Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xí nghiệp Bách Lý cũng không phải là công ty từ thiện, thu dưỡng một Thiên Dạ chẳng qua là trò chơi của hắn mà thôi, nhiều hơn nữa chính là ngu xuẩn,huống chi chờ giải quyết thỏa đáng thủ ly hôn của hắn và Uyển Nhi, hắn ngay cả tư chất thu dưỡng cũng sẽ tiêu mất, hắn không muốn người cục xã hội phúc lợi nhi đồng đến tìm hắn phiền toái.
Giương cao nụ cười vô tình, Bách Lý Tuấn cho vận mệnh là một thứ kỳ quái.
Thật ra thì hắn vừa ra đời đã chi phối được người trên đường cũng không phải là hắn nguyện ý ,chẳng qua là cha mẹ đều mất,sau khi hắn trưởng thành ông nội tùy hứng bỏ lại xí nghiệp một mình bay đi Thụy Sĩ dưỡng lão,cho nên hắn phải gánh tất cả hưng suy của Bách Lý gia.
. . . . .
Lót bên trong tính cách tàn ác không thể làm gì khác hơn là phát dương quang đại.
Sinh mạng người cũng xem là trò chơi đùa bỡn,nhìn đại học giáo sư kia thì biết, lão Đổng trong xí nghiệp lần lượt bị hắn thuận chọc giận đến dựng râu trợn mắt.
Hắn biết sở thích của mình có chút kỳ quái, nhưng thân là trưởng nam Bách Lý gia không thể đùa vui,vậy cuộc đời hắn có cái gì thú vị? Ngoại trừ công việc chính là trách nhiệm,trọng trách trên vai hắn cũng không phải nặng bình thường .
Hắn ngay cả lòng tín nhiệm phụ nữ cũng không còn,thú vui cuộc sống lạc mất thì có thể nói?

Cho nên hắn không cần người khác nói cám ơn với hắn!
Dĩ nhiên nếu có người muốn xem hắn như ân nhân quỳ lễ, hắn cũng sẽ không đánh vỡ tưởng tượng người ta —— tất cả mọi người đều có quyền mơ mộng!
Dương dương tự đắc kéo rèm cửa sổ,Bách Lý Tuấn cảm thấy thời gian nghỉ ngơi đã đến.
Mặt trăng lên,màn đêm dần dần buông xuống,đèn bên trong phòng bị một chiếc chén nhỏ dập tắt, tựa hồ hiểu tâm tư chủ nhân nên nghỉ ngơi.
"Ông cũng thiệt là tại sao gắng phải miễn cưỡng Tuấn thiếu gia thu dưỡng Tiểu Dạ? Ông thấy chuyện không đủ phiền sao?" Ở nơi này một hồi, lỗ tai dật bá lập tức tràn đầy tạp niệm thanh của vợ.
"Con bé đó rất biết điều! Đụng vào tôi đó là duyên phận."
"Vậy thì lại càng không nên đưa con bé vào cửa! Tuấn thiếu gia do một tay ông nuôi lớn,ông cũng không phải không biết tính tình của hắn.Tính thình hắn rất khó ứng phó, trong nhà có thêm một Bách Thiên Dạ chẳng qua chỉ là cái túi trút giận,ông thương con bé, ngược lại hại nó."
"Đúng nhưng . . . . . Bản thân tôi không nghĩ tới."
"Chờ ông nghĩ đến trời cũng sụp,tôi vốn muốn đợi ông trở về nhắc nhở một chút,nào biết trước mặt và sau tôi ngay cả cơ hội gặp ông cũng không có, các ngươi đã thu dưỡng!"
"Tuấn thiếu gia nói tương đối rõ ràng. . . . . ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net