○~○2○~○

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hai ngày, hắn đi làm về liền phi thân xuống tầng hầm tìm cậu.

Cũng hai ngày, cậu không có dấu hiệu của bệnh tâm thần phân liệt.

Khi cậu ở trạng thái tỉnh táo nhất, cũng nhớ đa số việc cậu đã làm khi không tỉnh táo, chỉ là cậu nghĩ đó là mơ, giấc mơ hơi dài.

Hôm nay là cuối tuần, hắn cự tuyệt mọi lời mời cafe của đồng nghiệp, ở nhà tận hưởng cuối tuần với cậu.

Ông trời không có phụ lòng người. Hôm nay cậu lại có một tính cách khác, chỉ là hắn rất thích cũng rất sợ tính cách này của cậu.

Cậu muốn bị ngược!

Sáng, hắn thần thanh khí sảng bước lên nhà làm bữa sáng cho cả hai, đến khi mang bữa sáng xuống, đặt lên bàn ăn dưới tầng hầm, lại bắt gặp gương mặt khó chịu của cậu.

"Anh, em muốn...."

"Muốn cái gì?"

Hắn là đang nghĩ sáng nay cậu ngán cơm thèm phở gì đó rồi.

Cậu bước đến trước mặt hắn, kéo chân hắn ra, ngồi xuống, cạ một cái.

Bao nhiêu lông tơ trên người hắn dựng hết lên. Này còn không phải thiêu sống hắn hay sao chứ!

Hắn nhìn cậu, cười tà.

"Cho anh hả?"

Cậu nũng nịu nhìn hắn, gật gật đầu.

"Em muốn kiểu nào?"

Hắn đang cẩn thận thăm dò ý cậu.

Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán của hắn.

"Giống GV anh tải cho em!"

"Được rồi."

Hắn hiểu rõ tính khí của cậu, nên đã sớm chuẩn bị sẵn.

Hắn bế cậu ném lên giường, mò tay tìm trên đầu giường, mò ra được hai cái xích sắt ngắn có kết hợp còng tay, vừa vặn mang vào cổ tay của cậu.

Cổ tay cậu không mảnh khảnh, nhỏ nhắn như con gái, nhìn qua thì khá nhỏ hơn cổ tay của con trai một chút, hữu lực nhưng rất tinh tế, xương mắt cá lộ rõ quyến rũ cùng làn da trắng nõn, mịn màng, mềm mại, hắn chăm chú nhìn cổ tay cậu, miệng hỏi.

"Em không hối tiếc chứ?"

Cậu mê man nhìn hắn, trong mắt tràn đầy mờ mịt. Có nửa muốn, nửa không. Hắn thu tất cả vào trong mắt rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.

Hắn buông cậu ra, ngồi xuống xổm xuống bên giường, kéo hộc tủ dưới giường ra, lấy một tuýp gel bôi trơn lớn cùng với vài món đồ chơi.

Sau đó, tay hắn nhẹ nhàng vuốt cằm cậu, rồi hôn lên cánh môi mềm mại, hôn mút đến mức nó chuyển sang màu hồng tím còn cậu sắp hô hấp không xong mới bỏ ra, khàn khàn giọng, nói nhỏ.

"Nếu muốn anh làm em, mở rộng chân ra nào."

Đôi mắt mê man của cậu khẽ nhíu, có một tia phản kháng, rất nhỏ. Hắn biết, đây là lần đầu của cậu, vậy nên cần phải nhẹ nhàng, vô cùng kiên nhẫn.

Chờ một lúc, chân cậu khẽ tách ra, mắt cậu cũng nhắm chặt lại.

"Vũ, mở mắt ra."

Mi mắt cậu run lên, cậu cố khóa chặt hai mí mắt.

"Vũ, đây là mệnh lệnh, em mở mắt ra."

Miệng nói, tay hắn phát vào đùi cậu "bốp" một tiếng thật lớn.

Cậu rên lên một tiếng, mở mắt.

Hắn thô bạo cởi xuống quần của cậu. Trên đùi trắng nõn của cậu, in rõ bốn dấu tay bắt đầu tím lên.

Hắn thô bạo cởi nốt quần lót của cậu, một tay vừa ấn vừa xoa lên vết đánh.

Cậu đau đến không tự giác lùi lại. Hắn nheo mắt nhìn cậu, mắt cậu cũng bắt đầu dâng một tầng hơi nước, thân thể không tình nguyện dịch trở về chỗ cũ.

Tay hắn lấy tốc độ án sáng, bắt lấy tính khí bán cương lên của cậu, vuốt như có như không, khiêu khích từ gốc đến đỉnh.

Tính khí non nớt của cậu lần đầu bị người khác nắm trong tay, còn đứng thẳng nghiêm túc vừa khiến cậu xấu hổ không biết trốn đi đâu, vừa khiến cậu kích thích muốn chết.

Ngay một khắc cậu muốn lên đỉnh, hắn không chút lưu tình bóp chặt tay. Cậu đau đến hét lên một tiếng, trước mắt một đám đom đóm.

Ngay sau đó, cậu cảm nhận một thứ kim loại lạnh lẽo bao lại thứ vũ khí dài 17 cm của cậu.

Tiếp đó là giọng nói lạnh lẽo.

"Em có vẻ còn chưa suy nghĩ kĩ, vậy nên anh sẽ không thực sự làm em. Em có thể ở đó mà suy nghĩ. Anh có việc phải đi, tối nay, anh muốn có câu trả lời. Được chứ?"

Không chờ câu trả lời của cậu, hắn nhanh tay xé mở một bao giấy đựng thuốc, lấy một viên thuốc vừa dài vừa nhỏ. Tranh thủ lúc cậu còn chưa nhận thức được, hắn nhanh tay nhét sâu vào cúc huyệt cậu, sau đó đứng lên nhanh chóng thu dọn rồi rời đi. Trước khi đi còn không quên tăng nhiệt độ điều hòa thêm 2 độ.

Hắn đi cũng không phải đi làm, mà là đi gặp một người bạn.

Còn cậu sau khi hoàn hồn thì tốt rồi, muốn có bao nhiêu khó chịu liền khó chịu bấy nhiêu.

Phía trước đứng thẳng không ra được đã khó chịu, lại thêm phía sau bị hắn nhét vào cái gì đấy mà cứ có cảm giác trướng nhẹ cùng ngứa ngáy không ngừng. Tay cậu bị trói, ngọ nguậy thân thể cùng hai chân cũng không khiến cậu dễ chịu hơn bao nhiêu.

Thế này thì làm sao suy nghĩ cái gì chứ!

-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
"Mi không còn giờ nào để gọi ta hay sao mà giữ trời trưa mặt trời trên đỉnh đầu lại bắt ta chạy ra đây? Nhớ ta đến phát rồ rồi?"

"Mi bớt ảo tưởng!"

Thanh Vũ không nóng không lạnh gạt đi câu đùa nhạt nhẽo của tên bạn thân.

Ngày còn học cấp ba, hắn, Vũ cùng tên này - Ngọc Thành, là nhóm chơi thân. Từng cùng nhau vào sinh ra tử, hợp tác gây ra đủ trò quậy phá nổi tiếng khắp trường. Đồng thời cũng học giỏi không giáo viên nào không công nhận. Nên mấy trò quậy phá của bọn họ đều được giáo viên nhắm mắt cho qua.

"Mi cần cái gì, mặt căng thế?"

"Vũ, thích, SM"

"Rồi mi thích Vũ~"

Hắn nhăn nhó nhìn tên bạn thân mặt bắt đầu lộ vẻ biến thái.

"Gíup ta"

"Được thôi" - Ngọc Thành cười tà - "Ta dạy mi! Làm Slave cho ta. Tiện đây ta cũng có hứng với mi nha! Nam thần của mấy tiểu thư kia mà làm Slave thì không biết..."

"Mi bớt nói xàm==""

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net