#3 Oneshot: Đôi Tất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường Hogwarts 23:15, phòng riêng của giáo sư McGonagall.

Một ngày tại trường Hogwarts lại kết thúc mọi người trong trường hầu như đã ngủ hết để sẵn sàng cho ngày mai, trừ hai người quyền lực nhất trường một trong hai chính là Phó hiệu trưởng trường Minerva McGonagall người còn lại không cần hỏi cũng biết rằng người đó là Hiệu trưởng Albus Dumbledore.

Có lẽ vì chức lớn nên công việc của cô cũng nhiều hơn những giáo viên khác như dạy học, xử lý các tài liệu của trường, trả lời các thư cú linh tinh của Bộ mà vị Hiệu trưởng nào đó quá lười để làm, giải quyết rắc rối của Bộ Ba Vàng, xử lý các trò đùa của cặp song sinh và con yêu tinh nào đó, chấm điểm và những việc linh tinh mà một Phó hiệu trưởng bình thường không làm. Nhưng những khoảnh khắc đó đã đi qua và bây giờ chính là thời điểm khiến McGonagall thư giãn nhất trong ngày, cô sẽ đi ngủ và sẽ không có gì có thể làm phiề-

/knock knock knock/

'Ôi, lạy Merlin cái quái gì nữa vậy?.'

McGonagall bực mình nghĩ thầm, cô bước những bước chân mệt mỏi tiến về phía cánh cửa và từ từ mở nó ra. Sau khi mở cửa điều đầu tiên giáo sư nhìn thấy chính là Hiệu trưởng Albus Dumbledore đang đứng trước cửa phòng cô với vẻ mặt không chắc chắn.

"Có chuyện gì sao, Albus?"

McGonagall hỏi và cụ Dumbledore gật đầu.

"Nó có quan trọng không? Nếu không xin hãy đợi tới mai vì tôi đang rất mệt và tôi cần ngủ ngay bây giờ."

"Nó rất quan trọng, Minerva."

Cụ Dumbledore cất lời, giọng ông không chắc chắn đầy lo lắng, McGonagall nghe vậy liền nghiêm túc nhìn ông mắt bà đầy sự lo lắng.

'Ôi trời, lại là về Kẻ Mà Ai Cũng Biết Là Ai sao?' "Được rồi vào đi, Albus."

Cô tránh sang một bên để ông bước vào, sau đó cô đóng cửa lại và đi đến trước mặt ông. Đưa tay chỉ xuống chiếc ghế bành mời ông ngồi xuống, nhưng ông lắc đầu từ chối.

"Vậy...có chuyện gì vậy?"

Cô hỏi không che giấu sự lo lắng và tò mò của mình, nhưng ông vẫn không nói gì.

"Có tin tức về Kẻ Mà Ai Cũng Biết Là Ai sao?"

Bây giờ giọng cô trở nên kích động, ông mở to mắt ngạc nhiên nhưng vẫn không nói mà chỉ lắc đầu lần nữa, McGonagall nhìn cụ Dumbledore khó hiểu lúc này bà mới để ý ông đang để cả hai tay ra sau lưng như giấu diếm vật gì đó.

"Vậy thì đó là gì, Albus?"

Cô hỏi lần nữa sự lo lắng đã vơi đi một phần, giọng của cô thể hiện rõ sự mất kiên nhẫn với ông.

"Ừm...ờ...trước khi tôi nói xin hãy hứa rằng cô sẽ không nguyền rủa tôi."

Cụ Dumbledore mở miệng lần đầu tiên kể từ khi ông bước vào phòng McGonagall, cô nheo mắt nhìn ông, cảm nhận được sợi dây thần kinh kiên nhẫn của cô đang đứt dần.

"Được rồi...tôi hứa."

Cô vừa nói vừa gật đầu một cách chậm rãi nhưng vẫn nheo mắt nhìn ông. Ông hít một hơi sâu, sau đó nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc.

"Minerva, cô là cấp Phó của tôi, cánh tay phải trung thành của tôi và cũng là người bạn thân nhất của tôi. Vậy nên ngay bây giờ tôi rất cần sự lựa chọn sáng suốt của cô."

McGonagall mở to mắt ngạc nhiên nhìn cụ Dumbledore rồi chậm rãi gật đầu, sau đó cô lấy lại vẻ nghiêm nghị và cố gắng lờ đi cảm giác bất an.

"Vậy tôi cần phải lựa chọn cái gì và ông đang giấu cái gì đó, Albus?"

Cô khó hiểu nhìn ông. Đôi mắt ông đang nghiêm túc bỗng nhiên trở nên vui vẻ và lấp lánh.

