Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minjeong cầm điện thoại muốn gọi cho Kai nhưng cô lại không muốn làm phiền hắn. Có những chuyện, cô không thể ỷ lại hắn quá nhiều

Minjeong đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, cô nhìn vào gương, vỗ vỗ hai má của mình tự nhủ
[Yu Minjeong a, cố lên, đừng để những lời ấy làm ảnh hưởng. Mày đã kiên trì rất lâu rồi, lần này cũng phải như vậy]

Tự động viên mình xong, cô lấy lại tinh
thần, khoát lên mình nụ cười ngụy trang thường ngày- "A Winter , mau đến đây" - cả đám y tá vừa nhìn thấy cô liền lôi lôi kéo kéo

"Có chuyện gì? Có người lại đắc tội các
anh chị rồi à?" - Minjeong cười chọc ghẹo họ
"Cô đúng là.." - cả đám y tá đưa mắt nhìn nhau, dạo này họ thấy Winter luôn không vui, bây giờ nhìn cô , họ an tâm hơn một chút- "Bọn này là tò mò về bác sĩ Yu a"

"Mọi người muốn biết gì nào? Chuyện
bạn trai chị ấy phải không?" - Minjeong chống cằm lười biếng nhìn họ

"Cô biết gì thì mau nói cho chúng tôi biết đi chứ" - cả đám bu quanh cô

"Thì là vậy đó. Bọn họ không chừng sẽ kết hôn đó" -Minjeong nhún nhún vai nói như thể chuyện không liên quan đến mình

"Thật vậy sao? Người phụ nữ bạch kim
của khoa chúng ta sắp có chồng thật rồi" - y tá 1 than thở

"Tôi không thích anh ta tí nào. Lúc nào
cũng ra vẻ" - y tá 2 oán trách

"Winter, tôi ủng hộ cô mà. Đau lòng
quá đi a" - y tá 3 vuốt vuốt ngực trái

"Aizzzz...." - cả đám y tá đồng loạt thở dài rồi quay sang cô
"Winter à , chúng tôi chỉ còn hi vọng vào cô thôi đó. Mau cho chúng tôi biết luôn đi. Để chúng tôi chuẩn bị tinh thần trước"

"À, à, tôi thì vẫn còn độc thân a" -Minjeong cười mờ ám, nhìn mấy đôi mắt của mấy y tá nam kia sáng rỡ đang chòng chọc vào cô, song tỉnh bơ nói tiếp - "Chỉ là... tôi chỉ có hứng thú với phụ nữ"

"Không sao, không sao. Như vậy chúng
tôi đỡ đau lòng hơn a" - cả đám y tá nam đồng loạt gật đầu

"Nè, nè, Winter , cô chịu nhận anh ta làm anh rễ hả? Tính tình anh ta khó chịu muốn chết" - y tá 1 tức giận - "Lần trước lúc đến đây, anh ta đòi gặp bác sĩ Yu,tôi nói phải hẹn trước, anh ta liền lên mặt nói bản thân là bạn trai của chị ấy, không cần hẹn trước. Rồi xông thẳng vào trong. Haizzz, anh ta làm như bệnh viện là chốn hẹn hò vậy"

"À, vậy à" -Minjeing cười cười - "Vậy còn có lần sau thì gọi bảo vệ tới đuổi anh ta đi là được"

"Winter đúng là không nể tình nha" -y tá 1 vui vẻ vỗ vai cô
"Tôi ghét anh ta" - Minjeong tỉnh bơ nói
"Tôi biết ngay mà" - y tá 2 hào hứng - "anh ta mà nhìn thấy cô liền bí xị, đeo dính bác sĩ Yu a"

"Anh ta đúng là không biết xấu hổ gì cả" - y tá 3 gật gật đầu

Minjeong ngồi im nghe đám y tá nói chuyện, trong lòng cô không khỏi khổ sở
[Jimin, chị tìm một người có tính cách
tệ như vậy, chỉ là muốn em bỏ cuộc sao?]

Còn đang chìm trong suy tư, điện thoại
của Minjeong reo lên

"Minjeong này , một lát tan ca có rãnh
không?" -WoA nhẹ giọng hỏi cô

"Mình thì lúc nào chả rãnh, đặc biệt là lúc không có bệnh nhân a" - Minjeong vui vẻ nói

"Vậy tan ca mình đến đón cậu đi ăn"
"Được thôi"
___

Trong một nhà hàng nhỏ...
"Chào Minjeong , còn nhớ chị không?" -Irene cười nhìn cô

"Nhớ chứ, Irene unnie " -Minjeong gật đầu - "Hai người quen nhau sao?"

