Volume 2: Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

"Mừng anh đã về nhà, Onii-chan!"

Khi cậu về nhà, cời giày ra, và đang bước một cách nặng nề trên hàng lang tiến phòng mình, cậu nghe thấy âm thanh đó vang lên từ phía bên trái của mình, hướng phòng khách.

Haruyuki tự động trả lời một cách vô thức

"....Anh đã về..."

Cậu bước thêm một bước, hai bước, và đến bước thứ ba thì cậu dừng phắt lại.

'-Hả?'

'Vừa nãy là cái gì thế?'

Trong nhận thức của Haruyuki, trong 13 năm 10 tháng kể từ khi Arita Haruyuki sinh ra cho đến bây giờ, cậu là con một. Thay vì cảm thấy bất an, cậu phải biết ơn vì đó là một điều may mắn, vì hiện tại cậu thật sự rất cô đơn, và bắt đầu nghe thấy những điều kỳ quái?

Kể cả như vậy, nó không nên là 'Onii-chan'. Kể cả khi nó phát ra bằng một giọng con gái rất dễ thương. Đây có phải là một truyền thuyết của thành phố về «Imouto» (TN: em gái) hay không?

Khi Haruyuki còn đang băn khoăn trong một tư thế rất kỳ cục, cậu lại nghe thấy một âm thanh mơ hồ.

"Fun-fu-fun', một tiếng động lạ. 'Loạt-xoat' - âm thanh của chiếc dép đi trong nhà. Không chỉ có vậy, còn có cả một mùi hương ngọt ngào.

Ảo giác....mùi hương? Những thứ đó có thật sự tồn tại?

Cậu thả chiếc cặp sách xuống, xoay người 180 độ, và từ từ tiến đến phòng khách.

Sau đó cậu thấy một ảo ảnh.

Ở phía bên trái lối vào, ở khu vực bếp, nơi mà bình thường không được sử dụng nhiều.

Khoảng 10 tuổi. Sở hữu một cơ thể thon thả và thanh mảnh đến đáng ngạc nhiên, mặc một bộ đồng phục tiểu học gồm một chiếc áo trắng và một cái váy có đai vai màu xanh hải quân, và bên ngoài là một chiếc tạp dề màu hồng. Một mái tóc đỏ với hai bím tóc ở hai bên, và ở dưới cái trán tròn và nhẵn nhụi đó là một gương mặt chỉ có thể miêu tả là «ngây thơ». Có thể đó là con lai, với làn da trắng như sữa với những đốm tàn nhang nhỏ, và một đôi mắt lớn màu nâu đỏ. Tất cả những cái đó chỉ có thể gói gọn trong một từ -

'...Thiên thần? Có phải vậy không?'

Đầu óc trở nên trống rỗng, Haruyuki chỉ biết nhìn chằm chằm vào nơi đó, và cô bé nhìn về phía cậu và nói với một nụ cười xinh xắn.

"Em đang làm bánh quy, xin hãy cố gắng chờ thêm một chút nữa nhé, Onii-chan."

“...Uwaa!”

Haruyuki hét lên một tiếng, rồi giấu cơ thể tròn trịa của cậu sau cánh cửa phòng khách. VÌ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cậu chỉ dám thò đầu ra một ít.

Có bé nghiêng đầu ngạc nhiên, và sau đó cô nở một nụ cười khác, và quay lại để nhìn vào chiếc lò nướng. Hai bím tóc đỏ của cô lắc lư nhè nhẹ, và như tỏa sáng nhờ ánh nắng mùa đông chiếu qua khung cửa số.

Đã đến thế này, Haruyuki cuối cùng cũng đã xác định rằng đây không phải là một ảo ảnh.

Cho dù là mơ mộng, hay là ảo tưởng, thì sự tồn tại của cô bé đó quá chân thực. Điều này có nghĩa rằng - đó chỉ có thể là một chương trình độc hại của Neuro Linker. Một mô hình với độ chi tiết siêu cao trong tầm nhìn của Haruyuki, thông tin về âm thanh và mùi hương được truyền đến cho cậu. Hiện tại chưa thể biết ai đã làm điều này với lý do gì- .

