4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng của Xiao cách xa căn hầm mà anh bị nhốt khá nhiều. Rốt cục cái chỗ này là gì thế? Con mẹ nó cả toà lâu đài hay sao?!

Anh thở dài, nhìn chiếc chìa khoá đen ngòm mà Học sĩ Vực sâu Hoả đã đưa.

"Xấu chết đi được, cả cái phòng và chìa khoá đều xấu. Chả cái nào đẹp bằng một góc của Nhà trọ Vọng Thư"

Tờ giấy ghi chú được tiên nhân nắn nót viết ra rồi dán ở ngoài cửa. Vì viết bằng cọ nên chữ viết có phần hơi lem ra ngoài, nhưng Xiao tự đắc cho rằng vẫn nhìn được mặt chữ nên không cần phải viết lại tờ khác.

Tiên nhân thả người xuống giường. Mẹ kiếp, dù là tiên hay người thì thể chất đều có thể suy giảm. Nói trắng ra là hai ngày liền phải ngồi liên tục khiến lưng Xiao đau chết đi được.

Tuổi già sức yếu, ngoại trừ việc diệt ma vật quấy phá Liyue thì Xiao không thể động tay chân thêm những việc nặng nhọc khác. Anh thừa nhận bản thân cũng ngót nghét khoảng hai ngàn năm tuổi, không thể tùy tiện bay nhảy như trước đây. Dù vậy, Xiao vẫn là một trong những tiên nhân làm việc chăm chỉ nhất Liyue.

Nói thế cho sang chứ hầu hết tiên nhân ở Liyue đều rất siêng năng chịu khó, không ai là lười biếng cả.

Xiao nhìn quanh căn phòng không lấy nỗi dù chỉ một tia nắng, việc này khiến khả năng nhận thức giờ giấc của Xiao gặp chút khó khăn.

Nhìn chung thì căn phòng khá ổn. Một giường, một bàn, một ghế. Có phòng tắm với đầy đủ dụng cụ cá nhân và bồn tắm. Xiao đưa mắt đến tủ đồ làm từ gỗ Khước Sa. Anh tiến lại gần rồi mở toang cánh cửa.

Biết lắm mà.

Biết lắm thế nào thằng nhóc con tóc vàng đểu giả kia cũng nhét vào đây ít nhất một bộ quần áo tương đối...gợi cảm–?

Là váy ngủ hai dây.

Ôi mẹ ơi, sống trên đời ngàn năm nay, Xiao mới tận mắt chứng kiến một bộ y phục mặc như không mặc thế này. Anh đã vài lần nghe Lumine luyên thuyên về trang phục của thành Mondstadt, lúc đó anh cũng mơ hồ hình dung được gu ăn mặc phóng khoáng của "gió". Nhưng Xiao lại không nghĩ sẽ tồn tại một y phục trông còn "mát mẻ" hơn cả gió ở Mondstadt.

Nhìn đi nhìn lại, vẫn chỉ có mỗi cái áo ngủ đấy được xem là hở hang, còn lại đều là trang phục Trung Hoa truyền thống, không bị cắt xẻ phần nào.

Tiếng gõ "cốc cốc" vang lên từ cửa phòng.

Bên ngoài là tên pháp sư vực sâu Lôi đang mừng rỡ ra mặt khi thấy tiên nhân khó tính mở cửa cho mình.

Sinh linh lông tím đã nghe đồng nghiệp của nó thủ thỉ nhau nghe về Xiao siêu cấp nóng giận và cọc cằn, lại bị Điện hạ ghẹo chỗ này chọc chỗ kia nên đâm ra tiên nhân khó gần gấp đôi.

Nó còn tưởng Hàng Ma Đại Thánh sẽ nhốt mòn nó ở ngoài cửa, và phải đến khi nó lăn ra khóc inh ỏi cả tai lên thì ngài mới mở cửa cho nó vào.

Nhưng ai mà ngờ nó vừa gõ cửa vài cái thì ngài ấy lại mở cửa ngay cơ chứ!

– A! Đ-điện hạ nhờ thần mang Đậu hũ hạnh nhân đến cho tiên nhân dùng thử...Ừm...N-ngài dùng ngon miệng!

Pháp sư vực sâu Lôi lắp bắp. Do thân thể quá thấp bé nên không thể nhìn rõ mặt Xiao. Nó chỉ mơ hồ cảm nhận sự đáng sợ toả ra từ người trước mặt.

Xiao nhìn đĩa Đậu hũ ngon lành trước mặt. Không nhịn được, Xiao toan lấy một miếng ăn thử thì chợt nhớ ra bản thân đã hai ngày liền không có gì bỏ bụng. Nhỡ đang đói mà ăn đồ ngọt vào lại gặp vấn đề về việc tiêu hoá nữa thì khổ.

Tên hầu cận màu tím thấy tiên nhân chỉ nhìn đĩa đậu hũ nó cầm mà trầm ngâm suy nghĩ gì đó làm nó hoang mang. Cục bông bé xíu kia bắt đầu động não, tự hỏi sao ngài ấy lại không đem vào phòng mà ăn cơ chứ?

À.

Nó nghĩ rằng mình cần trao đổi lại với Điện hạ về cách lấy lòng người khác, nhất là với người già—

– Đ-để thần vào bếp nhờ người đổi lại thành món khác cho ngài nhé!

Chỉ kịp nói thế rồi pháp sư vực sâu dùng phép chuồn đi mất. Với cách cưa cẩm mỹ nhân như ngài ấy thì đến khi Nhà Lữ Hành tìm thấy anh trai mình thì Xiao vẫn còn hiềm khích với Vực Sâu mất.

Hành lang bây giờ trống rỗng, Xiao ngó quanh vẫn không thấy bóng người nào, anh khẽ đóng cửa lại, tham quan xung quanh. 

Sàn nhà được lát nền gạch đen tuyền, không có lấy một màu sáng trên hai bức tường dọc lối đi. Có lẽ nguồn sáng yếu ớt duy nhất lúc này là của cặp đèn vàng nằm rải rác. Xiao sờ lên vách tường, cảm nhận nhiệt độ ẩm thấp và lạnh lẽo của vực sâu rồi thở dài.

Con mẹ nó anh muốn về Liyue lắm rồi.

Xiao cứ lần mò theo lối đi đen kịt phía trước như thế mãi, đến khi anh gặp một căn phòng lớn.

À không, nó hẳn là căn phòng vô cùng lớn.

Cửa phòng được làm từ gỗ Hoa, chạm khắc vô cùng tinh xảo và tỉ mỉ. Tay nắm làm từ kim loại hạng nặng hình vòng cung, mang vài ký tự của Vực sâu mà Xiao không thể hiểu.

Dường như trong phòng phát ra âm thanh đang tranh cãi, Xiao áp tai vào cửa để nghe ngóng chút thông tin, vô tình làm cửa hé ra một ít. Nhưng may mắn thay chả ai trong phòng để ý việc đó.

Trong phòng lúc này có Aether và đám người Vực sâu đang bàn luận một vài chuyện, nghe thoáng qua thì câu chuyện cũng mang vài phần liên quan đến Xiao.

– Ta nhớ không lầm đã kêu ngươi mời Xiao ăn đậu hũ hạnh nhân nhỉ?

Aether là người lên tiếng trước.

– Thế sao mà bây giờ, đĩa đậu hũ vẫn còn nguyên vẹn ở đây?!

– D-dạ...Thần...

Pháp sư vực sâu Lôi lí nhí trả lời. Nó nên thú nhận mọi chuyện rằng ngài Điện hạ của nó cưa trai dở tệ hay nói qua loa rằng ngài tiên nhân không muốn ăn đây?!

– L-là do...ừm...Thần nghĩ là ngài tiên nhân không thể dùng Đậu hũ hạnh nhân ngay lúc đ-đó ạ!

Lấy hết can đảm ra đánh cược mạng sống, đúng hơn là tiền lương. Pháp sư vực sâu Lôi lúc này run hơn cả cầy sấy, ước chừng nếu lấy độ run của nó so với máy giặt đang hoạt động thì công suất của nó vẫn lớn hơn đống động cơ vô tri kia.

– Haha phải rồi nhỉ? Dù sao ngài tiên nhân ấy đã hơn hai ngày chưa ăn gì rồi, mà Đậu hũ hạnh nhân của Điện hạ lại là đồ ngọt, ngài ấy không đụng đũa cũng đúng.

Học sĩ Vực sâu Hoả lên tiếng, nói giúp cho cục bông đáng thương màu tím kia khiến nó cảm động không thôi. Ái chà, nó sắp khóc vì tình đồng nghiệp vĩ đại này rồi.

– Nhưng chắc là anh bạn nhỏ bé kia cũng cùng suy nghĩ với tôi đúng không?

– Rằng Điện hạ tán tỉnh trai đẹp dở tệ.

Không, chả có tình đồng nghiệp nào ở đây sất, là do nó ảo tưởng quá nhiều về thế giới gian nan đầy ải khổ đau này rồi.

– Điện hạ mang danh đơn phương Hộ Pháp Dạ Xoa của Liyue ba trăm năm nay, hoá ra cũng chỉ là con gà trong tình yêu.

Học sĩ Hoả vẫn luyên thuyên, bất chấp vẻ mặt Aether đã đen kịt lại và tiên nhân màu xanh đang hoang mang ở ngoài cửa.

Đơn phương ba trăm năm? Mẹ nó, Xiao gặp Aether hồi nào, sao anh không nhớ gì hết vậy?!

---------

*Note: OMG, sr mn vì tui phải up lại chương này thôi;-; tui ghi nhầm một số chuyện, cụ thể là Aether đơn phương Xiao tận 300 năm mà tui ghi còn có 200 năm hà huhu

*P/s: tui bận thi cử với cả trầm cảm vì bị liệt Toán nên đăng hơi trễ, sỏry mn nhaa sjjsk 🌹


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net