Chương 2: Đến thủ đô của Đế quốc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C2: Đến thủ đô của Đế quốc (2)

Nhưng tại sao người đàn ông trước mặt tôi lại thắc mắc về sự tồn tại của Machiavelli? Có phải anh ta cố tình không?

'Ý anh là gì?'

Trong khoảnh khắc, tôi tự hỏi liệu anh ta có phải là kẻ truy đuổi được phe Công chúa của Vương quốc Utah gửi đến hay không, nhưng có vẻ như không phải vậy.

Ngoài việc hỏi, Rudger không có động thái nào khác. Thay vào đó, ánh mắt và hành động của anh ta gần giống với sự tò mò thuần túy hơn. Vậy, chỉ là trùng hợp thôi ư?

'Người này là giáo viên của Theon ...'

Học viện Theon nổi tiếng đến mức những lời đồn đại được lan truyền kể cả ở những đất nước xa lạ. Việc một chàng trai trẻ như vậy trở thành giáo viên ở đấy mang nghĩa anh ta là một kẻ cực kỳ tài năng.

Tôi không chắc chắn lắm khi lần đầu nhìn thấy anh ta, nhưng tôi biết rằng người này có chút khác thường, song thay vì đề cao cảnh giác, tôi lại lắc đầu trong suy nghĩ.

'Bây giờ hãy gọi nó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.'

Tôi tự nhiên lật sang trang báo tiếp theo và tiếp lời anh ta.

"Nếu một người như vậy tồn tại thì sẽ phải được đăng trên báo chứ."

"Haha, có một số chuyện không dễ dàng tiết lộ cho công chúng mà."

"Cậu có thể nói điều đó với một người mới gặp lần đầu ngày hôm nay không?"

"Không có gì sai với nó, đúng chứ? Và Gerard, hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp ông, nhưng tôi nghĩ chúng ta đang có tâm trạng khá tốt."

"Tôi rất biết ơn vì giáo viên nổi tiếng của Theon đã chăm sóc tốt cho một ông lão như vậy."

Có lẽ trong tình huống hiện tại, anh ta đang cố gắng thể hiện hình ảnh tử tế với người khác, nhưng Rudger dường như không muốn dẹp tắt đi sự quan tâm mà anh ta dành cho tôi.

Vì nó đã như thế, tôi quyết định phản hồi một cách thích hợp. Cơ mà, có một người bạn đồng hành cũng không hẳn là một điều xấu.

"Cậu Rudger, nếu cậu đến Theon, cậu có định dạy ngay luôn không?"

"Không phải ngay lập tức đâu, tôi sẽ phải đợi thêm chút.""

"Năm nhất à?"

"Không, tôi sẽ phụ trách năm hai."

"Không phải giáo viên mới thường dạy tân học viên năm nhất sao? Cậu ấn tượng hơn tôi nghĩ."

Theo những gì tôi nghe được, Theon giống như các trường đại học trên Trái đất mặc dù đó là một học viện ma thuật.

Tất cả tòa nhà được xây dựng trên một địa điểm rộng lớn, với hàng ngàn người sống và làm việc ở đó. Mặc dù nó tiếp giáp với một thành phố lớn, nhưng bản thân Theon lại gần với một thành phố nhỏ theo đúng nghĩa đen, vì vậy người ta thường nói rằng nó là thành phố cạnh thành phố.

Học sinh Theon được chia từ lớp 1 đến lớp 5. Thông thường, lớp càng cao, những đứa trẻ càng thông minh, vì vậy điều cơ bản là phải có những giáo viên giỏi ở các lớp trên và các giáo viên mới sẽ dạy học viên ở lớp đầu tiên, năm nhất.

'Không phải tự nhiên mà anh ta trở thành giáo viên của Theon đâu.'

Tuy thế giới này đã tạo dựng được cuộc cách mạng công nghiệp về sắt và hơi nước, nhưng nếu có một thứ khiến nó khác biệt với Trái đất, thì đó hẳn là sự hiện diện của ma thuật.

'Mình chỉ thấy nó trong tiểu thuyết giả tưởng.'

