1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Aesop à, thôi nào..

Joseph chặn ngang chàng trai đang chuẩn bị rời đi, dịu dàng cất tiếng. Thấy người kia bối rối lảng tránh ánh mắt mình, Joseph khó chịu, tiến đến kéo mạnh cổ áo vị tẩm liệm sư về phía mình, khiến cho cậu không kịp trở tay, theo đà ngả người về phía trước, mặt áp sát mặt y. Aesop khó khăn giữ khoảng cách với người nọ, nhưng Joseph lại giữ chặt quá, mà cậu thì không nỡ đẩy y, thành ra cứ giằng co nhau mãi. Aesop thở dài, mệt nhọc nói:

- Ngài Desaulnier, làm ơn dừng lại....ngài biết vụ lần trước mà...

Joseph nhau mày đảo mắt, lại "vụ lần trước", lôi lí do này ra mãi mà không thấy chán sao?

- Thật ư? Kể cả khi tôi đã gọi tên cậu? - Joseph đáp lại, giọng điệu pha chút ủy khuất.

Hai người bọn họ chẳng phải người yêu nên chỉ gọi thẳng tên nhau những lúc làm tình, vậy mà Aesop lại làm Joseph phải phá luật thế này, hơn nữa còn chẳng cho chút phản ứng! Thằng nhóc này thật phiền phức, nếu như cậu ta vẫn cự tuyệt y, y nghĩ mình sẽ bỏ xừ cậu ta để kiếm người khác cho rồi, đằng nào người đợi y chọn cũng xếp thành hàng dài.

Aesop rốt cuộc cũng không lảng tránh nữa mà đã nhìn thẳng vào mắt người nọ, chăm chú thu từng nét mặt, cử chỉ đẹp đẽ kia vào đôi đồng tử xám của mình. Chỉ là lời nói vẫn dứt khoát như thế mà khước từ y:

- Tôi thật sự xin lỗi, nhưng tôi không thể.

Joseph cũng nhìn thẳng lại chàng tẩm liệm sư, đôi môi quyến rũ nhếch lên, nở một nụ người nhẹ. Hửm, vậy là đã chán tôi thật rồi à? Joseph buông tay thả cổ áo người nọ ra, bờ môi mỏng vẫn nở nụ cười, nhưng lời nói thoát ra lại lạnh nhạt đến lạ:

- Thế thì như cậu mong muốn, chúng ta chấm dứt đi.

Joseph bật cười khi thấy biểu cảm như bị đả kích của Aesop, người này đều thường giữ bản mặt cứng đơ cả.

- Thôi đi Aesop Carl, quan hệ giữa chúng ta còn chẳng rõ ràng đến mức có thể nói hai từ chấm dứt đâu, cậu diễn kịch gì vậy? Tôi biết vụ trước tôi không ổn, nhưng đến hôm nay, khi tôi hoàn toàn khoẻ mạnh, cậu vẫn không cho tôi một cái phản ứng. Tôi cần cây thịt của cậu, chứ không phải sự thương hại rẻ mạt này.

Nói rồi Joseph liền quay người lại, lạnh lùng tiến về phía cửa.

- Cảm ơn cậu vì thời gian qua, tạm biệt, tôi còn nhiều linh hồn xinh đẹp đang đợ- arg

Còn chưa nói được hết câu, Joseph đã bị một lực đạo to lớn bóp chặt tay y, làm vị nhiếp ảnh gia đau đớn kêu một tiếng. Sau đó liền đột ngột bị kéo lại phía sau, đôi môi bị một thứ mềm mại ấm áp bao phủ.

Vị quý tộc nhận ra tình hình, liền trợn mắt, cố gắng giãy giụa. Gì chứ, là cậu xa lánh tôi trước, giờ tôi xa lánh lại thì bắt đầu yêu thương sao? Cậu đâu được mơ đẹp vậy. Chối bỏ cảm giác ấm áp quen thuộc trên đôi môi, Joseph lấy lực, đẩy mạnh người kia ra.Nhưng chàng tẩm liệm không những không xi nhê gì, còn lợi dụng lúc ngài nhiếp ảnh gia sơ hở mà luồn lưỡi mình vào trong, khuấy đảo vòm họng người kia.

