Q1_C06: Năm trăm năm sau...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Đạo sơn là nơi tu luyện phép thuật có tiếng tăm trong tam giới, và học phí chắc chắn là đạt chuẩn trên trời dưới đất, chỉ những gia đình có điều kiện và đủ điên mới đưa con lên Thiên Đạo Sơn. Vì từng đối tượng mà mức học phí và chương trình học cũng sẽ khác nhau, nó tùy thuộc vào tâm trạng và độ thích của viện trưởng đối với từng học viên, nhưng đảm bảo những đứa trẻ đến đây nhất định sẽ thành tài. Yêu hậu là người muốn con mình đạt được điều đó và đủ điều kiện. Bà mong chờ ngày Lý Dục lên Thiên Đạo sơn đã rất lâu. Cuối cùng thì ngày đó cũng đã đến, thư báo nhập học đã được gửi đến Hồ tộc.

Bà hối thúc mọi người chuẩn bị hành lý cho hắn, cho nên việc Lý Dục phải rời khỏi Hồ tộc là điều chắc chắn. Nhưng có thứ hắn không thể buông bỏ được...Lý Dục đang ở trong phòng nhìn người hầu giúp hắn xếp gọn y phục cho vào trong rương, lúc này có người đi vào.

"Thế tử! Yêu hậu mời người đến đại sảnh"

"Ta biết rồi..."

Bát Ái đang ở ngoài sân, cả buổi sáng nay nàng đều đi lượn lờ trước cửa phòng của Lý Dục mà không có một lý do, Lý Dục nhìn lướt sang chỗ của Bát Ái đang ở ngoài sân, sau đó đi theo nữ tì đến chỗ của mẫu thân hắn. Bát Ái nhanh như một con sóc, biến hình trở về dạng cửu vĩ hồ, chạy vào trong phòng, chui vào trong chiếc rương, và giấu mình dưới những lớp y phục.

Bên phía của Lý Dục và Yêu Hậu, bà gọi hắn đến là định về hôn sự giữa hắn và Tiểu Linh La, tiểu công chúa của miêu tộc, dung mạo mỹ miều đã sớm có nhiều người để mắt tới, tộc Dã Lang đã cho người đến đề thân, Yêu hậu muốn hắn cưới Tiểu Linh La, để ngăn đi ý đồ xấu của tộc Dã Lang.

Tộc Dã Lang bản tính hung hãn, trước giờ đã nhăm nhe Miêu tộc, kết thân chỉ là cái cớ, chính là mượn chuyện liên hôn để độc chiếm Miêu Tộc. Miêu tộc nhiều đời lại không sinh được nam nhân, luôn chỉ có nữ nhân, thế lực yếu dần nên không có đủ năng lực để phản kháng, chỉ có thể nhờ vả Hồ tộc, đứng đầu Yêu giới.

Lý Dục vẫn lặng im rất lâu, trong khi mọi người đang chờ cái gậc đầu từ hắn, Miêu hậu chờ không nổi nữa, bà lên tiếng hối thúc hắn.

"Dục nhi! ngươi và Linh La từ nhỏ đã thân thiết...ngươi nhẫn tâm nhìn nó rơi vào cảnh khổ, gả cho lão già đó sao? Ngày mai lão Dã Lang sẽ cho người mang sính lễ đến ép hôn."

Lý Dục vẫn không có phản ứng, Yêu hậu tiếp lời muội muội tốt:

"Dục nhi! Mẫu thân biết ngươi có tình cảm với Linh La, Linh La cũng thích ngươi...thành thân với Linh La chỉ là chuyện sớm hay muộn, ngay lúc này định ra hôn ước, lão Dã Lang cũng sẽ không dòm ngó Linh La" Yêu hậu lên tiếng.

"Dục Ca" Tiểu Linh La nhìn hắn.

Lý Dục nhìn sang Tiểu Linh La đang rươm rướp nước mắt, nép vào trong ngực của Miêu Hậu. Lão Dã Lang có rất nhiều lão bà, người nào cũng lợi hại, Tiểu Linh La bẩm sinh thể cách yếu đuối, lại lương thiện, nếu gả cho lão Dã Lang sẽ không có ngày nào sống yên ổn, hắn không thể nào nhìn Linh La phải chịu khổ.