Sự tồn tại của ma thuật không thể tách rời khỏi thế giới này, và tất nhiên, thứ ma thuật như vậy luôn chỉ được dành riêng cho một số ít người được chọn.

Nhưng không giống như trước đây, khi chỉ những ai có dòng máu quý tộc mới có thể học ma thuật, ngày nay, xu hướng hướng tới sức mạnh của kỹ năng ngày càng cao, vậy nên thường dân cũng có thể học phép thuật nếu họ có tài năng.

Theon là học viện phép thuật hàng đầu mà ai cũng có thể vào nếu có được kỹ năng đó.

'Mình tò mò muốn biết đó là nơi như thế nào.'

Khi nói đến học viện ma thuật, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghĩ đến một cuốn sách nổi tiếng từ Trái đất. Học sinh bay trên cán chổi và sử dụng đũa thần......Có lẽ những đứa trẻ được tiếp xúc với phim ảnh hay sách truyện từ thời thơ ấu đã mơ ước về một ngôi trường phép thuật như vậy.

Trong thế giới này, những học viện nơi học viên có thể học phép thuật và tận hưởng tuổi trẻ của họ thực sự tồn tại.

'Tuổi trẻ......nhỉ?'

Ở kiếp trước, cha tôi mất sớm, vậy nên tôi không có thời gian để tận hưởng những thứ đó do tôi đã học hành điên cuồng, vì nghĩa vụ nuôi sống gia đình và buộc phải thành công.

Cuộc sống thứ hai, cuộc sống hiện tại, không khác nhiều so với cuộc sống trước đây. Không, ngược lại, nó thậm chí còn tồi tệ hơn. Có lý do tại sao tôi phải che giấu danh tính của mình như bây giờ.

Sau 27 năm sống trên thế giới này, tôi không còn là một thanh niên nóng nảy nữa. Học viện ma thuật hay những thứ như thế chỉ là những câu chuyện ở thế giới khác. Điều tương tự cũng xảy ra với người đàn ông tên Rudger, người có mối liên hệ gần gũi với nó.

Người đàn ông đứng trên sân khấu tỏa sáng mang tên Theon và tôi, người sống với thân phận giả và che giấu danh tính của mình, rất khác nhau. Tuy nhiên, vì anh ta đã trở thành giáo viên của Theon khi còn trẻ, tôi nên chúc mừng anh.

'Bởi vì anh ta là một quý tộc đã sa cơ thất thế.'

Thế giới này vẫn là một xã hội có thứ bậc và các quý tộc tất nhiên là những người thuộc về đỉnh cao của một xã hội đầy đẳng cấp.

Tuy nhiên, có những người đã rơi xuống vực thẳm sau khi ở một nơi như thế. Hoặc họ nổi dậy chống lại đất nước, hoặc họ ganh ghét những người có địa vị cao hơn, hoặc họ nợ nần chồng chất. Dù sao đi nữa, có những quý tộc đã rơi xuống vực thẳm vì nhiều lý do. Khi nghĩ đến việc những gia đình quý tộc bị thất thế luôn bị chính những quý tộc đó coi thường hơn cả thường dân, người đàn ông tên Rudger trước mặt tôi hẳn đã phải nỗ lực rất nhiều để trở thành giáo viên của Theon.

Khi đang suy nghĩ, tôi nghe thấy một cái gì đó kỳ lạ từ bên ngoài.

'Gì vậy?'

Tôi phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác lo lắng lạ thường.

Bầu không khí là lạ, như thể có điều gì đó sắp xảy ra.

"Chuyện gì vậy?"

Rudger hỏi, như thể bối rối trước phản ứng của tôi.

Tôi không trả lời và tập trung năm giác quan của mình...Có thứ gì đó đang đến.

"Cái gì đang......."

Đó là thời điểm Rudger định mở miệng.

-----------!!!!

Một vụ nổ lớn làm con tàu rung chuyển dữ dội.

Khoang tàu rung chuyển, đoàn tàu chạy trên đường ray loạng choạng nghiêng sang một bên.

Tôi giữ chặt vào tay cầm của ghế để giữ thăng bằng cho cơ thể.

"Đây là gì vậy......? Động cơ có nổ không?"