"WoA là em họ của chị"

"Trùng hợp thật nha" -Minjeong vui vẻ, tâm trạng buồn phiền của cô vơi đi được phần nào - "ủa unnie, Seulgi unnie đâu rồi? Bình thường chị ấy hận không thể làm keo dính vào người chị mà?"

"À, hôm nay tên đó bận công việc, liền bỏ chị ở nhà một mình, chị buồn chán nên mới tìm em và WoA đây" -Irene ai oán nói

"..." - WoA  liếc xéo chị rồi bày ra vẻ mặt khinh bỉ

-----[Nhà Rin Bùi mấy phút trước]----

Seulgi lúc nãy một sống hai chết bám lấy Joohyun đòi đi cùng
و
Seulgi mếu máo " Hyun à , sao chị không cho em theo?"

Irene vừa mặc áo khoát vừa nói: "Làm sao biết được em theo phe ai? Lỡ như em đem cuộc nói chuyện của bọn chị nói với tên Yu kia thì sao?"

Seulgi bày ra vẻ mặt vô tội-"Không có, không có. Em luôn theo phe Hyun mà"

Irene khinh bỉ: "Nhưng vấn đề là... ở gần em sẽ liên tưởng đến Jimin. Mà nếu nghĩ đến thì sẽ ăn không vô. Cho nên.. ở nhà đi, không đàm phán"

Seulgi đáng thương cuộn lại một đống:
"Á à Joohyun ghét bỏ em chứ gì... Đi đi, để em tự kỉ một mình được rồi"

Irene thở dài, ngồi xuống vuốt tóc em "Ngoan, chị đi một lát sẽ về. Chị
còn có chuyện cho bé Gấu làm đây"

Seulgi cọ cọ tay chị hỏi "Chuyện gì a?Hyun đã nhờ em nhất định sẽ làm được"

Irene cười, chỉ tay vào cuộn lông trắng ở góc: "Chị rất không hiểu sao em với nó nhìn thấy nhau là lại trừng mắt. Trong thời gian chị đi vắng, em nên làm tốt quan hệ với nó đi"

Seulgi mếu máo: "Sao em phải làm thân
với con chó?"

Irene cười như không cười: "Vì chị không muốn một ngày nào đó chị đi công tác, còn em thì quăng nó vào xó nhà. Ngoan, có chuyện cho em làm rồi đó"
"Hyun...hic....."

"Tới khi chị về mà em với nó không có
tiến triển thì...cả hai có thể ngủ cùng
nhau ở ngoài! sân!"

Seulgi "..."

Cuộn lông tròn nào đó: "..."

-----[Hiện tại]-------

"Minjeong, em định chuyện của Jimin thế nào?" -Irene ngập ngừng hỏi
"Nếu chị ấy thật sự cưới anh ta, em sẽ
buông tất cả, đi nước ngoài một thời gian"- Minjeong nói, trái tim cô buốt lên
-Irene và WoA không biết nên an ủi
cô thế nào

"Em điên lắm phải không?" -Minjeong đột nhiên cười, nụ cười đầy bi thương - "Gần đây, Jimin đối xử với em rất tệ. Nhưng em vẫn gượng dậy được. Đáp án trong lòng em đã rõ, chỉ là em quá cố chấp. Em không cam lòng hai tay dâng chị ấy cho anh ta"

"Em....." -Irene nhìn cô , trong đầu chợt
hiện lên hình ảnh của bản thân trước đây Vào một đêm của nhiều năm trước,
cô uống say, nằm trong lòng Jimin khóc

"Jimin , chị không cam tâm, không cam
tâm cứ như vậy mà buông bỏ Seulgi. Nhưng... không cam tâm thì biết làm sao, mọi chuyện đều đã chấm dứt hết rồi"

Irene muốn an ủi Minjeong nhưng không biết mở miệng từ đầu. Có lẽ, một lần rơi tuyệt vọng mới là con đường tốt nhất cho em ấy

WoA  nhìn Minjeong , nén hết bi thương trong lòng, nhẹ giọng lên tiếng

"Minjeong, bỏ hết đi. Cùng Kai, hai người bắt đầu lại hết đi"