Và, đó không thể là một «Cô em gái».

Không việc gì phải sợ một khối đa giác giả. Trong khi Haruyuki suy nghĩ điều đó trong tấm trí mình, cậu bước vào bếp, và giơ bàn tay phải của cậu về phía «Cô em gái» đang mỉm cười nhìn lên.

Sau đó, cậu tóm lấy chiếc má tàn nhang, và kéo.

Neuro Linker liên lạc với ý thức con người qua tín hiệu lượng tử, với giới hạn về thì giác và âm thanh, có thể tạo ra những thứ ảo giống như thật. Do sự giới hạn về bộ nhớ và sức mạnh của CPU, tạo ra một con người hoàn chỉnh là điều tốt nhất mà nó có thể thực hiện.

Tuy nhiên, đối với các giác quan khác, đặc biệt là xúc giác, rất khó có thế số hóa, nên tiến trình nghiên cứu rất chậm. Một thứ kiểu như «má của con người», cấu trúc làn da, sự co giãn của các cơ, và phản ứng của chúng là không thể hoàn toàn tái tạo lại. Vì vậy, nếu cậu làm như thế, những ngón tay của cậu sẽ cảm thấy như đang véo vào một miếng cao su vậy-

"An, an đan là gì thê ~" (TN: Anh đang làm gì thế)

“...Uu, uwaaaaa!?”

Haruyuki rú lên, buông tay ra, nhảy lùi lại và va phải cái tủ lạnh sau lưng mình.

Nó thật hoàn hảo.

Mềm, mịn, trẻ trung và đầy sức sống, đó là những gì có thể miêu tả «cảm giác kéo má của một cô bé 10 tuổi» một cách hoàn hảo - điều mà cho đến bây giờ cậu chưa bao giờ được trải nghiệm - đã xảy ra trên những ngón tay của cậu.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm đầy giận dữ của cô bé má tròn, Haruyuki đưa tay phải về phía Neuro Linker ở cổ, mở khóa và tháo nó ra.

Từ tầm nhìn của cậu, thời gian, lịch, các biểu tượng ứng dụng và thông tin AR biến mất.

Cô bé không biến mất.

'Haruyuki, xin lỗi.'

Đó là một tin nhắn từ mẹ của cậu, câu đã cuối cùng nhận ra nó được để lại trong máy chủ gia đình, cậu đeo lại Neuro Linker, và đứng đó nghe.

[- xin lỗi, nhưng chúng ta sẽ chăm sóc con của một người họ hàng trong 2 hoặc 3 ngày. Con biết đó, Nakano Saitou, em họ của mẹ. Ông ấy có chuyến công tác nước ngoài đột xuất, và như mẹ đã nói, mẹ phải đi Thượng Hải ngày hôm nay. Mẹ sẽ trở lại sau 3 ngày, vì thế xin hãy chăm sóc cô bé đó. Nếu có bất kỳ điều gì xảy ra, hãy gửi mail cho mẹ. Gặp lại con sau.]

Mẹ của cậu, Arita Saya, làm việc trong bộ phận kinh doanh của một ngân hàng của Mỹ. Hàng ngày bà sẽ không trở về nhà cho đến nửa đêm, có những lúc bà bay sang nước ngoài và để cậu ở nhà. Có bao nhiêu phần là vì công viêc, bao nhiều phần là đi nghỉ mát với người đàn ông mà bà hẹn hò với, cậu không biết. Nếu không phải vì cuộc ly hôn 7 năm trước là do bố cậu đã lừa dối bà, Haruyuki đã nghĩ rằng nó là một điều lạ khi mà mẹ cậu nhận quyền nuôi con.

Vì thế, kể từ khi Haruyuki học tiểu học, cậu thường xuyên được nhà Kurashima cùng khu chung cư nhưng dưới nhà cậu 2 tầng chăm sóc - đó là nhà của Chiyuri.

Cha mẹ Chiyuri luôn luôn vui mừng chào đón cậu, mặt khác, nếu họ thể hiện rằng mình đã bị làm phiền dù chỉ 1 lần, cậu sẽ cảm thấy rất cay đắng. Nếu không có nơi nào để trở về, cậu có thể lớn lên và trở thành một đứa trẻ bị bắt nạt thảm hại hơn gấp 10 lần bây giờ.

Khi đang suy nghĩ về những điều đó, Haruyuki liếc trộm về phía đứa trẻ nhà Saitou đang bận rộn trong bếp.

Sau khi chiếc lò nướng phát ra một âm thanh nhỏ, cô bé mở cửa và lấy ra một khay kim loại. Một mùi hương ngọt ngào lan tỏa mạnh mẽ ra xung quanh. Có vẻ đó là mùi của bánh quy.

Cô bé cẩn thận gắp khoảng mười cái bánh quy vào một chiếc đĩa lớn được lót bằng một lớp giấy nấu ăn, và nhẹ nhõm thở phào.

Cầm chiếc đĩa với cả hai tay, cô xoay người lại, và nhìn Haruyuki.

"Umm....xin lỗi vì đã tự tiện sử dụng nhà bếp khi chưa được phép. Em nghĩ rằng Haruyuki onii-chan sẽ đói khi anh trở lại...vì thế..."

Một giọng nói còn dịu dàng hơn trước, Haruyuki nghĩ.

'Mình hiểu rồi, đứa bé này, cảm thấy lo lắng về việc liệu «onii-chan» được nhờ đẻ chăm sóc nó có biểu lộ khuôn mặt bị làm phiền không. Mình thật là vô dụng. Kể cả khi đối thủ là một cô bé mà mình mới gặp lần đầu tiên, không có lý do gì để một người lớn tuổi hơn như mình cảm thấy sợ hãi cả.

Trong khi cảm thấy trong lòng nhói đau, Haruyuki cố gắng hết sức để nở một nụ cười và nói.

"Cả....Cảm ơn. Anh đang đói cồn cào đây."

Khi cậu làm vậy, cô bé đó cũng thế, nở ra một nụ cười có thể làm tan chảy cả băng tuyết.

"Umm, em là Saitou Tomoko. Học sinh lớp 5 tiểu học. Chúng ta chưa từng gặp nhau trong nhiều năm rồi, vì thể anh có thể đã quên....Em nghĩ onii-chan và em là anh em họ đời thứ hai. Umm...Em vẫn còn thiếu kinh nghiệm, nhưng xin anh hãy quan tâm chăm sóc em."

Khi đang cầm khay bánh, cô cúi người, điều đó khiến trái tim của Haruyuki đập thình thịch và toát hết mồ hôi.

Tuy nhiên cậu đã nhớ lại những suy nghĩ của mình trước đây, và gắng gượng đáp lễ bằng một cách hơi khó hiểu.

"Vâng, err, Anh...anh là Arita Haruyuki, anh cũng thế, từ nay hãy làm ơn chăm sóc anh, Saitou-san."

(TN: đoạn đối đáp này dùng cho đôi vợ chồng vừa mới cưới nhau ^.^ )

Câu trả lời 'Tomoko sẽ cố gắng' và nụ cưới đó kéo những suy nghĩ bay bổng của cậu trở lại bình thường.

Nakano Saitou, về người đó, tất cả những gì Haruyuki có thể nhớ rằng cậu có một người họ hàng như vậy. Với anh em họ của bố mẹ, đó là một điều bình thường.

"...E, em cũng là con một phải không?"

Tomoko gật đầu.

"Gia đình em chỉ có bố em và em. Ông ấy đột ngột phải đi công tác, em nói rằng em có thể tự lo được, nhưng ông ấy vẫn không yên tâm. Ông ấy đã đưa em từ trường đến đây, và sau đó đi sân bay Narita rồi."