Mạnh, mạnh quá! Joseph hoảng loạn, đã không đẩy được người ta ra lại còn bị cướp lấy tiện nghi. Nhưng y không nhớ tên này lại mạnh như vậy, rõ ràng bình thường cậu ta rất nhu hoà, thêm vóc dáng mảnh khảnh mang lại cảm giác như gió thổi một cái liền bay vậy. Thế tại sao bây gi-

- Ưm

Dòng suy nghĩ của Joseph bị cắt đứt, tên kia vậy mà, vậy mà dám cắn lưỡi y!

- Joseph, ngài không tập trung..

Nói rồi Aesop lại tiếp tục tàn phá đôi môi đã có phần ửng đỏ kia, liếm mút đến say mê. Joseph bị hôn đến choáng váng, chân cũng dần mềm đi, y bực bội cắn mạnh vào lưỡi cậu để trả thù, nhưng tẩm liệm sư chẳng hề có dấu hiệu sẽ ngừng lại. Đến khi nụ hôn của hai người đã ngập vị sắt, Joseph cũng đã không chịu nổi nữa mà đập mạnh vào ngực cậu, Aesop mới chịu nhả ra, kéo theo một sợi chỉ bạc kèm vài tia máu, lấp lánh trước ánh đèn chiếu rọi.

Joseph mệt nhoài ngã vào lòng cậu mà thở dốc, hô hấp loạn cả lên. Aesop nhân lúc này mà cởi sạch mấy lớp áo phiền phức của ngài quý tộc, thân trên trắng toát mê người hiện ra, bị thu trọn vào đôi đồng tử xám tro. Joseph rùng mình, định giãy dụa thoát khỏi vòng tay người kia thì đã bị cơn đau ở cần cổ chặn mất, Aesop cắn rất mạnh, vết cắn rướn cả máu, nổi bật trên làn da tuyết. Cơ thể đã quen với những ôn nhu nuông chiều trước đây có phần không chịu được, tủi hổ mà đập liên tục vào lồng ngực trước mặt. Vị tẩm liệm sư nhíu mày, vươn tay cướp lấy cái nơ kia, rồi cưỡng chế ôm y lên giường.

Aesop dùng cái nơ buộc chặt hai cổ tay mảnh khảnh, rồi dừng mọi hoạt động lại để ngắm nhìn tuyệt tác trước mặt. Mái tóc tuyết xoã tung, quần cũng lộn xộn cả lên, nửa hở nửa không, dáng vẻ quả thật câu nhân đến cực đại. Đôi mắt thanh thiên hiện rõ vẻ khó chịu mà tránh mặt cậu, thêm bàn tay bị trói chặt trên đỉnh đầu, cứ như một món quà, cứ như một tuyệt phẩm, chỉ tạo ra cho mình cậu, cho mình Aesop Carl. Đôi đồng tử xám ngắm nhìn đến say mê, như chỉ hận không thể khảm người kia vào lòng mình mà cất giữ, nhưng thế này vẫn chưa đủ, không bao giờ là đủ.

- Joseph....

Aesop cảm thấy có chút nghẹt thở, hô hấp như bị ai cướp mất.

- Ngài đẹp quá.

Tình nhân của cậu quá kiều diễm, thế là không được, cực kì không ổn. Nó luôn làm Aesop lo lắng, rằng mình không xứng đáng để nắm giữ vẻ đẹp ấy, rằng sớm hay muộn, mỹ nhân cũng sẽ tìm được hoàng tử của đời mình, và cậu chỉ có thể vô vọng dõi theo. Ngài là bông hoa của đời cậu, một bông hoa mãnh mẽ kiên cường, nhưng nếu cậu không biết cách chăm sóc, bông hoa cũng sẽ có ngày lụi tàn héo khô. Vì thế, từng tấc từng tấc, một cánh hoa rồi lại một cánh hoa, Aesop đều ôn nhu hết mực mà nâng niu. Nhưng cậu đã mắc sai lầm, sai lầm nối tiếp sai lầm, bông hoa ấy muốn rời cậu mà đi mất rồi.

