thần nhìn theo bóng dáng kia cố tình cho ngựa đi thật chậm, trên người hãy còn nguyên bộ y phục thao trường, lại nghĩ đến thời gian tới sẽ vô cùng bận rộn, bất giác cất lời:
- Để ta tiễn người.
La Kiệt nghe một câu đó, thính hơn cả tai ngựa mà hất dây cương. Chú ngựa non nay đã trưởng thành, vòng một đường quay trở lại.
Kẻ phía dưới đưa tay với, kẻ trên lưng ngựa đón lấy, kéo căng.
Phịch!
Cả người Phương Lãm theo sức kéo mà bật lên yên ngựa. La Kiệt sợ người đổi ý, vòng tay qua eo Phương Lãm giữ thật chặt, nhân tiện dụi đầu vào mái tóc thoảng hương, kêu lên nho nhỏ:
- Lãm nhi! Lãm nhi!
Dưới ánh trăng, hai người, một ngựa, rảo từng bước nhỏ chẳng nỡ rời.
------------
Ai nói trúc mã chỉ có thể muôn đời là bằng hữu?
Trúc mã cũng có thể sánh đôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net