Lệ Tuôn Cứ Ngỡ Sao Sa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triều đình đuổi được quân giặc dữ, cả Đại Hàn hân hoan đón binh sĩ thắng trận trở về. Hoàng đế ban lệnh, thưởng cho lục vị đại tướng, mỗi vị vàng bạc gấm vóc chất đầy sân, vinh hoa muôn đời sau còn hưởng.

Phác Chí Mẫn xem cáo thị, khóe môi đầy đặn khẽ cong lên vui mừng. Trước mừng đất nước thanh bình, sau mừng Điền Chính Quốc và mình đã chờ được ngày tái ngộ như chàng đã hẹn ba năm trước khi xuất quân. Chí Mẫn nhớ năm đó thiên hạ đại loạn, Chính Quốc buộc phải ra tận biên ải xa xôi, ngay trước ngày cả hai thành thân một tuần trăng.

“Chí Mẫn, đợi ta.”

Kèn trống rộn ràng cất lên, binh sĩ giáo mác đi trước dẹp đường cho kiệu của Nam Tướng quân đi qua, Chí Mẫn mừng rỡ chạy về nhà, cho rằng Chính Quốc của mình cuối cùng cũng đã quay về, miệng nhỏ xinh xắn không giấu nét cười.

“Chính Quốc! Chính Quốc!”

Sân nhà Chí Mẫn sớm đã chất đầy bao nhiêu gấm vóc lụa là, vàng bạc cũng đang được binh sĩ khiêng vào. Duy chỉ có người tướng thắng trận là không trông thấy. Chí Mẫn ngơ ngác nhìn quanh, chỉ có của cải vô tri nhưng người lại chẳng xuất hiện.

“Cho ta hỏi, kiệu của Điền Tướng quân khi nào thì đến.”

“Phác công tử, xin chờ một lát.”

Từ cổng của gia trang, một đoàn sáu người khiêng trên vai một cái mâm lớn bằng vàng. Càng lại gần càng nhìn rõ, trên mâm là thanh trường kiếm khắc hai chữ “Phác- Điền” ngày trước Chính Quốc đã mang đi chinh chiến, bên trên còn phủ một tấm vải đỏ.

“Chuyện này là sao? Chính Quốc của ta đâu? Điền Tướng quân của các người đâu?”
Binh sĩ nọ giữ lấy vai Chí Mẫn, lảng tránh trả lời.

“Phác công tử, hãy bình tĩnh.”

“Tại sao lại bình tĩnh? Chính Quốc đâu?

" Ngươi, các ngươi nói đi, Chính Quốc của ta đang ở đâu?”

Chí Mẫn hất tung tặng phẩm, chạy đến đoạt lấy thanh trường kiếm. Không sai vào đâu được, chính nét chữ trên bao kiếm, Chí Mẫn và Chính Quốc cùng khắc nên.

“Điền Tướng quân đã... tử trận, thi hài không tìm thấy.”

Thanh kiếm trên tay Chí Mẫn rơi xuống đất, đôi mắt Chí Mẫn thẫn thờ nhìn vào khoảng không. Không đúng, Chính Quốc không thể chết, Chính Quốc đã hứa rằng sẽ trở về thành thân cơ mà, không thể nào. Đôi vai Chí Mẫn run lên, Chí Mẫn đang cười. Đứng dậy chỉ vào mặt từng gã binh sĩ, Chí Mẫn vừa cười vừa thét.

“Nói dối, tất cả các ngươi ta, Chính Quốc của ta sẽ về sớm thôi, sẽ thành thân cùng ta mà... Biến đi hết đi.”

Chí Mẫn ôm lấy thanh trường kiếm, cười như kẻ dại mà nước mắt tuôn đẫm hai gò má, miệng liên tục lẩm nhẩm bảo lũ người kia nói dối.

___*____*___

Chí Mẫn còn nhớ rõ ngay dưới trời đêm mùa hạ đầy sao, nơi gác Thiên Thu có một nam tử dáng người to cao ôm lấy một nam tử khác, dáng người nhỏ bé. Nơi đó, họ uống chén rượu giao bôi, cùng mang họ mình khảm lên thanh trường kiếm bôn ba chiến trận. Cũng nơi gác ngọc, Chính Quốc hứa sẽ quay trở về, suốt đời này hai người nương tựa lấy nhau, không xa lìa nửa bước.

Chí Mẫn biết, Chính Quốc sẽ không bội ước.

Cũng dưới gác Thiên Thu, đêm nay sao giăng kín, cớ sao chén giao bôi ngày đó giờ lại trở nên thật đắng, nuốt nghẹn không trôi. Ba năm Chính Quốc xa xôi vạn dặm, ba năm gác ngọc cô liêu, ba năm Chí Mẫn đêm nghe gió rít đìu hiu qua cửa sổ mà trông mong. Chí Mẫn thấy trên trời như có sao sa rơi xuống, đậu lại bên mi, tan thành nước rồi chảy xuống khóe môi mặn chát. Chí Mẫn say, là say rượu hay say tình, bản thân còn không rõ. Tay nhỏ lần trên cung đàn, khẽ gảy nên khúc nghê thường. Tiếng trầm tiếng bổng, sao sa từ mi ai cứ rơi, thấm đẫm giọt đàn. Tiếng hoa rơi khẽ chạm đất, Chí Mẫn vì nhớ nhung đến bi lụy mà lại ngỡ là bước chân ai tìm về từ sa trường, bàng hoàng gọi khẽ.

“Chính Quốc?”

Thinh lặng, cô tịch.

Cùng một chén rượu, không còn ai cùng cạn.

Cùng một điệu đàn, giờ đây chẳng ai nghe nữa.

Mộng tưởng của ngày xưa, chép lại chỉ còn thấy đau thương.

Thẩn thờ, Chí Mẫn ra bến thuyền, nơi Chính Quốc và Chí Mẫn từng ngồi đó, nguyện thề trọn kiếp. Cảnh vật vẫn như ngày người ra đi, con thuyền đơn độc còn đó, như chờ đợi đôi tình nhân lại đến. Đôi tình nhân năm đó, không đến nữa rồi. Con thuyền đau xót, đỡ lấy Chí Mẫn gục mặt xuống mạn thuyền mà khóc. Ta cùng đau xót.

Chí Mẫn trông xuống nước, thấy bóng đôi tình nhân thuở nọ ngồi trên thuyền. Chính Quốc vẫn mang theo thanh trường kiếm, để cho nam tử nọ dựa hẳn vào lòng mình mà cho ngón tay ngao du trên từng phím đàn lả lướt. Chí Mẫn đã nói mà, Chính Quốc không chết, Chính Quốc vẫn chỉ đang trốn. Chí Mẫn sẽ bắt được chàng.

Nghĩ là làm, thân ảnh nhỏ bé lao xuống nước hồ lạnh buốt, điên cuồng kiếm tìm quờ quạng.

“Chính Quốc! Chàng ở đâu? Ra đây gặp Chí Mẫn đi. Chí Mẫn chịu thua chàng rồi, đừng trốn nữa mà.”

Cái lạnh cắt sâu vào da thịt, buốt giá tận tâm can. Như bừng tỉnh khỏi cơn mộng dài, Chí Mẫn mới nhận ra, Chính Quốc thực sự không còn nữa.

Sáng hôm đó, Phác Chí Mẫn một thân hỷ phục đỏ thẫm, rải đầy hoa cưới quanh thuyền, một mình chèo ra giữa dòng. Ôm lấy thanh trường kiếm quấn vải đỏ, Chí Mẫn cười, hạnh phúc và mãn nguyện hơn bao giờ hết.

“Chúng ta đã hứa sẽ thành thân mà, người nhớ không Chính Quốc?”

Rồi giữa dòng nước,có nam tử hô vang với trời đất.

“Nhất bái thiên địa. Nhị bái cao đường. Phu thê... giao bái.”

Đoạn, Chí Mẫn dập đầu cúi lạy thanh trường kiếm.

“Được rồi, chờ Chí Mẫn một chút, Chí Mẫn sẽ đi tìm người.”

Lưỡi kiếm sắc nhọn cứa ngang qua cổ trắng ngần, máu tươi hòa lẫn màu đỏ hỷ phục, nhuộm thắm sắc xanh của nước sông. Chí Mẫn cẩn thận đặt thanh trường kiếm bên cạnh, không đau đớn quằn quại mà mãn nguyện nhắm mắt.

Khi ta đến, chàng sẽ lật tấm vải đỏ che mặt ta chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net