Volume 3: Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Ở phía đông của quận Suginami, là trường cấp hai tư nhân Umesato, với ba lớp mỗi khối, nên quy mô của trường không thể coi là lớn.

Kể cả như vậy, với tổng số 360 sinh viên xếp hàng ở trong nhà thể chất, áp lực từ ánh nhìn của họ cũng khá đáng kể. Nếu chính cậu là mục tiêu của những ánh mắt tập trung đó, Haruyuki tin là cậu ít nhất sẽ phải có một cái lỗ vật lý đục ở trên người.

Tuy nhiên, đứng trên sân khấu ở lễ khai giảng, kẻ cả không có sự giúp đỡ của Neuro Linker, giọng nói trang nghiêm vẫn với được đến những học sinh ở phía sau, khuôn mặt người đó ngầu như thể không cảm thấy một miligam áp lực nào.

“…Nhiều người trong số các bạn bây giờ phải đang cảm thấy mong chờ, lo lắng, và những thứ như thế. Với những học sinh mới, thấy ngôi trường mới, và những đàn anh đàn chị mới có thể khiến các bạn bối rối. Tuy nhiên, hãy nghĩ về chuyện đó. Ngay bây giờ, những người với khuôn mặt điềm tĩnh ở phía sau các bạn, một hoặc hai năm trước, cũng ngồi ngay chỗ các bạn với sự lo lắng y hệt như các bạn…”

-Không thể tin được, người đang nói những lời đáng kính đó, ở trong thế giới khác, là một kẻ hủy diệt bị truy nã, một kẻ giết người tàn nhẫn, và trên hết là một huấn luyện viên quỷ dữ mà có thể làm cho lính thủy đánh bộ Mỹ phải bất ngờ.

Trong khi đang càu nhàu trong lòng, Haruyuki tiếp tục nhìn với sự mong mỏi không kìm nén, cô gái ở trên sân khấu – với một cái áo khoác đen và ruy băng đỏ đậm, đôi chân dài mảnh mai bao bọc bởi quần tất đen, cô ấy là Kuroyukihime.

Mối quan hệ của cậu với người đó rất đặc biệt – gọi nó như thế không thể truyền đi ý nghĩa đầy đủ của nó, và nửa năm trước, họ vẫn còn chưa đạt đến mức độ bạn trai và bạn gái. Trong trường, sự công nhận từ những học sinh xung quanh đều như nhau, sự trách nhiệm và thương hại của Kuroyukihime đã cứu một đàn em tròn trĩnh, và giữ cậu như một con thú cưng ưa thích để đi dạo cùng, họ nghĩ điều đó là như thế.

Và với Haruyuki, cậu chắc chắn không hài lòng với chuyện đó. Mặt khác, cậu nghĩ điều đó cho thấy sự thật. Cậu muốn tránh bị coi là thú cưng, thay vào đó là một hiệp sĩ của công chúa – không, một vệ sĩ, không không, một người hầu, cậu sẽ hài lòng ở đâu đấy quanh đó.

“…Một năm, tương đương với 31,536,000 giây, nếu thời gian đó trôi qua nhanh chóng, thì nó chỉ như một khoảnh khắc. Tôi muốn chúc tất cả các bạn một năm thành công. Và xin kết thúc bài chào mừng tại đây.”

Cô ấy cúi chào, rồi quay lại với mái tóc đen dài của cô lắc lư, và quay lại hàng của thành viên hội học sinh ở phía sau.

Trong khi cậu đang vỗ tay tuyệt vọng cùng với tất cả học sinh của trường, cậu bắt đầu suy nghĩ lung tung,

Hôm nay, mình sẽ vào năm thứ hai, và senpai sẽ học năm thứ ba. Điều đó có nghĩa là chỉ một năm nữa – người đó sẽ tốt nghiệp trường cấp hai Umesato.