Tomoko trả lời trong khi đặt đĩa bánh quy lên bàn, và câu trả lời đó xác nhận một điều gì đó cho Haruyuki.

"À, vậy thì, em chưa gặp mẹ anh phải không."

"Không, em chỉ được đưa một chiếc chìa khóa nhà của anh thôi."

Điều đó thật là may mắn. Nếu đó là mẹ, bà sẽ 100% đưa ra một khuôn mặt của một ngời bị làm phiền với Tomoko mà không do dự gì hết.

- Nhưng.

'Nếu nó là như thế. Thì nó có nghĩa là trong ba ngày tiếp theo, mình sẽ sống một mình với cô bé này.'

'Không, không, mình không cần phải hoảng sợ, đồ ngốc. Đối thủ chỉ là một cô bé lớp 5 tiểu học. Cô bé đó và mình cách nhau tận hai tuổi...hai tuổi... chỉ hai tuổi thôi ư?

Không nhận thấy sự hoảng loạn của Haruyuki, Tomoko nói 'Xin hãy chờ cho đến khi nó nguội', và sau đó lại nở một nụ cười và quay người lại. Cô nhanh chóng rửa đống chén bát linh tinh ở trong bồn, vừa đun một ít nước. Và sau đó vài phút, cô quay lại với một khay trà. Rõ ràng là, cô bé quen thuộc với cái bếp đó hơn cả Haruyuki.

Con gái thật đáng kinh ngạc. Sau khi nghĩ về điều đó, Haruyuki lắc đầu. Đối thủ chỉ là một đứa trẻ.

Tuy nhiên những chiếc bánh quy thực sự ngon đến mức mà chúng có thể được bày bán trong các cửa tiệm.

Sau khi ăn hết chín chiếc bánh hơi-lớn, Haruyuki tự hỏi rằng sau bao nhiêu năm rồi mình mới được ăn đồ ngọt được một ai đó làm, và làm một hớp trà mà Tomoko đã rót cho cậu.

Ở bên kia cái bàn, cô em họ tóc đỏ của cậu đang thổi nguội cốc trà với một vẻ mặt rất nghiêm túc. Tất cả những cử chỉ đó, đều rất đơn thuần và đáng yêu, và chỉ nhìn vào nó thôi cũng khiến cậu cảm thấy ấm cúng và thân thiết.

"....Cảm ơn vì bữa ăn. Chúng rất...ng-ngon."

Haruyuki bằng một cách nào đó đã nói điều này ra một cách bình thường, và nó làm Tomoko nở một nụ cười nhẹ nhõm.

"Thật sao, em vui lắm! Vì anh không nói gì cả, em đã rất lo lắng đấy."

"X-xin lỗi. Anh đã ăn nó trong sự bàng hoàng..."

"Đúng là như thế."

Với tiếng cười khúc khích, cô đưa tay lên trong khi rướn nửa người về phía trước, và lấy một mảnh vụn bánh quy dính ở trên má Haruyuki.

Sau đó cô cho nó vào miệng mình, và cười một lần nữa.

Zing, nhận ra có một âm thanh kì lạ vang lên trong não mình, Haruyuki hoảng loạn lau miệng.

"À, à thì, er.....đún, đúng rồi, chúng ta nên làm gì bây giờ? E,em có muốn chơi game không? Anh có hàng núi, một bộ sưu tập game bắt đầu từ 40 năm về trước..."

Sau khi nói điều đó, cậu mới nhớ rằng chúng hầu hết là những game có đồ họa máu me và kinh dị.

Tuy nhiên, may mắn thay, Tomoko mỉm cười và nhẹ nhàng lắc đầu.

"Ừm, em không muốn chơi quá nhiều trò chơi. Em có một chút vấn đề với Full Dive..."

"Anh, anh hiểu."

Haruyuki nhìn về phía cô sau khi nói điều đó, ở trên chiếc cổ nhỏ nhắn, cậu muộn màng nhận ra công cụ xã hội cần thiết nhất của thời đại này, Neuro Linker, không có ở đó.

Thật vậy, có nhưng gia đính tránh cho học sinh tiểu học luôn luôn phải đeo Neuro Linker. Mạng thế giới vô hạn là một ngôi nhà kính cho đủ các loại tội phạm. Kể cả với chức năng quản lý của phụ huynh, nó rất khó để chặn 100% các thông tin độc hại.

Nếu họ chỉ sử dụng thị giác và thính giác cho các lớp học hàng ngày, nó là điều dễ hiểu khi cô bé sợ Full Dive khi mà nó cắt hết tất cả 5 giác quan. Chúng ta nên làm gì bây giờ, trong khi đang tuyệt vọng nghĩ, mắt cậu cuối cùng dừng lại ở chiếc màn hình lớn ở phòng khách. Haruyuki chỉ về nó.

"Vậ....vậy, em có muốn xem phim trên đó không? Ngay cả những chương trình 2D cũ, chũng rất là thú vị."

Tuy nhiên, cả lần này, Tomoko tiếp tục lắc đầu, và bẽn lẽn nói.

"Ummm.....Thay vào đó, chúng ta có thể nói chuyện được không? Em muốn học hỏi thêm về trường trung học của onii-chan."

Cô đứng dậy, bước vòng qua cái bàn, và ngồi bên cạnh cậu.

Một mùi hương như sữa lan đến mũi cậu, bản năng sợ-con-gái từ lâu của cậu kích hoat vào thời điểm đó, và Haruyuki lùi lại theo bản năng. Chiếc ghế của cậu ngã nghiêng về bên trái, và cậu phải bám cả hai tay vào để cân bằng lại.

Tomoko cười lớn khi nhìn Haruyuki chật vật trở lại vị trí ban đầu của mình với một tiếng 'bang'.

"Onii-chan, anh có một nét rất dễ thương đấy."

'-Uwaaaa.'

Trong khi thổi bong bóng ra khỏi miệng, Haruyuki chìm sâu hơn vào trong bốn tắm.

Vì sở thích của mẹ cậu, phòng tắm của nhà Akira rất lớn. Bồn tắm cũng lớn, vì thế cơ thể to lớn (TN: mình nghĩ là béo thì đúng hơn) của Haruyuki toàn toàn không có vấn đề gì, và cậu có thể thoải mái giang rộng hai tay. Cậu hít một hơi thật sâu mùi thơm của sữa tắm vào trong phổi của mình, và sau đó thở ra từ từ.

Mặc dù cuộc nói chuyện của cậu hơi khó khăn. Hiếm hoi lắm cậu mới nói chuyện nhiều như vậy và nó khiến cho họng cậu hơi đau. Cùng với món cơm cà ri cho bữa tối mà Tomoko đã nấu, cậu đã nói chuyện tổng cộng 4 tiếng đồng hồ. Cậu ngạc nhiên rằng mình có từng đấy chuyện để nói về cuộc sống hàng ngày của mình.

Cuối cùng, bắt đầu với hệ thống khác biệt của trường trung học Umesato, những câu chuyện với hai ngời bạn thuở nhỏ, cho đến «người quan trọng nhất» của mình, cô gái khóa trên mặc bộ quần áo đen, được nói ra toàn bộ. Điều duy nhất mà cậu không đề cập đến, là việc tiếp tục bị bắt nạt cho đến một vài tháng trước, và - nhứng thông tin liên quan đến «thế giới khác».

Tomoko đã nghiêm túc lắng nghe những câu chuyện mà cậu nghĩ rằng không hề thú vị ấy, và thỉnh thoảng cười phá lên và đưa ra những lời nhận xét.

Đây là cảm giác có em gái ư? Haruyuki cố gắng nghĩ về điều đó.

Đồng thời, cậu thấy ghét bản thân mình vì vẫn có cảm giác nghi ngờ nhất định.

Chỉ là - nó quá hoàn hảo. Sau khi từ trường về nhà, một cô em gái nhỏ tự dưng xuất hiện, nướng bánh, làm cà ri, và sử dụng cả tuyệt chiêu chết người 'Muốn nói chuyện với onii-chan'. Hơn thế nữa, họ sẽ sống chung với nhau - chỉ hai người họ, trong vòng ba ngày?

Haruyuki không nghĩ rằng sự may mắn này tự dưng rơi xuống người mình.

Dù vậy, ngay kể cả khi sự kiện này có mặt trái của nó, ai đã hực hiện nó và với lý do gì? Và làm cách nào để cậu có thể kiểm tra được sự thật đây.

Sau khi suy nghĩ một lát, Haruyuki vươn một nửa người ra khỏi bồn tắm, và lấy chiếc Neuro Linker màu bạc ở trên chiếc giá trong góc.

Mặc dù nó chống thấm nước, cậu vẫn lau cổ mình để đề phòng, và đeo nó vào từ đằng sau. Các bộ phận hình chữ U Kết nối với nhau, và khóa vòng quanh cổ cậu.

Sau khi bật nó lên, biểu tượng start-up sáng lên trước mắt cậu, và sau khoảng hai mươi giây kiểm tra kết nối với não bộ, màn hình giả lập hiện lên. Di ngón tay phải một cách nhanh chóng, cậu mở cửa số máy chủ nhà Arita.

Trong mục lưu trữ đữ liệu, Haruyuki nghĩ đến việc kiểm tra album gia đình, nhưng cậu do dự. Mấy năm gần đây họ không hề chụp một tấm ảnh gia đình nào, nhưng trước khi Haruyuki trở nên béo tròn - khi mà bố mẹ cậu vẫn còn đang hạnh phúc bên nhau, họ có rất nhiều cá bức ảnh gia đình. Mà những thứ đó, cậu thà chết còn hơn nhìn lại chúng.

Quay trở lại sảnh của máy chủ gia đình, cậu mở kết nối vào mạng mở rộng.

Một vài cánh cổng kết nối hiện ra. Đó là mạng gia đình tất cả những người họ hàng của nhà Arita. Tất nhiên là bạn không thể đánh cắp các dữ liệu theo ý mình, nhưng bạn có thể để lại lời nhắn hoặc kiểm tra lịch làm việc công cộng của những người họ hàng.

Tuy nhiên, cánh cổng kết nối đến nhà của "Nakano Saitou" không tồn tại. Hầu hết các trang đầu tiên của mạng gia đình chỉ hiển thị các thông báo gần đây của các tấm ảnh khi gia đình tụ họp, cậu kiểm tra chúng, nhưng các kết nối đó đều từ mẹ mình, hoặc một vài cô dì chú bác, chứ không bao gồm các anh ẹm họ của họ.

Trong một chốc, Haruyuki đưa ánh mắt khỏi màn hình và lắng nghe âm thanh phát ra từ hướng cửa phòng tắm. Cậu có thể nghe loáng thoáng tiếng âm thanh từ chiếc TV trong phòng khách. Tomoko có thể chỉ đang xem các show truyền hình gia đình. Kể từ khi mà cô bé kiên quyết thúc giục Haruyuki tắm trước, cậu nên tắm nhanh và ra ngoài. Nếu lý do tắm lâu của cậu là vì cậu nghi ngờ đây có thật sự là cô em họ của mình không, và hơn thế nữa...

Cậu nhìn lại vào màn hình, cánh cổng kết nối đang trôi nổi ở trung tâm - mạng gia đình bên ngoại, cậu mở nó ra.

Cậu bỏ qua tấm ảnh gia đình chụp ở một ngôi làng trên núi, và click vào cánh cổng kết nối đến mạng nội bộ. Tất nhiên một màn hình xác nhận đăng nhập xuất hiện, Haruyuki nhanh chóng di chuyển các ngón tay của mình.

Sau đó, cậu nhập ID và mật khẩu nhận được từ mẹ mình. Khi kết nối này đăng nhập vào, nếu bên kia hỏi lý do đăng nhập, nó sẽ là một rắc rồi lớn nếu mẹ cậu biết cậu lấy trộm ID của bà, nhưng cậu không nghĩ rằng ông bà ngoại sinh ra ở nông thôn của cậu lại kiểm tra các thông báo kết nối mạng gia đình.

Nhưng tất nhiên, cậu phải nhanh chóng hoàn thành những gì cậu phải làm. Haruyuki vội vã tiến vào mạng gia đình bên ngoại, và mở thư mục album.

Cậu bị choang ngợp bởi số lượng ảnh tích trữ qua nhiều năm, nhưng cậu tìm thấy niên đại và số người ở dự liệu của thư mục. Nếu trí nhớ của cậu là đúng, năm năm trước vào sinh nhật ông ngoại cậu, rất nhiều thành viên nhà Arita đã tụ họp lại. Cậu có thể đã gặp «Nakano Saitou» vào thời điểm đó. Nếu đúng là như thế, Tomoko của năm năm trước phải ở đó.

Cuộc tìm kiếm của cậu nhanh chóng kết thúc, và có một vài kiết quả.

Cậu lướt qua từng cái một với ngón tay của mình.

Không phải cái này, cái này cũng không phải...ah, khoảng chỗ này. Cái sau dó chính là thứ mà cậu đang tìm kiếm.

“Onii-chan♪”

Bất thình lình, một âm thanh như tiếng hát phát ra từ bên phải của cậu, Haruyuki quay đầu lại theo phản ứng.

Sau đó, ngón tay phải của cậu đóng băng giữa không trung.

Không biết từ khi nào, cánh cửa phòng tắm mở ra một khe nhỏ, ở phía bên kia, Tomoko nhìn lén vào, lộ ra khuôn mặt và đôi vai của cô bé.

Từ mái tóc được cuốn lại trong một chiếc khăn, rồi đến khuôn mặt thẹn thùng, sau đó là cái cổ mảnh mai và làn da của đôi vai, tầm nhìn của cậu chuyển xuống-. (TN: dê vãi >.<)

"Cá....Ca, Cá...."

Để trả lời Haruyuki đang lắp bắp, Tomoko nở một nụ cười ngượng ngùng.

"Onii-chan, em có thể tham gia với anh được không?"

"Cùng....nhau....cái này....."

"Vì, Onni-chan tắm lâu quá, em chờ đến phát chán rồi."

Với một nụ cười e-he-he (TN: chắc là cười nham hiểm ^^) Tomoko bước vào phòng tắm mà không đợi câu trả lời. Haruyuki ngồi thụp xuống trong hoảng sợ, và hét lên trong khi nhắm tịt mắt.

"X, xin lỗi, anh se ra ngay lập tức! Anh sẽ ra ngay bây giờ đây nên hãy đợi một lát nữa!!"

"Không sau đâu, chúng ta là anh em họ mà."

'Nó hoàn toàn không ổn tí nào hết - !!'

Khi não của cậu đang kêu thét lên như thế, nhưng hệ thống quan sát sinh học của Haruyuki, tức là đôi mắt, khước từ mệnh lệnh của cậu và mở ra (TN : ^^). Khi đôi chân trần nhỏ trên sàn gạch màu ngà tiến vào tầm nhìn của cậu, cậu như ngừng thở.

Sự chú ý của cả hai mắt cậu từ động hướng lên trên. Bắp chân mảnh mai đến đáng ngạc nhiên và trơn nhẵn. Đầu gối tròn nhỏ và cẳng chân với những đường cong tuyệt đẹp.

Chiếc khăn tắm màu hồng hình như không thể che phủ hết được phần trên cùng của đôi chân, trong giây lát Haruyuki nghĩ, 'đồ ngốc, mình đang làm gì thế này', câu tự trách bản thân trong khi mắt cậu tiếp tục nhìn lên phía trên. Chiếc khăn đang bọc lấy một cơ thể không có quá nhiều đường

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net