Volume 6: Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một luồng sáng màu oliu trải dài trên bầu trời. Những viên gạch màu xanh đen bao phủ khắp mặt đất. Những vật trang trí hình răng trồi ra từ các tòa nhà, cùng với lớp sương mù dày lơ lửng ở chính giữa.

“…Sân đấu <Thành phố Quỷ> à? Mà, cũng khá phù hợp với mục tiêu của chúng ta ngày hôm nay đấy”, Hắc Vương Black Lotus cất lời với giọng nói sắc bén trong lúc bước đi trên bề mặt gạch.

Haruyuki bị choáng ngợp bởi hình dạng gọn gẽ, lôi cuốn nhưng mạnh mẽ của vị Legion Master đáng kính và yêu quý trong một lúc, rồi cậu quay sang nhìn Avatar màu bầu trời đang đứng lặng lẽ bên cạnh.

Người này, nếu phải so sánh, thì là một hình mẫu của sự trang nhã và xinh đẹp tuyệt đối. Đằng sau cơ thể có vẻ nữ tính của cô, là một máu tóc hơi hướm lam thẫm, được xõa ra như đôi cánh. Cánh tay và đôi chân uốn cong mượt mà của cô hoàn toàn không hề được trang bị vũ khí.

Tuy nhên, Haruyuki thừa biết, rằng việc đôi chân mảnh khảnh đó của cô có thể bước đi vững vàng trên mặt đất, chính là minh chứng của kỳ tích mà cô— Sky Raker đã tạo nên.

Nếu Black Lotus có thể miêu tả như là <Mẹ> và <Master> của Haruyuki, thì Raker là người mà Haruyuki phải gọi là <Sư phụ>. Cô ấy đã rút khỏi các trận đấu của Thế giới Gia tốc trong một thời gian dài, và phải sống ẩn dật tại đỉnh tháp Tokyo cũ vốn đã bị quên lãng.

Đó là vì vào 2 năm trước, cô đã mất phần lớn năng lực chiến đấu của mình, sau khi quyết định cắt hai chân của mình, từ đầu gối trở xuống. Nhưng khi được gặp Haruyuki, người cũng bị mất đi sức mạnh như cô— trong trường hợp của cậu, thì là năng lực <Phi thiên>, niềm hứng thú đối với các trận đấu của cô đã được khơi dậy trong lúc huấn luyện <Incarnate System> cho Haruyuki. Và cô đã vượt qua vết thương lòng của mình trong <Cuộc đua Hermes Cord> tuần trước, từ đó lấy lại được đôi chân của mình.

Haruyuki, người đã từng bị nhập với <Chrome Disaster>, thừa biết rằng vượt qua các ảnh hưởng tiêu cực là khó khăn như thế nào.

Nếu như cậu không được cứu bởi Chiyuri— bởi siêu năng lực từ <Avatar Đảo ngược Thời gian> của Lime Bell, chắc Haruyuki đã bị bộ giáp và sự hận thù của bản thân chiếm hữu, rồi tấn công hàng trăm người một cách bừa bãi rồi.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cậu đã gần như bị nuốt chửng bởi tâm ý tiêu cực, và không thể quay lại. Nhưng Sky Raker đã cắt đứt sợi xích của nỗi sợ hãi và tuyệt vọng vốn trói buộc cô trong hai năm rưỡi qua. Đó không phải kỳ tích thì là gì nào?

Haruyuki nhìn đôi chân của Raker một cách đầy cảm xúc—

“Karasu-san, cậu thật sự thích đôi chân xinh đẹp của tôi đến thế sao?”

Một giọng nói vang lên khiến Haruyuki bất giác lắc đầu và cả tay.

“Ấy, không phải thế đâu ạ. Tuy là chúng đẹp thật, nhưng không phải kiểu thế đâu…”

“Hồ, té ra là cậu bị cuồng chân à. Xin lỗi vì tôi không có gót chân hay mắt cá nhé.”