Không, điều đó không có nghĩa là mối quan hệ của họ sẽ bị phá vỡ. Người đó và cậu, ngoài là đàn chị đàn em ở cùng trường, còn có một mối quan hệ mạnh hơn – họ có mối quan hệ “Phụ tử” của Burst Linker.

Cậu nhắm chặt mắt lại một lần, và khi mở ra, Haruyuki vỗ mạnh tay lại với nhau.

Vào lúc đó-

Haruyuki người đang nhìn chăm chú vào Kuroyukihime ở trên sân khấu, cảm thấy mình đã nhìn thấy người đẹp đã tách ra bất ngờ di chuyển tinh tế.

Đôi mắt đen tuyền nheo lại của cô, dừng lại ở nhóm học sinh năm nhất đầu tiên, và ngay lập tức trở lại nhìn về phía trước. Haruyuki nhướng mày, và ngồi thẳng lưng ở trên ghế để có thể thấy Kuroyukihime đang nhìn ai, nhưng tất nhiên cậu không thể tìm được một người giữa tất cả mọi người đang mặc cùng đồng phục.

Sau khi lễ khai giảng kết thúc, Haruyuki, quay trở lại khu trường học, gần như đã đi lên tầng 3 trong sự ngơ ngác, và nhanh chóng chuyển hướng đến lớp mới của cậu ở tầng 2.

Lớp cậu học đã được thông báo qua mạng cục bộ, nhưng tên của các học sinh khác không được biết cho đến khi cậu vào lớp. Con xin người, đừng có ai trong lớp gọi con là “Pig-kun” nữa, hay khiến con phải mua đồ ăn và những thứ khác!, với điều ước đó, Haruyuki bước qua cửa lớp C năm 2-

“Haru, chào!”

Với âm thanh đó, lưng của cậu bị gõ với lực tối đa, nên hơi thở của cậu bị ngưng lại.

Khi cậu quay 90 độ sang trái với tốc độ cao, điều cậu thấy là cái kẹp tóc hình mèo đang ở trên mái như mọi khi, khuôn mặt của người bạn thời thơ ấu với nụ cười để lộ hàm răng mèo của cô.

“…Chi-Chiyu.Cậu… ở đây à?”

“Sao thế? Sao cậu lại có vẻ mặt phức tạp thế?”

Thấy cái bĩu môi ấy, Haruyuki tự hỏi trong lòng liệu cô đã thật sự mơ thấy “ác mộng” tối qua, và trả lời.

“Không, không có gì đâu.”

Phải rồi, kể cả khi cậu ở cùng lớp với Chiyuri, nếu cậu không bị bắt nạt nữa, thì cậu không phải sợ. Nhưng, có một vấn đề ngoài chuyện đó. Với điều này, độ dài của các cạnh của tam giác sẽ lại dần trở nên-

“Này, Haru. Cả Chi-chan nữa.”

Lưng của cậu lại bị gõ một lần nữa, và lần này Haruyuki quay 90 độ sang bên phải. Khi cậu nhìn lên, cậu thấy khuôn mặt mỉm cười của Takumu đằng sau cái kính xanh.

Bằng cách nào đó mà cả ba người bọn họ có vẻ như được học ở cùng một lớp. Điều đó có nghĩa là tam giác co lại trong khi vẫn giữa nguyên tỉ lệ. Trong khi nhớ điều Chiyuri nói đêm qua, “Chúng mình có thể trở lại, như thời ấy”, cậu nhận ra rằng có một sự bất ổn trong lòng cậu, và Haruyuki nở một nụ cười tương tự trong khi nói.

“Chào, Taku cũng ở lớp C hả… Để xem nào.”

Mơ hồ nhớ lại phép tính xác suất cho trường hợp này, cậu đọc câu trả lời.

“Xác suất để cả ba chúng ta ở cùng lớp là…1/3 nhân 1/3 nhân 1/3, là 1/27 hả. Đây thực sự là một sự trùng hợp khó tin.”

Rồi, trong khi đang bước về phía cửa sổ, Takumu nhẹ nhàng lắc đầu.

