Volume 3: Chapter 13 (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13

Khi cậu bước qua cổng trường sơ trung Umesato, chỉ còn vài giây nữa là cậu bị muộn.

Sau khi kiểm tra rằng Neuro Linker của cậu đã kết nối đến mạng của trường mà không bị phạt, Haruyuki thở dài nhẹ nhõm và lau mồ hôi ở trên mặt.

Sân trường đã hầu như không còn học sinh. Lần này nếu cậu không vào lớp trong vòng năm phút, thì cậu vẫn sẽ bị tính là muộn học. Cậu leo lên những bậc cầu thang sau khi khó chịu vì phải đi giày trong nhà, rồi lướt qua cửa sau của lớp học, nơi mà hai người bạn thơ ấu của cậu đều đã yên vị quay ra nhìn cậu.

Ánh mắt của Chiyuri có vẻ lo lắng, nhưng ánh mắt của Takumu có vẻ đau đớn. Haruyuki đáp trả ánh nhìn của từng người một, mím chặt môi, rồi nhanh chóng đi về chỗ của cậu.

Chiyuri lo lắng vì cậu bị ép vào một tình huống nguy hiểm, và Takumu chắc hẳn đang thất vọng vì Haruyuki không chịu nói cho cậu điều gì. Tuy nhiên để giải quyết tình huống này từ gốc, chỉ có thể nếu Haruyuki bằng cách nào đó đánh bại được Noumi Seiji/ Dusk Taker trong một trận đấu.

Vào lúc này, Noumi đang giữ "thông tin thực của Haruyuki", "video trước phòng tắm", và "khả năng bay", ba lá bài. Mặt khác, Haruyuki chỉ biết về "thông tin thực của Noumi".

Nhưng nếu cậu nghĩ về chuyện đó, thì thông tin thực của một Burst Linker quá nguy hiểm, đến mức có bao nhiêu lá bài khác đi nữa cũng không sánh bằng được. Kể cả trong kỷ nguyên này, đâu đó ở vùng biển sâu của Mỹ và Nga, những tàu ngầm mang tên lửa hạt nhân vẫn đang lặn như những con ma, và tương tự như vậy, chỉ một trong số chúng cũng có thể có ảnh hưởng rõ rệt. Ví dụ, nếu Haruyuki công khai ảnh, tên thật, địa chỉ và tên avatar của Noumi trong thế giới gia tốc, thì Noumi coi như là đã hết đời Burst Linker. Nếu các nhóm đối lập sẵn sàng tấn công thực tại theo đuổi hắn ta, thì hắn ta chắc sẽ bị bắt giữ cho đến khi tất cả điểm của hắn bị vắt kiệt. Haruyuki từng nghe điều đó xảy ra với số lần không ít trong quá khứ.

Đó là lý do tại sao, đoạn băng Noumi quay được bằng cái bẫy tinh vi của mình, cuối cùng là một lá bài có thể hoặc không thể sử dụng vì sức mạnh của nó. Nếu hắn ta nộp nó cho trường và đến mức cuộc sống học đường của Haruyuki bị phá hủy, thì hắn ta nên hiểu được rằng có nguy cơ Haruyuki sẽ để lộ thông tin thực của hắn trong cơn tuyệt vọng.

Điều đó có nghĩa là, để có thể biến Haruyuki thành "một con chó cống điểm", là bài mà Noumi có thể sử dụng không do dự chỉ là "khả năng bay" mà thôi. Nhưng để chuyển điểm, chỉ có thể thông qua chiến đấu, nên nếu cậu có thể thắng Dusk Taker kể cả khi bị cướp đi đôi cánh, thì câu có thể cưỡng lại hoặc thậm chí lật ngược tình hình.

Tất nhiên, quyết định này, sẽ có nghĩa là cậu sẽ phải tạm biệt đôi cánh bạc đã rực sáng trên lưng Silver Crow cho đến ngày hôm qua.