Kuroyukihime cất lời với đôi mắt phát lên ánh sáng xanh tím. Haruyuki lập tức quay mặt lại và bắt đầu giải thích.

“L-Làm gì có chứ, em cũng thích chân của senpai lắm… Wah, nhưng vậy không có nghĩa là em bị cuồng chân đâu…!”

Haruyuki có cảm giác mình đang ngày càng chìm sâu vào bãi lầy, nên cậu hướng tay phải về hướng đông nam và lên tiếng.

“M-Mà gác lại đi, nhìn kìa, cái Navigation Cursor đang chỉ về phía đó kìa! Đi thôi, đi thôi nào.”

Như Haruyuki đã nói, ở chính giữa tầm nhìn của họ có hai mũi tên màu xám, và đang lặng lẽ chỉ về cùng một hướng. Ở đó chắc hẳn có hai người tới từ Legion Lam. Phía trên các Navigation Cursor có hai thanh HP đứng cạnh nhau, với một bộ đếm ở chính giữa. Nó vốn bắt đầu từ 1,800 giây, vậy mà giờ đã giảm xuống chỉ còn 1,750 giây rồi.

“Ừm, giờ nghĩ lại thì, họ bảo tất cả chúng ta có mặt trong 100 giây mà. Không còn cách nào khác, ta đi thôi.”

Ba người họ gật đầu với nhau, và bắt đầu chạy về phố phường của Thành phố Quỷ nằm ở phía nam.

Các khán giả của một trận đấu bình thường sẽ được sở hữu tốc độ cao nhất và năng lực nhảy để bù lại cho việc không thể phá hủy ngoại cảnh. Nhóm Haruyuki chạy trên các bức tường của tòa nhà và phóng qua lại giữa các sân thượng.

Sau khi chạy được khoảng 20 giây, lớp sương mù che phủ đường đi trước mặt họ lập tức biến mất.

Khi nhìn thấy quang cảnh trước mặt, Haruyuki chỉ biết há hốc mồm.

“Uwa… B-Bự thế…”

Đây chính là <Thành phố>.

Ở hướng đông nam mà thanh Cursor đang chỉ tới, cậu nhìn thấy một tòa kiến trúc khổng lồ. Với phần chóp sắt đang phát ánh sáng lục, một tòa lâu đài được tạo nên từ các bức tượng kỳ lạ đang toát lên một cảm giác độc nhất so với các vật thể khác trong sân đấu Thành phố Quỷ, tới nỗi ta có thể xem nó như tài sản của thần linh. Bức tường thành xung quanh thì được bao phủ bởi một con hào sâu; và trông chẳng có cái gì giống như cửa vào cả.

Mặc dù Haruyuki đã từng thoáng nhìn thấy tòa lâu đài ở phía đông này từ trên trời trong hàng vạn trận đấu cậu đã có ở Suginami và Shinjuku, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy nó ở gần như thế này. Đứng bên cạnh Haruyuki, người đang trầm trồ trước vẻ hùng vĩ của tòa kiến trúc, Kuroyukihime cất giọng nhỏ nhẹ.

“Đây chính là vị trí của <Cung điện Hoàng gia> ở ngoài đời thực. Nó còn là một khu vực không thể truy cập dưới bất kỳ hình thức nào trong Thế giới Gia tốc này.”

“Đến… Đến cả bay cũng không thể á!?”

Người trả lời cho câu hỏi này là Fuuko, đang bước đi ở phía bên trái.

“Đúng, cậu không thể. Có vài kết giới vô hình được đặt ở phía trên và bên dưới tường thành. Cho nên bay qua, hay đào đường hầm đều là bất khả thi. Ban đầu bọn tôi cũng đã thử nhiều biện pháp khác nhau, nhưng…”

“Phải. Có vài tin đồn nói rằng cất giấu bên trong đó là những Trang bị Cường hóa siêu mạnh. Nhưng kết cục vẫn là không ai có thể vào được nơi này— nếu ta ở sân đấu bình thường.”