“Không, chỉ là 1/9 thôi.”

“Hả, tại sao?”

“Tại sao?”

Chiyuri cũng có đáp án tương tự như Haruyuki, cùng hỏi với sự bất ngờ. Trong khi ngả cơ thể cao và thông minh của mình trên thành cửa sổ, Takumu giải thích sau khi ấn cái kính không viền của mình.

“Nếu đó là ‘xác suất để cả ba chúng ta ở trong lớp C’, thì sẽ đúng là 1/27 như Haru nói. Nhưng, trong trường hợp này lớp nào không quan trọng. Nên nó phải là ‘xác suất để cả ba chúng ta ở trong lớp A, lớp B hoặc lớp C’, nên phải nhân ba lên, và kết quả là 1/9.”

“À-!”

“Tớ hiểu rồi!”

Một lần nữa, cậu và Chiyuri cùng gật đầu cùng lúc, và Haruyuki cuối cùng thêm vào với một nụ cười.

“Đúng như mọi đợi từ Taku, trong kỳ nghỉ xuân cậu đã rèn luyện tính cách Bác học hả…”

“Haru, cậu thực sự nên dừng chuyện đó đi! Nếu tớ bị gán biệt danh là ‘Bác học’ hay ‘gã cận’, thì đó sẽ là lỗi của Haru.”

Trong khi tỏ vẻ nghiêm túc không vui, Takumu liếc quanh lớp C năm hai đầy với các học sinh khác và nói với giọng nhỏ.

“Những học sinh năm nhất. Trong 120 người đó, có khả năng của những Burst Linker giấu mặt lẫn trong đó.”

Sau khi nghe điều đó, Haruyuki lấy một hơi tạm thời, rồi lắc đầu nhẹ.

“Điều đó… khả năng là khác không, nhưng, liệu họ có vào trường không phải của “phụ huynh” của họ không? Nếu họ chuyển trường như Taku thì lại là một chuyện khác…”

“Phải, thông thường cậu sẽ không muốn “con” của cậu đi học trường khác. Bởi vì, nếu trường đó có Burst Linker khác, có khả năng cao là “con” của cậu sẽ bị thu nhập vào lực lượng chiến đấu ở bên đó. Mối quan hệ mạnh nhất trong thế giới gia tốc là “phụ tử”, nhưng “cùng trường” cũng chỉ đứng sau điều đó thôi…”

Như Takumu đã nói, với những Burst Linker đi học cùng trường, dần dần họ sẽ không tránh được phải “xâm nhập thực tại” với nhau. Nếu họ bắt đầu chiến đấu, thì trận chiến đó sẽ luôn là đến chết mà không có luật lệ. Trong trường hợp đó, để bảo vệ Brain Burst của họ, họ sẽ phải ngừng chiến và giảng hòa.

Đó là lý do nhiều Burst Linker không chọn ai đó có khả năng đi học trường khác làm “con” của họ. Điều đó có nghĩa là, những Burst Linker ở trường cấp hai Umesato hiện tại chỉ là Kuroyukihime, Haruyuki, Takumu – và Chiyuri nữa – chỉ bọn họ, trong tình huống này, bạn có thể nói sẽ có gần như không Burst Linker không biết nào là một học sinh năm nhất.

Tuy nhiên, tất nhiên điều đó không có nghĩa là họ không phải kiểm tra cho chắc chắn.

Trong khi đang nghĩ lại khi cậu là một học sinh năm nhất, Haruyuki hỏi Takumu.

“Để xem nào… Khi nào sẽ là lần đầu tiên học sinh mới kết nối với mạng cục bộ?”

“Sẽ sớm thôi. Nếu ở đây cũng giống như trường tớ đã học, chắc chắn là sau khi lễ khai giảng kết thúc, trong khi di chuyển đến các lớp, khi tài khoản được phân phát lần đầu.”

Với câu trả lời đó, sau khi suy nghĩ một chút, Haruyuki nói với một nụ cười thầm.

“… Vậy hãy làm thế này. Vì dù sao kiểm tra sẽ mất 1 Burst Point, chúng ta cũng tiện xem luôn Chiyu có được Duel Avatar như thế nào trong “Duel Field”. Khi tiết sinh hoạt tiếp theo kết thúc, tớ sẽ “Gia tốc” và thách đấu Chiyu, nên Taku có thể tham gia làm khán giả.”

Giáo viên chủ nhiệm mới của họ là một thầy khá trẻ phụ trách giảng dạy môn lịch sử. Tên của thầy là Sugeno, trái ngược với tuổi của mình, là người bênh vực chắn chắn cho việc “Trẻ con không cần mạng”, nên Haruyuki không cảm thấy gần gũi với thầy lắm, nhưng sự nhiệt tình của thầy khá hợp với các học sinh khác.

Nếu các em tìm kiếm mọi thứ ở trên mạng, thì các em sẽ trở thành những người lớn mà không thể tự mình nghĩ được điều gì!, trong khi lờ đi sự bày tỏ niềm tin của thầy Sugeno, các học sinh đã bằng cách nào đó hoàn thành việc tự giới thiệu, và ngay sau khi tiết sinh hoạt đầu tiên kết thúc, Haruyuki hô lên lệnh gia tốc trong miệng.

“Burst Link.”

Sau tiếng kêu *Viiii!* giống tiếng sấm vang vọng trong đầu, cảnh vật xung quanh đều đã bị tô một màu xanh lam.

Cùng lúc đó, thầy Sugeno đang bước xuống khỏi bục giảng và những học sinh khác đang chuẩn bị đứng lên, tất cả đều bỗng nhiên dừng lại.

Thời gian không ngừng lại. Chương trình “Brain Burst” cài đặt ở trong Neuro Linker của Haruyuki, chỉ gia tốc ý thức của cậu lên 1000 lần thôi.

Ở phía bên trái màn hình ảo của cậu, cậu chạm vào biểu tượng “B” đang bốc cháy, và khởi động trình điều khiển trò chơi. Trong khi danh sách thách đấu đang được làm mới, cậu đợi với một chút mong ngóng.

Ngay trên đầu danh sách, “Silver Crow”, tên của Duel Avatar của Haruyuki nhanh chóng hiện lên. Phía bên phải hiện ra cấp độ 4.

Tiếp theo là “Black Lotus”, đó là Kuroyukihime. Tất nhiên, cấp độ 9. Tiếp theo, ở cùng cấp độ với Haruyuki, đó là “Cyan Pike”, tên của Takumu hiện lên.

Với một chút xíu chậm hơn, một dòng chữ nữa hiện lên lấp lánh.

“Lime Bell”. Cấp độ 1.

Vào lúc đó, dòng chữ ‘Đang tìm’ trên danh sách biến mất. Điều đó có nghĩa là, trong lúc này, có 4 Burst Linker đang kết nối với mạng cục bộ của trường cấp hai Umesato. Và như vậy, “Lime Bell” không còn nghi ngờ gì nữa chính là Chiyuri.

Vào lúc đó, không có ngoại lệ, tất cả 120 học sinh năm nhất đã phải đăng nhập và mạng cục bộ, vậy cậu có thể kết luận rằng thực sự không hề có Burst Linker mới nào trong số những học sinh đó.

Tuy nhiên, có duy nhất một điều này làm phiền cậu, nếu cậu thực sự muốn nhắc đến nó.

Trong lễ khai giảng, từ trên sân khấu, Kuroyukihime đã liếc xuống hàng của các học sinh mới trong một lúc. Điều đó có nghĩa là gì?

Mình nên gửi một email cho cô ấy để kiểm tra, trong một lúc cậu đã nghĩ như vậy, nhưng vì Kuroyukihime là phó chủ tịch hội học sinh đang bị ngập tràn trong một đống nhiệm vụ ngay bây giờ, nên cậu đã đổi ý.

Khi ngón tay của avatar của cậu vươn đến tên của bốn Burst Linker trong trường cấp hai Umesato, Haruyuki đã có một suy nghĩ nhanh.

Lime, đó chắc là một loại màu xanh lục hơi vàng. Một loại tấn công gián tiếp kiểu tầm hơi gần. Tuy nhiên cô ấy thực sự có loại kỹ năng như thế nào, cậu sẽ không biết được cho đến khi cậu được chứng kiến trong trận đấu.

Duel Avatar là sự biểu hiện của sự tự ti của người sở hữu nó - . Từ nửa năm trước, lời của Kuroyukihime lại vang vọng trong tai cậu.

Tất nhiên, chỉ nhìn vào bề ngoài của avatar thì không thể biết được “vết sẹo trong lòng” của người sở hữu. Thật ngay, đến bây giờ Haruyuki vẫn không thể xác định được sự tự ti nào đã tạo ra những avatar mạnh mẽ của Takumu và Kuroyukihime.

Kể cả vậy, sự thực là nó để lộ ra “nội tâm bị ẩn giấu”.

Trong tầm nhìn xanh đông cứng của cậu, Haruyuki liếc về lưng Chiyuri ở cách một chút về phía bên trái. Nuốt đi sự ngập ngừng của cậu, cậu chạm vào cái lên “Lime Bell”, và nhấn “Duel” từ danh sách hiện ra.

Đấu trường hiện ra có những bánh răng khổng lồ và băng chuyền chuyển động xung quanh ầm ĩ, một màn “Khu xây dựng”.

Trong khi đợi để bản thân chuyển sang “Silver Crow” màu bạc, và dòng chữ “FIGHT” bùng cháy hiện lên, cậu dần dần đứng dậy.

Cậu nhìn xung quanh lớp C năm hai nơi mà những người bạn cùng lớp của cậu đã biến mất, thay vào đó là đầy những cỗ máy kỳ bí, và đầu tiên nhìn thấy avatar lớn màu xanh, “Cyan Pike”. Sau khi gật đầu nhanh với cậu ta một cái, Haruyuki nhìn sang người đang đứng đối diện cậu, một avatar mảnh mai gần giống như của cậu.

“Lime Bell” được bao phủ bởi những trang bị giống rau diếp xanh rực rỡ một cách bất ngờ.

Những đường cong mềm mại của cơ thể cho thấy một hình dáng nữ tính rõ ràng. Tứ chi và cơ thể phần lớn đều mảnh mai giống như Silver Crow, và hông được trang bị với giáp trông giống lá cây.

Phần đầu được che bởi một chiếc mũ nhọn vành rộng trông như của pháp sư, và dưới đó là một khuôn mặt mang mặt nạ với mắt như mắt mèo.

Tuy nhiên đặc trưng khác biệt nhất là tranh bị giống hình cái chuông khổng lồ ở bên tay trái của cô, có lẽ là một cái chuông cầm tay. Trong khi đang nghĩ nó là một vũ khi hay là một nhạc cụ, như vẻ bề ngoài, Haruyuki đi về phía cô.

Trong khi đang nhìn vào cái chuông được gắn với tay trái của mình, “Lime Bell” – Chiyuri nghiêng đầu và nói.

“Sao… cái màu này có vẻ hơi bị lòe loẹt?”

“Đừng phàn nàn gì, mức độ bão hòa màu cao thế, kể cả nếu cậu muốn, cũng không thường xuyên xuất hiện đâu.”

“Mặt khác.”

Dưới cái mũ, đôi mắt màu cam nheo lại với vẻ nghi ngờ.

“… Cậu, là Haru?”

“… Phải. Tớ hiểu điều cậu muốn nói, nên cậu không cần nói ra đâu!”

Cậu nhanh chóng thêm câu đó vào, nhưng Chiyuri hét lên không thương tiếc.

“Không thể nào! Avatar của cái trò này, là sự thể hiện của những vết thương lòng… đúng không? Hừm, hô, tớ hiểu.”

“Bỏ qua chuyện đó đi.”

Sau khi liếc qua cơ thể mảnh khảnh hơn một nửa cơ thể thực của cậu, cậu quay đầu đi hướng khác.

Và rồi, cậu thấy Cyan Pike đã xuất hiện ở đó được một lúc.

Avatar màu xanh với một cái máy đóng cọc ở trên tay phải, đang nhìn xuống avatar màu xanh hơi vàng với vẻ mặt hơi căng thẳng.

Chiyuri cũng lặng lẽ chấp nhận cái nhìn đó.

Có lần – nửa năm trước, Takumu không thể chịu đựng được việc mất đi avatar “Cyan Pike”, và đặt một chương trình cửa sau và Neuro Linker của Chiyuri.

Mục tiêu thực sự của virus đó là sử dụng Neuro Linker của Chiyuri như một trung gian để kết nối với mạng cục bộ của trường cấp hai Umesato từ bên ngoài, và săn tìm kẻ bị truy nã nhất thế giới gia tốc, “Hắc Vương”, Black Lotus.

Tuy nhiên, như là một tác dụng phụ của virus, nó đã khiến Takumu có thể lấy cắp thông tin về tầm nhìn và nghe của Chiyuri, và cậu ta đã sử dụng nó để tìm hiểu cảm xúc thật của Chiyuri.

Cuối cùng cậu ta đã thú nhận, và Chiyuri mà cậu ta xin lỗi đã rất tức giận, tất nhiên rồi. Cô tuyên bố chấm dứt quan hệ với cả Haruyuki và Takumu, và phải mất một tuần trước khi cô nói chuyện lại với bọn họ. Để hoàn thành điều kiện giảng hòa “Ăn tất cả parfait ở cửa hàng Enji” mà cô đưa ra, tài khoản trong Neuro Linker của hai người họ đã giảm đi nhanh chóng, nhưng mối quan hệ của cả ba đã được sửa chữa như trước-

Đó, là những gì Haruyuki tin, và mong ước như vậy, nhưng.

Ba cạnh của tam giác, cạnh nối giữa Chiyuri và Takumu, vẫn đang thay đổi không ổn định ngay bây giờ, là điều mà ánh mắt nhìn nhau của họ cho thấy.

“… Chà, đã đến lúc chúng ta bắt đầu bài học tân thủ.”

Cố gắng để phá đi sự căng thẳng, Haruyuki tuyên bố và quay qua avatar xanh hơi vàng.

“Chiyu, cậu đã nghe phần lớn về luật của “Brain Burst” từ Taku đúng không?”

“Phải. Tất cả những gì tớ cần làm là thắng thật nhiều trận đấu để kiếm điểm, rồi lên cấp độ 10 để phá đảo trò chơi đúng không?”

“…Đ-đừng nói đơn giản thế. Chà, dù điều đó cũng đúng…”

Nếu người đó nghe được những lời vô tư của Chiyuri, cô ấy sẽ nói gì, trong khi Haruyuki lắc đầu và nghĩ như thế, cậu tiếp tục.

“Dù sao, để thắng được trận đấu, cậu phải biết được điểm yếu của đối thủ và chiến đấu theo cách nào lợi thế cho cậu. Vì lý do đó, cậu phải nắm vững hoàn toàn những khả năng của avatar của cậu.”

-Không thể tin được, có một ngày mình lại có thể nói những lời hống hách như thế.

Trong khi nhận ra sự thật nhỏ bé đó, cậu di chuyển ngón trỏ của mình.

“Xung quanh phần này trong tầm nhìn của cậu, sẽ là thanh “Máu” phải không? Chạm vào nó, và từ cửa sổ mở rộng mở “Danh sách kỹ năng” ra.”

Thông thường đây là vai trò Phụ huynh của Takumu, nhưng diễn biến cuộc hội thoại bằng cách nào đó đã khiến Haruyuki là người chỉ bảo cho cô ấy,

“O… okay.”

Chiyuri gật đầu và với cử động hơi ngượng ngạo vươn ngón tay của cô ấy ra, và gõ vào một điểm ở trên không. Tiếp tục, cô ấy làm thêm một vài thao tác nữa.

“Xem nào… kỹ năng cơ bản, có ba cái, và có vẻ có một kỹ năng đặc biệt. “Citron Call”…? Bằng cách nào đó, cái chuông tay trái… như thế này…”

Trong khi đang lẩm bẩm, Chiyuri làm theo bóng hình chuyển động trong danh sách kỹ năng, quay cái chuông khổng lồ ở trước cùi trỏ trái của cô ấy hai lần, và cuối cùng từ trên hất xuống với một tiếng tách. Nhưng tất nhiên, không có gì xảy ra cả.

“Cái gì thế này, nó chả có tác dụng gì cả.”

“Để sử dụng kỹ năng đặc biệt của cậu, cậu phải tích đầy thanh “Lực” màu xanh lam ở dưới thanh máu.”

“Và, làm thế nào để tớ tích lực?”

“Gây thương tích cho đối phương, nhận thương tích, và…”

Khi cậu nói đến đó, Chiyuri nâng cái chuông có vẻ nặng của cô lên, nhắm vào đầu Haruyuki, cậu ngay lập tức thêm vào.

“Và còn nữa, cậu có thể tích lực bằng các phá hủy màn chơi. Những máy móc ở xung quanh đây, tất cả chúng đều có thể bị phá hủy!”

“À, tớ hiểu.”

Có vẻ chỉ là tưởng tượng của cậu là cô ấy gật đầu với một chút không hài lòng, và đi đến cái động cơ bốc khói ở nơi trước đó là bục giảng, và rồi không chần chừ, cô sử dụng tay trái để đập cái máy đang xả rất nhiều hơi nước.

Với một tiếng nổ nhẹ *Boom!*, tia lửa và khói trắng tỏa ra.

“Chà, tuyệt thật!”

Với âm thanh vui vẻ vô tội, avatar mũ nhọn tiếp tục đập phá một bên của cái bánh răng chuyển động của băng chuyền, trong khi lưng Haruyuki run rẩy khi nhìn cô ấy. Sự thực tế của vụ nổ đó, vả cả mức độ chi tiết cực cao của màn chơi, không tỏ vẻ bị ấn tượng một chút nào, đó là lý do vì sao con gái…

Trong khi Haruyuki càu nhàu trong lòng, Takumu im lặng từ nãy giờ thì thầm từ bên cạnh cậu.

“Haru, cậu nhận thấy không? Thanh máu của Chi-chan, có vẻ không bị giảm chút nào. Những vật thể máy móc của bàn “Khu xây dựng”, khi bị phá hủy, sẽ phải gây ra chút thương tích.

“À… phải rồi.”

“Không như vẻ bề ngoài của cô ấy, sức phòng thủ của cô ấy khá cao. Màu lục trên thực tế, sau màu kim loại, là một màu có sức phòng thủ cao cấp…”

Với phân tích bình tĩnh của Takumu, Haruyuki nghĩ về huyền thoại bức tường sắt được đồn đại của “Lục Vương”

Giáp của Lime Bell, so với Silver Crow cấp độ 1, rõ ràng là khỏe hơn. Điều đó có nghĩa là, Chiyuri cũng thuộc loại phòng thủ. Bằng cách nào đó, điều đó trái ngược hoàn toàn với tính cách của con người thật.

Trong khi suy nghĩ về những điều đó, thanh lực của Lime Bell đã được hơn một nửa lấp lánh xanh.

“Này Chiyu, nhiều rồi đó.”

Sau khi được gọi, avatar ấy quay lại và đi đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC