P12 -16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ÁI PHI (12+13+14+15+16)

Dịch truyện: I'm fine

Ảnh: Sưu tầm

Link raw: Meo Meo, Meo trong Meo Meo, Meo trong Meo Meo

12.

Năm đó Ngụy vương vì lôi kéo phụ thân ta, một lòng muốn nạp ta làm thiếp, quấn lấy ta rất nhiều ngày, phụ thân không đành lòng lôi kéo ta vào cuộc tranh giành đoạt quyền lợi, chỉ có thể hạ quyết tâm đem ta gả cho con trai thái úy.

Từ đó về sau Ngụy vương liền ngầm chèn ép phụ thân ta, càng về sau hãm hại phụ thân ta không được, lại ỷ vào chính mình thế lớn, lấy tính mạng của chúng ta đi uy hiếp phụ thân ta vì hắn làm việc.

Tiên đế yếu đuối vô năng cho dù là con của mình đã bị Ngụy vương hãm hại, hắn cũng không dám lên tiếng, chớ nói chi loại chuyện cỏn con là triều thần bị uy hiếp.

Trong một đoạn thời gian rất dài, tất cả mọi người đều cảm thấy Ngụy vương chính là hoàng đế tương lai, bọn họ cơ hồ toàn bộ nghiêng về một phía, phụ thân ta không có cách nào cũng chỉ có thể dựa vào hắn.

Ta đi theo Lý Ngọc vào trong thiên lao âm u, chóp mũi quanh quẩn một cỗ mùi mốc nồng đậm, rất khó ngửi.

Đi được một đoạn đường dài, Lý Ngọc rốt cục đứng lại bên ngoài một phòng giam, Trương công công lập tức bảo cai ngục mở cửa.

“Bệ hạ.”

Sau khi cửa mở ra, Trương công công làm động tác mời.

Lý Ngọc quay đầu nói với ta: "Ta vào trước, nàng đi theo sau ta.”

“Được.”

Bên trong rất tối, Trương công công thắp cây nến vừa nhận được từ cai ngục.

Ánh sáng yếu ớt miễn cưỡng có thể chiếu sáng phòng giam tối tăm này, ta nhìn một thanh niên mang theo còng tay chân, ngồi ở trên giường ván gỗ trải rơm rạ.

Khi ngọn nến sáng lên, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt âm trầm nhìn Lý Ngọc: "Nếu ngươi đến để chê cười bổn vương , chỉ sợ đã khiến ngươi thất vọng rồi, bổn vương rất tốt.”

Lý Ngọc nhíu mày: " Bây giờ ngươi rất tốt, không vội, rất nhanh ngươi sẽ không tốt.”

Ngụy vương nghiến răng nghiến lợi nói: "Nghiệt chủng ngươi, bổn vương hận lúc trước không một đao giết ngươi! Ngươi sẽ càn rỡ không được bao lâu nữa, bản vương sớm muộn gì cũng sẽ lấy mạng ngươi.”

“Vậy sao? Vậy trẫm sẽ chờ ngày ngươi giết ta." Lý Ngọc cũng không tức giận giống như đã sớm thành thói quen.

“Bất quá..." Trên mặt hắn còn mang theo ý cười vừa rồi: " Ở thời điểm ngươi quyền khuynh triều dã cũng không thể lấy mạng trẫm, chỉ bằng bộ dáng muốn chết bây giờ của ngươi? Thật quá cuồng vọng.”

Đột nhiên, Ngụy vương chú ý tới ta ở phía sau Lý Ngọc, ánh mắt oán độc rơi vào trên mặt ta: "Sở Trầm Trầm, bản lĩnh ngươi thật lớn nhỉ, khi nào thì ngươi bò được lên giường của hắn?"

Ta đang muốn nói chuyện, Lý Ngọc liền lạnh lùng nhìn Ngụy vương: " Chuyện này không đến phiên ngươi lo lắng, ngươi nên lo lắng cho chính mình đi.”

Ta nhìn thấy trên mặt Ngụy vương lộ ra vẻ khinh thường, ta lớn như vậy, người dám cho ta sắc mặt này cũng chỉ có Ngụy vương.