Cậu biết, cậu biết chứ, rằng kẻ hèn mọn như cậu đứng cùng hương sắc hấp dẫn mê người kia có bao nhiêu khập khiễng. Nhưng cậu vẫn không phục, cậu vẫn không chấp nhận. Tại sao lại vô dụng đến vậy, khi cuối cùng đã có người ở bên, nhưng rốt cuộc vẫn là không giữ được? Tại sao lại ngu ngốc đến vậy, khi biết rõ chỉ là quan hệ xác thịt, nhưng vẫn không thể dừng cơn đau nơi lồng ngực này lại? Chỉ là không can tâm, khi có một người phát điên vì yêu ngài, nhưng ngài lại có thể tự nhiên mà nói lời từ biệt đến vậy.

Thế giới của Joseph Desaulniers có rất nhiều người, nhưng thế giới của Aesop Carl chỉ còn Joseph Desaulniers thôi.

- Tôi biết tôi đẹp, nhưng đừng cố hiếp dâm tôi bằng ánh mắt ấy chứ.

Joseph cười khẩy, giọng pha chút cợt nhả. Y ghét cay ghét đắng đôi mắt khói kia, chúng ẩn giấu quá nhiều thứ mà Joseph không bao giờ hiểu được, hoặc là không muốn hiểu.

Aesop không trả lời, cúi xuống ngậm lấy đầu ngực đã hơi đậm màu do tiếp xúc với khí lạnh, cắn mạnh. Ngài nhiếp ảnh gia bị tấn công bất ngờ, đau đến ưỡn cả người lên, lưng tạo thành hình chữ S tuyệt đẹp. Y giãy giụa kịch liệt, cố gắng thoát khỏi vòng tay người nọ, nhưng chỉ làm cậu có đà ngấu nghiến viên thịt nhỏ kia hơn. Aesop cắn nhẹ vùng bên ngoài, nhưng vẫn đủ để lại dấu răng, rồi day hạt đậu, kéo mạnh nó lên, đến nỗi cảm tưởng như có thể thực sự đứt lìa. Joseph đau đến choáng, liên tục hét dừng lại, câu từ loạn xạ cả lên. Aesop dây dưa thêm một lúc mới chịu nhả ra, đầu ti đã đỏ ửng, nếu bị giày vò chút nữa chắc chắn sẽ rướm máu.

Nhưng có vẻ đó mới chỉ là khởi đầu, vì y chưa kịp hồi phục đã bị cơn đau điếng từ cổ ập đến. Không chỉ thế, xương quai xanh, ngực, vai, sườn,... tất cả đều bị Aesop trêu đùa. Chỗ nào môi cậu đi qua không thì bầm tím, không thì đỏ hỏn, khắp nơi đều tràn ngập dấu vết tình ái, dâm dục chết người. Hai tay còn điêu luyện cởi bỏ quần y, đem tiên tử dưới thân lột sạch. Joseph Desaulniers cao quý, bất lực loã lồ dưới thân cậu, từng mảnh da thịt đều được phơi bày trước mắt Aesop Carl, độc nhất Aesop Carl. Không phải nói, tẩm liệm sư yêu cảm giác này đến phát điên. Còn y bị xoay liên tục, chỉ có thể chật vật cắn môi, ngăn những tiếng rên rỉ đáng xấu hổ của mình lại.

Aesop cầm lấy bộ vị ỉu xìu kia, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi đem nó một phát nuốt gọn. Bị sự kích thích đột ngột xâm chiếm, y không ngăn nổi thanh âm của mình nữa, nức nở thành tiếng. Aesop liếm láp đến say mê, đôi lúc lại như có như không mà đảo lưỡi qua đỉnh dương vật, đem tính khí hồng hào mút đến cương cứng. Joseph bị khoái cảm cùng ôn nhu quen thuộc dồn dập kéo đến, không chịu nổi mà đạt cao trào.

- A?

