Chap 20: Hồi ức thứ mười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Ngưu ngồi đợi đã gần 30 phút mà vẫn chưa thấy ai đến. Cô nghĩ chắc mẹ mình bị lừa rồi, chứ vắng tanh vắng ngắt như chùa bà đanh thế này thì xem mắt cái nỗi gì chứ? Với cả hình bóng Xử Nữ vẫn luôn thường trực trong Kim Ngưu nên cô cũng chẳng có tâm trạng. Anh mất mới được có 6 tháng thôi mà.

Kim Ngưu cảm thấy mình là một kẻ tồi tệ khi xương cốt bạn trai còn chưa lạnh mà đã vội vàng đi tìm người mới. Đang thẫn thờ buồn bã thì tiếng kéo ghế vang lên khiến cô giật mình hoàn hồn. Kim Ngưu ngẩng lên thì thấy một chàng trai tóc màu khói xám, luôn mặt chữ điền trẻ trung, anh tuấn mặc bộ âu phục gọn gàng chỉnh tề. Anh ta cười với cô.

-Em chờ lâu lắm đúng không? Anh xin lỗi vì có chút việc riêng.

-Dạ cũng không lâu lắm!

Không khí giữa hai người lại trở lên trầm lắng. Kim Ngưu ngượng ngập, cô chưa bao giờ đi xem mắt kiểu này nên không biết phải làm gì tiếp theo. Cuối cùng vẫn là anh chàng kia bắt chuyện trước.

-Anh tên Lạc Bạch Dương, còn em?

-Em tên Dương Kim Ngưu.

Kim Ngưu đáp xong lại yên lặng. Thế là Bạch Dương lại phải hỏi.

-Em bao nhiêu tuổi rồi? Anh năm nay 29.

-Em 25 sắp 26 ạ.

Và cứ thế Bạch Dương hỏi, Kim Ngưu trả lời. Một hồi như vậy hai người cũng thấy khá hợp để tiến tới hôn nhân, bởi vì ở tuổi này muốn tìm người yêu thì chưa chắc đã bền lâu. Còn muốn tìm người cùng đi suốt quãng đời còn lại có vẻ sẽ dễ hơn.

-Đây là số điện thoại của anh.

-Dạ. Đây là số của em.

Hai người trao đổi số cho nhau. Sau đó Bạch Dương rời đi. Kim Ngưu đứng đó nắm lấy tờ danh thiếp của anh. Cô tự hỏi quyết định này là đúng hay là sai. Kim Ngưu cảm thấy Bạch Dương có gì đó không thật lắm, nhưng chẳng biết là ở chỗ nào.

Thời gian cứ thế trôi qua, Bạch Dương và Kim Ngưu quen nhau được vài tháng vẫn êm đềm và chưa có biến cố gì xảy ra. Cha mẹ hai bên do quen biết nhau nên cũng mừng lắm. Định cuối năm nay sẽ tổ chức đám cưới cho hai đứa. Kim Ngưu thầm nghĩ quyết định cưới sớm như vậy có phải cách hay hay không?

Và cô đã nhận được câu trả lời thích đáng cho điều này, sau một lần đến gặp anh bàn chuyện váy cưới. Kim Ngưu thực sự cũng không muốn quan tâm đến việc này. Dù sao thì cha mẹ cô và cha mẹ Bạch Dương nói cô không cần bận tâm quá nhiều. Chỉ là Kim Ngưu thấy chuyện trọng đại của đời con gái như vậy, mà cứ để người khác quyết định thì thật không hay. Không có tình cảm với Bạch Dương cũng được, nhưng hạnh phúc với chiếc váy cưới trắng tinh như công chúa bước lễ đường, là điều mọi cô gái đều ước ao. Kim Ngưu muốn Xử Nữ nơi chín suối cũng có thể mỉm cười khi thấy cô xinh đẹp như vậy. Anh có thể yên tâm rằng Kim Ngưu vẫn đang sống tốt cho bản thân và cả cho người đã khuất là anh.

Kim Ngưu sau này nghĩ lại, thấy lúc đó có khi nào là do Xử Nữ thấy cô đã bị lừa nên mới vạch trần bộ mặt thật của Bạch Dương? Chính cái hôm đến bàn chuyện váy cưới với Bạch Dương, anh ta đã khiến Kim Ngưu thất vọng vô cùng.

Vừa bước khỏi thang máy lên phòng làm việc của Bạch Dương thì Kim Ngưu nghe thấy tiếng một người nam và một người nữ vọng lại về phía cô. Giọng nam thì cô nhận ra là của Bạch Dương, nhưng giọng nữ lại hoàn toàn xa lạ. Kim Ngưu thấy nghi nghi liền núp sau bức tường gần đó nghe lén.