Dưới đáy lòng ta tự nói với chính mình phải nhẫn, không cần phải so đo với một người sống không còn lâu nữa.

Ngụy vương lại không hoàn toàn nhận ra, hắn lại nhìn Lý Ngọc, âm dương quái khí nói: "Bổn vương nghe nói ngươi cực kỳ sủng ái hoàng hậu, thậm chí mang theo nàng tự mình chấp chính, bổn vương vốn tưởng rằng là một bảo bối nhưng hóa ra nữ nhân này chỉ xứng làm thiếp cho bổn vương”.

“Hồ ngôn loạn ngữ!". Lý Ngọc vừa nghe, nhất thời sắc mặt xanh đen, ta cũng không khá hơn chút nào.

Ta cả giận nói: "Ngươi cho rằng mình là thứ gì?"

“Ha ha ha! Trong mắt ta, ngươi còn không bằng thiếp......”

Không thể nhịn được nữa.

Ta ba bước tiến lên làm hai bước, gần như cùng lúc Lý Ngọc đá một cước ra ngoài, hai cước nặng nề đạp vào ngực Ngụy vương, trực tiếp đem hắn đạp ngã xuống đất.

Hắn phun ra một ngụm máu nhưng vẫn nhìn chằm chằm chúng ta: "Chậc chậc, đúng là chó cùng rứt giậu.”

Hắn cau mày,: "Không sai không sai, rất ngang ngược, xem ra bổn vương phải nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa, không bằng ngươi đi theo bản vương, tên tiểu tử Lý Ngọc này sớm muộn sẽ thành quỷ đoản mệnh..."

“Câm cái miệng thối của ngươi lại!". Ta tức giận lại tiến lên đá vào mặt Ngụy vương, Ngụy vương ngã xuống đất được che lại một lúc, lại phun ra một ngụm máu.

Ta đã đá gãy răng hắn.

Ta cũng không phải là người không có độ lượng, cũng không dễ dàng tức giận nhưng Ngụy vương này luôn có cách khiến cho ta tức giận đến thế.

Ta chỉ muốn cởi giày ra nhét vào miệng hắn, lại hung hăng tát vào mặt hắn mấy chục bạt tai.

Hiển nhiên, Lý Ngọc chưa từng thấy qua bộ dáng tức giận của ta, khi ta cùng hắn đạp về phía Ngụy vương liền ngây ngẩn cả người, khi ta đạp Ngụy vương cước thứ hai, cả người hắn đều sợ ngây người.

Ngụy vương sau khi tỉnh lại, lại đê tiện nhìn ta, "Thật là nhanh nhẹn dũng mãnh, bổn vương thích, chơi nhất định rất...".

Khi ta còn chưa kịp phản ứng, một thanh bạch đao sáng loáng đã đặt ngang cổ Ngụy Vương, cắt rách da thịt trên cổ hắn, máu đỏ tươi chảy ra.

Ngụy vương vẫn không sợ chết nói: "Nhìn đệ đệ bảo bối của bổn vương xem, nổi giận thật dọa người.”

Miệng người này quả thực đê tiện đến đáng sợ, ta bắt đầu hối hận vì sao phải đến thiên lao để không thoải mái như vậy.

“Muốn chết.” Lý Ngọc giơ đao chém, để lại một vết chém lớn trên cánh tay Ngụy vương, máu rỉ ra. Hắn lạnh lùng nói: "Vương Tân, miệng hắn thối quá, ngươi lấy thứ gì nhét vào, thưởng cho hắn năm trăm bạt tay đi.”

“Nô tài tuân mệnh". Vương công công vừa tuân mệnh, vừa thông minh cởi giày của mình ra.

“Cẩu nô tài, ngươi muốn làm gì!”

Vương công công vừa nghe hắn mắng mình, mặt càng xanh hơn, hắn nhét giày vào miệng Ngụy vương, liền bắt đầu nặng nề tát Ngụy vương.

Thật sự là rất được ý ta, rất được lòng ta.

Lý Ngọc vừa lòng thu kiếm lại, gọi cai ngục đứng ở bên ngoài tiến vào: "Chờ năm trăm bạt tay kia đánh xong, các ngươi tiếp đãi Ngụy vương một chút.”

Cai ngục vội vàng gật đầu: "Nô tài tuân chỉ.”

Tức giận của Lý Ngọc đã hoàn toàn tiêu tan, vươn tay về phía ta: "Bảo bối, chân đạp người ta đau rồi, lại đây, chúng ta trở về, ta xoa bóp cho nàng.”

Hắn dắt ta đi rất xa, ta có chút tò mò liền hỏi: "Ngụy vương luôn chọc giận ngươi như vậy sao? Đã như vậy, ngươi vì sao còn muốn đi thiên lao thăm hắn.”

Lý Ngọc cười cười: "Vì ta luôn nhớ chuyện năm đó.”

Sau khi hồi cung, ta cảm thấy cực kỳ ghê tởm trong đầu là mùi mốc trong nhà lao ngày đó, ghê tởm đến mức ngay cả thứ ngày thường ta thích nhất cũng ăn không vô.

Lý Ngọc hết sức lo lắng, lập tức truyền ngự y đến.

Ngự y bắt mạch cho ta, hắn đứng ở bên cạnh tự trách nói: "Là lỗi của ta, ta không nên mang nàng đi thiên lao.”

“Chàng đừng tự trách, thiếp không sao.”

Ta vừa dứt lời, thái y liền buông tay bắt mạch cho ta ra, hắn quỳ xuống: "Lão thần chúc mừng bệ hạ, chúc mừng hoàng hậu nương nương.”

Cái gì? Chúc mừng cái gì?

Cái quái gì vậy?

Ta không hiểu ra sao.

13.

Thái y trịnh trọng nói: "Hoàng hậu nương nương đã có thai hơn một tháng.”

Lý Ngọc vui mừng cầm lấy bả vai thái y hỏi: "Ngươi...... Ngươi nói là thật? Trẫm có con? Trẫm làm cha rồi sao?”.

Thái y chưa bao giờ thấy Lý Ngọc kích động như vậy, hắn hắng giọng lần nữa nói: "Hoàn toàn là sự thật, chúc mừng bệ hạ, chúc mừng hoàng hậu nương nương.”

Trước kia không rõ Lý Ngọc rốt cuộc coi ta là gì, ta không hy vọng giữa chúng ta có hài tử, sau đó hiểu được hắn đối tốt với ta, mỗi ngày ta đều hy vọng chúng ta có thể có một đứa con.

Thái y đi lúc nào ta cũng không biết, khi ta định thần lại, Lý Ngọc ngồi xổm trước mặt ta, nắm tay ta dán lên má hắn.

“Trầm Trầm, chúng ta có con rồi.”

Ta cười gật đầu, "Ừ, Nhạn Nam ca ca, huynh sắp làm cha rồi.”

Hắn cười xoa đầu ta, một lát sau phảng phất nhớ tới cái gì, nụ cười đình trệ ở trên mặt, hắn đứng lên ôm ta vào trong ngực.

Hắn an ủi ta: "Không có việc gì, ta nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”

Ta biết hắn nhớ tới mẫu thân của hắn.

Nói thật ta cũng sợ nhưng vui sướng đã vượt qua nỗi sợ hãi.

Ta kéo kéo ống tay áo hắn: "Được rồi, không phải chàng muốn trở về xoa chân cho thiếp sao? Đạp Ngụy vương chân thiếp đau lắm.”

“A, đúng, ta xoa chân cho nàng.”

Hắn vui vẻ cởi giày cho ta, vừa xoa vừa giễu cợt ta: "Trông nàng ôn nhu yếu ớt như vậy, không ngờ đạp người lại tàn nhẫn như vậy.”

“Coi như là thỏ con khi nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống chi Ngụy vương lại thiếu đòn như vậy.”

Nói đến đây ta đột nhiên nhớ tới những lời đồn đãi nói dư nghiệt Ngụy vương cấu kết với ngoại bang.

Thấy ta xuất thần, Lý Ngọc đại khái cũng hiểu được ta đang suy nghĩ cái gì.

Kỳ thật ta cũng không có ý định hỏi nhưng lúc này hắn lại lựa chọn chủ động nói cho ta biết.

“Sau khi năm đó Ngụy vương bức cung thất bại, đồng bọn của hắn mắt thấy không còn đường để đi, liền có không ít người chạy trốn tới Liêu Bắc, lấy cơ mật Hạ triều và lãnh thổ mà bọn họ nắm giữ làm mồi nhử để âm thầm cấu kết với Đột Việt quốc. Năm đó đồng bọn của Ngụy vương nhiều biết bao, không ít người còn ở lại trong triều chỉ là ta niệm công của bọn họ, không đuổi cùng giết tận.”

Trong lòng ta cũng có nghi vấn, ta nhìn vào mắt Lý Ngọc nói: "Chàng không giết bọn họ cũng không có nghĩa là bọn họ dám toàn tâm toàn ý phụ tá chàng, nhất là những kẻ tham sống sợ chết kia mặc dù đã quên chủ cũ, nói vậy bọn họ cũng sẽ sợ hãi một ngày nào đó chàng lật lại nợ cũ cho nên luôn muốn gây thêm phiền phức cho chàng, khiến chàng sứt đầu mẻ trán không rảnh đi quản bọn họ?"

Lý Ngọc cười nói: "Nàng đoán không sai, dù sao uy thế của Ngụy vương đã mất, người thông minh đều biết mình nên chọn như thế nào nhưng trên đời không chỉ có người thông minh, luôn còn có chút tham sống sợ chết ngu xuẩn sau lưng làm chút chuyện vặt vãnh nhỏ”.

“Một tác phẩm tưởng rằng không tì vết nhưng thực chất lại đầy rẫy sai sót.”

Mặc dù, ta đối với gia quốc đại sự không có hứng thú gì đặc biệt nhưng chỉ cần là có liên quan đến Lý Ngọc, ta đều muốn biết nhiều hơn một chút, ta muốn cách hắn gần hơn một chút, ta muốn chân chính hiểu được suy nghĩ của hắn.

Biết rõ nhưng ta vẫn là nhịn không được tò mò hỏi: "Cho nên chàng muốn diễn một vở kịch mê hoặc bọn họ để cho những bọn ngu xuẩn kia cảm thấy chàng chẳng qua là gì, để cho bọn họ cảm thấy Ngụy vương còn có cơ hội đông sơn tái khởi?"

"Quả nhiên cái gì cũng không gạt được nàng, kỳ thật năm đó sau khi ta bắt được Ngụy vương cũng không phải không dám giết hắn chỉ là Hạ triều loạn nhiều năm, quyền lực sụp đổ, trừ bỏ loạn tặc tranh giành hoàng quyền, các chư hầu cũng đều có tâm tư riêng, thay vì giết Ngụy vương để cho cánh tay của hắn lại tìm nơi nương tựa các chư hầu khác, không bằng ta tạo cho bọn họ một biểu hiện giả dối là ta có nhược điểm nằm ở trong tay Ngụy vương nên không dám giết hắn."

“Ba năm qua, quyền lực chư hầu đã sớm bị ta tước đoạt đã sớm tay không, Ngụy vương giữ lại tự nhiên cũng không có tác dụng gì vậy không bằng cho bọn họ một cơ hội, cho những người có dụng tâm kín đáo đó hy vọng, ta vốn không muốn đem chuyện này làm đến tuyệt tình như vậy nhưng bọn họ quả thật dám cấu kết quấy rồi, vậy không được trách ta độc ác”.

Ta có chút lo lắng, "Vậy bước tiếp theo chàng định làm gì?"

Lý Ngọc lại đột nhiên cười nói: "Hoàng đế ngu ngốc vô năng, trầm mê nữ sắc, người của Ngụy vương mưu đồ nhiều năm có thể lẻn vào thiên lao, rốt cục cũng cứu được chủ tử ngày xưa rồi trốn đi về căn cứ phía bắc Liêu Bắc, thật là một câu chuyện hay.”

Thật là một kế hoạch tốt.

Ta lại nhìn Lý Ngọc với cặp mắt khác xưa nhất thời cao hứng, ta tiếp tục nói: "Chủ tử ngày xưa của bọn họ nuốt không trôi cơn tức này, tất nhiên là muốn ngóc đầu trở lại, nếu như thiếp đoán không sai, chàng ở phía Liêu Bắc đã chen vào không ít người của mình.”

“Muốn nói sắp xếp cũng không hẳn vậy, bất quá là có chút người thông minh nguyện ý bỏ tối theo sáng mà thôi.”

Nếu Lý Ngọc đã nói ra, vậy tất nhiên là hắn có mười phần nắm chắc nhưng ta vẫn lo lắng.

"Chàng tin tưởng những người gọi là thông minh đó sao?"

“Tin tưởng chứ." Lý Ngọc nói: " Vì sao không tin? Dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng, huống chi người nhà bọn họ ở kinh thành sống rất tốt, ra vào đều có người bảo vệ, ta vì bọn họ giải quyết tất cả nỗi lo về sau, bọn họ không thể lấy oán trả ơn ta.”

Bỗng nhiên, hắn nói lời này làm cho ta cảm thấy buồn cười: "Có thể uy hiếp người khác nói đến hiên ngang lẫm liệt như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có chàng”.

"Tuy nhiên, có chuyện ta cần thú nhận với nàng, nàng thông minh như vậy, chắc hẳn sớm đã đoán được, từ lúc ta đem nữ nhân kia cưới vào cung, ta đã bắt đầu lợi dụng nàng...". Lý Ngọc thở dài, vẻ mặt đầy áy náy, "Trầm Trầm, nàng sẽ trách ta sao?".

“Tại sao thiếp phải trách chàng?”

Lý Ngọc rũ mắt: "Lòng ta tràn đầy áy náy, cũng không dám nói cho nàng biết, ta sợ nàng sẽ trách ta.”

Lúc mới đoán được tâm tư của hắn, ta cũng đã tức giận nhưng sau đó ngẫm lại, là ta quá mức hẹp hòi.

Ta cũng có tâm tư thiếu nữ, ngóng trông hắn có thể cưng chiều ta vô điều kiện không cần lý do.

Nhưng ta cũng yêu hắn nhiều hơn, yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Ta đưa tay ra ngoài nhéo nhéo mũi hắn: "Lý Ngọc, chàng là quân, là vua một nước, là hoàng thượng của bách tính thiên hạ, sau đó mới là phu quân của thiếp. Thiếp sẽ không trách chàng, đúng như lời chàng nói, chàng chính là thiếp, thiếp chính là chàng, thiếp nguyện ý cùng chàng đi thống nhất núi sông của chàng.”

“Không, Trầm Trầm." Hắn đột nhiên ôm ta vào lòng: "Nàng tin tưởng ta, trong lòng ta thật sự không có gì quan trọng hơn nàng, chỉ là nếu nội gian ngoại tặc không trừ, sơn hà vỡ nát trong khoảnh khắc, lương tâm ta khó an.”

Ta giơ tay lên ôm chặt lấy hắn: "Mọi chuyện cũng sắp tốt lên rồi, để thiếp giúp chàng, đợi hoàng quyền vững chắc, coi như khen thưởng cho thiếp, chàng dẫn thiếp đi Giang Nam du ngoạn được không?".

“Được." Hắn nghẹn ngào nói: " Lấy được một người vợ như thế này thì chết cũng không hối hận”

14.

Trong thời gian gần một năm, ta cùng Lý Ngọc như hình với bóng.

Ngụy vương thành công vượt ngục, Liêu Bắc thường xuyên hỗn loạn, chiến sự lớn nhỏ đã nổi lên, Lý Ngọc vẫn không có bất kỳ động tác gì, tướng quân Liêu Bắc nhiều lần thỉnh cầu triều đình phát binh, không ít dân chúng mang theo người nhà chạy về phía nam, hắn lại không thèm để ý chút nào.

Cứ như vậy, ta trở thành yêu phi hại nước hại dân trong miệng bách tính, hắn từ quân vương năm đó người người khen ngợi trở thành hôn quân.

Chín tháng sau, hài tử của chúng ta ra đời là một nam hài, ngày nó ra đời, Lý Ngọc liền lập nó làm thái tử, đặt tên cho nó là Lý Khiếu.

Lý Ngọc cười nói với ta, là tiếng hổ gầm long ngâm.

Thân thể ta không tốt, sau khi sinh con lại càng suy yếu, mỗi ngày phải dựa vào thuốc bổ duy trì.

Mấy ngày nay, Lý Ngọc một tấc cũng không rời chiếu cố ta ngay cả lên triều cũng không đi.

Hắn múc một muỗng thuốc cẩn thận thổi thổi, mới đưa đến bên miệng ta: "Trầm Trầm, nàng uống đi, ta cho rất nhiều đường, không đắng.”

Ta nhìn thấy thuốc chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen nhưng không chịu nổi ánh mắt năn nỉ của hắn, đành phải bóp mũi uống hết.

Hắn ôm ta đi ngự hoa viên phơi nắng, dưới ánh mặt trời, ta nhìn thấy trong tóc đen của hắn xen lẫn mấy sợi tóc bạc, thuận tay nhổ cho hắn.

“Chàng xem, chàng có tóc bạc rồi.”

Lý Ngọc ôm ta vào lòng, giọng nói run nhè nhẹ: "Tóc bạc có gì không tốt? Là ta nóng lòng muốn cùng nàng bạch đầu giai lão, Trầm Trầm, nàng...... nhất định phải cùng ta đến bạc đầu.”

Ta biết hắn đại khái là nhớ tới mẫu thân của hắn, tên ngốc này ngoài miệng không nói, trong lòng không chừng lo lắng một ngày nào đó ta sẽ không còn.

Ta dán tai vào ngực hắn nghe nhịp tim của hắn, vươn ngón tay chọc chọc thắt lưng và bụng hắn: "Chàng không được nghĩ lung tung, thiếp không ở bên chàng thì ai ở bên chàng đây”.

Chăm sóc ta hai tháng sau, thân thể ta khỏe hơn rất nhiều vì không hề để cho hắn lo lắng, nhiều khi cho dù là nghẹn đỏ mặt, ta cũng sẽ không ho khan một tiếng, hắn cũng sợ ta lại ảnh hưởng sức khỏe, rốt cục cũng đáp ứng.

Nên ta không theo hắn lên triều chấp chính nữa.

Lại ba tháng sau, tướng quân Liêu Bắc dưới chỉ thị của Lý Ngọc giả vờ quy thuận Ngụy vương, Ngụy vương bắt đầu trắng trợn cấu kết với Đột Việt quốc, thế lực càng lúc càng lớn.

Vào một buổi chiều mưa gió bão bùng, Lý Ngọc đứng dưới hành lang, vươn tay đón lấy giọt mưa rơi trong lòng bàn tay hắn.

“Thời cơ đến rồi." Ta nghiêng đầu nhìn sườn mặt hắn một cái, rất kiên nghị, rất ẩn nhẫn.

Lý Ngọc lại do dự ngoài dự liệu của ta, hắn thở dài: "Ta còn muốn chờ một chút nữa, Khiếu nhi còn nhỏ.”

Trong quá khứ, hắn có thể đạt được mục tiêu của mình mà bất chấp hậu quả.

Nhưng hiện tại hắn có điểm yếu, ta cùng hài tử mặc dù đã nắm chắc mười phần, hắn cũng luôn nhịn không được suy nghĩ: vạn nhất xảy ra sơ suất gì đây?

Ta đưa tay che lấy lòng bàn tay ướt đẫm của hắn sau đó không thể nghi ngờ nói: "Chàng phải tận dụng thời cơ, Nhạn Nam ca ca, chàng tin tưởng thiếp để cho thiếp trợ giúp chàng thống nhất sơn hà, giành lại lãnh thổ, trả lại cho dân chúng một thế gian thái bình chân chính, thiếp và chàng chịu nhục nhiều năm, không phải là vì chờ ngày này đến sao?"

"Ta làm sao nhẫn tâm để cho nàng một mình... Huống chi đến lúc đó nơi nguy hiểm nhất chính là hoàng thành này, vạn nhất..." Giọng nói luôn luôn dễ nghe của hắn trở nên khàn khàn, trở tay cầm tay ta, con ngươi dưới lông mi dài che đậy, không thấy rõ thần sắc.

Trong lòng hắn tràn đầy quan tâm ta nhưng ta biết rõ hắn không phải của một mình ta, ta cũng không đành lòng hắn bởi vì ta mà buông tha kế hoạch trù tính nhiều năm, con mồi đã chạy tới trong cạm bẫy, chỉ kém một bước cuối cùng, ta làm sao có thể để cho hắn vì ta mà lùi bước?

Ta phải làm cho hắn tỉnh táo lại.

Ta không chút lưu tình rút tay hắn lại, dùng lời lẽ chính nghĩa nói: "Lý Ngọc, bây giờ không phải là lúc nữ nhi tình trưởng, chàng không đành lòng để cho thiếp một mình, chẳng lẽ chàng nhẫn tâm nhìn núi sông vỡ nát?”.

  
Hắn kinh ngạc ngước mắt nhìn chằm chằm vào mắt ta hồi lâu, mới rốt cục dời đi, nhìn về phía mây đen đen kịt trên trời.

Đêm hôm đó, hắn suốt đêm triệu kiến vài tên đại thần thương lượng quốc sự, các đại thần đi rồi, hắn ôm Khiếu nhi cũng ôm ta, một đêm không chợp mắt.

Cuối cùng, hắn quyết định dựa theo kế hoạch ban đầu tiến hành, hắn ngự giá thân chinh và ta sẽ giám quốc.

Ở phương diện quân sự, Lý Ngọc cũng có thiên phú cực cao, lần lượt xoay chuyển đại cục, chuyển bại thành thắng, trong những năm hắn còn chưa lên làm hoàng đế, đã cực kỳ nổi danh.

Xuất chinh ngày đó, Lý Ngọc một thân chiến bào màu đen, chiến bào ở trong gió cuồng bay, hắn ôm lấy eo của ta, đột nhiên hôn ta.

Thẳng đến khi hôn ta có chút không thở nổi, hắn mới buông ta ra, giơ tay giúp ta đem sợi tóc có chút loạn vén ra sau tai.

Hắn trầm giọng nói: "Trầm Trầm, mặc kệ sẽ phát sinh chuyện gì nàng nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, biết không?"

Ta cười nói: "Chàng yên tâm đi, thiếp chờ chàng đại thắng quay về.”

Đội ngũ xuất phát, đông nghịt như mây đen nghiền qua mặt đất.

Ta đứng ở trên tường thành, nhìn bóng lưng Lý Ngọc ở trên lưng ngựa đi xa, thẳng đến thân ảnh của hắn càng ngày càng mơ hồ, thẳng đến ta đã không thấy rõ một người phía sau cùng của đội ngũ.

Gả cho hắn nhiều năm như vậy, chúng ta chưa từng có một ngày tách ra, hắn vừa đi trong lòng ta trống trải giống như thiếu cái gì đó.

Ta giơ tay phải lên nhìn thoáng qua, năm ngón tay mảnh khảnh, trắng nõn như tuyết nhưng rất nhanh sẽ dính đầy máu tanh.

Ta thật sự rất muốn vì hắn làm một ít chuyện trong khả năng, vì dân chúng mưu cầu một quốc thái dân an, vì thế chớ nói tay nhuộm máu tươi mặc dù trả giá cả tính mạng, ta cũng sẽ không tiếc.

Lý Ngự không chỉ một lần nói qua, ta rất giống hắn dã tâm không nhỏ nhưng dã tâm lớn nhất của ta không ở triều đình, cũng không ở thiên hạ, mà ta muốn có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đại