Nhận thấy được điều gì đó trong lời của Kuroyukihime, Haruyuki hỏi:

“Khoan… Vậy nghĩa là sao ạ?”

Nhưng trước khi cô kịp trả lời, Fuuko đã cắt ngang.

“Thấy rồi… Trên con đồi kia!”

Họ liền nhìn về phía mà ngón tay cô đang chỉ. Trên đỉnh của một con đồi phía trước mặt, có hai cái bóng tí hon… Không, là ba. Ở thế giới thật thì đó ắt hẳn là vị trí của <Khu vườn phía Đông> thuộc Cung điện Hoàng gia. Nhưng khác với Cung điện Hoàng gia, nơi này có mở cửa cho tham quan; Haruyuki đã từng tới đây trong tiết Nghiên cứu Xã hội hồi nhỏ.

Từ từ giảm tốc độ lại, họ tiếp cận một cách dè chừng. Mặc dù cậu tham gia như là một khán giả không thể bị tổn thương, nhưng Haruyuki vẫn run rẩy khi nhớ lại rằng mình sắp diện kiến các <Thuần Sắc Vương> đang trị vì Thế giới Gia tốc.

Sau khi vượt qua một cây cầu lớn vắt ngang qua một đường thủy và cổng thành phố, họ bước đi trên các bậc thang bên hông con đồi. Mặc dù Thành phố Quỷ bất khả xâm phạm đang ở ngay bên phải mình, Haruyuki vẫn không đoái hoài mà chỉ nhìn lên đỉnh con đồi.

Khi lên tới đỉnh, con đường lót đá liền mở rộng ra ngay trước mắt Haruyuki.

Ở thế giới thật thì ở vị trí này là đồng cỏ ở bên trong lâu đài chính của Lâu đài Edo, nhưng ở đây lại chẳng tí thảm thực vật nào cả; chỉ có những cột sắt dựng liền kề nhau, tạo thành một kiến trúc hình tròn.

Nhưng vì vài lý do mà có một cây cột ngắn hơn những cái còn lại, cao chỉ khoảng 50cm là cùng.

Hơn nữa, có một Duel Avatar đang ngồi ở trên đó.

Xanh lam. Một màu xanh đậm, trong suốt nhìn như kiểu có thể hút cả bạn vào đó. Không phải màu của bầu trời, cũng không phải màu của biển. Chỉ là một cơ thể thuần màu lam không thể so sánh được với bất cứ nguyên liệu nào hiện có.

Bộ giáp mang hình dạng của một vị Kỵ sĩ kinh điển. Nó không có gì kỳ lạ như <Bộ giáp Tai ương>, mà mang tư thế khổ hạnh như một vị anh hùng trong cổ tích. Bên dưới chiếc mũ sắt kiểu Medieval trải dài ra là hai vật thể nhìn như sừng rồng, và có một thanh kiếm dài được giắt bên hông trái.

Cơ thể của Avatar màu lam đó, trong tư thế ngồi bắt chéo chân để nghỉ ngơi, lại không hề bự con tí nào. Nếu có đứng lên thì cũng chỉ ngang chiều cao của Takumu— tức Cyan Pile. Nhưng cái khí áp đáng sợ toát ra từ đó, kiểu như một viên thiên thạch đang rơi từ trên vũ trụ xuống, khiến Haruyuki, người lúc này đang cách hắn ta cỡ 20m, không thể tiến thêm dù chỉ một bước.

“…Đó, đó là…”

Haruyuki lí nhí đặt câu hỏi, và Raker cũng khẽ trả lời cậu.

“Phải. Đó là thủ lĩnh của Legion tên <Leonids> đang trị vì khu vực Shinjuku và Bunkyou… Một người chơi Lv9 sở hữu rất nhiều danh hiệu như <Bậc Thầy Kiếm Thuật> hay <Thợ Săn Quái Thú>… Đó chính là Lam Vương, <Blue Knight>.

“Blue… Knight…”

Mặc dù đó chỉ là một cái tên đơn giản tương tự như mấy con quái cực phế trong các trò chơi khác, nhưng ở Thế giới Gia tốc này thì nó lại là độc nhất.

Cảm nhận được khí chất áp chế khổng lồ, Haruyuki chỉ biết run rẩy khi vừa nhớ ra một điều gì đó. Viên kỵ sĩ đó không phải là đối thủ giao đấu của cậu; từ góc nhìn ở đây, cậu có thể thấy cả hai người họ chỉ đơn thuần là khán giả. Nhưng dù là ở vị thế khán giả, không có lấy sức tấn công hay thanh HP đi nữa, mà hắn vẫn có thể gây nên áp lực thế này— chỉ nghĩ đến việc phải thi đấu một chọi một với hắn cũng đủ khiến són ra quần rồi.

Ngay lúc ấy, một tiếng ‘Ping’ vang lên và xóa bỏ sự căng thẳng của Haruyuki.

Đó chính là tiếng bước chân của Kuroyukihime. Hắc Vương, Black Lotus lướt qua sát khí của Blue Knight như thể đó chỉ là một cơn gió thoáng qua, và giơ cánh tay kiếm phải của mình.

“Bữa nay ta ghé qua nói lời chào vì anh là người chủ trì— Vậy mà anh vẫn còn ở trong cái thứ ngột ngạt đó sao, Knight”?

Haruyuki chỉ biết lặng lẽ than vãn trước lời của Kuroyukihime. ‘Mắc gì chị lại đi khiêu khích anh ta cơ chứ!’

Raker lại còn đang cười thầm ở bên cạnh, và cậu muốn bỏ chạy thật xa khỏi đây có thể lắm rồi đấy.

May mắn thay, Avatar của Blue Knight đã nhanh hơn, và cất lên giọng nói trong trẻo của một chàng trai thiếu niên.

“…Này, đó không phải là lời chào đâu, Lotus à. Cô vẫn sắc bén như ngày nào nhỉ, dù rằng chúng ta đã không gặp nhau trong hai năm rưỡi rồi.”

Phần vai của Blue Knight hạ xuống, khiến bộ giáp kêu lẻng kẻng. Cái sát khí toát ra từ nãy cũng đã biến mất, như thể nó chưa từng có mặt ở đó.

—Dựa vào giọng điệu của Blue Knight thì có vẻ anh ta cũng khá hảo tâm. Mình cứ tưởng là bản thân anh ta phải nghiêm nghị hơn, vì Legion Lam tuần nào cũng tấn công bên mình, nhưng có vẻ không phải thế rồi…

Đúng vào lúc Haruyuki thư thả hơn…

Từ hai bên của Blue Knight, ở bên trong lớp sương mù uốn éo bước ra, là hai cái bóng khá giống nhau.

Chiến binh ư?

Haruyuki lập tức nghĩ thế. Cơ thể gầy gò của họ được bao bọc trong trong bộ giáp vàng kim kiểu Nhật đặt chồng lên nhau theo phương chéo. Avatar ở bên trái thì mang màu lam thẫm, còn người bên phải thì có màu lục sáng. Hai người họ đội hachigane thay cho mũ sắt, với phần tóc được buộc gọn gàng và vắt phía sau; dựa theo thể chất thì cả hai người họ đều là nữ cả.

Hai Avatar hình nữ chiến binh bước lên trước vài mét theo kiểu dáng lạ thường, gần giống trượt hơn, và nắm lấy chuôi kiếm giắt bên hông trái với vẻ đe dọa, hét:

“Ngươi dám lăng mạ Master của chúng ta xem, bọn ta sẽ không tha thứ dù ngươi có là Vua đi chăng nữa!”

“Tên phản bội, hãy cảm ơn số phận vì đã cho ngươi được đứng ở đây hôm nay đi!”