Rudger hỏi, nhưng tôi lắc đầu hoài nghi. Tiếng nổ có vẻ không phải từ động cơ vì không có chuyện toàn bộ đoàn tàu sẽ rung chuyển từ một động cơ đang nổ.

Như thể sự lo lắng từ trí tưởng tượng của tôi không sai, một âm thanh thình thịch vang lên từ trần tàu, và có thứ gì đó bắt đầu chạy hối hả. Cùng lúc đó, một tiếng động lớn phát ra từ toa xe phía trước.

Sau khi nghe thấy âm thanh đập vỡ và tiếng mọi người la hét, tôi nhận thức được chính xác chuyện gì đã xảy ra.

"Đó là một cuộc tấn công."

"Một cuộc tấn công vào chuyến tàu này?"

"Hầu hết khách của Chuyến tàu ma thuật là những thương nhân và quý tộc giàu có. Họ chắc hẳn là mục tiêu của những tên cướp ở vùng Dãy núi phía Bắc."

Hầu hết khách trên chuyến tàu đắt tiền này đều là những người giàu có. Đương nhiên, có rất nhiều người nhắm đến tiền bạc và các vật có giá trị của họ, vì vậy việc bọn cướp nhắm vào các đoàn tàu không phải là điều gì bất thường.

'Mặc dù vậy, làm loại chuyện này ở biên giới với Đế quốc.'

Những kẻ tấn công lúc này cũng không phải là những tên cướp bình thường.

'Vụ nổ làm rung chuyển đoàn tàu vừa rồi không phải là một sức mạnh bình thường.'

Tôi nheo mắt lại vì đã đoán được phần.

'Là ma thuật ư?'

Có một thuật sĩ trong số những kẻ đột kích.

Nếu có sự tham gia của một thuật sĩ, sẽ dễ dàng cướp được chuyến tàu và nhanh chóng trốn thoát lên núi.

Không đời nào những tổ chức lớn sở hữu những thuật sĩ có thể tạo ra hỏa lực ở mức độ này và tấn công đoàn tàu có các quý tộc lại là những tên cướp thông thường.

Vì đó là một thế giới tồn tại ma thuật, phải có những kẻ sử dụng nó để làm chuyện xấu.

"Cậu Rudger. Tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên trốn đi."

Rudger gật đầu trước lời nói của tôi và thu dọn hành lý.

Tại sao anh lại cố gắng đóng gói hành lý của mình trong tình huống này? Hình như bên trong có thứ quan trọng. Tôi không ở vị trí phải lo lắng về bất kỳ ai khác, vì vậy tôi đã đứng dậy nhưng Rudger lại tiến lên dẫn đầu.

"Tôi sẽ vào trước để đề phòng."

"Vâng."

Trước hết, đó là bởi vì tôi là một thường dân ở độ tuổi 40 chỉ có rất nhiều tiền, còn anh chàng này đã trở thành giáo viên học viện ở tuổi hai mấy, hiển nhiên khả năng chiến đấu của anh ta sẽ tốt hơn.

Rudger lấy ra một cây trượng gỗ nhỏ trên tay phải và giơ nó lên. Hai chúng tôi mở cửa phòng nhìn ra hành lang toa số 4. Nó trống rỗng. Tôi nghĩ lúc này các hành khách đang chờ đợi lặng lẽ trong những căn phòng an toàn.

'Đó là sự lựa chọn sai lầm.'

Phòng được bảo vệ bằng ma thuật, nhưng những tên cướp đã tấn công không phải là người thường. Ngồi yên trong một tình huống như vậy chẳng khác nào chờ đợi để bị bắt.

Trong trường hợp này, tốt nhất là tránh xa chúng càng nhiều càng tốt.

'Mặc dù vậy, những kẻ vào toa số 3 vẫn chưa đến đây.'

Cứ tưởng chúng sẽ giải tán ngay và moi tiền của khách nhưng có lẽ chúng đang nhắm vào toa xe đầu tiên ở phía trước.

Toa số 1 là khoang hạng nhất dành cho giới quý tộc.

Đó là một căn phòng đặc biệt được bảo vệ nghiêm ngặt ở mức như thế, hay nói cách khác, nó là con gà đẻ trứng vàng nhiều nhất.