Vậy mà không hề có giọt tinh nào bị bắn ra, Aesop đã đoán trước được, dùng tay chặn niệu đạo lại, để nhục thể đáng thương chỉ biết vô lực run rẩy. Ngay lúc phóng thích bị chặn lại, y khó chịu, bức bối đến đỏ cả mắt, nước bọt không kịp nuốt đều chảy hết ra, một đường kéo đến cằm.

- Ae-Aesop...không cần như vậy..để tôi ra...để tôi ra...

Người nhỏ tuổi hơn nhướn mày nhìn ngài quý tộc, giả bộ khó hiểu.

- Ôi nhiếp ảnh gia đáng thương của tôi.

Cậu bỏ ngón tay đang giày vò bạn tình mình ra, nhưng người kia chưa kịp phát tiết, đã bị Aesop dùng găng tay của cậu buộc chặt lại.

- Có vẻ ngài vẫn chưa hiểu hoàn cảnh của mình thì phải.

Nói rồi Aesop banh rộng đôi chân thon dài kia ra, để một cái gác lên vai mình. Cậu kéo khoá quần, giải phóng tính khí thô dài đã trướng đến nổi gân từ bao giờ, đặt hờ nó trước miệng huyệt mê người. Joseph hiểu ý cậu, đôi mắt xanh biếc trợn tròn, hoảng loạn van nài.

- Không, Aesop! Dừng lại, làm ơn dừng lại!

Nhưng dường như chúng chẳng lọt vào tai vị tẩm liệm sư, Aesop mải mê lạc vào suy nghĩ của chính mình, bỗng đôi mắt cậu đục ngầu, dường như đã mất tỉnh táo, chìm sâu vào dục vọng. Là dục vọng thể xác, dục vọng độc chiếm và khát cầu yêu thương. Joseph thấy thế, biết dù y nói gì đi nữa thì người kia cũng không nghe, nên y điên cuồng phản kháng, dùng chân đạp mạnh. Nhưng một cú này đã bị Aesop tóm gọn, cổ chân y bị bóp đến phát đau. Đến lúc vòng hông đang vặn vẹo của y cũng bị cậu khống chế, Joseph từ bỏ chống cự, chỉ là cả cơ thể vẫn run rẩy không ngừng.

Đúng lúc này, Aesop đem dương vật quá khổ của mình đâm đến tận gốc, một pha lút cán. Joseph thất thanh, bị cảm giác nhồi đầy và đau rát ức đến phát khóc. Người này cứ vậy, không bôi trơn không khuếch trương mà dùng cái thứ có thể giết người đó thúc mạnh vào, đối với lỗ nhỏ đã lâu không được chạm đến quả thật là quá sức chịu đựng. Y thậm chí còn nghe thấy một tiếng xé rất nhỏ.

Nghe được tiếng khóc của bạn tình, Aesop như bừng tỉnh, nhìn tình nhân của mình quằn quại trong đau đớn, vài giọt nước mắt vẫn chưa lăn xuống, đọng lại trên má y. Đôi mắt biếc khép hờ, cảm tưởng như đang run rẩy theo y. Aesop trợn tròn mắt, bị đả kích đến khóc theo.

- Xin lỗi..tôi xin lỗi...ngài-ngài đừng khóc...

Joseph quả thật được mở mang tầm mắt, không biết nên để lộ bộ mặt gì. Y có chút muốn cười, nhưng vì cơn đau bên dưới vẫn chưa hề nguôi ngoai nên biểu cảm trở nên vặn vẹo, méo mó, giống như vừa bị người khác ức hiếp, đáng thương đến cực điểm. Aesop bị doạ đến sợ, rút ra không được mà để yên cũng không xong, chỉ biết khóc lóc rồi liến thoắng vài câu xin lỗi.

- Đ-đừng rút ra, để một lúc, h-hết đau..hết đau rồi, hức- sẽ cho cậu động.

Thấy cậu có ý định lấy nó ra, Joseph vội vã kêu lên. Đùa à, giờ rút ra là giết người đó, thà để nó thoả mãn rồi xìu xuống còn hơn. Nhưng éo le thay, y nói xong còn cảm thấy dị vật kia to thêm một vòng, tên khốn nạn này.

- Xin lỗi, t-tôi không kiềm chế được...