-Anh à, chẳng phải anh yêu em hay sao? Anh đừng làm đám cưới mà!

-Bé cưng, em phải hiểu cho anh. Em nghĩ anh sẽ yêu con nhỏ xấu xí đó sao? Chỉ là cha mẹ anh thấy nó hiền lại là con nhà gia giáo nên mới làm mối cho anh thôi.

-Vậy không có cách nào đuổi cô ta đi sao?

-Đợi khi nào anh thừa kế công ty của cha. Anh lập tức ly hôn với cô ta để cưới em!

-Anh hứa rồi đó!

-Hứa mà hứa mà!

Kim Ngưu dù không yêu Bạch Dương nhưng cảm thấy thật đau lòng. Chồng chưa cưới đi ngoại tình như thế thì ai mà chẳng đau lòng xen lẫn thất vọng? Giờ cô đã hiểu vì sao mình lại có cảm giác không thật rồi. Bởi vì nụ cười Bạch Dương trao cho Kim Ngưu chỉ là giả dối, còn bên cô gái kia mới chính là tình cảm thật sự!

Kim Ngưu không muốn bàn chuyện cưới xin gì nữa. Cô rời khỏi công ty của gia đình Bạch Dương. Từ nay về sau cũng không muốn nhìn thấy mặt anh ta nữa. Nếu đã không bằng lòng thì tốt nhất đừng níu kéo, lấy nhau về cũng chỉ làm khổ cả hai mà thôi. Cô đã hứa sẽ vì Xử Nữ mà sống thật tốt, chẳng tội gì mà phải cam chịu cả. Dù có phải ở vậy cả đời, cô đơn mà bình an còn hơn thế này.

Tuy nói vậy Kim Ngưu vẫn buồn. Cô lại nhớ đến câu nói đã đeo bám tâm trí cô từ lâu. Nhan sắc quá mức tầm thường thì sẽ chẳng bao giờ nhận được tình yêu và hạnh phúc thật sự. Chẳng lẽ con người ta chỉ yêu thương nhau vì vẻ bề ngoài thôi sao? Vậy nhân cách tâm hồn dù có tốt đẹp đến đâu vẫn chẳng là gì ư?

-Cẩn thận!

Kim Ngưu giật mình hoàn hồn thì thấy mình đã yên vị trong lòng một người đàn ông xa lạ. Do cô mải mê suy nghĩ, định băng qua đường khi đèn đỏ, suýt bị xe đụng. May mà người đàn ông đứng sau Kim Ngưu đã vội kéo cô trở lại. Kim Ngưu bé nhỏ mà anh dùng lực hơi nhiều nên cô liền yên vị trong lòng mình.

-Xin lỗi cô!

-Không sao. Là do tôi bất cẩn.

Anh ta vội né ra. Kim Ngưu cúi gằm mặt xuống nhưng người đàn ông kia có vẻ vẫn thấy được khuôn mặt như sắp khóc của cô.

-Cô gặp chuyện gì không vui sao?

-Tôi...

Kim Ngưu ngẩng lên đôi mắt ngập nước sắp trào ra, bộ dáng vô cùng đáng thương và thảm hại. Nghĩ lại những chuyện mình đã trải qua thật khiến cô đau khổ. Người kia bối rối, cô gái này đã gặp phải điều gì mà lại cố gồng mình lên như vậy?

-Nếu buồn thì cô cứ khóc đi. Tôi có thể làm vòng tay tạm thời.

Anh ta không ngần ngại dang tay ra an ủi Kim Ngưu. Cô đã phải chịu tổn thương quá nhiều, cũng rất cô đơn liền lao vào như người đã quen thân và khóc to hơn.

Nếu là bình thường Kim Ngưu sẽ không bao giờ dám ôm một người xa lạ, đặc biệt còn là đàn ông. Nhưng bạn thử nghĩ xem, khi con người ta tuyệt vọng nhất, lại được một bàn tay đưa đến hứa sẽ kéo mình ra khỏi bóng tối u uất đó, thì ai cũng sẽ nắm lấy mà thôi.

Kim Ngưu cứ gục vào trong lòng người đàn ông ấy khóc một hồi. Dòng người đông đúc qua lại cũng không thể lay chuyển hai con người đang đứng trước cột đèn giao thông ôm nhau ấy.

Đôi khi sự an ủi đúng lúc lại cứu rỗi một linh hồn nhỏ bé!

Kết thúc hồi ức thứ mười!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net