Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đồ quỷ dữ ! Ngươi nhất định sẽ phải trả giá cho những gì mình đã làm !"

"Chết đi- tên khốn !"

"Làm ơn, đừng giết tôi..."

" . . . "

Giật mình choàng tỉnh giấc giữa đêm hôm khuya khoắt, mái tóc xanh mòng két ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhịp thở dần trở nên rối loạn hơn bao giờ hết, suốt 3 ngày liên tiếp, cơn ác mộng đó không ngừng lặp đi lặp lại, đầu Xiao đau như muốn vỡ ra, anh cố gắng điều hòa bản thân, đồng tử kim sắc chợt va phải hình ảnh chiếc đồng hồ gỗ mộc treo gọn ghẽ trên tường- 3h12' sáng... lại mất ngủ. Xiao mệt mỏi day day hai thái dương, đôi chân trần nhẹ nhàng tiếp xúc nền đất lạnh, anh quyết định làm gì đó giết thời gian. Giờ có muốn quay về giấc cũng chẳng thể được nữa.

Vô thức liếc nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt trắng sứ nhợt nhạt thiếu sức sống, tóc tai rối bời mất trật tự, vài lọn xanh sáng màu rũ lòa xòa qua vầng trán. Đến ngay cả bộ quần áo ngủ cũng xộc xệch, nhăn nhúm. Càng nhìn càng thấy bản thân thật thảm hại. Xiao biết, biết rất rõ là đằng khác, một khi đã lựa chọn dấn thân vào con đường tội lỗi này thì sẽ không bao giờ rút ra được nữa. Nhưng anh không hối hận, chỉ cần là người đó, tất thảy mọi thứ xung quanh đều trở nên vô nghĩa, Xiao sẵn sàng vấy bẩn đôi tay mình vì lợi ích của đối phương. Thậm chí nguyện hiến dâng cả mạng sống ?!

Từng ngụm nước lần lượt trượt xuống cổ họng khô khốc, cái mát lạnh của thứ chất lỏng trong suốt không màu không vị kia như kéo lại sự tỉnh táo nhất thời cho đại não vốn còn đang trì trệ. Tay quờ quạng tìm chiếc điện thoại vứt từ tối qua trên mặt bàn la liệt giấy tờ, hàng loạt những tin nhắn thi nhau tràn ra tựa đợt sóng lớn xô tới tấp. Và bất ngờ chưa ? Ganyu _ Phó quản lí cấp cao làm việc dưới trướng anh đã gửi một tin nhắn ám hiệu (có vẻ quan trọng) vào 23 giờ trước-

"Chết tiệt- lại quên không để ý thông báo."

Khẽ tặc lưỡi thầm rủa do trí nhớ bản thân quá tệ, Xiao giải nhanh mấy câu từ ngắn gọn, anh chợt hoảng hốt nhận ra thời hạn nhiệm vụ này sắp hết, không thể chậm trễ thêm được nữa. Vơ bừa lấy chiếc áo khoác đen treo trên giá, Xiao lựa tông màu sao cho dễ hòa lẫn vào màn đêm nhất, tất nhiên để tránh tai mắt kẻ thù rồi. Súng đã lên nòng (?) chỉ chờ người bắn. Nhanh giải quyết gọn ghẽ dọn đường cho "đức tin" của mình nào~

◇               ◇               ◇

"Vậy ngài nghĩ sao về lần hợp tác này ? Tôi chắc chắn đôi bên chúng ta đều có lợi. Thay vì làm kẻ thù thì trở thành đồng minh vẫn tốt hơn nhiều chứ nhỉ ?!"

Người phụ nữ xinh đẹp bận chiếc váy dạ hội trắng muốt yêu kiều đưa tay vuốt nhẹ những đoạn tóc dài mềm mại vàng óng của đối phương. Hắn chỉ khẽ nở nụ cười, môi vẽ lên đường cong hoàn hảo, nhãn cầu màu hổ phách sâu hun hút tựa vực thẳm không nhìn thấy đáy hơi híp lại.

"Tất nhiên- Được hợp tác với tiểu thư đây ta rất lấy làm vinh dự. Cùng nâng ly mừng ngày đặc biệt này nhé ?"

Ly rượu vang chứa chất lỏng đỏ thẫm sóng sánh ma mị dưới ánh đèn vàng. Âm thanh thanh thoát của thủy tinh nhẹ va vào nhau ví như bản nhạc chuẩn bị khởi xướng những nốt ca từ đầu tiên. Một bản nhạc tượng trưng cho hợp đồng giữa hai thế lực nguy hiểm bậc nhất. Dẫu vậy thì... liệu hợp đồng này sẽ duy trì được bao lâu ? Hay kết thúc ngắn ngủi chỉ trong chốc lát.

◇               ◇               ◇

"Aether- ?!"

Con ngươi hoàng kim không giấu nổi bàng hoàng. Hiện tại Xiao đang bí mật tập kích ở ngay cái cây lớn trong khu vườn, ban đêm tiết trời có phần se se lạnh, nhưng điều đó chẳng thể nào ảnh hưởng tới diễn biến nhiệm vụ hiện nay. Anh khẽ nhíu mày... khó hiểu tại sao người kia lại xuất hiện ngay thời điểm quan trọng như vầy chứ ?

Loạt soạt...

" ?!? "

"Qua đó kiểm tra đi- Bằng mọi giá phải đảm bảo an toàn cho tiểu thư !"

"Cố gắng vô ích."

Một khi Xiao đã nhắm vào ai thì kẻ đó có chạy đằng trời cũng chẳng thể thoát khỏi lưỡi hái tử thần được. Anh nhanh lẹ trốn khỏi lũ vệ sĩ cảnh giác dò la xung quanh. Thành công đột nhập qua cửa sổ lẻn vào thư phòng tối. Để tránh bị phát hiện, Xiao cẩn thận nghe ngóng tình hình, phán đoán bước chân giúp việc đi xa dần mới dám từ tốn mở cửa.

Bản thân vốn được đào tạo và rèn giũa từ môi trường khắc nghiệt của thế giới ngầm bấy lâu giúp chuyển động của anh dứt khoát mau lẹ tựa một cơn gió vụt qua trong thoáng chốc mà chẳng để lại bất kì dấu vết nào.

Phía bên Aether, hắn vui vẻ trò chuyện cùng cô tiểu thư quyền quý, con gái độc nhất thuộc về người đứng đầu tổ chức này. Cô ta bề ngoài trông xinh đẹp, cao sang thật đấy nhưng thực chất cũng chả khác đám phụ nữ bán hoa là bao. Nói 10 câu thì tới 9 câu gạ gẫm. Ai đó thích chứ Aether hắn không ưa nổi loại con gái như vầy. Mà nghĩ cũng đúng thôi, có người trong lòng rồi thì kẻ khác xung quanh chẳng đáng để mắt tới-

Và quả nhiên mọi lời ngon tiếng ngọt cô ta thốt ra Aether đều để ngoài tai hết, không lọt nổi chữ nào. Ánh mắt âm trầm vô thức nhìn về phía khuôn viên biệt thự xa xa. Đột nhiên...

"THỊCH !!!"

Lồng ngực cảm giác bị siết chặt lại... Linh tính trước giờ của hắn chưa từng sai, đặc biệt là khi liên quan tới kẻ nào đấy. Aether khéo léo cắt ngang cuộc trò chuyện, gương mặt dịu dàng mà lịch thiệp nâng tay cô gái.

"Xin lỗi vì đã làm mất nhã hứng của tiểu thư. Ta cần ra kia có chút việc đột xuất-"

"Không sao, không sao. Ngài cứ thoải mái nhé."

Hắn gật nhẹ đầu, lập tức xoay lưng cất bước. Dựa theo bản năng cũng như thói quen của người đó, không quá khó để Aether lần ra mùi hương nhàn nhạt hòa lẫn trong không khí, chính xác thì ngoại trừ một mình hắn, chẳng kẻ nào đủ tinh ý và nhanh nhạy trước hương thơm như có như không thế này cả... Cậu ta thực sự đang ở đây- Điều đó đồng nghĩa với việc...

"Tiểu thư Julia nhỉ- ?"

"Huh- Ngươi... ngươi là kẻ nào ? Sao có thể xâm nhập vào đây ?!"

Người phụ nữ tên Julia hay nói cách khác chính là mục tiêu nhiệm vụ lần này của Xiao hoảng hốt. Hiện tại cô đang ở trong phòng riêng, chỉ có mình mình và tên nguy hiểm đối diện. Không những vậy đây còn là phòng cách âm, mọi thứ quá thuận lợi cho anh- Dường như chẳng còn con đường thoát thân nào khác. Julia cứ thế lùi dần lùi dần, thậm chí va phải thành giường ngã bật về sau lúc nào chẳng biết, bờ vai mảnh dẻ run lên bần bật.

"Đừng... đừng có động vào ta ! Nếu không... nếu không cha ta sẽ giết ngươi đấy !"

Câu đe dọa đáng sợ quá, tới mức Xiao nghe xong liền rút sẵn con dao găm cỡ nhỏ sắc bén không hề do dự. Anh lạnh lẽo.

"Cái chết đã được định sẵn- Tạm biệt."

XOẸTTT !!!

Không để Julia kịp trăng trối hay nói thêm bất cứ câu nào, anh hờ hững xuống tay, một nhát cứa đứt động mạch chủ ở cổ cô ta, máu bắn tóe văng lên gương mặt trắng sứ đến nổi bật, dưới ánh trăng mờ ảo càng thêm quỷ dị. Chợt nghe thấy tiếng bước chân nơi phía cửa càng lúc càng gần, Xiao khẽ khịt mũi, lập tức biến mất qua ban công hòa mình vào đêm đen. Cho tới khi cửa chính bỗng nhiên bật mở...

"Chậm một bước rồi-"

Aether cau mày nhìn cái xác lênh láng máu trên giường, mùi tanh tưởi xộc vào cánh mũi đến khó chịu, cùng lúc quản gia và giúp việc lao lên...

"Tiểu... TIỂU THƯ !!!"

◇               ◇               ◇

Ganyu đang mải vùi mình trong đống hồ sơ tài liệu chất cao như núi thì màn hình điện thoại bỗng hiện lên dòng thông báo, cô vừa ngó qua xem thử thì phát hiện là do Xiao gửi tới- Quản lí có chuyện gì cần nhắc nhở sao ?! Đoạn tin nhắn chỉ vỏn vẹn 7 từ nhưng lại thành công khiến Ganyu chết lặng.

"Mục tiêu: Julia- Đã trừ khử"

Thôi xong rồi... Cô quên không báo cho anh rằng hủy nhiệm vụ ám sát Julia theo lệnh của Boss. Phải làm sao đây ? Có ai không cầu cứu gấp !!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net