Nhưng kể cả như vậy cũng không sao, trái tim Haruyuki đã quyết định vậy. Không phải bởi vì cậu được cho một cách khác để bay bởi Sky Raker. Sự liên kết với vẻ ngoài của đôi cánh ấy như một vật thể, đã ép buộc sự phụ thuộc và thân hình nhỏ bé của cậu, cuối cùng cậu cũng nhận ra điều đó.

'-Mình sẽ, đánh bại Dusk Taker kẻ có đôi cánh của mình."

'-Và rồi, không cần năng lực hay trang bị cường hóa, cho thấy rằng mình có thể bay chỉ với tâm ý.'

Nắm chặt hai tay, Haruyuki tự tuyên bố với mình như thế.

Ngay sau đó, cửa trước mở ra, và thầy chủ nhiệm của họ Sugeno bước vào. Tâm trạng căng thẳng của thầy, khiến cho lớp học ầm ĩ bỗng trở nên yên tĩnh.

Trước khi nghi thức đứng cúi chào kết thúc, Sugeno nói lớn.

"Các em, hãy tiếp tục đứng!"

Sau khi những học sinh vừa ngồi xuống đứng lên lại với vẻ mặt bối rối, thầy giáo lịch sử Nhật Bản, với những mạch máu nổi lên trên mặt dưới mái tóc ngắn, một lần nữa ra lệnh.

"Các em, hãy nhìn xuống và nhắm mắt lại!"

Không khí trở nên mơ hồ, nhưng bị thúc ép bởi thái độ đe dọa của Sugeno, mọi người lặng lẽ làm theo lệnh. Miệng Haruyuki méo đi, nhưng cậu vẫn làm như được bảo.

"...Tốt. Cứ thế mà lắng nghe. Các em, tôi nghĩ các em cũng đã biết. Hôm qua, một chiếc máy quay nhỏ được tìm thấy ở trong bể nóng của phòng tắm nữ. May mắn là, nó được phát hiện ngay khi học sinh đi vào, nên không có nạn nhân, nhưng dù vậy đó là một điều không thể tha thứ. Tôi rất buồn. Và còn giận gấp mười lần. Rằng có một học sinh ở trường sơ trung Umesato này lại làm một điều đê tiện như vậy.

'Rầm!', tiếng bục giảng bị đập vang lên.

"...Lần này, vì không có người bị hại, nên cuộc họp sáng nay đã quyết định sẽ chỉ để hình phạt ở mức nội bộ trong trường. Đó là lý do, nghe này... nếu, hung thủ đang ở trong lớp 2-C này, hãy ngẩng mặt lên, và nhìn tôi. Nếu em tự thú, thì hình phạt sẽ được giảm nhẹ. Thế nào... có ai không?"

'-Thầy nói nghiêm túc đấy à?'

Haruyuki sợ hãi trong khi đang cúi xuống. Kể cả khi cúi đầu và nhắm mắt, chỉ với một sự điều khiển trên màn hình ảo, máy quay của Neuro Linker có thể được dễ dàng hiển thị trong tầm mắt. Chắc hẳn có những học sinh đang làm thế ngay lúc này. Dù sao thì, sau khi tự do nói những từ giận dữ, đê tiện và hình phạt, ai điên mà dám tự thú chứ.

Haruyuki tất nhiên không ngẩng đầu lên, và những học sinh khác cũng vậy. Sugeno bướng bỉnh bắt mọi người đứng trong vòng hơn một phút, nhưng cuối cùng cũng nói với giọng nhỏ.

"...Được rồi. Đây là cơ hội cuối cùng. Tôi sẽ không khoan hồng vào lần tới đâu."

'Bài nói đó nghe như thể thầy chắc chắn rằng hung thủ đang ở trong lớp này.'

Cậu lo lắng rằng Takumu có thể thực sự nói vậy - Kuroyukihime chắc chắn sẽ nói thế - may mắn thay, cậu nghe thấy âm thanh "Ok, ngồi xuống và mở mắt ra.". Sau tiếng cót két của 40 cái ghế, khi đã yên ắng, thầy nói.

"Nếu định tự thú thì hãy làm trong hôm nay. Trước khi hình phạt trở nên nặng hơn."

Trong khi nói thế, cậu cảm thấy Sugeno đang nhìn cậu chăm chú, nên Haruyuki nhăn mặt. Và rồi ngay sau đó, cậu nghĩ 'À, phải rồi'. Ngày hôm kia, vào chủ nhật mà Haruyuki đến trường, nhật kí của việc đó vẫn được lưu ở mạng cục bộ. Đến trường vào ngày nghỉ khi không tham gia câu lạc bộ nào, hẳn là lý do tại sao Sugeno lại nghi ngờ cậu. Nhưng chỉ với chừng ấy chứng cứ, cậu còn không thể bị gọi lên phòng hội học sinh được.

Haruyuki quay đi trong khi làm vẻ mặt 'Em không biết gì về chuyện đó'. Làm như vậy, cậu thấy mắt Chiyuri liếc ngang nhìn cậu. Thấy cô ấy sợ hãi tột cùng, lần này Haruyuki thở dài. Chiyuri mới chỉ trở thành Burst Linker được vài ngày. Cô ấy không biết rằng có một mối nguy hiểm lớn bị can thiệp thực tại với Noumi nếu hắn ta thực sự sử dụng đoạn phim đó.

Cậu muốn nói với cô ấy "Đừng lo" qua email, nhưng với Sugeno bướng bỉnh nhìn cậu chằm chằm, thay vào đó cậu chỉ gửi một tiếng khịt mũi, nhưng với ánh mắt mạnh mẽ đến Chiyuri. Cô ấy có vẻ như đã cảm thấy gì đó, và sau khi miệng của người bạn thơ ấu của cậu cử động nhẹ, cô ấy quay lại phía trước, nhưng nét xanh xao trên má cô ấy không biến mất.

Các tiết học buổi sáng, Haruyuki lắng nghe với sự nghiêm túc gấp đôi thông thường, và ghi chép rất nhiều. Vì nếu cậu chỉ lơ mơ một chút thôi, ý thức của cậu sẽ bị kéo về hướng trận đấu báo thù của cậu với Noumi.

Tuy nhiên, cậu không có cách nào để thách đấu Noumi kẻ đã sử dụng một phương pháp không rõ nào đó để chặn việc xuất hiện trên danh sách thách đấu kể cả ngay lúc này. Cơ hội để đấu lại với hắn, chắc sẽ là khi Noumi đến để thu thập phần điểm cho tuần tiếp theo. Dù thế nào, cậu vẫn phải tập luyện với trang bị cường hóa tối thượng khó dùng mà cậu có được từ Sky Raker. Nếu cậu nghĩ như vậy thì một tuần vẫn là quá ngắn.

Trong khi học hành nghiêm túc, thời gian trôi qua nhanh một cách lạ kỳ, nên chẳng mấy chốc tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa đã vang lên. Cậu nhìn Chiyuri và Takumu để xem cậu nên nói chuyện với ai một chút, nhưng Chiyuri đang ăn trưa với một số nữ sinh, và Takumu đã rời khỏi lớp mà còn không nhìn Haruyuki.

Sau một tiếng thở dài ngắn, trong khi lưng cậu nâng lên để đuổi theo Takumu trước, một biểu tượng báo có tin nhắn nhấp nháy giữa tầm nhìn của cậu. Không phải email hay gọi thoại, đó là một thông báo yêu cầu trò chuyện ở chế độ toàn giác quan.

Có thể là ai nhỉ, vào lúc cậu nhìn lên tên người gửi, Haruyuki ngã khỏi ghế với một tiếng rầm. Cậu ngay lập tức quên hết mọi thứ, nhắm mắt lại và thì thầm câu lệnh.

"D, Di, Direct Link."