Sát khí toát ra và hâm nóng bầu không khí ở đây lần nữa; Haruyuki hoảng hốt rụt cổ về.

Là đệ tử của Hắc Vương, cậu nên nói cái gì đó ngầu ngầu để phản bác lại đối phương, nhưng cậu có cảm giác là vào giây phút cậu mở mồm, đầu cậu sẽ tung bay lên trời cao ngay, nên cậu không thể vận sức để cất lời.

Bởi vì, hai nữ chiến binh đó là người chủ trì sân đấu này, và còn là cánh tay phải của Blue Knight. Nói cách khác, vì là những người thi đấu, chỉ cần hai người họ cho phép, đám đông quan sát trận đấu sẽ lập tức bị khai trừ ngay.

—Nhưng chính ngay lúc đó.

“Ara, chỉ trong thời gian ngắn mà mồm miệng hai tiểu thư đây đã sắc bén hơn rồi nhỉ.”

Sky Raker mỉm cười và nói. Với những tiếng ‘click-clack’ phát ra từ gót chân, cô đã bước tới bên Kuroyukihime, và chỉ ngón trỏ về phía các chiến binh.

“Có muốn tôi treo cả hai người cạnh nhau trên đỉnh của Tòa nhà Chính phủ như lần trước không?”

Wah, waaaaahhhh—‘, Haruyuki thét lên trong lòng. ‘Chị đã từng làm thế rồi sao, sư phụ!?’. Tuy nói là thế, nhưng Haruyuki cũng công nhận là nếu người này đã từng làm điều đó, thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên cho lắm.

Một ngọn lửa thắp lên bên trong đôi mắt thủy tinh của hai cô nàng mặc giáp, và họ đồng thời siết lấy phần chuôi kiếm của mình.

““Con khốn…””

Hai người họ đồng thanh, nhưng Lam Vương đã xen ngang bằng một tiếng cười từ đằng sau.

“Thôi đủ rồi đấy, Cobalt, Mangan.”

““…Vâng, thưa ngài.””

Cả hai người họ lập tức cúi đầu và lui về sau.

Haruyuki thở phào nhẹ nhõm và nhìn lại về hai thanh HP phía trên tầm nhìn.

Ở bên dưới thanh HP phía bên trái, cậu thấy cái tên <Cobalt Blade>. Ở bên phải thì là <Mangan Blade>. Vì cả tên và hình dáng của họ đều giống nhau, nên hai người họ chắc cũng rất giống nhau ở ngoài đời.

Nếu như họ là chị em song sinh, thì Blue Knight cũng khá là ấn tượng (theo nhiều nghĩa) khi có thể chiêu mộ họ làm vệ sĩ. Trong khi có rất nhiều ảo tưởng xoay quanh trong đầu Haruyuki, Kuroyukihime khẽ nhún vai và nói.

“Này Knight, đừng ngồi đó mãi như thế. Có thể chuẩn bị vài ghế ngồi cho tụi này không?”

“Ah, xin lỗi nhé.”

Lam Vương phẩy tay về phía các chiến binh mặc giáp.

Hai nàng chiến binh cúi người và đặt tay lên chuôi kiếm của họ. Haruyuki thậm chí còn không có thời gian để run rẩy—

Hai tia sáng màu trắng xanh quét qua toàn sân đấu với âm thanh kim loại vang vọng.

Ngay trước mắt Haruyuki, có hai cánh tay phải phát sáng như ánh mặt trời; phần lưỡi kiếm lấp lánh trong khoảnh khắc rồi trở về bao của chúng. Họ chỉ mất ba khắc để hoàn thành cả động tác.

Rồi, trên màn sương dày đặc xuất hiện những vết nứt; nằm trên hướng đi của các vết nứt đó là hai cây cột khổng lồ đã từng đứng ở hai bên các nữ chiến binh: giờ mỗi cái đã bị cắt thành 3 mảnh, tổng cộng là 6 mảnh, và lặng lẽ rơi xuống. Chúng đụng phải mặt đất, tạo nên một chấn động làm phân tán hàng vạn mảnh kim loại ở mọi hướng. Tất cả những gì còn lại, là “cột đá đứt rời” mịn như một tấm gương.

“Không… không… thể nào…”

Haruyuki ngây người và lầm bầm ở phía này.

Cái sân đấu này vốn dĩ là Thành phố Quỷ cơ mà. Đặc tính đầu tiên của nó chính là độ cứng siêu hạng của lãnh thổ này. Haruyuki cũng đã từng tới Thành phố Quỷ trong đợt huấn luyện Incarnate System của cậu. Để có thể tạo một vết nứt sâu 1cm trên bức tường đó, cậu đã phải trải qua một tuần huấn luyện địa ngục.

Nhưng cả Cobalt Blade và Manga Blade đã cắt xuyên cây cột thành một phần ba chỉ bằng một lần vung kiếm. Nếu Haruyuki đứng ở đó, đảm bảo cậu sẽ bị “lên dĩa” chỉ với một nhát.

—Đó là sức mạnh của người ưu tú nhất trong Legion Lam… Và sức mạnh của vị Vua ắt hẳn phải còn lớn hơn thế nữa.

—Chúng ta… Chúng ta thực sự sẽ đối đầu với những người như họ ư…?

Trong lúc Haruyuki đang run rẩy vì sợ, bỗng có ai đó thình lình đập vào lưng cậu.

Avatar xinh đẹp không hề mặc giáp của Sky Raker, thỏ thẻ bên cạnh tai Haruyuki.

“Họ chỉ cắt đứt một cây cột bất động để khè thôi mà, Karasu-san. Nếu cậu thấy sợ bởi một đòn tấn công kiểu đó, thì từ giờ tôi sẽ cần phải giáo huấn cậu đàng hoàng đấy~.”

Haruyuki cuộn người trong sợ hãi.

Bỏ lại Haruyuki vẫn đang đứng ở một chỗ, Hắc Vương và đồng mình của cô bình thản bước tới; Kuroyukihime đi tới hòn đá gần nhất bị cắt từ cây cột ngoài cùng bên phải và ngồi xuống, trong khi Raker thì ngồi ngay phía sau. So với thanh kiếm của các Avatar chiến binh kia, Haruyuki còn sợ bài giáo huấn của Raker-sensei hơn, nên đành chạy bộ và đứng nghiêm như tượng bên cạnh Raker.

Các nữ chiến binh đứng cách lùi ra sau cây cột của họ; sự yên tĩnh đang nhấn chìm sân đấu đã bị phá tan trong chốc lát bởi giọng nói miễn cưỡng của Kuroyukihime.

“…Được rồi, ta đã gặp được người chủ trì, nên giờ đã tới lúc mấy người lộ diện rồi đó. Đã 100 giây trôi qua rồi đấy.”

“Phải, bộ đếm đã xuống gần 1600 giây rồi. Nhưng ý chị ấy là gì khi nói “lộ diện” vậy?”

Ở đây chỉ có người phe Lam và Đen, tổng cộng là 6 người…

Vào lúc Haruyuki đang kiểm tra xung quanh mình—

“Sao chứ? Ta chỉ là đang tỏ vẻ lịch sự thôi nha! Cái giọng đó là sao vậy hả, Lotus?”

Một giọng nói ngây ngô, nhưng lại mạnh mẽ không lay chuyển vang lên từ nơi nào đó, kèm theo là tiếng bước chân ‘tí tách’ nhẹ nhàng.

Tại hướng đó, một cái bóng xuất hiện trên đỉnh của một cây cột đá bị vỡ cao khoảng 3m ở bên phải.

Một Avatar màu hạt dẻ tạo ấn tượng của một loài thú ăn thịt. Với đôi tai hình tam giác sắc nhọn và chiếc đuôi dài, ta có thể nhìn ra đó chính là người thuộc Legion Đỏ tên <Prominence> với danh hiệu “Mèo con khát máu”, <Blood Leopard>.

Và ngồi bên phải cô ấy, cũng là chủ nhân của giọng nói khi nãy là: một Avatar tí hon có màu đỏ thẫm, có ăng ten trên đầu mang hình dạng tóc hai bím, và đôi mắt to tròn. Tay và chân đều có cấu tạo bởi giáp chiến bóng bẩy. Mặc dù nhỏ con là thế, chứ cô gái dễ thương như một viên hồng ngọc này, lại chính là thủ lĩnh của Legion đang trị vì lãnh thổ Nerima và quận Nakano: Xích Vương <Scarlet Rain>.

Vào lúc Haruyuki định chào Xích Vương, người hiện tại đang thiếu đi bộ tháp pháo đại bác mang biệt danh <Pháo Đài Bất Động>… Vào lúc cậu định mở mồm nói “Rain, và Pard-san!” thì…

Cái sát khí ớn lạnh chẳng thua gì của Lam Vương toát ra từ hai Avatar đỏ đó đã nhanh chóng khiến Haruyuki ngậm mồm lại.

Cái này hoàn toàn khác với <Over-Ray> của Incarnate System; đó chỉ là sát khí vô hình bình thường mà thôi.

‘Có thể cảm nhận được một kiểu khí gì đó’ là điều bình thường ở Thế giới Gia tốc, vốn đã vượt trội gấp mấy ngàn lần so với thế giới thật. Mặc dù cậu đã nghe qua lý thuyết rằng <lượng kinh nghiệm chiến đấu ẩn của một Deul Avatar sẽ ảnh hưởng tới áp lực của bản thân lên người khác>, tức những người ưu tú có thể nghiền nát kẻ yếu chỉ bằng sự hiện hiện của mình. Cũng giống cách mà hai người đỏ lè kia đang đe dọa Haruyuki vậy.

Xích Vương, tên thật là Kozuki Yuniko hay gọi tắt là Niko, và Blood Peopard hay gọi tắt là Pard, đều là bạn của Haruyuki ở thế giới thật. Và vì một biến cố trong quá khứ đã dẫn tới việc hai người phải đứng cùng chiến thuyến, mà <Prominence> và <Nega Nebulus> giờ đã có thỏa hiệp không giao tranh vĩnh cửu.

Nhưng dù vậy, họ cũng không thân tới mức giúp họ luôn kè kè bên nhau ở mọi tình huống, chính hai người họ đã tuyên bố như thế với Haruyuki. Cậu hiểu điều đó, nhưng vẫn có một sự cô đơn dấy lên trong tim cậu. Bởi vì các Burst Linker luôn phải đấu tranh với nhau để trở nên mạnh hơn.

—Không.

Có lẽ vì một lý do khác, một điều gì đó khiến Niko không thể đối mặt với Haruyuki.

Trang bị Cường hóa hiện tại được cho là đang ký sinh vào Haruyuki đáng ra đã bị đích thân Niko tiêu hủy với tư cách là Legion Master, cùng với người chủ đời trước của nó và cũng là <Cha> của cô. Nói cách khác, theo một nghĩa nào đó, thì Niko sẽ có lý do để xử tử Haruyuki…

Cố ép bản thân để không nghĩ ngợi nhiều nữa, Haruyuki quay đầu lại đúng lúc Blood Leopard cất lời với giọng nhỏ nhẹ.

“Hai chúng tôi là đại diện duy nhất cho <Prominence>, nên hãy vào chủ đề thôi nào.”

Niko nhảy khỏi cánh tay cô nàng và ngồi trên cây cột kim loại; Blood Leopard thì đứng chống nạnh sau lưng vị chủ nhân của mình.

Vậy là đã có ba trong số bảy Vua có mặt. Bảy cây cột được dựng theo hình trăng bán nguyệt: ở trung tâm chính là Lam Vương, phía bên phải là Hắc Vương, cái tiếp theo ở bên phải là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net