Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buối tối tan sở rồi về nhà, khoảnh khắc đẩy cửa ra, Jiyeon đột ngột nảy sinh một nỗi sợ hãi mơ hồ, trên bàn đã bày sẵn bát đũa, tuy nhìn từ cửa thì chẳng thấy rõ được trong đĩa là những món gì, nhưng mùi thơm thức ăn vẫn tỏa ra, nói thực là cũng chẳng phải mùi vị hấp dẫn cho lắm, bay đến phía cửa cũng nhạt dần, chỉ khiến người ta cảm thấy ấm áp mà thôi.

Xuyên qua tấm cửa kính, máy hút khói trong nhà bếp vẫn đang kêu lách tách, bóng dáng cao to của Woohyun đang tất bật trước kệ bếp. Jiyeon đứng lặng ở cửa nhìn một lúc lâu rồi mới nhè nhẹ thay giày đi về phía nhà bếp, vừa đẩy cửa kính ra, âm thanh của máy hút bỗng lớn hẳn, mùi cay nồng mũi cũng xộc thẳng vào mặt.

Woohyun hình như đang xào ớt, nghe tiếng mở cửa sau lưng thì nheo nheo mắt quay lại nhìn, nhìn thấy Jiyeon thì vội vã gọi:

"Ra ngoài đi, mau ra ngoài, ở đây mùi lắm, sắp xong hết rồi, em ra ngoài đợi đi!"

Nói xong anh lại quay người bận rộn đảo món ớt trong nồi, mới đảo được hai lần thì thấy eo mình thít lại, cô đã ôm chầm lấy anh từ phía sau rồi. Người Woohyun cứng lại, động tác tay khựng giữa chừng, sau đó vẫn tiếp tục xào nấu, cười nói với vẻ tự nhiên:

"Nói rồi đấy nhé, lát nữa cay quá rồi khóc thì đừng trách đấy!"

Jiyeon không nói gì, chỉ dán mặt vào lưng Woohyun, mặc kệ anh vẫn tất bật với việc bếp núc.

Anh tắt bếp, cả máy hút khói, rồi xúc thức ăn vào đĩa, vì sau lưng vẫn kéo theo cô nên động tác nào cũng có vẻ lóng ngóng rất buồn cười. Chính anh cũng cười, sau đó hỏi vẻ rất nghiêm túc:

"Gấu nhóc ơi, em đã ôm đủ chưa?"

Jiyeon lúc này mới hỉnh mũi phản kích, nhưng người vẫn dính chặt sau lưng Woohyun:

"Anh mới là gấu nhóc thì có, ngốc muốn chết, nấu cơm mà như đánh trận ấy, anh nhìn mà xem, anh phá nhà bếp em tan hoang đến cỡ nào rồi?"

Woohyun làm một bữa cơm mà nhà bếp đúng là thê thảm như bãi chiến trường, nồi bát đĩa dao bày khắp nơi, dầu ăn nước tương mắm muối các loại ở đâu cũng có, có phần te tua đến không nỡ nhìn thêm. Anh cười hì hì, cố ý chuyển chủ đề:

"Anh không phải là gấu nhóc, anh là gấu bự, em chưa thấy à? Gấu nhóc luôn dán trên lưng gấu bự, gấu nhóc rất lười, luôn thích gấu bự phải cõng." Nói xong nhấc đĩa lên, hạ khẩu lệnh rất nghiêm túc: "Bây giờ gấu bự muốn cõng gấu nhóc ra ngoài kia, nghe khẩu lệnh của anh này, nhấc chân trái trước, chuẩn bị – – bắt đầu! Một hai ba..."

Có phần trẻ con quá nhỉ, nhưng lại là trò chơi mà thời sinh viên hai người vẫn thích chơi nhất, hét số lên rồi cùng nhau sải bước tiến về phía trước, yêu cầu là phải tâm linh tương thông động tác nhất chí, tuy đơn giản thế thôi nhưng lần nào cũng chơi rất vui không mệt mỏi chút nào, đa phần đều là Jiyeon đòi phải ở đằng sau, lúc mới bắt đầu còn đi rất nghiêm túc, nhưng thường thì chưa bước được là mấy thì cô đã nghịch ngợm, hoặc là cố ý đạp vào giày Woohyun, hoặc là dùng đầu gối thúc vào hõm chân phía sau đầu gối anh, làm anh tức điên lên, rồi anh sẽ nắm cánh tay cô kéo lên vai mình, rồi cứ thế nắm chặt lấy cánh tay cô rồi cõng cô chạy, cho đến khi cô nịnh nọt van nài mới chịu thả ra, thế nhưng, lần sau lại không nhớ gì mà vẫn để cô phá phách ở phía sau lưng anh.

Mấy món ăn thường ngày miễn cưỡng được gọi là tạm ổn, nhưng Jiyeon ăn vào lại thấy có mùi vị lạ lẫm, cay đắng ngọt mặn thật khó diễn tả, mũi cũng cảm thấy cay cay, tự cô cũng thấy có phần mít ướt quá đáng, nên cúi đầu cố gắng mở to mắt, đè nén những giọt nước đang làm mờ nhòa mọi thứ, đến nỗi cổ họng cũng nghẹn lại.

Lúc ngẩng lên đã thấy Woohyun đang nhìn mình chằm chằm, Jiyeon vội giả vờ lùa vào miệng hai đũa cơm, anh gắp thức ăn vào bát cô, cười nói:

"Đừng vội thế, anh biết anh vẫn chưa nấu ngon được đến mức độ này đâu."

"Ừ" Cô đáp lại, trong lòng lại đang nghĩ xem phải nói với anh thế nào về quan hệ giữa mình và Myungsoo, cô thấy mình đã lựa chọn rồi, trước khi hai người ở bên nhau thì nên nói rõ tất cả những hiểu lầm, mà Woohyun cũng rất thẳng thắn với cô, trong suy nghĩ của Jiyeon, tin tưởng là phải ở cả hai phía, và nền tảng của tín nhiệm là việc đối xử thành thật giữa hai người với nhau.

"Hôm nay anh đã đi gặp bạn, gần đây anh ấy cũng vừa tiếp nhận một hạng mục, đang phiền vì chưa tìm được người phù hợp, anh định đến đó giúp đỡ trước." Woohyun nói, làm ra vẻ tự nhiên liếc nhìn Jiyeon một cái, rồi tiếp tục nói: "Hơn nữa ở Daewon anh ấy có một căn chung cư nhỏ còn trống, bảo rằng có thể để anh tạm ở đó."

Jiyeon lặng lẽ nhìn vào mắt Woohyun, muốn tìm một thoáng tình cảm trong đó, nhưng lại phát hiện ra trong đôi mắt anh chỉ có nụ cười ấm áp, cô khẽ thở dài, nói:

"Người hôm nay cho em quá giang xe để đi làm là..."

"Không cần giải thích, anh biết anh ấy chỉ là một người bạn," Woohyun khẽ ngăn lại, ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: "Chỉ là một người bạn bình thường."

Thực sự chỉ là một người bạn bình thường thôi ư? Anh thật sự nghĩ như thế sao? Vậy hà cớ gì lại phải nhắc lại câu nói sau đó? Jiyeon nhất thời không biết nói sao cho phải, chỉ đờ đẫn nhìn anh.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô, anh nhếch môi lên cười với cô:

"Được rồi, anh khai thật vậy, lúc sáng nay thực sự anh đã suýt nhào xuống dưới xem xem anh chàng ấy là ai, nhưng vừa nghĩ rằng nếu anh xuống dưới rồi, vậy thì anh ta không chỉ là một người bạn bình thường của em thật rồi, nên anh lựa chọn không xuống đó, anh tin rằng anh ta chỉ là một người bạn bình thường của em thôi."

Woohyun lặng lẽ nhìn thẳng vào đôi mắt Jiyeon, trên gương mặt tuấn tú tuy có nét cười nhẹ nhàng, nhưng bàn tay đặt trên bàn lại co thành nắm đấm một cách vô thức, sơ sót để lộ ra sự căng thẳng trong đáy lòng mình. Phải, anh đang chờ đợi, đợi một câu trả lời khẳng định của cô.

Khóe môi Jiyeon cong lên, phủ tay mình lên tay Woohyun, nói:

"Ừ, anh ấy chỉ là một — người bạn, bạn thôi."

Woohyun cũng cười, đặt tay lên ngực cố ý làm ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, nụ cười thoải mái và rạng rỡ, Jiyeon không kìm được cũng cười ngốc nghếch, trước mặt cô bỗng thoáng qua gương mặt nhoà nhạt của Myungsoo, nhớ rằng hình như anh chưa từng cười như thế bao giờ, trong lòng cô có phần bàng hoàng, vội vã đè nén suy nghĩ hoang đường này xuống.

"Cô bé ngốc, em đang cười gì thế?" Woohyun hỏi.

"Hửm?"

Woohyun vừa cười vừa vươn tay ra sờ lấy hạt cơm dính bên mép Jiyeon, đưa ngón tay dính cơm ấy lên trước mặt cô, cười hì hì bảo:

"Anh cười em cái này nè, em cười gì vậy?"

Jiyeon len lén đưa tay lên bàn dính lấy một hạt cơm, vờ học theo Woohyun sờ sờ lên mép anh, quệt hạt cơm lên đó, sau đó cũng chìa tay ra:

"Em cười anh cái này nè."

"Hả?" Woohyun nhìn ngón tay trơn láng của Jiyeon, có vẻ ngờ vực, trên mặt chẳng có gì thì cười gì chứ? Anh nghi ngờ nhìn cô, rồi đưa tay lên sờ trên mặt mình, vừa đúng lúc mò thấy hạt cơm cô dính lên, lúc này mới rõ tại sao cô lại cười gian xảo như thế, ngắm nụ cười như trẻ con của cô, trái tim anh cũng cảm thấy bình ổn hẳn, anh cũng cười ngốc nghếch theo.

Lúc Hyomin bước vào nhìn thấy cảnh Jiyeon và Woohyun đang nhìn nhau cười ngây ngô, trên mặt hai người đều dính rất nhiều cơm, mỗi người đang tự chùi đi nhưng cũng không quên lén quệt lên mặt đối phương một cái. Hyomin ngẩn ra mấy phút, vẻ mặt cạu lại, lạnh lùng hừ một tiếng.

Jiyeon và Woohyun lúc này mới chú ý thấy Hyomin, cùng cười nhìn về phía cô nàng, Jiyeon hỏi:

"Về rồi à?"

Hyomin không đáp lại, thần sắc khó chịu đảo qua Woohyun một cái, vứt tọt đôi giày cao gót sang bên rồi đến ghé ngồi xuống ghế salon, sau đó bắt đầu kéo dài giọng bảo cô:

"Chưa học cái gì là 'hạt cơm là hạt khổ' à? Park Jiyeon, tớ thấy cậu có phải đã quên cảm giác lúc đói là thế nào rồi phải không? Cũng học cách chà đạp lương thực rồi hả? Nhà chúng ta chưa mở nhà hàng ở Mỹ đâu, đừng vì một phút cao hứng mà quên mất thân phận của mình, cậu có chơi nổi người ta không? Cậu..."

"Hyomin!" Woohyun quả thực không nghe thêm được nữa, đứng dậy khỏi bàn ăn, cau mày nhìn Hyomin, "Em có ý gì thế? Có gì thì cứ nói thẳng ra, đừng đổ cho Jiyeon."

"Woohyun!" Cô biết rõ tính khí của hai người này, chỉ sợ họ sẽ gây chuyện với nhau thật thì vội vã can ngăn anh, "Bọn em đùa nhau đã quen rồi, Hyomin không có ý gì đâu."

Woohyun mím mím môi, nhìn Jiyeon đang có vẻ luýnh quýnh, cũng không muốn khiến cô khó xử thêm, liền cố đè nén cơn giận trong lòng xuống, cúi đầu dọn dẹp bát đũa trên bàn.

"Ai nói tôi không có ý gì?" Hyomin phớt lờ ám hiệu của Jiyeon, hằn học bực bội nói

"Em vậy là sao hả?" Gân xanh trên trán Woohyun hằn rõ, nhìn có vẻ thật sự nổi giận.

"Tôi muốn hỏi là, Nam thiếu gia lần này về nước, tại sao không đưa vị hôn thê về đây cho chúng tôi gặp thử? Muốn giấu ai đây?" Hyomin cười lạnh

Tiếng nói vừa dứt, Jiyeon lẫn Woohyun hai người đều đờ ra.

Woohyun khi có thể phản ứng trở lại thì lửa giận vừa nãy bị đè nén xuống lại lần nữa bùng nổ, xoay người lại phẫn nộ trừng mắt nhìn Hyomin, đến giọng nói cũng bắt đầu run rẩy:

"Em tưởng anh về đây là để đùa giỡn tình cảm của Jiyeon, phải thế không? Nên em mới muốn thay mặt bất bình, em muốn đề cao chính nghĩa, anh nói cho em biết, Hyomin, đúng thế, anh đã từng có bạn gái ở Mỹ, đã từng đính hôn, nhưng lần này quay về căn bản không như em nghĩ, anh yêu Jiyeon, chính vì suýt nữa anh đã phải kết hôn với người con gái khác, cho nên anh mới biết được người mà anh yêu từ đầu đến cuối vẫn chỉ là Jiyeon, nên anh mới quay về đây, những chuyện này anh không hề giấu Jiyeon, không tin em có thể hỏi cô ấy! Cho dù em là bạn của Jiyeon, em cũng đừng đặt mình vào vị trí của Nữ thần chính nghĩa, em có tư cách gì mà tham dự vào chuyện tình cảm của bọn anh? Nếu Jiyeon không còn yêu anh nữa, thì đó cũng là chuyện riêng của anh, nếu Jiyeon vẫn còn yêu anh, vậy đó là chuyện của hai bọn anh, em dựa vào đâu mà quản đông quản tây hả? Hả? Hyomin?"

Woohyun nói ra một tràng ào ào, khiến Hyomin bình thường giỏi hùng biện cũng kinh ngạc sững sờ, đờ ra trong phút chốc, gương mặt vốn trắng trẻo của cô nàng thoắt đỏ bừng lên, đôi mắt cũng đỏ đến nỗi như có thể phun ra lửa được, "huỵch" một tiếng đứng phắt dậy khỏi ghế salon, hùng hổ hét lại bất chấp mọi thứ:

"Tôi dựa vào đâu á? Là dựa vào chuyện tôi luôn luôn ở bên cô ấy, mẹ kiếp tôi có quyền quản đấy! Nam Woohyun, mẹ kiếp anh là cái thá gì chứ? Anh muốn bỏ đi là đi luôn một nước, thấy yêu rồi thì quay lại nói một câu "anh yêu em" cái chết tiệt rồi cứ thế quay lại hả, mẹ kiếp anh biết Jiyeon mấy năm nay đã sống thế nào không?"

Hyomin quả thực đã rối lên, miệng cứ thế mà phun ra toàn là "mẹ kiếp", vừa đưa tay chỉ Woohyun vừa xông lại phía anh, có vẻ như muốn động thủ với anh đến nơi vậy, Jiyeon thoắt chốc bừng tỉnh khỏi trạng thái đờ đẫn, chồm lên mấy bước rồi kéo Hyomin lại, cuống quýt nói:

"Đủ rồi, Hyomin, đừng nói nữa!"

Hyomin gạt tay Jyeon ra:

"Tại sao không nói, không nói thì tên khốn này còn tưởng cậu cũng thoải mái được như anh ta cho xem! Tôi nói cho anh biết, Nam Woohyun, mẹ kiếp chính vì anh mà Jiyeon đã gây chuyện náo loạn cả lên với nhà cô ấy, anh có biết không hả? Đã bốn năm rồi cô ấy không về nhà, mẹ kiếp anh có biết không? Cô ấy vì để kiếm tiền học phí tiền sinh hoạt mà phải làm đến mấy công việc một lúc, mẹ kiếp anh có biết không? Lúc ở trường một bữa ăn trưa của cô ấy chỉ có thể tiêu bao nhiêu tiền, anh biết không hả? Gần ba trăm won!(300won ~ 6000vnđ) Ba trăm won thì mua được gì, mẹ kiếp anh có biết không? Cô ấy mài mòn sức lực đến nỗi người không ra người quỷ không ra quỷ, mẹ kiếp anh đã thấy chưa hả? Mẹ kiếp anh bây giờ đi mà nhìn tủ quần áo của cô ấy xem, xem thử cô ấy đã đi làm hơn hai năm rồi mà cô ấy đã thêm được vài bộ đồ nào cho mình! Xem thử cô ấy có bộ quần áo nào cho ra hồn không? Tôi không có quyền quản à? Mẹ kiếp tôi không có quyền à? Lúc cô ấy không gom đủ tiền học phí, là tôi đã cùng làm việc với cô ấy để kiếm thêm chút tiền, lúc cô đói bụng phải đi ngủ, mẹ kiếp là tôi đã phần lại cho cô ấy ít cơm nóng, mẹ kiếp đến mức tôi mua quần áo cũng cố ý mua nhỏ một số, mẹ kiếp cả thuê phòng mà tôi cũng sợ chỉ mình cô ấy không gánh vác nổi nên mới đến ở chung, nhà tôi còn gần công ty hơn cả ở đây nữa kìa! Còn anh, Nam Woohyun? Anh đã làm gì cho cô ấy? Hả? Mẹ kiếp anh nói to lên thử xem nào, nói đi..."

Woohyun ngẩn ra, đờ đẫn để mặc Hyomin chỉ vào mũi mình mắng, anh chỉ buồn bã nhìn Jiyeon đang cố kéo Hyomin ra, lửa giận ban đầu đã dần dần chuyển thành sự hổ thẹn trong sự chỉ trích của Hyomin, cứ vướng mắc trong lòng, siết rất chặt vào trái tim anh, nghẹt cứng đến mức không thể thở nổi.

"Đủ rồi!" Jiyeon đột ngột hét lớn.

Hyomin cũng nghệch ra, dừng lại, đôi mắt mang vẻ thương xót nhìn cô. Jiyeon ôm chặt lấy Hyomin, nghẹn ngào:

"Đừng nói nữa, xin cậu, Hyomin, mình rất đau khổ, đừng lôi nỗi khổ của mình ra nữa."

Woohyun lặng người, trong ánh mắt đong đầy quá nhiều tình cảm, bi thương, đau khổ, hổ thẹn, hối hận... Vào thời khắc này, anh rất muốn ôm cô vào lòng, cho cô gái gầy yếu này một chỗ dựa, muốn nói một câu xin lỗi cô, nói cho cô biết tim anh đang rất đau... Nhưng mà, anh bây giờ chợt trở nên nhút nhát, đến can đảm để vươn tay ra cũng không còn nữa, tay trì nặng ngàn cân, không thể nhấc lên nổi.

"Woohyun, tối nay anh tạm đến nhà bạn, có được không?" Jiyeon hỏi, vẫn ôm lấy Hyomin không buông.

Môi Woohyun mấp máy, cuối cùng vẫn không nói gì, lặng lẽ ra khỏi cửa, trước khi bước ra lại quay người lại, khẽ nói với Hyomin:

"Hyomin, xin lỗi."

Hyomin quay đi, không nói tiếng nào. Woohyun nhìn Jiyeon, gắng cười nhẹ, trong nụ cười toát ra chút khắc khoải, xoay người đóng cửa lại.

Trong phòng thoắt chốc tĩnh lặng hẳn, ngoài tiếng nấc nghẹn cố nén lại của Jiyeon thì chỉ còn tiếng thở nặng nhọc vì quá xúc động của Hyomin. Rất lâu sau, cô mới khẽ khàng mở miệng:

"Hyomin, chúng ta quen nhau lâu rồi phải không? Giống như đã quen nhau từ khi mới sinh ra ấy, bảy năm lúc nhỏ, rồi đại học sau này thêm bốn năm, lại thêm hai năm đi làm, chỉ riêng thời gian chúng ta ở bên nhau cũng đã là mười ba năm rồi."

"Nhiều hơn nữa kìa, lúc tớ đi học, mỗi kỳ nghỉ đông đều về quê sống, mỗi năm cũng gần ba tháng cơ mà!" Cổ họng Hyomin cũng khàn lại

"Ừ," Jiyeon cười khẽ, "Ừ, tính như vậy thì phải thêm ba năm nữa rồi, Hyomin, cậu có biết người từ nhỏ tớ ngưỡng mộ nhất là ai không? Là cậu, cậu có biết không? Có rất nhiều lúc ghen tức với cậu, ha ha, tuy tớ chưa từng nói ra chuyện này, bố của cậu là Giám đốc Sở của một thành phố lớn, còn bố tớ đến công nhân cũng chẳng phải, ông chỉ là một người đẩy xe đưa hàng ở một tỉnh nhỏ, mẹ của cậu cũng có sự nghiệp riêng, còn mẹ tớ lại là một phụ nữ nội trợ đúng nghĩa."

"Jiyeon!"

"Đừng ngắt lời tớ, để tớ nói hết đã," Jiyeon vẫn chỉ cười nhẹ, "Cậu là bạn tốt nhất, nhưng tớ chưa từng mở rộng trái tim thực sự để cậu thấy được, nội tâm của tớ đen tối quá đúng không? Ha ha, tuy cậu oán trách chị của cậu, nhưng tớ lại có thể cảm thấy sự tự hào trong giọng nói của cậu, chị ấy thông minh xinh đẹp, học tập tốt, còn biết múa, tớ cũng có một người anh, nhưng lại là một người thiểu năng, hại tớ không dám nói người khác biết tớ còn có một người anh, Hyomin, cậu có biết không? Tớ đã từng ghen tị với cậu biết bao, ghen tị vì sao cậu lại có một gia đình tốt như thế, ghen tị vì sao cậu luôn có những bộ quần áo xinh đẹp, đồ ăn thức uống ngon lành, tại sao tớ lại chẳng có gì, ha ha, nội tâm của tớ có phải rất đen tối không? Có phải tớ hư vinh lắm không? Hyomin, cậu có hối hận vì đã xem tớ là bạn thân nhất chưa?"

Hyomin lắc đầu dứt khoát,"Tớ không hối hận, Jiyeon, đừng nói mình như thế, tớ biết cậu không phải thế. Những gì tớ nói vừa nãy không có ý gì khác, tớ chỉ tức tên Woohyun quá thôi."

"Ừ, tớ biết mà, ha ha," Jiyeon cười bảo, khóe mắt lại có giọt lệ đang rơi, "Cậu đối xử tốt với tớ thế, tớ thật sự rất vui, thực ra có rất nhiều chuyện cậu đối tốt với tớ mà cậu không nhắc đến, chúng ta không nói chuyện đó nữa, tớ vẫn nhớ đấy thôi. Cậu không hiểu tại sao tớ không buông Nam Woohyun được, có phải thế không? Rõ ràng mọi điều kiện của Kim Myungsoo đều hơn anh ấy nhiều, có phải không?"

Cô lảm nhảm hỏi, không đợi Hyomin trả lời đã tiếp tục nói:

"Hyomin à, cậu nói xem lúc nhỏ tớ sống có khổ không? Nhà bọn tớ thật sự là rất nghèo, hình như tớ chưa từng có bộ quần áo nào mới cả, đều là đồ cũ của anh trai để lại, cậu biết không? Khi mừng năm mới thì bộ đồ đẹp nhất cũng là quần áo của cậu mà bà nội cậu tặng cho."

Hyomin gật đầu, tuy lúc ấy cô vẫn còn là đứa trẻ, nhưng cũng biết cảnh khốn khó của gia đình Jiyeon.

"Nhưng mà cậu không biết tình hình về sau khi tớ đi học đâu, lúc ấy điều tớ sợ nhất chính là thầy cô bắt phải nộp đủ thứ tiền linh tinh, hình như tớ luôn là người nộp sau cùng, tớ không hiểu, đã là thời đại nào rồi mà tại sao nhà tớ vẫn nghèo đến thế chứ? Thực ra nghèo cũng chẳng là gì, tớ không sợ, tan học xong tớ có thể đi nhặt chai lọ, một chiếc 3 xu (chưa bằng 100 đồng VNĐ) một buổi trưa có thể nhặt được rất nhiều đấy! Nhưng tớ sợ các bạn gọi tớ là em thằng đần, bởi vì họ gọi anh tớ là thằng đần, cho nên tớ là em thằng đần..."

Jiyeon chậm rãi nói, vô cùng bình tĩnh, nhưng cô lúc này lại khiến Hyomin bắt đầu thấy sợ hãi, cật lực lay lắc cô, bảo:

"Jiyeon, chúng ta không nói nữa, chẳng phải đã qua rồi sao?"

"Ừ." Cô ngoan ngoãn cười, "Cậu có biết không? Hyomin, trước năm mười tám tuổi tớ luôn bôn ba vì cuộc sống, tuy khổ sở nhưng tớ lại không cảm nhận được thế, vì tớ chưa từng được nếm mùi vị ngọt ngào, nhưng về sau thì đã khác, tớ vào đại học, một khung cảnh hoàn toàn mới, không ai biết được nhà tớ nghèo, không ai biết được tớ còn có một ông anh ngốc nghếch, Nam Woohyun yêu thương tớ, cưng chiều tớ, tớ thấy mình chưa từng vui như thế bao giờ. Hyomin cậu có hiểu không? Woohyun là viên kẹo đầu tiên mà tớ được nếm thử, tớ mới biết được thì ra trong cuộc sống có thể có được sự ngọt ngào như thế, cho nên Hyomin à, tớ rất tỉnh táo, tớ hiểu rất rõ mình đang làm những gì, có lẽ đây là ngộ nhận, nhưng nếu như không thử thì tớ mãi mãi chỉ biết nghĩ rằng chỉ có viên kẹo đầu tiên mới là ngọt ngào nhất, cậu hiểu sự lựa chọn của tớ chứ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net