"Cậu..." -Minjeong tròn mắt nhìn WoA, sau đó lắc đầu - "WoA , có một số chuyện không thể miễn cưỡng được. Tình cảm của Kai, tớ không thể đáp lại. Tim tớ dù chết, cũng vẫn còn gốc rễ ở đó. Không cách nào loại bỏ được. WoA, cậu yêu Kai, không phải sao? Theo đuổi cậu ấy đi. Tớ biết, trong tim Kai có cậu, sao cậu không thử giữ lấy hạnh phúc của mình"

"Tớ..." -WoA ngạc nhiên nhìn Minjeong

Không phải cô ta không cố gắng mà là
cô ta sợ, hình bóng của Minjeong trong lòng Kai quá lớn... Cô ta không đủ tự tin để thay thế và cô cũng không muốn làm người thay thế

"Được rồi, đừng nhắc chuyện không vui
nữa, chúng ta nên vui vẻ ăn bữa ăn này
chứ" -Irene nhìn không khí trầm xuống
liền lên tiếng

"Đúng đó" -WoA cũng cười gật đầu
-" Phải, quăng hết đám kia đi"- Minjeong hất mặt nói

Cả bữa ăn, ba người lôi những tật xấu
của ba tên kia ra kể, còn rất vui vẻ mà
phán xét... Có lẽ cả ba đều không nhận ra hình bóng của ba người kia đã khắc sâu trong tim của họ rồi.... như một sợi dây vô hình, khi mỏng khi dày, kéo gần lại với nhau. Nhưng cũng có thể đứt bất cứ lúc nào

Minjeong được Irene chở về nhà, cô vừa mở cửa liền nhìn thấy một đôi giày lạ của đàn ông, ở phòng khách không có ai nên chắc chắn, hắn đang ở phòng của Jimin . Trong lòng lại khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như không có gì

Lúc đi ngang phòng chị, Minjeong chỉ nhìn thấy hắn mà không thấy chị đâu, cô liền đi vào
"Xem ai đang tự tiện kìa" -Minjeong nhìn hắn ngồi trên giường của Jimin liền sinh ra chán ghét

Yu Jimin không thích ai đụng đến giường của mình nên những bạn trai
trước đây của chị cũng chưa từng được
ngồi ở đó, kể cả cô , chị cũng không cho
phép. Chỉ do bình thường cô tự tung
tự tác ngồi lên, chị nói thế nào cô cũng
không nghe nên chị mặc kệ. Chỉ là không ngờ, chị thật sự cho hắn ngồi đó

"Tôi cứ nghĩ bây giờ cô đang ở cùng người đàn bà khác chứ" hắn khó chịu lên tiếng

"Đúng thật là vừa với người khác về, mà tôi ở với ai thì liên quan gì đến anh. Ganh tị tôi hấp dẫn được phụ nữ à?" -Minjeong nhếch mép cười

"Cô quả nhiên là không biết xấu hổ"

"Thì sao nào? Nơi anh đang ngồi, tôi đã
cùng Jimin làm tình ở đó. Chị ấy rất
thích nghe tôi rên rỉ dưới thân. Mỗi lần
chị ấy..." -Minjeong cười chọc tức hắn
- "Im đi" - Jason tức giận đứng dậy đi đến trước mặt cô - "Cô đừng quá đáng"

"Chịu không nổi? Sau này anh lấy Yu Jimin, không biết chừng nửa đêm sẽ
trông thấy tôi đang thỏa mãn cho chị ấy
chứ không phải anh " -Minjeong cười lạnh, lãnh đạm nói

CHÁT...

Jason nghe từng câu cô nói, lòng ganh tị
nổi lên liền đưa tay tán cô

CHÁT...CHÁT
Minjeong bị hắn đánh bất ngờ, cô đanh mắt lại, đưa tay đánh lại hắn, đánh cái đầu tiên rồi đánh tiếp bên còn lại. Cô là người sống có tình có nghĩa, cho một cô sẽ trả lại hai. Đó là quy tắc sống của cô rồi.

"Cô ..." - Jason đưa tay sờ má, không ngờ
cô dám đánh trả, mà hẳn 2 cái

"Anh nghĩ tôi sẽ dễ dàng để anh đánh sao, anh là đàn ông đấy..?" - Minjeong lạnh lùng gần từng chữ, đánh cô , gan hắn cũng lớn lắm rồi

"Xảy ra chuyện gì?" - Jimin vừa đi vào liền thấy Jason hai tay ôm mặt

"Jimin, em ấy........."- Chị nâng cầm hắn lên, nhíu mày nhìn hai bên mặt sưng đỏ của hắn . Đôi mắt tối lại, tay chị vung lên, chuẩn xác ngay má cô mà hạ xuống

CHÁT....

Minjeong đưa tay ôm má phải của mình, sự đau rát từ mặt truyền thẳng vào tim. Cô không ngờ, chị thật sự đánh cô . Chị vì hắn mà đánh cô . Chị chỉ nhìn thấy gương mặt sưng đỏ của hắn bị cô tát. Vậy chị có nhìn thấy má trái cô còn hằn năm ngón tay của hắn hay không?

Minjeong đứng đó, muốn cười châm chọc cũng không có hơi sức, cô cười không nổi

"Cô xem thường lời cảnh cáo của tôi?" -
Jimin không nhìn cô , trong mắt chị bây giờ chỉ có hắn

Hắn biết đau, vậy cô thì không đau sao...
Hắn cần chị , vậy cô không cần sao

Trong mắt chị cô mãi mãi là người sai...
Một lần... hai lần... ba lần... vô số lần... Chị làm tổn thương cô nhưng cô chưa bao giờ oán trách...Hi vọng nhỏ nhoi của cô ... mộng ước giản đơn của cô ... chỉ muốn ở bên cạnh chị ... nơi cô có thể nhìn thấy chị ... ở nơi có chị hiện hữu

Chị chán ghét cô đến mức này sao...
LK không trả lời, cô đi thẳng ra ngoài. Lại giống lần trước, chị kéo cô lại

"Xin-lỗi-ngay-lập-tức" -Jimin gằn từng chữ với cô

"Chị đánh chưa đủ? Muốn đánh tiếp phải không? Đừng chạm vào tôi" -Minjeong ngẩng đầu nhìn chị, lúc này chị nhíu mày nhìn má trái của cô, còn đỏ hơn mặt của Jason, dấu tay vẫn còn in rõ, chứ còn sao nữa... Là sức con trai đánh đấy... Cô đứng vững sau cái tát đó là hay lắm rồi

Trong lòng Jimin dâng lên một cổ đau xót, cánh tay không tự chủ hạ nhẹ lực đạo, buông lỏng tay cô

Minjeong được chị buông tay liền đi khỏi phòng, cô đột nhiên chán ghét tất cả ở nơi đó

kể cả chị

Minjeong đi về phòng mình, cô cuộn người thật chặt trên giường. Cả người cô như bị bằng đá bao phủ. Minjeong gọi điện cho Kai

"Kai..."
"Tiểu Đông, đã xảy ra chuyện gì?"-Kai  nghe giọng nức nở của cô liền trở nên gấp gáp
"Kai..."
"Tiểu Đông, cậu đang ở đâu?"
"Kai, đau quá..." -Minjeong vẫn khóc, cô bây giờ chỉ cần có người nghe mình nói mà thôi

"Ngoan, tớ đến chỗ cậu ngay" -Kai nhẹ giọng nói, hắn vẫn để điện thoại mở, lấy xe chạy đến nhà Minjeong

Kai có chìa khóa dự phòng do Minjeong đưa.
Hắn mở cửa, đi thẳng lên phòng cô
"Tiểu Đông....."

"Kai, đau quá, rất đau..." -Minjeong vùi vào lòng Kai khóc

Hắn nhìn thấy vết đỏ ở hai bên mặt cô ,
tay cuộn thành nắm đấm. Yu Jimin dám đánh cô. Hắn không thể nhìn cô như vậy được nữa. Kai siết chặt Minjeong vào lòng

"Bé ngoan, buông đi. Tớ cùng cậu rời
khỏi nơi đau thương này"- Giọng hắn nghẹn ngào, hắn thề sẽ đập nhừ xác tên khốn nào đã khiến cô thành ra thế này, kể cả Yu Jimin

"Kai..." -Minjeong mờ mịt nhìn hắn
"Jeong ah, không đáng. Thật sự không đáng. Tớ rất đau lòng. Cậu đi cùng tớ..." -Kai sờ nhẹ má cô , nhịn xuống xúc cảm
muốn tìm Jimin tính sổ

"Kai, cho tới thời gian suy nghĩ."
"Cậu..." - Đã gấp gáp định nói gì đó,
lần này, hắn thật không thể theo ý cô

"Kai, cho tớ một tuần" -Minjeong nói xong liền nhắm mắt nằm trong lòng hắn

[Jimin ơi, em đau lắm...Nếu em còn cố
chấp với chị , chúng ta sẽ không thể như trước nữa phải không? Em phải làm gì đây]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC