Chương 4 - Giới Thiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4 - Giới Thiệu

Ahrianna's POV

Nhìn vào chiếc gương dài trong phòng tắm của Alice, tôi thấy một cô gái trẻ hoàn hảo với mái tóc vàng dày lượn sóng chảy xuống giữa lưng, khuôn mặt hơi tròn với những đặc điểm rất cân đối, đôi môi của cô ấy có hình dạng hoàn hảo. Đôi mắt trông thật mê hoặc, nó được đóng khung với hàng mi nhỏ phía sau bao quanh đôi mắt màu xanh lục rực rỡ với một chút ánh vàng bên trong. Gò má cô có một chút hồng hào so với họ. Và quần áo, chúng rất đẹp, cô ấy đang mặc quần jean lưng cao màu xanh với một chiếc áo sọc trắng xanh nằm bên trong một chiếc áo len và đôi giày barbie màu đen. Sau đó, cô gái trong gương bắt đầu nhấc tay lên, vươn những ngón tay nhợt nhạt của mình để lướt chúng qua má. Mãi cho đến khi tôi cảm thấy những ngón tay chạm vào làn da của mình thì tôi mới nhận ra cô gái trong gương là tôi. Sự tồn tại của tôi giống như một ma cà rồng lai hoàn hảo nhất.

"Vậy cậu nghĩ như thế nào?" Alice reo lên từ cửa phòng tắm. Tôi quay lại nhìn cô ấy khá ngạc nhiên, vì tôi không nhận ra ai đó đang theo dõi mình.

"Tôi... tôi trông... hoàn hảo." Tôi thốt lên, nhìn lại vào gương để chắc chắn rằng cô gái (tôi) đã không thay đổi.

"Chà, tớ phải nói rằng cậu là Ahria." Cô ấy nở nụ cười tươi nhất mà tôi có thể tưởng tượng trên khuôn mặt của cô ấy. "Rosalie sẽ không vui đâu", cô ấy khẽ thở dài. Trước khi tôi có cơ hội hỏi đó là ai, có một tiếng gõ cửa.

"Mời vào!" Alice nói. Quay lại để hồi phục tâm trạng và đi vào phòng ngủ, tôi ngại ngùng đi theo. Khi tôi bước đến, Carlisle đã bước vào phòng và đang nói nhỏ gì đó với Alice.

"Ah, Ahrianna yêu quý", ông ấy quay lại đối mặt với tôi nói một cách vui vẻ . "Cháu cảm thấy thế nào?" Ông ấy hỏi với giọng thân thiện nhất có thể.

"Cháu cảm thấy tốt hơn nhiều rồi!" Tôi vừa nói vừa cười. Alice đã giúp tôi tháo nó ra trước khi tắm. Chỉ bởi vì tôi sẽ không thể đến nơi mà cô ấy muốn.

"Ta sẽ rất vui nếu cháu giữ nó thêm, Ahria", ông ấy nói một cách bất đắc dĩ với một nụ cười trên khuôn mặt.

"Xin lỗi Carlisle, nhưng hãy nhìn xem, cháu đã nói là sẽ đi dạo quanh đây để cho bác thấy chân cháu đã hồi phục hoàn toàn" tôi nói với nụ cười tươi trên mặt. Ông ấy chỉ cười thầm và đồng ý cho qua việc đó.

"Vì vậy, Ahria, ta hy vọng cháu sẽ xuống tầng dưới và gặp các thành viên còn lại của gia đình ta, và có thể kể cho chúng ta biết câu chuyện của cháu?" Carlisle nói với vẻ thận trọng trên khuôn mặt. Đột nhiên tôi cảm thấy thực sự hoảng loạn và sợ hãi. "Họ đang cố làm tổn thương tôi sao" Tôi cứ nghĩ thầm đến bản thân. Carlisle phải lo lắng cho tâm trạng của tôi từ nét mặt bởi vì ông ấy đến gần tôi và đặt một tay lên vai tôi một cách nhẹ nhàng, chậm rãi, cẩn thận để không làm tôi sợ.

" Cháu yêu, ta hứa với cháu rằng không có gì phải sợ trong ngôi nhà này. Gia đình ta sẽ không làm hại cháu, ta hứa với cháu", ông ấy nói với rất nhiều sự tự tin trong giọng nói. Tôi chỉ nhìn lên ông ấy để thấy ánh mắt của ông và biết ông đang nói sự thật.

"Ok" tôi nói, quay lại nhìn Alice, cô ấy phóng ra khỏi phòng, ngay trước khi cô ấy nở nụ cười rạng rỡ. Carlisle đứng lại một chút và đưa tay về phía tôi. Không cần suy nghĩ, tôi cầm lấy nó và đi theo ông ấy xuống nhà.

