Volume 5: Chapter 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

*PIN, PON*

Một tiếng chuông vang vọng trong não bộ, quấy rầy đến giấc ngủ ngon lành của cậu.

Trong khi đang lơ mơ ngủ, một dòng suy nghĩ “Oh?” chợt hiện lên. Đây không phải là nhạc chuông của đồng hồ báo thức thường ngày đánh thức cậu dậy. Hơn nữa cái đồng hồ đặt ở đầu gường, đáng lí ra cậu phải nghe thấy từ phía trên mới phải. Và âm thanh vừa rồi không truyền vào tai mà đi thẳng vào tâm trí của cậu. Ah, đúng rồi, thì ra cậu đã vô tình ngủ quên trong khi vẫn còn đeo Neuro Linker. Cậu hi vọng rẳng vỏ ngoài của nó không bị xước.

*PIN, PON*

Tiếng chuông lại một lần nữa vang lên. Lúc này Haruyuki cũng đã nhận ra âm thanh này không phải là âm báo thức. Nó cũng không phải là tiếng chuông báo hiệu một email hay một cuộc gọi đến. Đó là tiếng chuông của thiết bị thông báo là có người đang ở ngoài cửa. Cậu miễn cưỡng mở đôi mắt đang còn ngái ngủ và nhìn lên đồng hồ ở phía bên trái chiếc giường. 9:00 AM.

Mẹ của cậu phải tới nửa đêm mới trở về, vì vậy đây có thể là nhân viên của dịch vụ giao hàng vào buổi sáng. Trong một khoảnh khắc, cậu định giả vờ không nghe thấy để họ đặt bưu kiện trong hộp thư[1], nhưng cậu buộc phải kí nhận nó. Takumu và những người khác sẽ đến đây lúc 11:00.

Sau khi nhắm thật chặt mắt lần cuối cùng, Haruyuki ngồi dậy.

Đột nhiên cậu cảm thấy ở phần cổ phía bên phải có một chút lực kéo lại. khi uể oải quay lại nhìn, thì ra là sợi cáp XSB màu bạc đang nối vào Neuro Linker của cậu. Hắt những tia sáng mặt trời buổi sáng thông qua những khe hở của rèm cửa, đầu kia của sợi cáp mất hút trong tấm chăn mỏng—

Và, xa hơn một chút là làn tóc dài đen mượt thấp thoáng dưới chiếc chăn.

“……Uwa-”

Đúng lúc chuẩn bị hét lên ‘-waaaaah!?’ Haruyuki đã nhanh chóng kĩm hãm bằng cách lấy tay bịt miệng lại. Trước cú sốc mạnh như vậy, tâm trí cậu nhanh chóng tỉnh táo lại, và cảm giác như dòng máu trong toàn bộ cơ thể như bị đảo ngược. Cậu liên tiếp chớp mắt và nhìn chằm chằm vào khung cảnh trước mắt, nhưng cái đầu nhỏ nhắn đó không biến mất. Ngược lại, những đường nét mảnh mai có thể dễ dàng nhìn thấy đang nằm ngang ở dưới chăn. Không còn nghi ngờ gì nữa, có ai đó đã nằm trên giường cậu và họ chỉ cách nhau khoảng 50 cm.

“Uu… nn.”

Một người nào đó, như thể cảm nhận được sự hoang mang tột độ của cậu, quay mặt về phía cậu trong khi thở ra nhè nhẹ.

“……Ku-”

Bằng cách nào đó, một lần nữa cậu lại ngăn được tiếng ‘-rororororo!?’ trong cổ họng. Vẻ đẹp này, người mà cậu biết rất rõ nhưng lại hiếm có dịp nhìn kĩ, không còn nghi ngờ gì nữa, là Kuroyuki Hime

Sau khi hét lên” Tại sao tôi lại rơi vào hoàn cảnh này” trong tâm trí, cuối cùng cậu cũng nhớ lại mọi việc xảy ra vào tối qua. Kuroyuki Hime đã ghé qua phòng cậu vào nửa đêm để nói chuyện, và sau đó họ đã có một trận đấu trực tiếp với nhau. Cậu không hiểu chuyện gì đã xảy ra sau đó, nhưng có vẻ như Kuroyuki Hime đã ngủ trên giường cậu ngay sau đó, tuy nhiên Haruyuki lại hoàn toàn không nhớ gì về nó. Thật là ngớ ngẩn. Thật là một tình cảnh khó khăn mà.

Nâng cao quyết tâm của bản thân vững vàng như một tảng đá ‘ Tuyệt đối không được để ý đến tư thế và quần áo đang sộc xệch của Kuroyuki Hime’, và—

*PIN… PON*

Cách một lúc lâu, tiếng chuông cửa lại tiếp tục vang lên. Trong khi nghĩ rằng đó quả là một người giao hàng kiên nhẫn, cậu nhìn vào cửa sổ truy cập ở phía bên trái tầm nhìn và phát hiện người tới hiện không ở lối vào của tầng một mà đã đến tầng 23 rồi. Nhận ra tình huống này khó có thể trì hoãn được nữa, cậu lặng lẽ rút cáp kết nối ra và từ từ bước lên sàn nhà. Sau khi nhẹ nhàng mở cửa và bước ra khỏi phòng, cậu nhanh chóng lao về phía cửa và trả lời

“Vâng, vâng, tôi đến ngay bây giờ đây”

“Xin lỗi đã để cho anh---“

Haruyuki nuốt chữ “đợi” ở trong cổ họng

Ở phía bên kia cửa sổ không phải là nụ cười quen thuộc của anh giao hàng như thường thấy. Một chiếc mũ rộng vành màu trắng. Một chiếc áo khoác bolero cùng màu, cùng với bộ đầm voan màu xanh nhạt. Đôi tất bó sát quá đầu gối trên đôi chân thon thả lấp ló dưới chiếc váy. Với mái tóc phồng lên và chảy dài tới vai cùng với chiếc túi xách nhỏ đang cầm trên tay, đó không ai khác ngoài—

“Ma… Master!?, À không, Raker san?”

Haruyuki gọi tên cô bằng một giọng như chết lặng, trong khi cô gái trước mặt cậu khẽ gật đầu và chào lại bằng một giọng rõ ràng là êm dịu hơn cả trên internet

“Chào buổi sáng, Karasu-san. Em có thể gọi chị là Fuuko khi gặp nhau ở thế giới thực”

Sau khi nghe được những lời từ cô gái lớn hơn cậu hai tuổi, phó thủ lĩnh của quân đoàn «Nega Nebulas», «Sky Raker», với tên thật là Kurasaki Fuuko, Haruyuki vội vàng gật đầu đáp lại

“Ah.. vâng, chào buổi sáng, Fuuko-san. Ah, xin thứ lỗi, mời chị vào nhà”

“Cảm ơn, xin lỗi vì đã quấy rầy”

Đóng cửa lại và chuẩn bị dép cho cô trong khi Fuuko tháo đôi sandals của mình, Haruyuki tiếp tục nói trong tình trạng không được tỉnh táo.

“Err… có vẻ như chị đến hơi sớm. Thời gian tập trung của chúng ta vẫn còn lâu mà”

“Ufufu, xin lỗi. Chị cũng đã lo lắng là sẽ gây rắc rối cho em, nhưng chị lại không thể chịu được vì đây là lần đầu tiên ghé thăm nhà em. Chị cũng đã gửi email cho em vào lúc sáng, nhưng…”

“Xin lỗi chị, em chỉ vừa mới thức dậy thôi”

Sau khi trả lời kèm theo nụ cười bối rối---

Haruyuki lập tức nhận ra đây không phải là tình huống mà cậu có thể cười được.

Ngay lúc này, trên chiếc giường trong phòng của Haruyuki cách đây một đoạn hành lang ngắn, chủ quân đoàn, Kuroyuki Hime đang đánh một giấc ngon lành. Hơn nữa, cô chỉ mặc toàn đồ ngủ.

--Tôi…..tôi nên làm gì bây giờ. Không… đây khong phải là lúc để hoảng loạn. Suy nghĩ, suy nghĩ đi. Đúng rồi, đầu tiên tôi sẽ mời Raker san vào phòng khách. Sau đó tôi sẽ bí mật lấy chiếc túi của senpai và để chị ấy thay đồ trong phòng mình, cuối cùng là để chị ấy giả vờ như vào từ cửa trước. đây là điều duy nhất tôi có thể làm.

Nhanh chóng vạch ra chiến lược bí mật, Haruyuki dẫn Sky Raker vào phòng khách sau khi cô đã thay đôi dép trong nhà và cậu cẩn thận sắp xếp lại đôi sandal của cô ở trước cửa.

‘Mời chị đi theo lối này, đi thẳng theo hướng này, mời chị..”

‘À….uhm…. đã quấy rầy rồi”

Sky Raker cảm thấy có chút kinh ngạc nhưng vẫn theo cậu. cô vừa đi vừa thì thầm như đang hát bên cạnh Haruyuki.

“thực sự thì, chị đến đây sớm là vì muốn tâm sự riêng giữa hai chúng ta, Karasu-san. Bởi vì không có cơ hội nào gặp nhau ngoài đời thực trừ những lúc chiến đấu gần nhau, cho nên…. Chị muốn gửi lời cảm ơn đến em…một lần….”

Lí do phần sau của câu nói có xu hướng chậm lại là quá rõ ràng. Nhưng cậu không có thởi gian để chú ý đến nó. Bởi vì lúc này hai chân Haruyuki như đóng băng khi nhìn về phía trước.

Một người trong bộ đồ ngủ màu xám đang đi lướt ở góc hành lang cách họ chỉ 2 mét, hết nhìn Haruyuki rồi đến Fuuko với một biểu hiện đang còn mơ ngủ

Hàng lông mi dài của cô không ngừng di động. Đôi môi anh đào hé mở phát ra những âm thanh thưa thớt của một người vừa mới tỉnh ngủ

“Chào buổi sáng, Haruyuki kun”

Và sau đó

“Chào buổi sáng, Fuuko”

Haruyuki theo phản xạ cũng cúi đầu đáp lại “Chào buổi sáng, senpai” và Sky Raker cũng phản ứng như thể bị cuốn theo dòng chảy

“Chào….chào buổi sáng, Sacchan[2]”

“Umm”

Với khoảng 80% tâm trí vẫn còn chìm trong giấc ngủ, ‘Sacchan’ hay Kuroyuki Hime gật đầu và tiếp tục chuyển động lơ lửng như ở dạng avatar của cô, để rồi biến mất khỏi tầm nhìn của hai người về bên trái. Vài giây sau, âm thanh cánh cửa phòng tắm vang lên

---Yên lặng

Phá vỡ sự tĩnh lặng đang bao trùm xung quanh không phải là tiếng nói là mà hành động. Một bàn tay trắng muốt nắm lấy tai phải của Haruyuki và kéo mạnh lên

Buộc phải quay người lại để giảm cơn đau, Haruyuki nhìn thấy khuôn mặt của Fuuko ngay trước mắt, một nụ cười mà cậu chưa bao giờ thấy trước đây trên khuôn mặt cô. Cậu mơ hồ cảm thấy biểu hiện này đã từng xuất hiện ở đâu đó, rồi đột nhiên nhớ lại. Chính xác đó giống như nụ cười avatar chiến đấu của cô khi cô đẩy cậu từ đỉnh của tòa Old Tokyo Tower trong vùng trung lập vô hạn ở Accel World nhằm đào tạo kĩ năng cho cậu.

Trong khi Haruyuki cúi đầu xuống nhằm tránh khuôn mặt ‘tử thần’ đó, Sky Raker ‘nhẹ nhàng’ hỏi cậu

“Karasu-san. Chuyện này là sao?”

“…..nó không giống như chị thấy đâu ạ!”

Bây giờ Haruyuki không còn nghĩ ra được cách nào khác ngoài việc liên tục lắc đầu

Mười phút sau

Fuuko im lặng đưa cốc trà lên miệng trong khi đối mặt với cô là Kuroyuki Hime- đã thay đổi trang phục thành đồng phục học sinh trường Umesato, và Haruyuki trong bộ đồ thường ở nhà, khi hai người đang ngồi cạnh nhau trên ghế sofa

Đặt chiếc cốc lên chiếc đĩa của mình, phát ra tiếng kêu nho nhỏ, cô ngẩng đầu lên. Mặc dù vẫn là nụ cười thường thấy ở cô nhưng Haruyuki tin chắc rằng nếu là trong thế giới VR, có lẽ sẽ xuất hiện một tín hiệu cảm xúc tức giận nhấp nháy trên trán của cô

“Ok, tớ cũng đã nắm rõ tình hình rồi. Xác nhận lại, thì có một trận mưa lớn không được dự báo trước vào đêm qua, phải không? Hơn nữa thì internet bỗng dưng chập chờn ở phía Tây quận 23, phải không? Vì vậy việc về nhà lúc đó quả là khó khăn, phải không?”

“C..Chính xác, Fuuko. Cơn mưa đó quả thật rất lớn. Những đám mây sấm sét giống như cơn thịnh nộ của tên Purple chết tiệt”[3]

Đối mặt với sự biện hộ của Kuroyuki Hime, Fuuko vẫn tiếp tục mỉm cười. Nhưng nụ cười đó lại có một sức công phá mãnh liệt giống như “Extreme Cold Kuroyuki Smile”(nụ cười băng giá)của Kuroyuki Hime. Nếu dành ra một thuộc tính cho nó, thì đó hẳn sẽ là gió. Đúng vậy, nó sẽ có tên là “Vacuum Destruction Raker Smile”( nụ cười hủy diệt chân không). Thật tốt vì Chiyu đã không có ở đây nếu không kết hợp với đòn “Super-Fiery Chiyuri Beam”(siêu hỏa lực) của cô thì căn phòng này, có thể là toàn bộ tòa nhà sẽ bị san bằng bởi nguồn năng lượng hủy diệt.

Trong khi Haruyuki đang nghĩ cách đánh lạc hướng thì những lời công kích của Fuuko lại tiếp tục truyền đến tai cậu

“Rồi, tớ hiểu mà. Tuy nhiên, như những lời Lotus nói thì hai người không làm gì mang tội thế nên cũng chẳng có lí do gì khiến tớ che dấu vụ việc này, phải không? Nếu Bell và Pile biết thì họ chắc chắn sẽ rất ấn tượng về mối quan hệ thân mật giữa chủ quân đoàn và Silver Crow”

“Này, này……”

Kuroyuki Hime lên tiếng phản đối xen lẫn với tiếng thét của Haruyuki

“W-Waah, m-m-master, tha cho em đi màààààà….”

“Cứ làm như thế đi”

Fuuko một lần nữa nở nụ cười rạng rỡ

“Vậy thì trong tháng này, em cũng mời chị ở lại qua đêm. Nếu đáp ứng được điều này, chị sẽ sẵn sàng giữ im lặng, được chứ?”

“C….cậu nói cái gì vậy, Fuuko?”

“Dẫu sao thì Karasu-san cũng từng ở lại chỗ tớ một lần rồi mà, cậu không biết sao? Chúng tớ còn ăn và ngủ cùng nhau nữa”

‘T-Thế là sao hả, Haruyuki kun?”

“Ah, không phải thế, chuyện này xảy ra trong Accel World chứ không phải ngoài thế giới thực, hơn nữa em chỉ ngủ trên sàn nhà thôi”

Haruyuki nhanh chóng lắc đầu với tốc độ cao—

Một ý nghĩ chợt xuất hiện trong tâm trí cậu

Cho đến tận bây giờ, chưa bao giờ cậu thấy Sky Raker vui vẻ và không có thái độ đề phòng trước Kuroyuki Hime như vậy. Hai người họ quả nhiên có một sự kết nối sâu sắc về mặt tâm hồn. Hai người bạn thân thiết với nhau, cùng với Haruyuki đã bước sang một trang mới.

Mối quan hệ giữa họ đã từng bị cắt đứt do sự nghiệt ngã của số phận. Và ba năm sau,trước sự định hướng của số phận, họ lại một lần nữa gặp lại nhau. Bây giờ, mối quan hệ giữa hai cô gái đã hoàn toàn hồi phục, cậu tin là như vậy. cậu muốn tin, nhưng—

Bắt đầu từ mùa thu năm ngoái, Haruyuki luôn khao khát được ngắm nhìn và tìm hiểu về Kuroyuki Hime. Có vẻ như những rào cản xung quanh trái tim của Kuroyuki Hime đã đượch gỡ bỏ, nhưng cậu vẫn cảm nhận được có một nỗi niềm tận sâu trong mắt Kuroyuki Hime khi cô đối diện với Fuuko bằng xương bằng thịt. Và nhiều khả năng thì cũng có một điều tương tự đằng sau khuôn mặt tươi cười của Sky Raker.

«Hệ thống tâm ý »luôn tìm cách làm cho người chơi phải đối mặt với những vết thương trong sâu thẳm tâm hồn họ. Bởi vì một trí tưởng tượng mạnh mẽ chỉ được sinh ra từ một mong muốn mãnh liệt, và đằng sau mong ước là sự thiếu hụt một điều gì đó. Họ phải đối mặt với vết sẹo trong trái tim mà họ rất muốn quên đi để lấy sức mạnh cho trận đối chiến, nếu không thì tuyệt đối không thể đến được «override».

Ba năm trước, Sky Raker đã làm điều đó. Để nâng cao khả năng «Boost Jump» -mà hệ thống đã trao cho cô- đạt đến trình độ ‘bay lượn’ thực sự, cô đã cắt đi đôi chân của mình và tự tạo ra sự thiếu hụt thuần khiết. Cho dù là Haruyuki, nếu trong tương lai muốn tìm kiếm những nguồn sức mạnh ngoài các kĩ thuật cơ bản, cậu sẽ phải xé rách những vết thương lòng đã khép miệng, có thể đổ máu thêm một lần nữa. Vết thương của Haruyuki chính là nỗi hận bản thân. Cậu hận bản thân mình quá béo ú và xấu xí, không có sở trường trong việc ăn nói, vận động hay học tập

--Không, trên thực tế không hẳn là như vậy

--Bởi vì khi đó, tôi không có béo như hiện tại. Khi đó, tôi đã đứng bên ngoài cánh cửa phòng khách và nghe lén cuộc nói chuyện ở bên trong. Tuy nhiên, tiếng cãi nhau quá nhỏ….và tôi…không, không đúng. Không phải như vậy. Đó là do tôi quá béo. Đó là vì tôi luôn luôn co rúm lại. Cho nên những người đó đối với tôi--- (n/d: ko hiểu j cả, có lẽ liên quan đến các vol trước.)

“…yuki-kun. Haruyuki-kun!”

Cánh tay đột nhiên bị đánh làm cậu thoát khỏi luồng suy nghĩ, Haruyuki ngẩng đầu lên. Vì vậy cậu vô tình nhìn vào đôi mắt có phần kinh ngạc của Kuroyuki Hime. Theo phản xạ, cậu lại cúi đầu xuống

“Có chuyện gì vậy? tự nhiên em lại im lặng?”

“Khuôn mặt em.. không được tốt lắm, Karasu-san…?”

Sky Raker cũng lên tiếng, khiến cậu liên tiếp lắc đầu

“Không, không có gì ạ. U-um, em chỉ đang nghĩ về hệ thống tâm ý…”

Đột nhiên nói ra những lời đó trong vô thức, Haruyuki cảm thấy đây không phải là chủ đề phù hợp trong tình huống này và ngay lập tức ngừng lại, nhưng cậu không thể rút lại những lời vừa nói. Kuroyuki Hime và Fuuko cùng mở to mắt ngạc nhiên, và sau vài giây, hai người họ cùng nhau mĩm cười.

“Chị hiểu. Em muốn hỏi về việc gì sao?”

Như thể đọc được những suy nghĩ của cậu, Kuroyuki Hime nhẹ nhàng đặt tay lên vai Haruyuki. Những ngón tay của cô thường luôn lạnh lẽo, nhưng bây giờ lại có chút ấm áp, khiến cậu phải thở hắt ra một tiếng nhỏ. Ánh mắt của Fuuko cũng chứa đầy những tia sáng ấm áp, khiến những lời nói từng chút một thoát ra khỏi miệng cậu

“E-Err, umm…em chỉ tự hỏi. Khi em nghĩ về cấu tạo của hệ thống tâm ý… cuối cùng nó là một điều gì đó khiến các Burst Linkers trở nên mạnh hơn từ những thiếu sót trong trái tim. Nói cách khác, họ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn trong thế giới thực…?”

“Không phải”

“Không đúng”

Hai câu trả lời đến ngay lập tức. hai cô gái trao đổi ánh mắt cho nhau như thể để quyết định xem ai sẽ giải thích tiếp, và Kuroyuki Hime, xoay người đối diện trực tiếp với cậu, tiếp tục nói

“ ‘vết sẹo trong trái tim’ bất quá chỉ là chìa khóa để xác định đặc tính của một cuộc đấu tay đôi giữa các avatar. So với nó thì còn có vô số các nguồn sức mạnh lớn hơn bên trong Accel World. Bồi dưỡng kiến thức để xây dựng các chiến thuật chiến lược, nâng cao sức chiến đấu bằng kinh nghiệm, tạo ra mối quan hệ bạn bè, đồng đội và đối thủ. Thậm chí nếu trở thành một trận chiến tâm lực, sức mạnh đến từ sự không nản chí sẽ luôn chiếm ưu thế. Trong lần đầu tiên gặp mặt, không phải ý tưởng cho rằng người kéo người khác xuống trong thế giới thực sẽ mạnh hơn những người hưởng thụ trận chiến một cách thuần túy là hoàn toàn trái với niềm tin của em sao?”

“Vâng, đó là sự thật,… nhưng..”

“Niềm tin của em là hoàn toàn chính xác. Đừng bao giờ nghi ngờ điều đó. Tuy nhiên, có điều này chị muốn giải thích thêm…”

Đột nhiên Kuroyuki Hime ngưng lại, và Sky Raker nhanh chóng thay thế vị trí của cô

“đồng thời, có một sự thật tồn tại cho đến nay, Karasu-san”

“V-vậy sao ạ?”

“Umm. Từ cái nhìn của người khác, nó giống như họ đang ‘hưởng thụ’ một trận đối chiến. Ví dụ như, ngay cả những Burst Linkers giống «Child» của chị, Ash Roller, chỉ cần là Burst Linkers, họ khó có được sự hài lòng trong thế giới thực. Đó là bởi vì điều kiện tiên quyết để cài đặt Brain Burst là sử dụng Neuro Linker ngay sau khi sinh và sở hữu một khả năng thích ứng cao với việc kết nối lượng tử, đó là những yếu tố trái ngược với hạnh phúc ở thế giới thực.”

Nghe những lời như vậy, Haruyuki như ngẹt thở

90% những lí do sử dụng Neuro Linkers ngay sau khi sinh là để tiết kiệm sức lực trong việc chăm lo cho con cái. Vì nhiệt độ cơ thể, nhịp tim và hơi thở của chúng đều được theo dõi nên cha mẹ có thể rời mắt khỏi con cái mà không cần lo lắng, các chương trình học tập khác nhau có thể tự động giảng dạy thay vì sử dụng lời nói, và nếu những đứa trẻ khóc vào ban đêm, họ có thể thực hiện Full Dive một cách cưỡng ép. Nhưng bất kể thế nào thì những học giả và các nhà phê bình giáo dục đều không cho rằng đây là điều may mắn cho những đứa trẻ.

Tương tự như vậy, trong việc có khả năng kết nối lượng tử cao, mặc dù có vẻ như nó là một dạng tài năng thiên bẩm chỉ có ở một số trẻ em, nhưng sự thật lại không được như vậy. Khả năng tương thích với Neuro Linker được thể hiện bằng tần số Full Dive vào thế giới ảo của trẻ. Nói cách khác là chúng bỏ qua thế giới thực và tự ném mình vào bên trong thế giới ảo- chuyện là như vậy. Nó giống như quá khứ của Haruyuki khi cậu luôn sử dụng thời gian rảnh để chạy trốn vào trò chơi bóng quần ảo trong mạng nội bộ của trường trung học Umesato.

Như thể đọc được suy nghĩ của cậu, Kuroyuki Hime tiếp tục lên tiếng

“Thật là khó chịu khi phải nói điều này, nhưng trong hầu hết các trường hợp, những người có thể đáp ứng được điều kiện trở thành một Burst Linkers thường là những trẻ em lớn lên mà không nhận được nhiều tình yêu thương và sự chăm sóc của cha mẹ. Ngược lại, những người luôn nhận được sự quan tâm của cha mẹ, được nói chuyện với nhau bằng cơ thể thật, thì Neuro Linkers và thế giới ảo không cần thiết lắm đối với họ-- Tuy nhiên, nó lại cần thiết đối với chị, cũng như với Raker”

Đáp lại điều đó, Haruyuki gật đầu một cách yếu ớt và thì thầm

“Tất nhiên, nó cũng cần thiết đối với em. Khi còn nhỏ,…ở trong nhà một mình vào ban đêm thật sự rất đáng sợ”

Kuroyuki Hime một lần nữa chạm vào tay cậu bằng những ngón tay trắng muốt, và tiếp tục nói bằng một giọng nhẹ nhàng

“nói cách khác…. Hầu như tất cả các Burst Linkers đều có điểm chung ở sự thiếu hụt. Đó là tình cảm đích thực giữa cha mẹ và con cái. Đây chính là «thực tế» mà Fuuko đã nhắc đến lúc nãy. Và khi đã trở thành một Burst Linkers, họ sử dụng quyền duy nhất một lần trở thành «Parent», cố gắng tìm cho mình một «Child» mà họ cảm thấy rằng vết thương lòng của hai người có những nét giống nhau. Kết quả là chúng ta phụ thuộc và gắn chặt vào mối quan hệ parent-child thứ hai trong Accel World, hay chính nó là một phần trong thế giới đó. Để duy trì mối quan hệ mới đó, chúng ta cố gắng duy trì sự ổn định và che giấu sự tồn tại của Accel World. Hừ…. hệ thống này thật là tốt. Chị thực sự muốn khen ngợi các nhà phát triển.”

“Fufufu..” trong khi Kuroyuko Hime cười khúc khích, Fuuko cười nhẹ nhàng trách móc

“Hừm, Sacchan vẫn đa nghi như xưa. Karasu-kun, mặc dù chị chắc chắn khi đã nói về việc ‘ bất hạnh trong thực tại’, nhưng không có nghĩa chị đang cảm thấy không hạnh phúc nhé”

“Eh… eh?”

Haruyuki chớp mắt một cách ngạc nhiên, trong khi Raker đang nhìn cậu với đôi mắt đong đầy tình cảm.

“Đây là những điều chị muốn nói. Quả thật, hệ thống tâm ý lợi dụng các vết thương trong tim, hay đúng hơn thì những vết khuất trong tâm trí con người cấu thành nên nguồn năng lượng đó. Vì vậy, theo một khía cạnh nào đó, nếu bạn gặp bất hạnh thì nguồn năng lượng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC