Chương 16 : Anh Nobita

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16:

Thấy tôi và bà cô kia bắt đầu ẩu đả nhau, tất nhiên tuy nói là "ẩu đả" nhưng thực chất là tôi đơn phương bị ăn hiếp, những người bu quanh xem càng đông hơn, tiếng xì xào cũng càng lớn, có người thấy chuyện bắt đầu không ổn thì đã chạy đi tìm bảo vệ.

Có một người tốt bụng nâng tôi dậy, đó là một người thanh niên trẻ tuổi, trên mặt có một cái kính cận hình bầu dục, mặt hiền queo. Không biết tại sao nhìn mặt chàng trai này làm tôi nhớ đến Nobita.

Tuy gọi "bà cô" có hơi mất lịch sự nhưng bây giờ cứ tạm gọi bà cô hung hãn kia là bà cô đi. Thấy anh Nobita nâng tôi dậy thì bà ta "xì" một tiếng rõ dài, còn nói lớn giống như muốn để cho cả cái phòng khám nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ này nghe được:

- Đúng là mấy cái thứ lo chuyện bao đồng.

Anh Nobita lập tức nhăn mặt, tôi thì thầm xin lỗi anh. Tự dưng mình làm việc tốt mà lại bị chửi, là tôi thì tôi cũng khó chịu lắm.

- Cho tôi hỏi, - anh chàng Nobita kia đẩy gọng kính, giọng nhẹ nhàng như gió xuân tháng hai - Xin hỏi cô đến đây làm gì vậy?

Bà ta có vẻ cũng không còn trẻ tuổi dẻo dai gì, đứng gây lộn đẩy người nãy giờ cũng có vẻ mất sức, ngồi xuống ghế, vỗ vỗ cái lồng thú cưng bên cạnh, hếch mặt lên:

- Đương nhiên là đến khám sức khỏe cho chó rồi. Tôi mới mua hồi nãy đấy, là giống chó quý, màu lông xinh đẹp, tiền mua nó cũng đủ cho con nhãi rách rưới hỗn láo đằng kia ăn cơm nửa năm đó.

-... - Bà ta đang nói tôi đúng không? Con nhãi rách rưới? Tuy quần áo tôi cũng không phải đẹp đẽ cao sang gì nhưng tôi thề trừ mấy cái lỗ cần thiết để xỏ đầu và tay chân vào thì quần áo tôi không có bất kỳ cái lỗ dư thừa nào hết được chứ? Tôi thầm trợn mắt,  đúng là mình không nên chấp mấy loại người này, càng nói càng không bắt được tần số não của người ta.

Anh Nobita kia nhìn chằm chằm cái lồng, tôi thì chỉ thầm quan sát xung quanh. Hình như thấy có người can thiệp nên người ta cũng tản ra bớt rồi, không đông đúc ngạt thở như hồi nãy nữa. Tất  nhiên là vẫn có vài người thầm liếc mắt qua bên này xem trò vui.

Bỗng nhiên anh Nobita lên tiếng nói với bà cô kia:

- Cửa lồng... bị mở kìa.

Tôi tròn mắt quay qua nhìn, bà cô kia cũng cúi xuống nhìn theo, đám đông cũng dời mắt về phía cửa lồng. Quả thật cửa lồng có hơi mở ra, nhưng quả thật nãy giờ không có ai để ý. 

Bà ta mở toang cửa lồng ra, bên trong trống không, chẳng có con chó nào cả.

Tôi bỗng nhớ tới lúc nãy trước khi ngồi xuống ghế, bà ta có quăng mạnh cái lồng xuống đất, có khi nào cái chốt bị bung ra không? Sau đó thì chó chạy đi mất...

Nhưng mà nói tới cũng mắc cười thật. Mua chó tới đây để khám bệnh, vậy mà giờ chó ở đâu cũng không biết. Mặt bà ta lúc xanh lúc đỏ, mặt tái mét, sau đó tự dưng nổi điên quăng cái lồng xuống đất, rồi đá đá nó, gào um lên:

- Bớ người ta, phòng khám này ăn cắp chó của tôi! Ăn cắp chó của tôi! Tôi mua biết bao nhiêu tiền!

Tôi líu lưỡi, vị thím này định ăn vạ ấy à? Cảm thấy lúc này chính nghĩa phải vùng lên chống lại cái ác, tôi ôm Mơ nhỏ lò đầu ra, tốt bụng nhắc nhở:

- Này cô ơi, chó của cô bị cô làm lạc mất, sao tự dưng giờ đổ lỗi cho phòng khám được. Nếu ai cũng tới đây ăn vạ ầm ĩ như cô, chắc bệnh viện này đền tới nghèo mất.

Tất nhiên câu sau tôi chỉ nói nhỏ thôi. Tôi thấy bà cô này kiểu nóng giận thật thường sao đấy, lỡ bà ta nhào lên túm đầu tôi thì tiêu luôn. Tôi vuốt vuốt tóc, với gần đây tóc tôi bị rụng hơi nhiều, nếu bị túm nữa tôi sẽ thành chị gái hói trước tuổi hai mươi cho coi.

Nhưng tôi quên mất anh Nobita đang đứng trước mặt, rất gần tôi. Cái câu mà tôi vốn chỉ lầm bầm cũng bị nghe thấy. Tiếng cười khẽ của anh ấy làm tôi xấu hổ đỏ cả mặt.

Bạn cứ tưởng tượng cảm xúc của tôi bây giờ giống như là mẹ bạn chiên trứng bị khét vào bữa trưa, thầm chê nhưng bị ba nghe thấy, sau đó chỉ còn nước thấp thỏm, sợ ba nói lại với mẹ,  cuối cùng là viễn cảnh hai ngày sau đó bạn chỉ có nước húp mì tôm.

Tất nhiên, tôi biết anh Nobita sẽ không mách lại cho bà ta, nhưng tôi vẫn hơi xấu hổ.

- Chuyện gì vậy?

Nghe được giọng nói quen thuộc, tôi giật mình quay lưng lại. Không biết từ khi nào Đông đã đứng sau lưng tôi, nghi ngờ nhìn những người xung quanh, sau đó cúi đầu nhìn tôi...

- Sao mà đông vậy Mơ? Có chuyện gì à?

Thấy Đông, không biết sao tự dưng tôi thấy tủi thân ghê gớm, mặc dù nãy giờ tôi vẫn giữ được sự thanh tao sang chảnh quý phái trước bà cô kia, nhưng tất cả đương nhiên chỉ là vẻ bề ngoài thôi.

Đúng vậy, tôi cũng là con gái cơ mà, yếu đuối ghê gớm.

---

Đôi lời tác giả: Hồi mới tập viết truyện là hồi lớp 8, bây giờ lên 12 già dặn hơn rồi. Không biết mấy bạn đọc chương này ra sao nhưng tự nhiên khi viết mình thấy bản thân thay đổi ghê gớm. Nếu là quá khứ, mình sẽ viết một nữ chính bật lại ngay, không để bản thân chịu ấm ức (giống Lăng Từ Nhật ấy) :)) nhưng bây giờ viết thì mình lại viết thế này. Cũng không phải bé Mơ chịu đựng hay yếu đuối gì đâu mà tại khi trưởng thành lớn hơn miếng rồi, tự nhiên nhận ra bản thân không thể vô tư, muốn gì nói đấy, có gì thì xả ra hết cho đỡ tức nữa, cái gì cũng phải thận trọng suy nghĩ.

Tự nhiên hôm nay lại lảm nhảm nữa rồi QwQ nhưng cũng cảm ơn nhiều nha, yêu các bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net