"Tôi đang đợi cô hỏi câu đó. Có một Hội nghị Phù thủy mà tôi phải tham gia, cô biết chứ?"

Cụ Dumbledore hỏi McGonagall, cô gật đầu ngay lập tức.

"Tôi biết, và nếu tôi nhớ không nhầm thì là ngày mai."

Cô nói hài lòng với trí nhớ của bản thân, ông gật đầu đồng ý.

"Đúng vậy, và tôi muốn nhờ cô chọn giúp tôi một đôi tất phù hợp với trang phục ngày mai của tôi."

Cụ Dumbledore nói, ánh mắt lấp lánh vui vẻ. McGonagall chỉ đứng đó nhìn chằm chằm ông như thể ông bị điên.

"Xin lỗi? Ông vừa nói gì cơ?"

Cô hỏi lại, nghi ngờ thính giác của chính bản thân đã đánh lừa mình. Ông cười hiền dịu nhìn cô ánh mắt lấp lánh tinh nghịch.

"Tôi nói rằng tôi muốn nhờ cô chọn giúp tôi một đôi tất phù hợp với trang phục ngày mai của tôi."

Ông nhẹ nhàng nhắc lại cho cô, cùng lúc đó hai tay để đằng sau của ông từ từ chìa ra phía trước để lộ hai đôi tất một đôi xanh nước và một đôi xanh lục.

'Avada Kedavra là bất hợp pháp, Avada Kedavra là bất hợp pháp, Avada Kedavra là bất hợp pháp,...'

McGonagall tự nghĩ trong đầu, cụ Dumbledore thấy phó của mình im lặng thì có phần hơi lo lắng.

"Miner-"

"Ông nên đi khỏi đây trước khi tôi nguyền rủa ông đi, Albus."

Không để ông nói hết câu, McGonagall cắt ngang và nhìn ông bằng ánh mắt như đang phun ra lửa, nếu ánh mắt có thể giết người cụ Dumbledore bây giờ chắc chỉ còn là một đống tro với hai đôi tất. Sau đó không đợi ông nói thêm câu nào cô lập tức vẩy đũa phép mở cửa để đẩy ông ra khỏi phòng rồi đóng lại bằng một tiếng "rầm" lớn.

"Nhưng Minerva, đôi tất..."

Giọng ông lúc này như một đứa trẻ đang tỏ ra tổn thương để đòi thứ mình muốn.

"Bây giờ đã gần nửa đêm và ông đến đây để hỏi tôi về đôi tất thôi sao? Nếu ông phân vân như vậy thì cứ mang mỗi chân một màu đi, đồ già điên!"

Bà nói một cách tức giận phía sau cánh cửa, giọng chứa đầy sự mỉa mai.

"Ôi trời, sao tôi không nghĩ ra nhỉ, cảm ơn nhé Minerva."

Cụ Dumbledore nói với giọng vui vẻ đầy chân thành, sau đó ông quay người rời đi. McGonagall ngạc nhiên, tự hỏi có phải ông già này hoá rồ tới mức không nhận ra sự mỉa mai của cô, cô lập tức mở của nhìn về phía ông.

"Albus, ông thực sự định mang mỗi chân một màu sao?"

Ông quay lại với đôi mắt lấp lánh và nụ cười trẻ con trên môi.

"Tất nhiên rồi, cô đã gợi ý cho tôi như vậy mà."

'Ôi, lạy Merlin'

McGonagall bất lực nghĩ thầm, sau đó cô vẫy đũa phép làm cho hai đôi tất trong tay cụ Dumbledore bay lên không rồi kết hợp với nhau tạo nên một đôi tất mới màu xanh ngọc có hình ngôi sao trên đó.

"Đây, mang cái này, nó hợp với màu mắt của ông."

Gương mặt cô không còn sự tức giận nữa, giọng cô cũng dịu đi, cô vẫy đũa phép thêm một lần nữa và đôi tất bay đến chỗ ông, ngay sau khi vẫy đũa cô lập tức đóng cửa phòng, sau đó cô băng qua phòng khách bước vào phòng ngủ nhanh chóng đắp chăn và nhắm mắt. Còn cụ Dumbledore vẫn cứ đứng đó, ông nhìn đôi tất với ánh mắt hạnh phúc không thể che giấu, nụ cười yêu thương nở trên môi rồi thì thầm.

"Cảm ơn, Minerva yêu quý nhất của tôi."

McGonagall như thể nghe được lời ông nói, trên môi nở một nụ cười dịu dàng.

end.
_________

Author: Doris Robert :>>

_lâu rồi mình mới viết lại nên nếu m.n thấy sai ở đâu thì cứ góp ý tự nhiên nhé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net