'Mình rất vui nếu đúng là như vậy.'

Chừng nào họ còn chú ý đến toa số 1 thì điều đó sẽ tốt cho chúng tôi. Những đoàn tàu cơ khí ma thuật này được trang bị để gửi tín hiệu cầu cứu trong trường hợp khẩn cấp, chẳng hạn như một cuộc tấn công bất ngờ.

Sớm muộn gì quân tiếp viện cũng sẽ kéo đến.

Tôi chỉ cần cầm chừng cho đến lúc đó.

Đột nhiên, một người đàn ông phá cửa sổ ở hành lang, tuyết mà anh ta chưa kịp phủi từ vai bay xuống. Cảm nhận được sự hiện diện của chúng tôi, hắn quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào chúng tôi, có rất nhiều tia máu trong đôi mắt đó.

'Bộ uống lộn thuốc à?'

Về ngoài của hắn, tràn ngập sự thù hận và giận dữ, có vẻ khác với một tên cướp. Chờ tàu trong giá rét thế này, chẳng lẽ hắn đã chịu thua sao?

Hắn trông cực kỳ tức giận và đầy thù địch, dáng vẻ khác hẳn một tên cướp thông thường. Mai phục tàu trong thời tiết lạnh cóng thế này xong úng não luôn rồi à?

"Chuyện..."

Nhưng trước khi tôi có thể nói lên nghi ngờ của bản thân, hắn bắt đầu hét lớn vào mặt chúng tôi. Cùng lúc, Rudger thể hiện ma thuật của bản thân. Giống như vẽ một bức tranh ba chiều trong không trung, công thức được khắc nhanh chóng thăng hoa trở thành một ma thuật duy nhất.

'Thật điên rồ!'

Tưởng chừng như một tia chớp màu xanh đã hình thành, và rồi trong một tia sáng duy nhất xuyên qua ngực của kẻ đột nhập.

"Aaa!"

Tên cướp đang chạy về phía này đã ngã mạnh xuống sàn và co giật từng cơn.

Tôi nhìn sang Rudger và hỏi.

"Cậu giết hắn à?"

"Không, tôi chỉ làm choáng hắn thôi."

Rudger, người đã trả lời câu hỏi đó, từ từ tiếp cận tên cướp đã ngã xuống với vẻ mặt thận trọng trong khi vẫn chĩa đũa phép về phía hắn.

"Đợi đã, cậu Rudger. Nguy hiểm lắm."

"Tôi sẽ chỉ thẩm vấn nhẹ nhàng để tìm ra mục đích tại sao chúng tấn công đoàn tàu này."

"Nhưng..."

Tôi cố nói nhiều hơn, nhưng Rudger không nghe và đến gần hắn. Anh ta dùng chân đạp tên cướp đang ngã xuống sàn.

"Nói. Mục đích của các ngươi là gì khi tấn công con tàu này?"

"Hì hì..."

"Cười trong tình huống này ư...?"

"Tất cả, tất cả, đều phải chết."

Trong giọng nói lắp bắp ẩn chứa sự điên cuồng lạnh lẽo khiến da thịt tôi run lên. Tên cướp cười khi cơ thể anh ta co giật và chảy máu mũi. Cùng lúc đó, chiếc áo sơ mi quấn chặt quanh người hắn ta đã hở ra, để lộ thứ ẩn giấu bên trong.

Trong giọng nói lắp bắp đó, ẩn chứa một sự lạnh lẽo điên cuồng khiến da thịt tôi run lên. Hắn cười cợt trong lúc cơ thể co giật và mũi bắt đầu chảy máu. Đúng lúc đó, chiếc áo sơ mi quấn chặt quanh người tên cướp bị bứt ra, để lộ thứ nằm bên trong.

Đó là một quả bom khổng lồ.

Khi Rudger nhìn thấy nó, đôi mắt anh ta mở to và kích hoạt ma thuật của mình nhưng tên cướp đã nhấn kíp nổ mà hắn đang cầm trên tay.

"Bùm!"

Một vụ nổ lớn quét qua toa xe số 4.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net