Huyệt khẩu bên dưới đã bị rách từ lâu, máu tươi thấm đẫm một mảng ga giường, dữ tợn doạ người.

Cậu không hiểu tại sao mọi chuyện lại dẫn đến thế này. Không muốn, cực kì không muốn tổn thương y, vậy mà năm lần bảy lượt đều làm y đau. Thậm chí còn khóc trước mặt y.

Có phải rồi y sẽ cảm thấy mình thật yếu đuối, thật phiền phức, rồi sáng mai tỉnh dậy, y sẽ mắng mình, và lạnh lùng tàn nhẫn mà bỏ đi, không bao giờ trở lại nữa. Như bao người khác vậy.

Aesop vụng về lau nước mắt, hôn nhẹ lên mắt y, liếm đi những giọt nước mắt chưa khô. Rồi trán, mũi, môi, cổ, Aesop đều không bỏ qua. Lần này cậu hôn rất nhẹ nhàng, như cái cách người ta nâng niu một cánh hoa đẹp. Rất muốn siết chặt, ôm mãi không ngừng, lại sợ cánh hoa mỏng manh, bóp mạnh một chút sẽ vỡ vụn. Cuối cùng vẫn chỉ có thể chạm chạm sờ sờ, dịu dàng ngắm nhìn.

Cậu tưởng mình đã quen rồi. Quen một cái quay lưng, quen những lời tạm biệt lạnh lẽo, quen sự cô độc lẻ loi. Nhưng rồi khi đối diện với chúng lần nữa, vẫn là không chịu được mà đau đến chết lặng.

Những vết máu bắt mắt trên ga giường trắng tinh có phần hơi khô lại, cũng là lúc dịch ruột non bắt đầu tiết ra. Joseph hít vào một hơi, cất tiếng, giọng đã hơi khàn khàn:

- Ổn hơn chút rồi....cậu có thể động..

Joseph trước khi bị lừa vào trang viên này hầu như việc gì cũng đã thử, làm tình, lừa gạt, "giết người". Y đắm chìm vào giấc mộng mang anh trai về, cũng không biết để thực hiện thí nghiệm, vị nhiếp ảnh gia đã lừa hết bao nhiêu bạn tình. Lúc đó, y phát ngán nhất chính là ba từ "Ta yêu ngươi" và làm tình. Đặc biệt là lúc làm tình mà nghe được ba từ này, vì lần nào cũng như lần nào, y chẳng cảm nhận được chút "tình yêu" nào của bọn họ. Chúng yêu, một là cái mặt này, hai là những lời ngon ngọt giả dối của y. Sẽ chẳng một ai, ngoài trừ người đó, có thể yêu một Joseph điên cuồng, cố chấp và máu lạnh như vậy.

Rồi đến một ngày, y gặp tên trai tân nhạt nhẽo này, lúc đầu chỉ muốn trêu người ta một chút, mà cố quá thành quá cố, cực khổ một phen trêu cậu ta lên giường luôn. Lúc đó, y chê người ta quá nhẹ nhàng, chửi người ta đồ trai tân không có kinh nghiệm, Aesop cũng chỉ đơ mặt, tự nhiên mà ngây thơ nói: "Không phải làm tình là hạnh phúc sao? Tôi chỉ muốn ngài thực sự tận hưởng hạnh phúc ấy."

Joseph lúc ấy có hơi sốc, y bỗng nhớ lại một mái tóc trắng tuyệt đẹp, chỉ tiếc là vài chỗ đã nhuốm đỏ. Khuôn mặt ấy giống y đến chín mười phần, chỉ có nét trưởng thành hơn chút. Hắn nằm trong lòng y, hơi thở thoi thóp, ngắm nhìn bầu trời, rồi quay sang y, cười đến xán lạn.

- Em trai, sinh nhật năm nào em cũng chúc anh hạnh phúc. Tiếc quá, năm nay phải nhờ em, sống một cuộc đời hạnh phúc thay anh mất rồi.

- Ai da, sao lại khóc rồi, không làm thì không làm.

- Thôi đùa đấy, em mà từ chối anh là anh khóc theo cho em coi.

- Joseph...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net