"Vậy theo sắp xếp của mẫu thân"

"Rất tốt...vậy ta sẽ thông báo chuyện vui này cho người trong Tam giới biết...Yêu tộc sẽ có một nàng dâu mới, chờ sau khi ngươi từ Thiên Đạo Sơn trở về, ta sẽ để ngươi và Linh La thành thân"

Ngay khi Lý Dục đồng ý hôn sự, Linh La đã rất phấn khởi, nước mắt trên mặt nàng cũng ngưng rơi, nụ cười rạng rỡ càng khiến cho vẻ đẹp của nàng thêm rực rỡ. Lý Dục nhìn nàng mỉm cười.

Chuyện được giải quyết xong, Miêu hậu từ biệt Yêu Hậu, Lý Dục tiễn hai mẹ con Miêu Hậu và Tiểu Linh La rời khỏi Yêu tộc, sau đó hắn quay về phòng, lúc này tất cả vật dụng cần thiết, y phục của hắn đã xếp gọn vào trong rương. Nhưng vô tình lại để hắn nhìn thấy sợi lông đỏ đang vướng lên ghế, hắn nhặt nó lên, màu lông đặc trưng của con cửu vĩ hồ duy nhất mà hắn biết. Lý Dục nhìn cái rương dưới chân hắn. Lúc này, ngoài cửa có người đi vào.

"Thế tử! người xem còn thiếu thứ gì không?"

Lý Dục lập tức đóng nắp rương lại, xoay người lại nhìn người hầu phía sau: "Đủ rồi"

Buổi chiều hôm đó, Yêu Hậu và Yêu vương đã đến phòng tiễn biệt Lý Dục, mọi người nói chuyện rất lâu, và những chiếc rương lần lượt được khiêng ra xe, ánh mắt của hắn như lơ đễnh nhưng thật ra lại rất chú tâm vào chiếc rương đang có Bát Ái bên trong.

Lúc khiêng chiếc rương lên, họ lại để trượt tay, làm cho chiếc rương rơi xuống đất, nắp hộp mở bung ra. Một vài y phục rơi ra bên ngoài, bọn họ lập tức cúi người xuống muốn nhặt lên, nhưng Lý Dục đã đứng dậy, hắn chạy đến tự nhặt y phục của mình cho vào trong rương và đóng nắp rương lại.

"Phải cẩn thận"

"Dạ thế tử"

Hạ nhân đã theo lời của Lý Dục cẩn thận, khiêng chiếc rương đặt lên xe. Hắn quay lại chỗ của Yêu Hậu và Yêu vương tiếp tục nghe những lời dặn dò của mẫu thân và phụ thân, nhưng ánh mắt vẫn đặt nơi chiếc rương.

Chiếc xe ngựa của Lý Dục đi xa dần, và khuất khỏi tầm mắt của Yêu Hậu và Yêu vương, hai người xoay lưng đi.

Yêu Hậu trở về phòng của mình, bà nhẹ nhàng đặt mông ngồi xuống và kéo dĩa mứt mơ trên bàn đến trước mặt mình.

"Mang vào trong!"

Ngoài cửa, đám hạ nhân theo sự sắp xếp của Hồng nương khiêng một chiếc rương đặt ngay tại cửa, trước mắt Yêu Hậu. Bà ta vẫn không nhìn đến chiếc rương, bộ dạng lười biếng tiếp tục ăn mứt mơ. Hồng nương mở nắm rương ra, sau đó bước đến chỗ Yêu hậu, rút khăn lụa của mình đưa cho bà lau tay. Lúc này ánh mắt của Yêu hậu mới dừng lại nơi chiếc rương y phục của Lý Dục. Bà thông thả vừa lau tay, vừa nói:

"Ngươi tự mình chui ra, hay muốn ta lôi ngươi ra"

Một khoảng lặng im, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên chiếc rương, chờ sự chuyển động bên trong, mọi người đều biết đến sự có mặt của nàng, Bát Ái cũng không thể ở mãi trong rương, nàng từ từ chui ra.

"Ngươi cũng lớn gan thật, lại còn muốn đi theo Dục nhi..." Yêu Hậu nhìn nàng mỉm cười: "Chán sống rồi sao?"

"Ta ở lại đây mới là chết." Bát Ái lầm bầm trong miệng, nàng biết rõ, thời gian qua nàng vẫn có thể sống sót vì dựa hơi của Lý Dục, hắn đi rồi, Yêu Hậu không đem nàng ra phanh thây mới là chuyện khó tin, bà ta ghét nàng thế nào mà.

"Ngươi cũng không phải ngu ngốc như vẻ ngoài của mình...vậy chắc ngươi cũng hiểu, việc ngươi đang làm sẽ khiến cho ta khó chịu thế nào?'' Yêu Hậu mỉm cười, không đích thân bà dứng dậy, hay động tay, đã có Hồng nương vung tay lên tát thẳng mặt của Bát Ái.

"Chát!"

Bát Ái té ngã xuống đất, nàng không định đứng dậy, nếu đứng dậy nhất định sẽ lại bị ăn tát tiếp theo.

"Dục nhi đã đồng ý hôn sự giữa hắn và Linh La, ta cũng đã thông báo chuyện này đến người trong tam giới, ngay khi Dục Nhi từ Thiên Đạo Sơn về, sẽ để hắn và Linh La thành thân"

"Sau này ngươi sẽ không còn là thê tử duy nhất của Dục nhi... Linh La sẽ thay ngươi chăm sóc cho Dục nhi"

Chuyện Lý Dục và Tiểu Linh La thành đôi đó là điều mọi người đều đã biết trước, nàng cũng biết từ lâu Lý Dục có tình cảm với Linh La, nhưng thời khắc nó thật sự đến vẫn có cảm giác khó mà chấp nhận được.

"Ta sẽ để cho ngươi một con đường sống...chỉ cần ngươi im lặng làm một bảo mẫu của Dục nhi như từ trước giờ, ngoan ngoãn đứng ở phía sau để Linh La làm thế tử phi, ta sẽ không làm khó dể ngươi, cho ngươi tiếp tục sống ở Yêu tộc...bằng không, ngươi sẽ có kết cuộc như cô cô của ngươi."

-------------------------

Thiên Đạo Sơn.

Lý Dục đến Thiên Đạo Sơn, lúc này mọi người đều đang bàn tán về cháu trai của viện trưởng, một nhân vật phong vân. Thôi Dục Phàm, mấy ngày trước vì giết chết kế mẫu mà bị đày xuống nhân gian, chịu kiếp khổ của phàm nhân.

"Thôi..Dục...Phàm"

Một cái tên gây rất nhiều ấn tượng cho Lý Dục, hắn không rõ tại sao lại có thể nhớ mãi cái tên này.

"Thế tử! xin mời.."

"Đa tạ"

Mỗi bước chân của Lý Dục đi, đều là sự bàn tán sôi động của mọi người, kẻ tiểu nhân thì giẫm đạp dưới chân, người quân tử lại nói lời công tâm, chung quy lại vẫn là nói về Thôi Dục Phàm.

Sau khi Lý Dục được người của Thiên Đạo sơn dẫn đến phòng mình, người hầu đi cùng lần lượt khiêng những chiếc rương vào trong phòng, sau đó Lý Dục cho họ ra ngoài để hắn có thời gian được nghỉ ngơi, ngay khi họ rời đi. Hắn ở trên giường liền bật người dậy, chạy đến mở nắp chiếc rương ra, từng cái rương một... nhưng tất cả đều không có Bát Ái.

"Mẫu thân..."

Những ngày tiếp theo Lý Dục toàn tâm toàn ý ở lại Thiên Đạo Sơn học phép thuật, và trở thành một trong những đệ tử nổi bật nhất, và cũng nhận ra điều làm cho hắn nhớ nhung nhiều nhất chính là Bát Ái. Trên chiếc giường đã quen thuộc với hơi ấm và mùi hương của nàng, giờ vô cùng xa lạ rất khó mà khiến cho hắn có thể ngủ, qua một thời gian dài hắn mới quen dần sự thích nghi.

Mỗi năm mẫu thân và Linh La đều đến Thiên Đạo sơn vài lần để thăm hắn, nhưng Bát Ái thì không. Lần nào khi họ đến, hắn cũng đều hi vọng sẽ nhìn thấy nàng. Thời gian trôi qua, trải qua bao mùa tuyết phủ, hoa đào nở rộ, lá phong thay lá...Bát Ái chưa một lần xuất hiện trước mặt hắn.

-----------------------

Năm trăm năm sau.

Yêu tộc, vườn đào.

Xen lẫn mùi hương của hoa đào, là hình ảnh những cánh hoa đang rơi rụng trên đất, và âm thanh xào xạc của những ngón tay chà xát trên quân bài, một bàn mạt chược đang được bày ra ở giữ vườn đào. Yêu Hậu, Diệm Hậu, Nguyệt Bà và cả Mạnh Cô đã chơi liên tiếp hơn ba mươi sáu ván, không có dấu hiệu sẽ dừng lại, những nhân vật rảnh rỗi nhất trong Tam giới.

Yêu Hậu dạo gần đây không cần phải đi bắt gian hay đánh ghen hộ, nên rãnh vô cùng.

Diêm Hậu càng không phải nói đến, mỗi ngày ngoại trừ soi gương, dự đoán những nếp nhăn sẽ xuất hiện trên mặt mình, thì không có việc gì để làm.

Nguyệt Bà thì có một lão phu quân sợ thê tử hết phần thiên hạ, chỉ cần bà ho một tiếng, Nguyệt lão đã ngoan ngoãn ngồi vào máy quay tơ thay bà kéo sợi tình mỗi ngày, và bà có thể rảnh tay đi chơi mạc chược.

Còn Mạnh Cô thì đã có sẳn người thay nàng phát canh mỗi ngày...

Địa giới_nhà bếp

Trong căn phòng bếp tối tăm, đầy khói trắng, một nồi canh lú khổng lồ đủ vị cũng vừa được nấu xong, trước nó là dáng người mãnh khảnh của một nữ nhân, trên tay nàng cầm giá mút to tướng, đang đảo qua lại nồi nước canh.

"Những hồn ma ngoài kia đã xếp hàng dài đến tận điện Diêm Vương, còn phải chờ đến khi nào?" Một quỷ sai từ bên ngoài, chạy vào hối thúc.

"Xong rồi"

Bát Ái xoay người lại, mỉm cười với quỷ sai. Không còn là một tiểu cô nương khả ái, Bát Ái thật sự đã trưởng thành thành đại mỹ nhân. Ngoại trừ yêu tộc ra, thì Địa giới là nơi Bát Ái thường hay lui tới nhất, so với việc phải nhìn sắc mặt của đám người không thích mình, thì nàng thích ở lại Địa giới nấu canh thay cho Mạnh Cô.

"Không gấp...không gấp...để đám hồ ma đó chờ thêm một lát cũng không sao" Dù là yêu ma hay quỷ thần, chỉ cần là nam nhân sẽ đều mềm yếu trước cái đẹp. Đặc biệt là nụ cười của Bát Ái, rực rỡ đến mức làm bừng sáng nơi tối tăm nhất của Địa giới.

Đám quỷ sai đi vào giúp Bát Ái khiêng nồi canh lú ra ngoài, trước cầu Vong Ưu, Bát Ái bắt đầu phát canh thay cho Mạnh Cô. Lần lượt những hồn ma bước tới nhận canh của nàng. Trong đó có những cố nhân xưa, người nàng biết rõ và kẻ mà nàng cho rằng mình không quen biết.

"Sao ngươi không uống canh?"

Bát Ái nhìn mỹ nam nhân cao lớn trước mặt nàng, có gì đó quen thuộc trên từng đường nét trên mặt hắn, nhưng nàng lại không thể nhớ chính xác là đã gặp hắn ở đâu. Và cũng phải thừa nhận, so với những nam nhân trong tộc thì người này tuấn mỹ hơn rất nhiều.

"Ta uống"

Hắn không ngờ sau năm trăm năm, hắn lại có cơ hội gặp lại Bát Ái tại Địa giới, nàng xinh đẹp hơn trước rất nhiều, vừa gặp nàng thì hắn đã nhận ra chính là nàng, sao hắn có thể quên được từng đường nét trên gương mặt mà hắn đã khắc sâu tâm trí. Hắn muốn ghi nhớ kỹ gương mặt hiện tại của Bát Ái, cho nên hắn đã chậm trễ việc uống bát canh lú của nàng, vì sau khi uống nó, thì khoảnh khắc đẹp này sẽ biến mất.

Ánh mắt của người nam nhân đó, sau lại khiến cho nàng nhói đau đến như vậy, nàng đã từng nhìn thấy ánh mắt đó trên một người, một người bạn hữu tốt đã bị nàng làm tổn thương và biến mất suốt nhiều năm.

Đến khi Bát Ái nhớ ra y thì Dục Phàm đã uống xong bát canh, bước vào cánh cổng luân hồi, tiếp tục chịu hình phạt của hắn.

"Cộc...cộc.."

Âm thanh tiếng gõ tay lên trên mặt bàn, đã thức tỉnh Bát Ái. Hồn ma tiếp theo có vẻ rất gấp gáp muốn đi đầu thai, nhưng muốn làm được điều đó thì phải hoàn tất thủ tục trước đã.

"Một tiểu cô nương như ngươi sao lại thường xuyên xuống đây? Nơi này vừa chẳng có mỹ nam, cũng chẳng có gì hay ho....toàn một đám cô hồn dạ quỉ" Giọng của Bạch Thiện rõ vang to, liếc dọc ngang đám quỷ sai, đang trừng mắt với ả.

"Cô cô! Sao người lại chết nữa rồi?" Bát Ái vừa ngạc nhiên lại vui mừng, tuy nói cô cô thọ ngắn là điều đáng buồn, nhưng nếu cô cô không xuống đây thì nàng không thể gặp được cô cô.

"Ngạc nhiên cái gì...cũng có phải là lần đầu, chẳng phải là việc tốt của lão Diêm Vương chết tiệt đó sao" Bạch Thiện dừng lại, nói tiếp: "Mạnh Cô lại trốn đi chơi mạc chược để ngươi nấu canh thay, đúng không?"

"Cô cô! Người thế nào? Sống có tốt không?" Bát Ái phấn khởi, chỉ tập trung sự quan tâm của mình giành cho Bạch Thiện.

"Ngươi có thấy ai sống tốt mà lại xuống đây không? vẫn chỉ hỏi những câu ngốc nghếch...chẳng thay đổi" Lần nào gặp lại, Bạch Thiện đều mắng Bát Ái ngốc nghếch sớm thành thói quen.

Cuộc trò chuyện giữa Bát Ái và Bạch Thiện đã ảnh hưởng đến giờ hoàn đạo đi đầu thai của những hồn ma khác, quỷ sai lên tiếng nhắc khéo họ nên nhanh chóng kết thúc, việc ai nấy làm, Bát Ái thì phát canh, Bạch Thiên tốt nhất nên đi đầu thai sớm.

"Hối cái gì...hỏi bọn họ xem có muốn đi đầu thai không? chỉ có đám quỷ các ngươi suốt ngày la hét."

"Cô cô!" Bát Ái lên tiếng, kiềm lại tính nóng của Bạch Thiện.

"Mút cho ta một bát ...phải là bát to nhất" Bạch Thiện lớn tiếng dằn mặt đám quỷ sai.

Bát Ái mút bát canh lú đưa cho Bạch Thiện, ả ta cầm cả hai tay mình, có chút do dự khi nuốt xuống vì vẫn còn lời ả ta chưa nói với Bát Ái.

"Ta sống rất tốt, ngươi cũng phải sống tốt..." Bạch Thiện nói xong, liền cầm bát canh lên, dứt khoác uống sạch.

Bạch Thiện theo hai quỷ sai tiến đến cổng luân hồi. Bát Ái nhìn theo bóng lưng của Bạch Thiện mờ dần và biến mất. Bát Ái lấy lại tinh thần, và vui vẻ tiếp tục phát canh. Từng đợt hồn ma đến lượt bước lên nhận canh.

Lúc này ở phía sau có một làn khói đen bay tới, thổi bay mọi thứ, nồi canh lú cũng bị hất ngã, đám hồn ma thì hoảng hốt, chạy loạn khắp nơi. Một con quái thú không biết từ đâu xuất hiện, to lớn khổng lồ, đầu bò, đuôi cá và những móng vuốt sắc nhỏ của nó đang tóm gọn những hồn mà, đưa vào trong miệng nuốt chửng. Đám quỷ sai như những người hùng tí hoa đang giương vũ khí trước người khổng lổ, nó vốn không xem chúng ra gì, đôi mắt vàng hoe khát máu đang hướng đến Bát Ái, giọng gầm rống khàn đục, mang âm hưởng của từ cõi U Minh.

"Thì ra là một con cửu vĩ hồ...đã lâu rồi ta chưa nếm qua mùi vị của thịt sống...gừm..gừm...Tiểu Hồ ly mau tới đây..."

Bát Ái chưa từng học qua phép thuật, những phép thuật mà nàng biết chỉ là học lõm được, dùng để làm trò dọa bọn trẻ con còn được, nếu đối phó với con quái thú này, nằm mơ cũng đừng nghĩ đến. Bát Ái lập tức xoay người bỏ chạy.

Một đạo quang phát sáng, từ xa một thanh kiếm phóng tới...

*** Hết chương 06***

08/05/22


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net