Chương 2: Hồi ức của đôi ta (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Này, này, nhóc còn thở không đấy?

 Bật dậy bàng hoàng dưới cơn đau nhức mệt mỏi, Ada Mesmer ròng rã 3 ngày 3 đêm hớt hải tìm kiếm trúc mã xuyên dọc cánh hạc Đông Bắc 43 dặm không màng nghỉ ngơi, nàng ngất bên bìa rừng Mạn Đông dưới trời khuya uất hận, trước mắt nàng là một vị hành hương lạ mặt, người ấy có dáng vẻ trung niên ngoài tứ tuần, cặp mày dày dặn cùng bờ môi dày chặt, lởm chởm vài cọng râu dài bên mép, trông có vẻ đã lâu chưa chỉnh trang bên ngoài gọn gàng ngăn nắp:

- Ta thấy nhóc ngất yểu bên chệ đá, nhóc con tí tuổi đầu mà chạy từ ngoài vào được chệ Nông Hạ thì cũng dai phết đấy nhờ.

 Người đàn ông trung niên cất giọng khàn khàn đặc trưng vừa nói một cách bình thản vừa giã thuốc trong chiếc cối cũ kĩ. Ada vừa thấy hiếu kì vừa sợ hãi, nàng giấu chặt chiếc còi ẩn sau lớp áo choàng nắm thật chắc, trước mắt nàng cảm thấy rằng người đàn ông này không có ý xấu. Rụt rè định cất tiếng nhưng thôi. Người đàn ông trung niên chỉ cần liếc một cái đã thấu suy nghĩ nàng, cười hắt, nói:

- Haha, nhóc con không cần phải sợ, ta không làm gì nhóc đâu, gọi ta, tên ta chỉ có một chữ - Narc.

- Vâng... ông N-Narc... Narc...

- Nhóc con mấy tuổi rồi, trông phổng phao gớm.

- Thầy Narc.

- Hả? Nhóc vừa nói gì cơ?

- Thầy Narc. Con muốn làm học trò của thầy Narc.

Người đàn ông ngỡ ngàng có chút vui vẻ hứng thú cúi xuống vừa cười vừa hỏi:

- Nhóc con ta chẳng có gì mà sao xin học vậy? Hay nhóc đau quá nói sảng hả? Hahha, muốn lão già này dạy con làm cách nào để vỗ mông đàn cừu đi ăn thật nhanh hay dập điếu xì gà trong 3 tíc tắc?

- Không, con muốn học trò của thầy. Thầy còn nói người không có gì? Thanh kiếm sau lưng người đủ biết người có hay không có rồi.

- ...

- Ha, nhóc con cũng sáng dạ đấy, ta giấu kĩ thế cũng nhìn ra, có tư chất có tư chất.

 Ada hướng về thanh kiếm sau lưng ông, chính là thanh kiếm cha cô kể lại trong sách sử truyền đời họ Mesmer. Thanh Gojac nghìn tấn chỉ khi nhận chủ mới cầm lên được, muốn nó nhận chủ không phải ai cũng dễ dàng thuận lợi cầm nó huống chi là đeo. Người đàn ông này còn cầm nó để thái rau thì chắc chắn ông ta không phải người thường, một là người họ Mesmer hoặc không là truyền nhân của Arcobh Mesmer - người tạo ra thanh kiếm Gojac.

 Nàng muốn mình trở thành người mạnh nhất thế gian, nàng muốn giành lại giang sơn mà họ Mesmer bao đời cống hiến, nàng muốn ôm chặt lấy Emile bảo vệ chàng trong tầm tay. Ý chí khí cương bậc thiên tử đã quyết, trời đất rung chuyển khó lòng lung lay.

 Một khi đã bám chắc mục tiêu, nàng nguyện chết cũng phải lấy được Emile của nàng về.

--------

 Sư phụ nàng vốn chịu uất nhục đổ oan, diệt sạch cả nhà bởi đám thổ phỉ, hạ sát đứa con gái đầu lòng. Narc nuôi trong mình mối căm thù lớn với giặc cướp nước, biết được đồ nhi nuôi chí lớn muốn báo thù rửa hận nước nhà, người đổ tâm dốc sức rèn luyện khắt khe Ada trở thành mũi kiếm gia tộc, đòi lại nước nhà từ quân thù sau lang bạt khắp chốn. Một thầy một trò Xuân Hạ Thu Đông dưới bìa rừng Đông Mạn luôn tay luôn chân không ngừng nghỉ.

 Ròng rã 2 năm đôn đốc luyện tập, thách đá cứng trên cao đọ sông dài dưới thấp. Nắng mưa điên cuồng rèn dũa đến đổ bệnh nàng cũng chẳng màng quản, cố chấp điên cuồng tập luyện trở thành một Alpha mạnh mẽ nhất dòng tộc Mesmer, báo thù cho cha rửa hận cho nước nhà, truy tìm lam nhan hữu sắc bắt lấy hung thần bạo ngược nước dân. Cho đến ngày nàng cầm chắc kiếm trên tay, chân đạp vững chục chậu than nung đỏ, nàng ngẩng cao đầu nhìn cánh hạc Đông Bắc rời đàn, cúi người hành lễ từ biệt ân nhân:

- Tạ ơn sư phụ đổ sức nuôi lớn con nên người, tạ ơn dưỡng dục cưu mang, tạ ơn đức hạnh dạy dỗ, tạ ơn công nuôi sức nấng hạ người con không bao giờ quên. Giờ đây lên đường con về giành lấy đất nước cho cha, mang thiên hạ thái bình về cho mẹ, mang đầu kẻ thù về cho đất nước, mang vinh quang về ơn sư phụ. Ada Mesmer xin thề, mãi mãi nghe đạo người dạy, dù gian khó chớ lui bước, dù đớn đau chớ bỏ qua.

 Narc gật đầu nhẹ một cái, dẫu trong lòng lửa đốt bồn chồn vì lo lắng , ngoài mặt vẫn ung dung cười nhẹ tênh khuyên nhủ học trò cưng đủ điều:

- Nhớ đi đâu cũng đừng quên cái thân già này nhá, về được lúc nào thì về, ta ở đây đợi.

Nàng cắt một mảnh áo cột lên tay thầy, một lời hứa hẹn quay lại mãi không thể xóa từ.

------------------

- Nào, hai ba zô.... Hai ba zô ... Hahaha từ ngày thằng oắt kia vào lão đại bớt bắt nạt anh em mình hẳn.

- Đúng đúng đúng, chơi nó sướng thế thì nam nhân có nhắn nhó bao giờ đâu.

- Thật, thằng nhãi da mềm thịt nõn, tao thèm nó quá, 2 tháng rồi chưa đến phiên lão tử. Ây da đúng oan ức mà.

- Thôi thôi, giải tán, ra móc cầu đi kìa, lão đại réo hội này rồi.

- Đi, đi.

 Emile yếu ớt tựa mình trong căn phòng ẩm mốc, cậu dùng cổ tay cố với lấy thanh củi ở góc phòng dìu thân thể mảnh khảnh run rẩy của mình lên, chỉ hai canh giờ nữa thôi, cậu được tự do rồi. Mỉm cười một cách kỳ lạ, nâng cơ thể tàn tạ rách nát của mình lên góc cửa sổ, 2 năm nơi sơn trại chẳng mấy dễ sống khi lấy thân mình ra thỏa mãn lũ đàn ông kinh tởm, cậu nhớ Ada, nhớ vòng tay nàng ôm cậu vào lòng khi đi ngủ, nhớ giọng nói thánh thót của nàng du dương cao bổng hơn sơn ca, nhớ nụ cười nàng sáng hơn ánh mặt trời chói lạn.

 Nhớ là thế mong là thế, nhưng nhìn lại thân xác dơ bẩn của mình thì còn gì nào, cơ thể rẻ mạt tả tơi bị chơi đến vô sinh, một Omega không có nổi pheromone hoàn chỉnh, lại nghĩ đến nàng chói lóa hơn vĩnh quang vạn dặm. Kẻ bần hèn như cậu làm sao đủ tư cách xứng đáng giữ đoạn tình cảm xưa.

 Nhớ mong, hoài niệm, đêm nay bùng cháy rồi. Cháy sáng hơn hẳn những nhóm lửa trại trong mắt cậu những đêm bị hãm hiếp, thiêu đốt cháy bỏng hơn sức nóng của huyết thanh cậu chảy ra mỗi đêm. Cháy rồi, tàn lụi, thù được báo rồi, chính tay cậu báo rồi!

 Đêm sương mây mù trên đỉnh Đông An đội một nồi tro bụi, nhân lúc bọn súc vật đang say giấc, lợi dụng sự buông lỏng cảnh giác của đám chó ghẻ đối với cậu, một mồi lửa cháy thành tro vùi lấp đi những khốn đau nhục nhã suốt 2 năm ủy khuất đớn đau.

 Cậu phải chóng, chóng lên đường tìm Ada thôi, nàng vẫn chờ cậu chứ? Ha-h phải không...

 Lết thân mệt nhọc xuống núi, phải rời thật xa, thật xa chốn tủi nhục vấy bẩn con người cậu, phải lên đường tìm nàng thôi, cậu nhớ nàng lắm rồi không thể kìm được nữa rồi, buông thõng vô lực nhắm chặt hai mi mắt nặng trĩu, chờ đợi ánh sáng của cậu đến tìm cậu vào một ngày không xa.
____________________

Vã giai đoạn cuối😿

 Lười soát typo lắm nên chỗ nào bị cmt nhắc tôi nha

 Stop chùa nha vote đi, không vote = drop

Truyện chỉ được đăng trên wattpad những nơi khác đều là ăn cắp

Vui lòng không reup, repost , đạo idea của tôi ở bất cứ nơi đâu khi không có sự cho phép.

                              _ Lunas Soraphie(Berig) _


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net