'Ngôi nhà này thật đồ sộ' Tôi nghĩ thầm vừa nhìn xung quanh khi Carlisle dẫn tôi qua các hành lang và cầu thang khác nhau. Nó rất rộng rãi với tông màu trắng, đồng thời nhìn rất giản dị. Tôi yêu nó.

Đi qua một ngưỡng cửa mà tôi đoán đây là khu vực sinh hoạt chính, tôi nhìn xung quanh, nhanh chóng nhận thấy bảy bộ mắt tập trung vào tôi. 'Ồ không, chuyện gì sẽ xảy ra' Tôi nghĩ trong đầu. Tôi vừa dừng lại ở trước cửa vừa kinh ngạc vì số người trong phòng. Nhịp tim của tôi tăng lên và tôi bắt đầu hoảng loạn. 'Tôi không được hoảng loạn ở đây, có quá nhiều người đang nhìn tôi' Tôi thầm nghĩ. Vì vậy, tôi nhắm mắt cố gắng trấn tĩnh bản thân, vẫn biết rằng có bảy cặp mắt đang dò xét trên tôi. Khi tôi cảm thấy đủ tự tin, tôi mở mắt ra và thấy Edward. Anh ta đứng ngay trước mặt tôi và cúi xuống nhìn tôi. Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Em thực sự không cần phải sợ" anh ta nói một cách đơn giản, bỗng đột nhiên tôi cảm thấy một làn sóng ập đến khiến tôi bình tĩnh lại, tôi cảm thấy rất thư giãn, tôi thậm chí bắt đầu cười toe toét như một kẻ mất trí. Edward rõ ràng đã bắt kịp sự bình tĩnh của tôi bởi vì anh ta đã quay trở lại nơi anh ta đứng trước đó, lẩm bẩm điều gì đó trong phòng mà tôi không nghe được. Và rồi tôi lại cảm thấy như mình đã bình tĩnh hơn.

Tôi tiến lên vài bước để tôi thực sự ở trong phòng và nhìn về phía Carlisle, người đang ngồi cạnh một phụ nữ có mái tóc màu caramel xinh đẹp. Cô ấy mỉm cười với tôi khiến tôi cảm thấy thoải mái vì một lý do nào đó.

"Ahria thân mến, đây là vợ ta Esme", ông ra hiệu về phía người phụ nữ đang ngồi bên cạnh. Ông ấy đi quanh phòng và đứng cạnh một người đàn ông to lớn với mái tóc đen, 'Anh ta trông như có thể nghiền nát toàn bộ ngôi nhà này' Tôi nghĩ thầm. Tôi nghe thấy một tiếng cười khẽ khác, tôi biết đó là Edward - bởi vì tôi đã nghe thấy tiếng cười của anh ta trước đây - Tôi không quay lại nhìn anh ta. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào anh chàng to lớn với nụ cười toe toét trên khuôn mặt này.

"Đây là con trai ta Emmett", ông nói và đặt tay lên vai anh ta. Tôi gật đầu về phía Emmett và anh ấy cũng làm như vậy trong khi Carlisle tiếp tục. Lần này ông ấy đi và đứng sau chiếc ghế bành, nơi một cô gái tóc vàng tuyệt đẹp đang ngồi. Cô ấy đẹp tuyệt vời, nó đã thu hút tôi.

"Đây là con gái ta Rosalie", ông nói một lần nữa và đặt tay lên vai cô. Cô ấy thậm chí còn không nhìn tôi 'Tôi đã làm gì sai' Tôi nghĩ khi nhìn về phía Edward, anh ta chỉ lắc đầu. Vì vậy, tôi bỏ qua nó. Carlisle sau đó di chuyển sang một bên để đứng đằng sau một người phụ nữ xinh đẹp khác có mái tóc nâu dài.

"Đây là Bella, con dâu của ta", ông nói. "Và rõ ràng là cháu biết Edward, nó là con trai ta." Carlisle nói với một nụ cười trên khuôn mặt. Bella gật đầu với tôi và nhìn về phía Carlisle, người đang nhìn cô và Edward đang ngồi trên sofa, ông siết chặt hai vai và di chuyển đến chiếc ghế dài phía bên kia căn phòng nơi Alice đang đứng.

"Tất nhiên là cháu biết Alice" ông nói, tôi gật đầu và mỉm cười khi nhớ Alice đã đối xử tốt với tôi như thế nào. "Và đây là Jasper" ông nói, giọng nói và nét mặt của ông trở nên thận trọng hơn vào thời điểm này. Mặc dù tôi không chắc tại sao. Sau đó, Jasper quay người về phía tôi và mắt anh ta dán chặt vào tôi. 'Anh ấy trông rất buồn' Tôi nghĩ thầm. Trước khi tôi biết mình đang làm gì, tôi đã thốt ra câu hỏi trong đầu.

"Tại sao anh buồn?" Tôi hỏi khi vẫn đối mắt với Jasper. Câu hỏi của tôi rõ ràng khiến anh ấy ngạc nhiên vì anh ấy đột nhiên trông rất sốc.

"Sao em biết tôi đang buồn?" anh ta nói với một giọng trầm.

"Tôi không chắc, chỉ là trông anh rất buồn thôi" Tôi nói rồi cúi đầu xuống vì tôi biết bây giờ mặt tôi đang rất đỏ. Trước khi anh ta hoặc tôi có thể nói bất cứ điều gì khác, một người đàn ông khác đi qua cửa sau. Đôi mắt anh màu vàng, mái tóc đen và rối bù, khuôn mặt vuông vức và lộng lẫy, anh ta cao lớn và hoàn hảo. 'Không phải kiểu to lớn như Emmet nhưng anh ta trông rất hoàn hảo' Tôi nghĩ trong khi đối mắt với người đàn ông xinh đẹp này. Anh ta chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào tôi, nó thực sự trở nên khó chịu sau một lúc. Tôi nghĩ Carlisle cũng phải nghĩ như vậy bởi vì ông ấy là người phá vỡ sự im lặng bằng cách bước tới người đàn ông mới này và đặt tay lên vai anh ta.

"Ah, Nick, thật tốt khi con tham gia cùng chúng ta", ông cười nói. "Ahrianna đây là Nicolas, con trai của ta." Nicolas lẩm bẩm một câu "Xin chào" với tôi và né khỏi cánh tay Carlisle để đi và ngồi ở góc gần Edward. Bỗng dưng nó ập đến tôi. Mùi hương đó, một lần nữa, thứ đã cứu sống tôi. Những mùi vị tối tăm lấp đầy mũi tôi trong suốt khoảng thời gian tuyệt vời nhất. Đột nhiên, có tiếng ho từ bên cạnh căn phòng nơi Alice và Jasper đang đứng. Tôi lại bị chú ý, tôi đỏ mặt và cúi đầu một lần nữa.

"Tại sao cháu không đến và ngồi xuống, cháu yêu" một giọng nói ngọt ngào phát ra, tôi nhìn đến nơi Esme đang ngồi và cô ấy đang vỗ vỗ một chỗ trống bên cạnh cô ấy trên chiếc ghế dài màu trắng. Tôi ngập ngừng đi đến đó, di chuyển qua căn phòng một cách dễ dàng. Khi tôi ngồi vào chỗ, tôi nhìn quanh và thấy Emmett đang ngồi trên chiếc ghế bành với Rosalie trong lòng, bên cạnh họ Bella đang dựa vào Edward. Nicolas đang ngồi trên một chiếc ghế cạnh Edward trong góc (vẫn đang nhìn tôi) Tôi đang ngồi trên chiếc ghế dài với Esme và Carlisle, Alice và Jasper thì đứng nắm tay gần lối dẫn vào phòng ăn (tôi nghĩ vậy) . 'Họ trông thật ấm cúng khi là anh em ruột thịt' Tôi nghĩ thầm. 'Và làm thế nào họ có thể là con của Carlisle, ông ấy là ma cà rồng' Tôi đã thực sự bối rối cho đến khi Edward nói.

"Chúng tôi được nhận nuôi, Emmet, Rose, Alice, Jasper, Nick và bản thân tôi là con nuôi của Carlisle và Esme." Anh ta giải thích một cách đơn giản. 'Ok, vì vậy tôi đoán điều đó có ý nghĩa' Tôi nghĩ. Edward mỉm cười với tôi và tiếp tục.

"Alice và Jasper đã kết hôn, Emmett và Rose đã kết hôn và Bella và tôi đã kết hôn", anh nói trong khi trao cho Bella một nụ cười trìu mến. Tôi nhìn quanh phòng và thấy rằng 'những cặp đôi này thật hoàn hảo cho nhau' Tôi nghĩ thầm mỉm cười cho đến khi mắt tôi chạm đến Nicolas, rồi trái tim tôi lỡ một nhịp. 'Tại sao anh ta chỉ có một mình' tôi nghĩ. Nhưng hãy để nó ra đi khi anh ta một lần nữa khóa mắt tôi. Và một lần nữa tôi đỏ mặt khi nhìn vào khuôn mặt anh ấy với mái tóc vàng.

Trong vài giờ tiếp theo chúng tôi dành để nói về gia đình Cullen, tôi đã biết được cách tất cả họ biến thành ma cà rồng và câu chuyện của họ. Một số người trong số họ rất buồn, tôi không thể nhìn họ như vậy. Trong khi Bella đang kể câu chuyện của cô ấy, chúng tôi nghe thấy một chiếc xe hơi kéo lên, tôi lập tức cứng người. Esme nắm lấy tay tôi và siết nhẹ nhàng, trấn an tôi. Bella tiếp tục câu chuyện của mình và ngay khi cô ấy kể cho tôi nghe về việc con gái cô ấy chào đời, chúng tôi đã nghe thấy hai người đi qua cửa trước. Một cô gái trông không quá 18 tuổi chạy qua phòng khách lao thẳng vào vòng tay của Bella và Edwards. Vài giây sau tôi thấy một người đàn ông da rám nắng to lớn đứng ở ngưỡng cửa vào phòng khách. Anh khoanh tay và nở nụ cười trên khuôn mặt.

"Đây là con gái tôi, Renesme" Edward nói, thu hút sự chú ý của tôi từ người đàn ông đứng trước cửa. "Và đó là Jacob của Renesme .. Er .. Người bạn" Edward tiếp tục ra hiệu cho người đàn ông rám nắng ở cửa.

"Xin hãy gọi tôi là Nessie" Renesme nhìn qua tôi với một nụ cười lớn trên khuôn mặt, cô ấy đưa tay ra, tôi nhìn tay cô ấy trước mặt tôi và cầm lấy nó, lắc nó một lần rồi thả nó xuống.

"Ahrinna" Tôi cố gắng cho giọng mình nghe thật tự tin và đáng yêu. Nessie cười to hơn thậm chí có thể thấy được, rồi cô ấy quỳ xuống trước mặt tôi và đặt tay lên má tôi. Lúc đầu tôi hơi lùi lại nhưng cô ấy trông có vẻ nôn nóng nên tôi đứng yên khi cô ấy cố gắng làm lại. Khi kết nối được thực hiện, rất nhiều hình ảnh lấp đầy đầu tôi. Hình ảnh của nhà Cullen của Jacob và nhiều hơn nữa. Ngay khi tay Nessies rời khỏi mặt tôi, tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy không biết chuyện gì vừa xảy ra.

"Cái đó.. là .. cái gì?" Tôi hỏi với giọng bối rối. Vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt. Cô cười, âm thanh tuyệt đẹp. Sau đó cô đứng dậy và nhảy qua ngồi lên đùi Bella.

Trong vài giờ nữa tôi đã nghe thấy tất cả mọi chuyện, và thậm chí là về sức mạnh của mọi người, về Voltori. 'Thật tuyệt vời' Tôi nghĩ thầm. Edward cười thầm với suy nghĩ của tôi. Tôi phát hiện ra rằng không chỉ Edward có thể đọc được suy nghĩ và Nessie có thể cho mọi người thấy và Bella là một tấm khiên, Nicolas có thể điều khiển mọi người (ở một mức độ nhất định), Alice có thể nhìn thấy tương lai và Jasper có thể đọc và điều khiển cảm xúc của mọi người. Sau khi tôi nghe về mọi thứ về nhà Cullen, là đến lượt tôi .

"Vậy Ahria, câu chuyện của em là gì?" Chính Bella đã hỏi một cách tử tế như vậy. Tôi cảm thấy mặt mình tái nhợt và cơ thể căng thẳng. Tôi không bao giờ thích kể cho mọi người câu chuyện của cuộc đời tôi. Một - bởi vì cuộc sống con người của tôi đã chấm dứt và hai - bởi vì nó luôn luôn đau đớn khi nhớ về nó. Tôi nghiến răng và loay hoay trên ghế. Khi tôi nhìn lên, tôi thấy tất cả mọi người, kể cả Rosalie đang nhìn chằm chằm vào tôi - tôi nghĩ cô ấy không thích tôi - tôi nghĩ họ đang chờ tôi kể câu chuyện của mình. Hắng giọng tôi bắt đầu....

*Hello Everybody!!!!!
Sau gần 3 tháng, cuối cùng ta cũng quay lại rồi đây!!!!
Có reader nào nhớ ta không vậy! ^o^ *

Editor (biên tập) : @RoseSalina
Edit (chỉnh sửa) : @RoseSalina

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net