Vì quá vội vàng, câu lệnh lắp bắp của cậu được chấp nhập bởi Neuro Linker, và năm giác quan của Haruyuki bị tách khỏi thế giới thực. Cảnh lớp học bị bôi đen, và cậu nhanh chóng cảm thấy cảm giác bị rơi. Nếu cậu cứ đợi như vậy, cậu sẽ đáp xuống không gian thực tế ảo của mạng nội bộ trường sơ trung Umesato, nhưng trước đó, Haruyuki vươn tay đến cổng truy cập đang trôi nổi trước mặt cậu.

Cơ thể ảo của cậu bị cuốn vào, và ở nơi cậu bị bắn ra-

Dưới cái nắng chói chang và bầu trời không thể xanh hơn được nữa, ngay giữa một bãi biển cát trắng trải dài ra khắp mọi hướng.

Cậu đứng lên bằng avatar hình heo hồng, bước một vài bước đến bờ biển có vẻ hơi xa, rồi Haruyuki nhận ra rằng đây không phải không gian ảo được tạo ra bởi các đa giác. Không có cảm giác bước đi trên cát. Điều đó có nghĩa là đây là hình ảnh quang học của thế giới thực được quay bởi một máy quay và được chiếu lên tầm nhìn của Haruyuki như một hình ảnh phẳng. Bằng chứng là, khi cậu nhìn trái và phải, cảnh vật không đi theo và chỉ biến dạng do góc nhìn bất thường. Đằng sau cậu là bóng đen hoàn toàn.

Thông tin được truyền tải đáng lẽ chỉ có hình ảnh và âm thanh, nhưng lạ thay cậu có thể cảm nhận được cả làn gió nóng khô ở phía nam đất nước, nên Haruyuki hít một hơi sâu. Ngay sau đó.

"Ya..., lâu rồi... hoặc không. Ba ngày chưa gặp, Haruyuki-kun."

Với một âm vang quen thuộc, nhưng không bao giờ dù chỉ một chút nhàm chán, một bóng hình xuất hiện trơn tru từ phía phải tầm nhìn của cậu.

Mũ rơm lớn. Áo khoác trắng. Mái tóc đen tuyền trên đôi vai ấy, lấp lánh ánh sáng khi những tia nắng trượt qua.

Với cả hai tay để sau lưng, Kuroyukihime đang có một vẻ mặt hơi khó chịu, nhanh chóng tiếp tục. "Có bị lag không? Kết nối này thông qua máy chủ của phòng hội học sinh đến mạng cục bộ ở đó, nên có thể hơi chậm một chút."

"K... không, không chút nào, tất cả đều ổn. Cũng không có nhiễu tiếng. À... tức là, ch, chúc một ngày tốt lành, Kuroyukihime-senpai."

Sau khi cúi chào bằng cái đầu của avatar của cậu, Haruyuki một lần nữa ngắm nhìn hình bóng đang ở trước mặt cậu.

Không có cảm giác ba chiều bởi vì đó chỉ là hình ảnh quang học, nhưng nó không được tạo ra bởi các đa giác, đó là Kuroyukihime thực sự. Cô ấy đã mất công sử dụng một cái máy quay, để mang phong cảnh của Okinawa đến cho Haruyuki như đã hứa.

"R, rất đẹp. Bãi biển... à, cả, senpai nữa."

Sau khi cậu thêm đoạn cuối bằng một âm thanh rất nhỏ, mặc dù Kuroyukihime có một nửa nụ cười gượng, một nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên đôi môi cô, và cô cũng quay về phía biển màu ngọc lục bảo.

"Đây là bãi biển Henoko. Chỉ mới đây, một chiếc máy bay quân sự mà em rất thích vừa mới bay qua."

"Vậy... vậy à. Ước gì em có thể nhìn thấy nó."

Trong khi nói thế và các thứ, ánh nhìn của Haruyuki chăm chú vào đôi chân trắng trẻo ở phía dưới cái viền áo khoác. Khi Kuroyukihime một lần nữa quay trở lại phía cậu, cậu nhanh chóng nhìn lên bầu trời và nói một cách thiếu tự nhiên.

"T, th, thời tiết đẹp quá nên thật là tuyệt! Bầu trời rất trong xanh, cứ như màn 'Sa mạc' vậy!"

Bên đó chắc hẳn đang nhìn vào ống kính máy quay, và không thể biết được mắt của Haruyuki đang tập trung vào đâu, nhưng kể cả như vậy Kuroyukihime có vẻ như đã linh cảm thấy một điều gì đó, và kéo mạnh rìa áo khoác xuống trong khi đôi môi cô trở nên hơi nhọn.

-Vào lúc đó.

"Geesh, Hime, cậu định ở trong đó bao lâu nữa vậy?"

Với âm thanh đó, một bóng hình mới xuất hiện ở phía bên trái bức hình và được thu hình vào. Cô gái tóc xù, là một thành viên hội học sinh mà Haruyuki biết. Cô ấy đang mặc một bồ đồ bơi một mảnh màu hồng, khiến cho cổ họng Haruyuki nuốt ực một cái, nhưng cô ấy vòng ra sau Kuroyukihime, và bỗng nhiên hành động không thể tin nổi.

Với cử động tay mạnh mẽ, cô ấy kéo khóa áo khoác của Kuroyukihime xuống, và cởi nó ra bằng cả hai tay.

"Waa, này, cậu đang làm gì thế!"

"Ai là người đã mất bao nhiêu công sức để đi với ai đó chọn đồ bơi sáng nay?"

Trong khi cười khúc khích, nữ sinh ấy vẫy tay về phía máy quay.

"Arita-kun, thư giãn và thưởng thức nhé."

Rồi nhanh chóng ra khỏi phía bên phải khung hình. Sau đó, chỉ còn Kuroyukihime với khuôn mặt đỏ ửng dưới cái mũ rơm, giữ chặt tay trước cơ thể mình.

Bộ đồ bơi xuất hiện ở phía dưới bộ giáp đã bị tháo rời, tất nhiên có màu đen. Hơn nữa lại là một bộ hai mảnh rất nhỏ, với gần như 90% làn da trắng lộ ra. Vào lúc đó, khi cậu nhìn thấy ánh mặt trời phản chiếu lại từ phần trên của hai đường cong khiêm tốn và vô cùng duyên dáng, Haruyuki cảm thấy nhịp tim bỗng tăng nhanh, và phải hít thở sâu nhiều lần thì mới ngăn cho Neuro Linker của cậu khỏi đăng xuất vì cơ thể bất thường.

Cuối cùng, Kuroyukihime nhìn Haruyuki với đôi mắt ngước lên, và nói.

"...C, chà, thì là, em biết đấy. Vì đây là Okinawa."

"P, p, phải rồi. OOO, Okinawa mà."

Cậu rất muốn ấn nút thu hình ở rìa tầm nhìn của cậu, nhưng làm thế sẽ giữa kết nối full dive sẽ khiến bên kia biết. Nên không có sự lựa chọn nào khác, trong khi đoạn phim thời gian thực tràn vào bộ não của cậu, cậu khắc ghi chúng vào ký ức với cả linh hồn, và Haruyuki tuyệt vọng mở miệng.

"À, đó là, ờ, rất... c, cực kỳ... h, hợp với chị."

"...C, cảm ơn em."

Với nụ cười nhẹ, Kuroyukihime một lần nữa để tay sau lưng, làm cậu nhìn chằm chằm vào cơ thể tự nhiên của cô, và thứ kéo Haruyuki chuẩn bị ngất đi lần này là -.

Trên làn da trơn láng ở phía dưới bên trái bụng, có một vết sẹo chéo nhỏ rất mờ.

"...!"

Mắt Haruyuki mở to trong giây lát, rồi cậu cắn mạnh đôi môi mình, nhưng vì cơn đau ảo được tạo ra quá nhẹ và không đủ, nên cậu cắn với toàn bộ sức mạnh của mình.

