Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thử ôm một người khác
Thử tập trung ôm ấp áp
người khác
Em nghĩ muốn thử yêu một
người khác.
...
Đài Loan
"Oa! Mặt của cô thật đáng
sợ, phơi nắng thế nào lại
thành như vậy?"
"Nước Mỹ nắng hại như vậy
sao?"
Vừa vào văn phòng,xung
quanh liền vang lên thanh
âm quan tâm
" A, Tại tôi quên bôi kem
chống nắng." Giang Liên Ân
trả lời
Chung quy cô không thể nói
cho đồng nghiệp , bởi vì cô
cùng quản lý ở trên boong
tàu làm mây làm mưa mà bị
phơi nắng đi?
Tưởng tượng đến đây,mặt
của cô đỏ bừng lên ,may
mắn là người phơi nắng
khiến sắc mặt phiếm
hồng,cho nên những người
khác mới không nhận ra cô
đang thẹn thùng.
Gần như ngày đó cả ngày
đều hoan ái,Nhiếp Tĩnh Xa
tinh lực thật sự quá mức
dồi dào. Căn bản cô không
có biện pháp ngăn cản
hắn,khiến cô cảm thấy da
mình đỏ nóng lên khi đã
không kịp bổ cứu, mặc dù
có kem chống nắng, nhưng
da của cô rất dễ bị phơi
nắng.Cho nên rất nhanh
như trứng tôm đã nấu chín.
Kỳ thật hôm nay cô đã tốt
lên rất nhiều, tất cả có có
thể làm là phương pháp
chữa trị bọn họ làm.Cô tin
tưởng hai ngày sau sẽ tốt
lên một chút.
Chạy tắt nhanh đi đến ngồi
sau chỗ ngồi, cô cầm lấy cốc
nước đổ dốc trên mặt ,bổ
sung hơi nước trên mặt.
5 phút đồng hồ sau, Nhiếp
Tĩnh Xa đi đến ,gọi cô tiến
vào văn phòng. Giang Liên
Ân thở sâu,cầm lấy giấy ghi
việc đi phía sau hắn.
"Hôm nay lịch trình của anh
có......"
"Từ từ!" Hắn xoay người,
thuận tay đóng cửa lại." Anh
gọi là em vào không phải
muốn em báo cáo lộ trình."
" Có chuyện gì sao?" Cô
sửng sốt
"Mặt của em xem ra tốt hơn
nhiều." Ngày hôm qua thật
đúng là khiến hắn hoảng
sợ,mặt của em đỏ như quan
công.Hơn nữa còn có hiện
tưởng tróc da,nếu biết cô dễ
bị phơi nắng thế,hắn sẽ
không nán lại ở trên boong
tàu.
" Để anh xem da mặt em thế
nào."
Hắn nghiêng mặt hôn
cô."."Không có việc gì là tốt
rồi."
Giang Liên Ân xấu hổ đẩy
hắn ra một chút :"Chúng ta
đâu có công việc cá nhân rõ
ràng."
" Anh biết." Hắn lại hôn cô
một chút." Chút nữa anh sẽ
gọi người bộ phận quản lí
vào,giúp em bổ nhiệm một
chức vị mới."
Giang Liên Ân gật gật
đầu,đây là điều kiện lúc
trước của cô.
" Nhưng còn lý do thì tự em
phải nói." Hắn nhắc nhở cô.
" Em biết, em sẽ nói hiện
giờ rất mệt mỏi." Cái này là
lời nói thật.
Hắn nhìn chằm chằm mặt
của cô." Em xác định như
vậy sao? Không cảm thấy uỷ
khuất sao?."
Giang Liên Ân sửng sốt lập
tức cười lắc đầu."Không đâu
, em vốn dự định sau công
việc này rồi sẽ nghỉ ngơi.
"Nghỉ ngơi? Vì cái gì?"
" Từ lúc học đại học em đã
bắt đầu đi làm, đã 6 năm
không nghỉ ngơi, muốn có
kỳ nghỉ dài hạn cho chính
mình nghỉ ngơi một chút
cũng không quá hẹp hòi
chứ?"
Hắn gật gật đầu."Cái kia
cũng là."
Giang Liên Ân không nghĩ
thời gian làm việc để làm
việc cá nhân,vì thế nói. "Nên
đi làm ."
Nói cho anh biết lộ trình
hôm nay"
Cô mở giấy ghi việc,bắt đầu
báo cáo .Hai ngày kế
tiếp,hắn lại khôi phục bá
đạo kia thành cấp trên đáng
ghét,duy nhất có cái không
giống chính là cô không
chịu nổi cái liếc mắt của
hắn,hắn nháy mắt với
cô,nàng tức giận bắt đầu
muốn biến mất ra khỏi tầm
nhìn của hắn..
Khi tan tầm, cô nhận được
một cuộc điện thoại ngoài ý
muốn.
"Alô? Là em, Tào Lệnh Tề,
chị bận không?"
"Không có, mới tan về."
Nghe thấy thanh âm Tào
Lệnh Tề, Giang Liên Ân liền
không tự giác trở nên nhu
hòa.
"Vậy em có thể mời chị ăn

buổi tối không? "
"Mời cậu ăn cơm?"
"Đúng,em viết một bài văn
đóng góp tập san của
trường,không nghĩ tới được
giải thưởng cao nhất. "Tào
Lệnh Tề giọng nói không
giấu được hưng phấn
"Thật sự? Chúc mừng cậu ."
Nàng thiệt tình nói: " Tôi
không biết được cậu còn có
thể viết văn."
"Viết dễ thôi." Tào Lệnh Tề
cười cười, 'Đi ra ngoài ăn
cơm thế nào?"
" Được, Cùng lắm tôi mới là
người nên mời cậu. hihi.
Nhưng hôm nay buổi tối tôi
có chút việc, tôi xem xem có
thể hủy bỏ được hay
không....."
"Không cần, nếu chị có việc
vậy ngày mai cũng được."
"Như vậy sao được! Việc cậu
đoạt giải chính là việc lớn,
như vậy đi,chúng ta hẹn
trước bảy giờ,gặp ở chỗ
cũ,nếu có thay đổi,tôi sẽ gọi
điện cho cậu hủy bỏ.
" Oke." Tào lệnh đồng ý vui
vẻ cúp điện thoại.
Giang Liên Ân đứng dậy gõ
cửa văn phòng Nhiếp Tĩnh
Xa,sau đó đẩy cửa tiến vào.
"Chuyện gì?" Nhiếp tĩnh xa
ngẩng đầu.
"Có chuyện. . . . . ." Cô bỗng
nhiên có chút khó mở
miệng. "Tối nay em có chút
việc,ngày mai cùng nhau ăn
cơm chiều nhé ?"
"Chuyện gì?" Hắn nhíu mi,
"Không phải đã không có
sao?"
"Một người bạn học.... đóng
góp ở tập san trường,không
nghĩ lại được giải cao
nhất,cho nên muốn cổ vũ
cậu ấy một chút,chúc mừng
một chút."
Lông mày hắn vẫn là nhăn
thật sự nhanh,đều không
phải hắn không là nhà
thông thái,mà rõ ràng đâu
có chuyện gì,thế nhưng cô
tạm hủy bỏ,hắn đương
nhiên mất hứng." không thể
mai chúc mừng sao?"
Cô thở dài, "Em chỉ là muốn
chúc mừng ngày cậu ấy đoạt
giải coi như có tình
nghĩa,nhưng mà quên
đi,không sao, em gọi điện
thoại cho cậu ấy đổi sang
ngày mai cũng được."
" Khoan đã!" Thấy cô phải đi
ra ngoài, hắn gọi cô dừng
lại.
Giang Liên Ân quay đầu lại,
phát hiện hắn đã đứng dậy
rời khỏi chỗ ngồi.
" Thế này đi, chúng ta có thể
cùng nhau ăn cơm." Hắn
nói.
Cô kinh ngạc trước lời đề
nghị của hắn. "Này....... như
vậy có hơi khó hiểu."
" Tại sao?" Hắn nhíu mi.
"vừa lúc ta có thể quen bạn
học của em."
Cố nuốt hạ nước miếng."Ừ. .
. . . . Cậu ấy. . . . . . Đã đi."
Không khí nhất thời trở nên
có chỗ khác lạ,Giang Liên Ân
bắt đầu hối hận chính mình
không nên tự tìm phiền
toái, Tào Lệnh Tề cũng
không để ý đổi thành ngày
mai, cô vì cái gì thế nào
cũng phải ước hôm nay
không thể ?
Cô thở dài trong
lòng,chuyện này là cô lo
lắng không chu đáo,cô đơn
thuần nghĩ muốn vì Lệnh Tề
đoạt giải mà vì hắn chúc
mừng một chút,không nghĩ
tới hiện tại lại khiến không
khí trở thành lạnh lẽo như
vậy.
Hắn nhìn chằm chằm cô, rốt
cục hiểu cái cô gọi bạn học
chính là ai." Em cùng người
nhà của cậu ấy vẫn còn qua
lại.?"
Giang Liên Ân nhẹ nhàng gật
đầu."Chúng em ở chung một
thị trấn."
"Đến bây giờ anh còn chưa
biết tên của cậu ta"
Cô chăm chú nhìn mặt
hắn,không phát hiện tâm
tình thực của hắn. "Tào Lệnh
Văn"
"Các em cùng nhau lớn lên?"
Hắn lại hỏi.
Cô vuốt cằm, "Vâng , em với
cậu ấy lớn lên cùng nhau."
Thấy cô xoay người đi, hắn
đem cô kéo vào trong lòng
"Anh. . . . . ." Cô từ chối"
Bây giờ còn là thời gian làm
việc."
" Anh đã nói là tan tầm!"
Hắn cầm lấy cằm cô." Ở đây
anh làm ông chủ."
Trong lời nói của hắn làm
cho cô vừa bực mình vừa
buồn cười. "Anh cũng quá
độc tài ?"
"Em không thích đàn ông
độc tài?"
"Không có phụ nữ sẽ
thích...."
"Cậu ấy đâu? Bộ dáng như
thế nào,vừa ôn nhu săn
sóc?" Hắn đột nhiên hỏi.
Cô có cảm giác duc vọng
tới." Hiện tại không phải
thời điểm nói cái này/"
"Thật không? Khi nào mới là
thời điểm tốt để nói?" Hắn
nhìn chằm chằm cô.
"Anh vì cái gì đột nhiên
muốn biết chuyện Lệnh
Văn?" Cô thở dài.
"Anh không thể biết sao ?"
"Không phải." Cô nhíu mi."
Anh muốn biết thì em có
thể nói cho anh ,nhưng hiện
tại anh......Giống như đang
tức giận em........"
" Anh không tức giận" Thà
nói là tức giận ,không bằng
nói là tâm trạng không vui
vẻ, hắn biết chính mình
không nên cùng người ta
phân cao thấp,nhưng trong
lòng chính là buồn bực,cúi
đầu xuống liền hôn miệng
của cô.
"Tĩnh Viễn...." Cô cố giãy
giụa.
Hắn càng ôm chặt cô,dùng
sức hôn môi cô, trằn trọc
mút.
Cô dồn dập thở dốc,bỏ mặc
cùng hắn phân cao thấp, sức
của cô đánh không lại
hắn,hắn che dấu tức giận
cùng khó chịu vừa hôn
không bỏ sót.
Hắn chính là tức giận! Cô ở
trong lòng than nhẹ một
tiếng,không biết làm thế
nào để trấn an hắn,đành
phải há mồm làm cho lửa
nóng từ lưỡi hắn cuốn sạch
Cô,làm cho cảm giác tê dại
quen thuộc lan tràn trong cơ
thể.
Cô ôm lấy cổ hắn,khẽ vuốt
mái tóc đen của hắn , hy
vọng có thể trấn an cảm xúc
thực của hắn. Cảm giác dục
vọng của hắn lên cao,cô
không khỏi nhẹ giọng thở
dốc."Tĩnh Viễn........."
Hắn ôm lấy *** của nàng,
dùng dương vật cọ xát nàng
( á á á , ta vô tội >"< )
"Khoan đã, không thể ở
trong này."
" Tại sao ?" con ngươi đen
của hắn lóe dục vọng.
Cô lườm hắn, "Anh biết rõ
còn hỏi,nơi này là nơi làm
việc."
"Chính là anh muốn ." hắn
không nhượng bộ.
"Vậy thì cứ chịu đựng đi!" Vẻ
mặt hắn mất hứng làm cho
cô cười ra tiếng." Thả em
xuống dưới,em phải đi gọi
điện thoại hẹn hắn ngày
mai."
"Không cần,Anh không có
hẹp hòi như vậy." Hắn khí
về khí, nhưng là không phải
không thể lý giải ý kiến của
cô, chính là trong lòng vẫn
là có điểm không thoải mái.
Trước khi gặp gỡ hắn chỉ
biết cô có cái nhớ mãi
không quên, đã từng là bạn
trai,hắn không thể có hy
vọng xa vời mới vài ngày,cô
đã đem hắn ra khỏi vị trí
thứ nhất.
Vấn đề là,lí trí hắn có thể lý
giải, tình cảm không cách
nào đồng ý,hắn chán ghét
cảm giác bị xuống thứ hai.
Lời nói của Niếp Tĩnh Xa làm
cho Giang Liên Ân có chút
cảm động,nàng biết hắn là
người bá đạo cỡ nào,hiện
giờ lại đồng ý nhượng
bộ,hành động hắn làm cho
cô uất ức.
"Cám ơn." Cô nhẹ giọng nói.
Nghe giọng nói ôn nhu của
cô,vẻ mắt hắn cũng dịu
dàng xuống,cúi đầu hôn
miệng cô một chút." Buổi
tối,em phải bồi thường
anh."
Mặt của cô trong nháy mắt
trở nên hồng. ."Anh. . . . ."
Hắn cười lớn che miệng cô
lại,tận tình hôn mút, cô rất
muốn trách cứ hắn,phải
kiềm chế hắn một
chút,những lập tức nghĩ đến
hắn vừa mới nhượng bộ. Vì
thế cũng mặc cho hắn tùy ý
hôn.
A~. . . . . . Mới ngày đầu tiên
bọ họ đã phá hủy ước định,
rõ ràng không công tư rõ
ràng...May mắn hai ngày sau
cô sẽ chuyển đến ngành
khác.
Tìnhhình đến lúc đó hẳn là
sẽ tốt hơn một chút đi?"
"Oa! Mặt của chị không sao
chứ? Đi công tác như thế
nào mà trở về thành ra như
vậy?" Vừa thấy Giang Liên
Ân đến,Tào Lệnh Tề lập tức
kinh hô
" Chỉ là phơi nắng,đừng lo."
Giang Liên Ân mỉm cười
Hai người hẹn ở một nhà ăn
không khi cũng không
tệ,nhìn thấy Tào Lệnh Tề tản
ra hoi thở tuổi trẻ như ánh
mặt trời,khóe miệng Giang
Liên Ân thủy chung lộ vẻ
mỉm cười.
"Vậy là tốt rồi." Tào Lệnh Tề
hơi chút yên tâm một chút,
"Trước kia cjhị cũng rất dễ
bị phơi nắng."
"Tác phẩm của cậu đâu?"
Giang Liên Ân cười đổi đề
tài.
Hắn tự mình viết văn vẻ :"
Quay lại nhìn,làm thế mặt
em sẽ xấu hổ."
"Cậu còn có thể ngượng
ngùng?" Giang Liên Ân cười
trêu nói
"Đương nhiên,da mặt em bị
đánh tùy ý." Hắn cố ý tư thế
bắn ở hai má.
Giang Liên Ân bị Tào Lệnh
Tề đùa rất vui vẻ,cho tới nay
hắn đều cởi mở như
vậy,cùng hắn ở chung thực
nhẹ nhàng.
Khi dùng cơm hai người hữu
thuyết hữu tiếu, không khí
rất tốt.Bỗng nhiên Tào Lệnh
Tề hỏi một câu,làm cho
Giang liên Ân kinh hãi.
"Đến giờ chị có bạn trai
chưa?"
"A ?" Lòng của cô nhảy lên
."Cái gì? Sao.... đột nhiên
cậu lại hỏi câu này?"
Tào Lệnh Tề có ý nghĩ liếc
nhìn cô một cái. "Năm trước
chị đáp ứng em là quan hệ
các bạn bè thật tốt."
Cô suy nghĩ,chuyện này
giống như,bất quá lúc ấy cô
vẫn chưa đem lời nói của
hắn để ở trong lòng.
"Anh trai em chết đã nhiều
năm như vậy, em không hy
vọng chị còn thương tiếc
anh ấy." Những lời này hắn
không phải lần đầu tiên nói
ra cùng cô.
" Chị biết." Cô buông mắt
xuống. " Chị có thử....đi
quen một ít bạn."
Cô chần chừ có nên nói cho
Tào Lệnh Tề biết chuyện của
nàng cùng Nhiếp Tĩnh Xa
hay không
"Kết quả thế nào?" Hắn có
vẻ có một ít khẩn trương.
"Có một ấn tượng cũng
không tệ lắm." Cô kín đáo
nói,
"Thật không?" Hắn nhìn
chằm chằm bàn khăn.
Cô nâng mắt lên,phát hiện
hắn có chút không tập
trung. "Làm sao vậy?"
' Em chỉ là nghĩ muốn....."
Hắn cầm láy chén nước uống
một ngụm. "Em......."
"Cái gì?"
Hắn liếc nhìn cô một
cái."Không có gì."
Giang Liên Ân nghi hoặc
nhìn Tào Lệnh Tề, "Nếu có
chuyện gì có thể nói cho
chị." Cô so với hắn lớn hơn
5 tuổi,cho nên hắn là em
trai của mình
"Thật sự không có gì." Tào
lệnh tề mỉm cười đổi đề tài.
"Hôm nay em mời chị ăn
tiệc lớn, mời chị đi xem
phim được không?"
"Lần sau đi! Hôm nay chị hơi
mệt,nghĩ muốn về sớm một
chút để về nhà nghỉ ngơi."
" À, em quên là chị mới từ
Mỹ về, không quen giờ giấc
chênh lệch sao?" Hắn hỏi.
"Không có. Cô lắc đầu, " Chị
hôm nay muốn ở trên
giường sớm một chút,muốn
được ngắm bình minh vào
buổi sáng. xem phim lần sau
đi."
"Được ,vậy chị về trước nghỉ
ngơi cho tốt,xem ra chị hơi
mệt."
Hắn đề nghị đưa cô về, cô
đáp ứng cho hắn lấy xe máy
đưa cô về nhà, ngồi ở phía
sau hắn.Bỗng nhiên nhớ tới
tình cảnh trước kia Tào Lệnh
Văn đi xe đạp của cô.
Lúc này nhớ lại khiến cô
mỉm cười,cũng làm cho cô
tự nhiên rầu rĩ.Bất quá cũng
không có cảm nhận cái tê
buốt,thời gian chậm rãi
chưa khỏi miệng vết thương
của cô.Cô nhẹ nhàng thở
dài,không biết có nên tiến
triển mà cao hứng hay
không.
Sau khi về đến nhà,cô đem
mũ bảo hiểm trả lại cho
hắn,dặn hắn đi cẩn thận.
"Em biết rồi." Hắn mỉm cười
cam đoan với nàng."Em sẽ
cẩn thận"
Anh trai tại nạn ô tô mà
chết.Cho nên cô luôn nhắc
nhở hắn đi cẩn thận.
"Liên Ân" Tào Lệnh Tề dừng
lại." Bài văn kia có thời gian
chị xem nhé.Xem xong,nói
cho em biết chị có cảm
nhận gì."
"Được." Giang liên ân cười
gật đầu.
Thấy hắn đi , cô mới lên lầu,
một hồi thì lên đến nhà,di
động liền kêu.."Alo?"
"Bây giờ em đang ở đâu? Ăn
cơm chưa ?"
Thanh âm Nhiếp Tĩnh Xa
trầm thấp từ microphone
truyền đến,không hiểu sao
làm cho cô mỉm cười."Vừa
mới ăn xong,hiện tại đã về
nhà."
"Anh đi tìm em." Hắn có vẻ
thật cao hứng.
"Anh muốn đến đây? Nhưng
em muốn ngủ........"
"Anh với em cùng ngủ."
"Anh?. . . . .Alô? Alô?" Cô
nhíu mày ,người này như
thế nào thành vậy? Căn bản
không nghe người khác vào
tai. Cô tức giận quay lại
,không nghĩ tới hắn lại bắt
lấy tay cô.
"Người này thật là. . . . . ."
Cô không biết mắng hắn cái
gì. "Không để cho anh mở
cửa , nhìn xem anh thế nào
."
Cô tức giận đi vào phòng
tắm,quyết định cho hắn một
lần giáo huấn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net