Phần II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ÁI PHI (2)

2.

Nghe được thái y nói như vậy, ta xấu hổ muốn chui xuống đất nhưng Lý Ngọc lại mặt không đỏ, tim không đập mạnh nói: "Trẫm biết rồi, ngươi lui xuống trước đi."

Cái này...... Chẳng lẽ hắn không cảm thấy loại chuyện này rất khó mở miệng sao? Hay là da mặt hắn dày hơn tường thành?

Ta u oán nhìn hắn một cái.

Đợi sau khi các cung nữ cũng lui xuống, Lý Ngọc ngồi vào bên giường, ôm ta vào trong ngực lại cúi đầu hôn ta, ta bị hắn hôn đến đầu óc trống rỗng.

Trước khi Lý Ngọc lên ngôi hoàng đế, hắn đã là mỹ nam đẹp trai nhất kinh thành, khi các công tử trong kinh nhắc đến hắn, đều khen ngợi không thôi.

Mùi trên người hắn rất dễ ngửi, ôm ấp cũng rất ấm áp nhưng trái tim của hắn, đến tột cùng là lạnh hay nóng?

Ta mở to hai mắt, nhìn bộ dáng động tình của hắn, sống mũi thẳng tắp, mặt mày thâm thúy, lông mi dài hơi rung động, giống như một con bướm bị gãy cánh, khiến ta có chút tiếc nuối vô cớ.

Quần áo đã bị cởi một nửa.

Ta bị hắn hôn có chút không thở nổi, đành phải đẩy hắn ra, oán trách nói: "Vừa rồi thái y mới nói không nên miệt mài quá độ, bệ hạ ngươi chẳng lẽ là muốn cho thiếp về chầu tây thiên sớm, bệ hạ có thể cùng tiểu hoàng hậu của ngươi song túc song phi?".

"Lại đổ bình dấm chua." Hắn chỉnh lại y phục cho ta rồi cười nói: " Trẫm hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều ở bên cạnh nàng, làm sao nghĩ được người khác?".

Lý Ngọc tâm cơ thâm trầm, ba năm qua ngày ngày ở chung, ta cũng chưa bao giờ đoán được tâm tư của hắn.

Lời hắn nói ra cho dù có dễ nghe hơn nữa, ta cũng không dám tin toàn bộ.

Các triều đại tới nay, bậc đế vương bạc tình nhất, phần lớn là ân tình một khắc trước vẫn còn, một khắc sau trở mặt không nhận.

Nhưng ở trước mặt ta, hắn vĩnh viễn ôn nhu như vậy, đối với ta từ trước đến nay ngay cả một câu nặng lời cũng chưa từng nói.

Ta cân nhắc không rõ loại ôn nhu của Lý Ngọc là chân thành hay là coi ta như một hòn đá lót đường, một quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào sau khi giúp hắn củng cố được quyền lực.

Càng ngờ vực vô căn cứ, trong lòng ta càng giống như là nghẹn một ngụm ác khí, ta nắm chặt nắm tay, tức giận đến mặt đỏ bừng.

Cuối cùng vẫn là nhịn không được, một quyền nặng nề nện vào ngực của hắn: "Đã như vậy, chàng cưới người khác làm cái gì!"

"Trẫm thề, nếu trẫm có nửa câu trái lương tâm, trẫm chết không được tử tế." Hắn nhíu mày, bắt lấy cổ tay của ta, vẫn không có nửa phần tức giận.

Ta muốn mắng hắn, thế nhưng nhìn không được bộ dáng ủy khuất này của hắn, nếu như tiếp tục chất vấn ngược lại giống như ta trở thành kẻ vô lương tâm.

Liên tiếp nửa tháng, Lý Ngọc ngoại trừ lúc vào triều và phê duyệt tấu chương, vẫn luôn ở trong cung ta, đến nay ngay cả hoàng hậu trông như thế nào hắn cũng không biết.

Hoàng hậu rảnh rỗi vô sự sẽ đến Vạn Hoa cung ta ngồi một chút, ngóng trông có thể gặp Lý Ngự ở chỗ này.

Nhưng thật sự rất không khéo, cho tới bây giờ nàng đều chờ không được, hơn nữa mỗi lần nàng chân trước vừa đi, Lý Ngự liền quay trở lại.

Ta thờ ơ thưởng thức trâm cài Lý Ngọc đưa cho ta, câu được câu không trò chuyện với Hoàng hậu.

"Năm đó khi bệ hạ còn là vương gia, tiên đế đã đính hôn ước cho bản cung với bệ hạ, chỉ vì lúc đó bản cung tuổi còn quá nhỏ nên hôn sự mới kéo dài tới lúc này, bất quá những năm gần đây vẫn là đa tạ quý phi thay bản cung phụng bồi bên cạnh bệ hạ."

Ta đối với lời nói của nàng một chút cũng không tức giận, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Hoàng hậu khách khí."

Hoàng hậu rốt cuộc là một tiểu nha đầu, tự cho là rất có tâm cơ, ai ngờ những trò vặt này của nàng căn bản không lọt vào mắt ta.

Lúc ta ở trong phủ, các di nương vì tranh sủng minh tranh ám đấu, lén lút hạ độc, đấu đến ngươi chết ta sống, thủ đoạn cao minh hơn nhiều.

Sắc trời đã dần dần tối đi, hoàng hậu lại không có ý định rời đi, ta vuốt cái bụng đang kêu ùng ục của mình, trong lòng nghĩ không phải là nàng muốn dùng bữa ở đây chứ?

Ta thầm oán giận: "Đừng a, chỗ này của ta không chứa nổi vị Bồ Tát này."

Hoàng hậu quả nhiên ở lại chỗ ta, ngồi ăn uống cùng nàng quả là thập phần dày vò.

Ngoài những chuyện khác ra, ngoại trừ thân phận quý phi, ta còn là đại tiểu thư đích xuất tướng phủ.

Ở trước mặt người khác, cử chỉ của ta từ trước đến nay sẽ tao nhã một chút, cho dù phải chết đói cũng phải ép chính mình ăn ít một chút.

Hoàng hậu ăn vài miếng, hoàn toàn không có khẩu vị, rốt cục buông đũa xuống.

Ta cười hì hì đưa nàng ra khỏi Vạn Hoa cung lại hàn huyên một hồi, trở về mới phát hiện những tiểu thái giám tiểu cung nữ không có mắt nhìn này đem toàn bộ đồ ăn đều bỏ đi.

Ta: "......".

Con bà nó, ta ăn còn chưa no.

Lý Ngọc trở về rất muộn, trên người nồng nặc mùi rượu, bộ dáng thập phần mệt mỏi.

Hắn chưa bao giờ thích uống rượu, chắc là hôm nay trên triều đình lại có chuyện gì làm hắn phiền lòng nhưng hậu cung không được can thiệp chính sự, ta cũng không hỏi hắn chuyện gì.

Bỗng nhiên, Lý Ngọc nắm lấy tay ta, đem cả người ta gắt gao ôm vào trong ngực, vẻ mặt rất kỳ quái, trong mắt mơ hồ hiện lên một cỗ sát khí nhàn nhạt.

Một trận gió lạnh thổi vào, thổi đến hắn thanh tỉnh không ít, hắn mới buông ta ra, nhìn cổ tay đỏ bừng của ta, hắn tự trách nói: "Trẫm có lỗi, trẫm làm đau nàng?".

Ta không quan tâm: " Thiếp không đau."

Hắn lại hỏi: "Trẫm nghe nói hoàng hậu vừa mới rời đi?"

Ta gật đầu: "Ừ."

Lý Ngọc trầm mặc một lát, mới nói: "Nàng cách xa nàng ta một chút, nàng ta không phải là người tốt."

"Không phải người tốt, sao bệ hạ vội vàng cưới nàng vào cung làm cái gì? Chẳng lẽ bệ hạ, muốn làm người tốt bụng, có tấm lòng nhân hậu, muốn bồi cho nàng lúc tuổi già sức yếu?".

Ta liếc Lý Ngọc một cái, tật xấu nghi thần nghi quỷ của người này, đến tột cùng khi nào mới có thể khỏi?

Lý Ngọc xoay người, đưa lưng về phía ta, nói: "Bất quá là tương kế tựu kế, tặc đảng dã tâm không chết, người Oa ở Liêu Bắc, bọn họ bí mật cấu kết với một số triều thần để gây rắc rối, mưu toan tái khởi họa loạn, hoàng hậu chỉ là một quân cờ của bọn họ."

Ba năm trước tiên đế buồn bực mà chết, Ngụy vương lấy cớ quân Thanh mang binh xông vào hoàng cung, chính là vì cướp lấy hoàng quyền, hoàng thành bị phản quân vây khốn ba ngày, không ai biết Lý Ngọc mới mười bảy tuổi từ trong đống xương máu bò ra như thế nào.

Chỉ là từ đó về sau, thiếu niên u ám này đi lên ngôi vị hoàng đế, trở nên hung ác nham hiểm hơn.

Lý Ngọc từng một lần tru sát hầu như không còn những người liên quan đến việc này năm đó, nhưng chuyện Ngụy vương năm đó liên quan rất rộng, luôn luôn còn có một số bè phái chưa nổi lên mặt nước, huống chi hắn còn giữu lại Ngụy vương một mạng, hiện giờ Ngụy vương vẫn bị giam giữ trong thiên lao.

Về chuyện trước kia, Lý Ngọc chưa từng nhắc tới đôi câu vài lời trước mặt ta, hôm nay đại khái là uống nhiều rượu một chút, mới có thể nói với ta nhiều như vậy.

Lý Ngọc luôn luôn tinh lực dồi dào, hôm nay lại sớm nghỉ ngơi.

Hắn là một người rất mâu thuẫn, luôn nghĩ có người muốn hãm hại mình, nhưng ba năm trước, khi mới lên ngôi, kinh thành còn chưa ổn định, hắn vẫn phi ngựa như điên ra khỏi cung, cướp ta về.

Ta tinh tế nhìn mặt hắn, nhớ tới lúc mới gặp.

Năm đó ta 12 tuổi.

Lý Ngọc 13 tuổi, hắn vẫn là hoàng tử được tiên hoàng bí mật nuôi nấng sau lưng Thái hậu, sau này thân phận bại lộ, bị người của Thái hậu điên cuồng đuổi giết.

Ta theo tổ mẫu ra ngoài thành lễ Phật, sau khi ăn cơm chay xong, ta mang theo thị nữ Hương Nhi, đi dạo chung quanh.

Đi tới cửa sau chùa, mới bước ra ngoài, liếc mắt một cái liền thấy Lý Ngự cả người đầy là thương tích, tựa vào tường ngoài chùa dưới gốc cây, bên cạnh hắn còn nằm một cỗ thi thể che mặt, trên thi thể cắm một thanh bạch đao phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Hương Nhi sợ tới mức đang muốn thét chói tai, ta vội bịt miệng nàng lại: "Đừng ồn ào."

Hương Nhi sợ tới mức hai chân như nhũn ra, muốn đứng không vững, "Tiểu... tiểu thư... giết giết giết... giết người rồi, chúng ta mau đi báo quan...".

Ta từ nhỏ đến lớn cũng gặp qua không ít thích khách, gặp qua không ít người chết, không đến mức giống như Hương Nhi bị dọa đến hoang mang vô chủ, ta thấp giọng khiển trách: "Ngươi mau câm miệng! Còn chọc giận hắn nữa, cẩn thận hắn đi lên sẽ giết cả hai chúng ta."

Nghe được âm thanh, Lý Ngọc ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại, quan sát bốn phía một cái.

Sau khi xác định không có nguy hiểm gì khác, cũng không quản chúng tôi, tự mình xé áo bào rách nát của mình thành vải, qua loa bọc lấy hai chân cùng với vết thương trên cánh tay còn đang chảy máu.

Sau đó hắn rút đao trên thi thể kia thu vào trong vỏ kiếm, đứng lên muốn rời đi nhưng hắn bị thương quá nặng, đi hai bước lại ngã xuống.

Ta nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, hỏi: "Vì sao không ngươi không vào chùa?"'

"Phật môn thanh tịnh, tay ta đầy máu tanh, sao dám làm bẩn pháp bảo." Lý Ngọc một ngụm máu nghẹn ở cổ họng, ho khan nửa ngày phun ra không ít máu.

Có thể nói ra những lời này, cũng không giống như là người xấu.

Ta thấy hắn ho đến mặt đỏ bừng, thập phần đáng thương, rốt cục tăng thêm can đảm, đi tới xắn ống tay áo lên, đỡ hắn ngồi lên một tảng đá.

Ta muốn lấy khăn tay ra đưa cho hắn, ai ngờ lúc mở hai tay ra, ta mới phát hiện lòng bàn tay mình dính không ít máu trên người Lý Ngọc.

Ta đành phải nháy mắt với Hương Nhi, Hương Nhi đi tới nơm nớp lo sợ đưa cho hắn một chiếc khăn tay trắng noãn.

Ta nói: "Lau máu trên mặt đi."

"Đa tạ ý tốt của cô nương." Lý Ngọc do dự một lát, rốt cục vươn tay tiếp nhận khăn tay, hắn cuộn khăn tay lên, cũng cẩn thận giúp ta lau máu trong lòng bàn tay.

"Thật sự là xin lỗi, làm bẩn tay cô nương rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đại