Vết sẹo đó, không nghi ngờ gì là từ từ nửa năm trước khi cô ấy hứng chịu vết thương nghiêm trọng gần chết sau khi cứu Haruyuki từ một chiếc xe điên. Sự phát triển thuốc tái tạo hiện đại có thể xóa đi hầu hết những vết điều trị, nhưng kể cả điều đó cũng có giới hạn. Nói cách khác, vết thương của cô ấy sâu đến như thế.

Lần này lý do cho sự im lặng có vẻ như cũng bị đoán được từ góc nhìn của Kuroyukihime, và sau một cái nháy mắt, một nụ cười hiền hậu khác so với những nụ cười từ trước đến giờ xuất hiện trên khuôn mặt cô ấy.

Với ngón tay trái đưa lên, cô nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo.

"... Thông thường thì khó nhìn thấy nó lắm. Nhưng dưới ánh nắng mạnh thế này thì có thể thấy một chút."

Haruyuki không thể đáp trả âm thanh lặng lẽ ấy. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ống kính - thẳng vào đôi mắt Haruyuki, Kuroyukihime nói với một giọng có đôi chút mạnh mẽ hơn.

"Em không cần cảm thấy tệ đâu. Đây chỉ là vết trang trí thôi. Vì từ khi sinh ra, vết thương và nỗi đau đầu tiên do bảo vệ một ai đó thay vì chỉ chiến đâu. Và bây giờ thì, vết sẹo này động viên chị."

"...Senpai."

Haruyuki bằng cách nào đó có thể thì thầm được một từ đó, khi cậu nắm chặt tay avatar của mình.

'-Em sẽ, không bao giờ, không bao giờ, làm tổn thương chị nữa.'

Cậu một lần nữa khẳng định lời thề cậu đã lặp lại nhiều lần trước đây ở trong tim, nhưng cùng lúc đó, cậu cũng nhận ra một cảm giác tội lỗi mơ hồ.

Vào lúc ấy, nếu Haruyuki giải thích tình trạng khó khăn mà cậu đang gặp phải, Kuroyukihime sẽ giận dữ vì lý do tại sao cậu không nói với cô ấy ngay lập tức, và chắc hẳn sẽ lại bị tổn thương. Và rồi chắc là, cô ấy sẽ bịa ra lý do gì đó để ngay lập tức quay trở về từ Okinawa, và cố gắng cứu Haruyuki bằng tất cả khả năng của mình.

Tuy nhiên, đó chính xác là lý do vì sao Haruyuki không nói cho cô ấy biết. Để có thể trở thành kỵ sĩ có thể bảo vệ Kuroyukihime khỏi tất cả mọi thứ, cậu cảm thấy rằng bây giờ cậu phải chiến đấu bằng chính nắm đấm của mình.

"...Senpai."

Sau khi gọi tên cô ấy một lần nữa, Haruyuki nói chắc chắn nhất có thể.

"Em cũng..., em cũng sẽ trở nên mạnh hơn. Mặc dù cho đến lúc này em vẫn chỉ được bảo vệ... kể cả như vậy, nhất định một ngày, em sẽ trở nên mạnh hơn để hỗ trợ cho senpai."

"...Un. Nhưng, chị cũng đã nói rồi, từ từ cũng ổn thôi. Niềm vui được bảo vệ em, nếu điều đó mất đi nhanh quá, thì sẽ chán lắm."

Nụ cười của cô ấy trở nên đôi chút tinh nghịch, và Kuroyukihime bước một bước lên phía trước, rồi nhẹ nhàng vuốt tay tới vị trí avatar của Haruyuki.

"Sắp đến giờ tập trung rồi, chị sẽ liên lạc với em lại sau. Chị sẽ trở về vào chủ nhật, nên hãy quyết định xem em muốn quà gì vào lúc đó nhé."

Vào lúc điều đó được nói ra, trong đầu Haruyuki, 'Món quà từ Okinawa' và 'phần thưởng trận chiến lãnh thổ' bị lẫn vào với nhau, và kết quả là những lời phát ra từ miệng cậu là-

"À, vậy thì, ba, bababa, ba mươi xăng ti mét, ..."

"Ha? Gì cơ? Ba mươi cm Sata andagi à? Này này, dù thế nào, chị không nghĩ thứ đó sẽ được bán đâu... chà, chị có thể cố gắng tìm xem sao..."

'Một tên tham ăn'. Bị dính tia kinh ngạc đó, Haruyuki nhanh chóng lắc đầu nhiều lần. Nhưng buồn thay, cử động đó không thể được nhìn thấy từ phía bên kia.

"Không... tức, tức là... - Nếu mà có, thì sẽ tuyệt lắm... Chuyến đi, chị hãy tận hưởng nhé..."

"Un, cảm ơn em. Vậy thì, gặp lại sau nhé."

Sau khi nói thế, Kuroyukihime vươn tay tới máy quay, bỗng dừng lại và lẩm bẩm 'A'. Cậu ngay lập tức ngẩng đầu đang cúi xuống do chán nản lên, và trong lúc cố gắng chống lại mong muốn ngắm nhìn đôi chân mảnh mai trắng ngà của Kuroyukihime, cậu hỏi.

"C, có chuyện gì thế?"

"Nghĩ lại thì, Takumu-kun có gửi cho chị một email lạ lùng. Về học sinh năm nhất ở câu lạc bộ kiếm đạo bị nghi ngờ là Burst Linker đó..."

"Sao ạ."

Nuốt một cái, Haruyuki vội vàng tiếp tục.

"Email... về gì!?"

"Nn, về chuyện đó... người tên là Noumi chị nghĩ vậy, cậu ta hỏi liệu chị có thể kiểm tra được kết quả thi đầu vào mỗi môn học của học sinh năm nhất đó, và chị đã định trả lời sau khi kiểm tra cơ sở dữ liệu học sinh, nhưng em có nghe gì từ Takumu-kun không?"

Sau khi cô ấy nói cho cậu với một giọng bí mật, Haruyuki mở miệng ra với một tiếng tách.

"Kỳ... kỳ thi đầu vào? Tại sao thông tin đó trong lúc này...-Không, em không nghe gì từ Taku cả..."

"Chị hiểu... à, chị phải đi rồi. Vậy thì, ngắt kết nối đây. Gặp lại em sau nhé."

Với một cái vẫy tay phải và một chớp sáng, kết nối từ Okinawa cuối cùng cũng bị ngắt, và chỉ còn Haruyuki ở lại trong không gian tối đen này. Cậu nhanh chóng quên đi đoạn băng độ nét cao về đồ bơi của Kuroyukihime, và cố gắng đoán xem Takumu đang nghĩ gì, nhưng không thể nghĩ ra gì cả.

'Cậu ta có thể đang tìm kiếm xung quanh để thu thập các loại thông tin', Haruyuki nghĩ, và sau khi tự nói với mình như vậy, 'Nhưng sự lựa chọn duy nhất còn lại cho mình là phải đấu với Noumi', rồi cậu hô câu lệnh 'Link Out'.

Khi cậu trở về lớp học thế giới thực, chỉ còn mười phút nữa là hết giờ nghỉ trưa. Cậu nhanh chóng đứng lên mua bánh mì từ máy bán hàng tự động, và liếc sang ghế của Takumu, nhưng cậu ta vẫn chưa trở lại. Khi cậu nhìn sang Chiyuri tiếp theo, cậu thấy cô ấy đang full dive một lần hiếm hoi. Sau khi nhìn chằm chằm vào chiếc Neuro Linker trên chiếc cổ thon thả đang cúi xuống một lúc, Haruyuki rời khỏi lớp học.

'-Cứ như thế này, tình hình sẽ không thay đổi trong một tuần nữa.'

Haruyuki dự đoán mọi chuyện sẽ như vậy. Sau khi Noumi nói rằng hắn ta sẽ không bám theo Takumu và Kuroyukihime một thời gian, cậu nghĩ rằng sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa.

Tuy nhiên, Haruyuki đã nhầm lẫn về trí thông minh và khả năng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC