Chương 11: Anh...đã từng thật sự yêu em bao giờ chưa ?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Thư ký à, nhờ em dọn hộ anh đống này nhé! " Giọng hắn vang lên như một mũi tên xuyên qua tim tôi. Khỏi nói tôi cũng bắt buộc phải làm.

Tôi miễn cưỡng đáp: " Hờ hờ, vâng. Anh cứ để đó cho em, hội trưởng bận công to việc lớn không nên để ý mấy việc này. "

" Ngoan " Anh ta xoa đầu tôi.

Ngoan gì mà ngoan, đừng có xem tôi như con nít như thế, tôi ghét anh. Trời ơi, chẳng biết từ bao giờ tôi lại bắt buộc phải nảy sinh tính nịnh nọt thế này.  Điên mất, Đàm Hinh Nhã tôi - trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ mỗi người tên Lâm Hắc Phong thôi. Mà cái đống này thì như ổ chuột á, anh thích cố ý lắm hả ?!

Cam chịu cam chịu, cố gắng làm một người vợ tốt đi mình ơi ( nói thế thôi chứ tôi không định làm vợ anh ta đâu ). Tôi đành thui thủi dọn dẹp một mình vậy, sắp đến giờ về rồi nên chẳng còn ai ở đây hết, cô đơn quá.

" A Nhã, tớ có chuyện này cần nói với cậu. " Tuyết từ đâu xuất hiện khiến tôi giật cả mình

" Sao ?"

" Cậu nhớ cái cây hoa đào ở công viên mà cậu thích nhất không ? Ngày mai nó sẽ bị chặt bỏ để xây đài phun nước đấy. Cậu nên đi ngắm nó lần cuối đi."

Tôi im lặng, cây hoa đào đó là nơi tôi và Duy Khiêm gặp nhau lần đầu, là nơi hai đứa thường hay lui tới mỗi khi tan học. Nó bị chặt đi đồng nghĩa mối quan hệ của chúng tôi chính thức kết thúc, sẽ chẳng còn kỉ niệm nào nữa. Ngay cả ông trời cũng không muốn chúng tôi ở bên nhau thì thật chẳng còn cách nào khác.

Dọn dẹp xong tôi lao thẳng đến công viên luôn. Kể từ ngày Duy Khiêm bỏ đi, tôi không còn đến thăm cây hoa đào này nữa mặc dù tôi rất thích nó. Tôi xoa xoa tay vào thân cây, nó vẫn chẳng thay đổi chút nào. Chỉ có anh là người duy nhất thay đổi.

Ngồi xuống thân cây một lát, tôi lại nhớ về những kỉ niệm xưa. Nhớ những cái xoa đầu dịu dàng của anh ấy mỗi khi tôi gặp chuyện buồn, nhớ những lần hai đứa lai nhau về và thỉnh thoảng ngân nga vài câu hát, nhớ những lần...anh ấy nói yêu tôi.

" A Nhã, em làm bạn gái anh nhé! "

" A Nhã, mình đi hẹn hò đi. Anh hồi hộp quá! "

" Này, em ngốc thật. Nhưng mà anh yêu em. "

Phải, anh ấy thường nói như thế và tôi...luôn tin nó. Duy Khiêm, anh đã từng thật sự yêu em bao giờ chưa ?! Em rất muốn hỏi anh câu đó nhưng lại sợ phải đối mặt với sự thật. Cơ mà em ngốc quá, nếu anh yêu em thì đâu có bỏ em giữa trời mưa để chạy đến bên cô ấy. Ngốc thật đấy...

Tôi không muốn khóc đâu, chả muốn khóc tẹo nào. Tại sao tôi cứ khóc vì một người đã rời xa tôi cơ chứ. Chuyện này nên kết thúc thôi, đây chắc chắn sẽ là lần cuối cùng tôi rơi nước mắt vì mối tình ấy. Tạm biệt, em đã từng rất yêu anh.

                                                                         ___End chương 11___


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net