《FAN》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Mặc đang mặc đồng phục trung học và nằm trên giường trong phòng y tế.

Trong giấc mơ, cậu giúp một người buộc dây giày, nhưng buộc mãi vẫn không buộc được. Cậu đang lo lắng, quay đầu nhìn lại, tiếng bước chân nhanh nhẹn của người đó, từng chút một từ trong bóng tối xuất hiện.

Mệt chết rồi. Không làm nữa. Lâm Mặc ngẩng đầu ngã xuống đất. Cậu ngồi thiền trong ba giây, cố gắng đánh thức mình khỏi giấc mơ.

"Cậu ổn chứ?"
Một giọng nói xa lạ. Vẫn đang trong thời kỳ đổi giọng, như một con vịt con kêu cạp cạp. Lâm Mặc mở mắt ra, nhất thời cảm thấy đau nhói, hai mắt cũng mờ mịt. Cảm giác đau bắt đầu ở các tuyến sau gáy bắt rễ và lan dần ra khắp các bộ phận trên cơ thể.

"Đau ……"

Lâm Mặc che cổ, cuộn tròn cả người.

"Xin lỗi, hình như tớ vừa nãy không cẩn thận đánh dấu cậu rồi."

Anh chàng mắt một mí trên mặt đầy vẻ hối lỗi, đưa tay về phía Lâm Mặc.

"Lần đầu gặp mặt, tui tên là Lưu Chương. Cậu cũng có thể gọi tui là AK. Dù tui chưa debut nhưng lý tưởng của tui là trở thành một rapper. AK là nghệ danh sau này của tui. Từ giờ tui sẽ là fan của cậu. Xin hãy chỉ giáo nhiều hơn. "

Bị ảo tưởng hả? Lâm Mặc giật giật khóe miệng, do dự, vươn tay chạm vào đầu ngón tay của Lưu Chương, người sau liền mãnh liệt nắm chặt.

“ Chúng ta tốt nghiệp xong liền kết hôn. Cậu thấy thế nào?” Lưu Chương nói.

“Chúng ta quen nhau sao?” Lâm Mặc cẩn thận hỏi.

“ Sau này vẫn còn nhiều cơ hội gặp mặt.” Lưu Chương buông tay Lâm Mặc, nhe răng, chỉ vào hàm răng nanh của mình “Vấn đề là tui đã đánh dấu cậu rồi. Thật không may, cậu lại là người định mệnh của tui. Nó có nghĩa là chúng ta sẽ gắn bó với nhau trong suốt quãng đời còn lại của mình. "

Đừng mà. Lâm Mặc sờ sờ tuyến thể của mình, vết thương vẫn còn đau nhức.

Từ khi sinh ra được mười sáu năm đến giờ, đây là lần lần đầu tiên cậu rùng mình từ sâu thẳm trái tim mình. Nghe có vẻ quá đáng sợ cho một đời người. Cậu chỉ cảm thấy số phận mình thật đen đủi, chưa kịp cảm nhận cuộc sống tuổi trẻ thì cậu đã phải làm vợ, giặt quần áo, làm việc nhà và sinh con.

Tại buổi lễ tốt nghiệp, mọi người đều cầm hoa đứng bên cạnh gia đình, nở nụ cười trên môi. Lâm Mặc ôm một đứa bé mềm nhũn đứng bên cạnh vị alpha chưa từng nhìn thấy này, nở nụ cười rạng rỡ.

“Có thể nuốt lời không…?” Lâm Mặc nắm tay Lưu Chương vẫn thận trọng hỏi. Alpha này đánh dấu mọi người một cách tình cờ, hoặc là có thể đánh bại mọi người một cách tình cờ.

“Thôi, không được  nản lòng.” Lưu Chương nghiêng đầu nghiêm túc nghĩ, tự tin đáp.

Mười năm sau, học sinh trung học đã có thể học một thứ gọi là giai đoạn hạ nhiệt trong lớp. Cho dù là một người định mệnh, một khi một bên tỏ ra hối hận, chỉ cần đến bệnh viện địa phương đặt lịch hẹn và tiêm chất tẩy rửa vào tuyến hoặc chân răng, hai bên sẽ không còn quan hệ sinh lý.

“Nếu em không thể thích anh thì sao.” Lâm Mặc tuyệt vọng nhìn Lưu Chương.

“Chúng ta cùng cố lên, được không.” Lưu Chương nhẹ nhàng ấn vào lòng bàn tay Lâm Mặc, như cho cậu thêm dũng khí. "Nếu em không vui, chúng ta cũng có thể thử những mối quan hệ rộng mở trong tương lai ..."

"Vậy sau khi kết hôn không thể ngửi thấy tin tức tố của người khác khác sao ?"

"... Ừ." Lưu Chương sửng sốt, " Thế thì phải làm sao. Em có thể âm thầm bị tin tức tố của anh... ... thúc đẩy, đó ..."

“A — không nghe không nghe Vương Bá tụng kinh?” Lâm Mặc bịt tai lắc đầu.

Cho dù là rất lâu sau này, Lâm Mặc nhớ lại cũng khó xác định lúc đó cậu có thích Lưu Chương hay không.

Họ đã thử rất nhiều chuyện mà các cặp đôi hay làm. Lâm Mặc cảm thấy tất cả những điều này đều dựa vào sự thu hút tin tức tố của hai bên, hôn và ôm, cũng chỉ là bản năng.

Cho đến khi họ biết rằng dấu hiệu thực sự chỉ là một nhầm lẫn,  Lưu Chương đã đánh dấu sai vị trí rồi - trước đây, họ đã thực sự nghiêm túc xem xét vấn đề kết hôn sau khi tốt nghiệp.

Lúc đó họ đang ngồi xích đu trong công viên, tay cầm xích đu, căng thẳng đến mức lòng bàn tay vã mồ hôi.

“Con à, không đáng sợ sao?” Lâm Mặc thì thào nói.

“Ở cùng con em nhất định là không đáng sợ.” Lưu Chương giọng nói cũng rất nhỏ. "Tất nhiên, cũng không thể nói rằng chúng ta phải có con - nghĩa là, nếu em không muốn ..."

" Em mới mười bảy tuổi."

"Anh biết."

"Em thích trẻ con ... Nhưng," Lâm Mặc đột nhiên bắt đầu nghẹn ngào, "Làm mẹ thật đáng sợ ... Em không muốn..."

"Hừ. Vậy thì không cần."

Lưu Chương ngồi dậy trên xích đu, đi tới chỗ Lâm Mặc, ngồi xổm xuống ôm lấy cậu.

“Ban đêm hơi lạnh.” Lưu Chương nói. Hít hà.

Lâm Mặc nghiêng đầu, ngã vào trong khăn quàng cổ ấm áp của Lưu Chương. Hai má cậu nóng bừng, và nhịp tim đều đặn.

“Chúng ta không phải thật sự đều ở bên nhau cả đời chứ?” Lâm Mặc sững sờ nói.

"Tất nhiên. Bởi vì chúng ta là người định mệnh." Lưu Chương dừng lại, "Nếu chúng ta không ở bên nhau, thì một trong hai chúng ta sẽ chết. Trong trường hợp đó, kí hiệu sẽ tự động biến mất."

" Người còn lại phải sống tốt hơn đó."

"Ừ. Chắc chắn rồi."

Hai người ôm nhau trong gió chiều. Rúc vào nhau như chim non. Dường như một khi rời xa nhau, họ sẽ bị gió cuốn đi và trừng phạt.

" Và sau đó?"

Trước di ảnh của Lưu Chương, Trương Gia Nguyên đặt một bó hoa.

“Thật đáng tiếc, các anh không phải là người định mệnh thực sự.” Trương Gia Nguyên cười vui vẻ “Sau đó, các anh đã làm gì?

" Có thể làm gì chứ. Chia tay. Mỗi người về mỗi nhà. Mỗi người đi một con đường riêng." Lâm Mặc rót một ít trà nóng, nghĩ ngợi rồi lại rót một cốc khác cho Trương Gia Nguyên.

Lâm Mặc trầm mặc một phút đồng hồ. Cầm ly trà nóng trên tay, lòng bàn tay trở nên ấm áp.

"Sau đó anh ấy đến New York người trong nhà yêu cầu."

"Ahhh --- đáng tiếc ..."

“Giả bộ cái gì.” Lâm Mặc nhe răng trừng mắt nhìn Trương Gia Nguyên. “Sau đó, cũng không thường liên lạc lắm, càng chưa từng gặp qua.”

"Nói thật, anh đang khóc à?"

"Thành thật mà nói, thì không."

“Em không tin.” Trương Gia Nguyên vô tội chớp mắt.

" Khóc thầm một vài giây."

" Hả?"

"Nhiều nhất là mười giây..."

Lâm Mặc lúng túng gãi gãi tóc mai, "Có việc gì phải khóc. Anh với anh ấy cũng sắp gần mười năm không gặp rồi."

" Vậy tại sao đột nhiên lại đến gặp ảnh?"

“Tại sao?” Lâm Mặc sững sờ. " Chắc có lẽ là bởi vì, anh muốn kết hôn rồi."

Mười năm, vừa đúng là một vòng luân hồi. Trong phim nói rằng Phật giáo cho rằng con người có 108 loại phiền não, tràng hạt là 108 cái, chuông đêm giao thừa cũng trùng hợp đánh 108 lần.

Cuối phim, anh chàng chuyển giới nọ đan 108 cuộn len, sau khi đốt hết anh mới có thể trở thành một cô gái thực sự.

Năm mười bảy tuổi, Lưu Chương cầu hôn với Lâm Mặc sau 108 tiếng chuông vào đêm giao thừa. Họ đã biết rằng bản thân không phải là người định mệnh của nhau. Lời thề nguyện nắm chặt trong lòng bàn tay, rồi  cũng bị gió cuốn đi như cát bụi.

Cho dù như vậy, Lâm Mặc vẫn ôm lấy Lưu Chương, hôn lấy Lưu Chương. Cả hai cười đùa, âu yếm nhau trong bài hát của chính Lâm Mặc sáng tác, và nhảy điệu nhảy cuối cùng trong công viên.

Có một lần họ chơi trò chơi “ bay cao hơn ma”  Lưu Chương đã học ở Nhật Bản khi còn nhỏ trong công viên.

Quy tắc là chỉ cần người ở cao hơn ma, ma không thể bắt họ.

Lâm Mặc trèo lên khung leo cao nhất trong công viên, đứng trên đó, đợi Lưu Chương thở dốc rồi mới đắc thắng nhìn anh ở dưới.

Lưu Chương cúi người, chạm gối thở hổn hển.

Tại sao em lại leo cao như vậy? Anh nói.

Anh cũng leo lên đi. Lâm Mặc thúc giục.

Anh không muốn. Anh sợ độ cao.

Nhát gan.

Em muốn nói gì nói.

Lưu Chương quay đi.

Đừng đi! Lâm Mặc vội vàng ra khỏi khung leo núi, suýt nữa thì trẹo chân.

Anh thật xấu xa, bắt người khác không được liền nổi giận.

Lưu Chương vẫn đứng tại chỗ. Lúc này Lâm Mặc đang run rẩy trèo xuống, chân vừa chạm đất.

Lưu Chương đột nhiên quay đầu chạy về phía sau, đưa tay ra, túm lấy Lâm Mặc.

Waa - Lâm Mặc hét lên.

Cơ thể họ đâm sầm vào nhau. Xương cốt trong người đều đau nhức.

Lâm Mặc bị Lưu Chương ôm chặt. Cậu cố gắng vươn một tay lên không trung và vặn nhẹ chiếc đồng hồ trên cổ tay.

"Hết giờ rồi. Trò chơi kết thúc."

Cậu nhìn vào hai mắt Lưu Chương, lộ ra một chút trìu mến.

" Anh thua rồi, Lưu Chương."

Lưu Chương không nói gì. Anh khẽ nhích mặt về phía trước và hôn lên môi Lâm Mặc.

Sau khi Lưu Chương đến New York, anh đã từng gửi tin nhắn cho Lâm Mặc nói rằng tàu điện ngầm ở New York đáng sợ quá ... Không có kính bảo vệ. Nếu như anh bị người khác đẩy xuống thì làm sao đây ...

Lâm Mặc bận làm thêm, buổi tối sau khi tan làm mới có thời gian xem tin nhắn. Cậu kiệt sức về thể xác lẫn tinh thần liền trả lời lại, ai rảnh rỗi như anh đâu.

Một giờ sáng, Lưu Chương lờ mờ đáp lại, bởi vì em trả lời quá muộn, mà anh đã bị người ta đá vào đường ray chết mất rồi!

Anh đang đi qua cầu Nại Hà hả? Lâm Mặc trả lời, anh đã uống canh Mạnh Bà chưa?

Chưa. Uống rồi làm sao liên lạc với em được.

Wow, cảm động quá, thực sự, thực sự rất cảm động.

Sau đó, điện thoại di động của Lâm Mặc cùng thẻ điện thoại của cậu rơi vào bồn rửa mặt sau bếp. Dường như cậu là người uống chén canh luân hồi đó, gác lại mọi chuyện trong quá khứ, chỉ cần đổi sang thẻ gọi mới và điện thoại di động mới, cuộc sống mới sẽ bắt đầu. Ai biết được liệu Lưu Chương có trở về từ New York hay không.

Đến nỗi tin tức bất ngờ về Lưu Chương phải từ trang cá nhân những người bạn cùng lớp cấp ba mới biết được.

Khi đó Lưu Chương mười chín tuổi, hiếm khi trở lại Trung Quốc một lần, cưỡi mô tô nước vượt biển cạn, nhưng mà gần đó có rất nhiều đá ngầm.

Rõ ràng may mắn của anh luôn luôn rất tốt.

Lâm Mặc không đi dự đám tang. Cậu lúc đầu còn tức giận, tại sao Lưu Chương về nước lại không tìm mình đầu tiên.

Ngoài ra, cậu cũng không biết làm cách nào để tham gia cùng những người bạn học cấp ba cũ, cùng với họ, đếm từng chút một về quá khứ của Lưu Chương, khi nói đến cảm xúc, còn phải lấy tay áo lau nước mắt. Hét lên Lưu Chương kiếp sau vẫn phải làm anh em với chúng ta. Các cô gái lên tiếng, nói rằng mặc dù Lưu Chương thỉnh thoảng thích chơi khăm, nhưng anh thực sự là một người tốt, và anh sẽ tặng mọi người sô cô la Yili nát vào ngày lễ tình nhân ... Hy vọng kiếp sau anh ấy sẽ hạnh phúc.

Lâm Mặc chỉ nghĩ, và nôn mửa 108 lần trong lòng.

Lâm Mặc tự rót cho mình một tách trà nóng khác. Ly trà rót cho Lưu Chương uống lạnh mất rồi.

"Chào mọi người."

Có một giọng nói phía sau, Lâm Mặc lập tức nổi da gà.

Lẽ nào là ---

"Oscar."

Lâm Mặc trợn tròn mắt.

“ Thấy anh không vui sao?” Oscar vòng tay qua vai Lâm Mặc và nhìn lên chào hỏi Trương Gia Nguyên.

" Cậu này là?"

"Xin chào." Trương Gia Nguyên rất lịch sự, "Tôi là bạn trai cũ của Lâm Mặc. Anh là người thứ mấy?"

"Tôi? Tôi tính xem..."

“ Được rồi.” Lâm Mặc vỗ vỗ tay Oscar, “Chúng ta cũng chưa từng tiến vào quan hệ như vậy.”.

Lâm Mặc nhìn Trương Gia Nguyên, chỉ vào Oscar trang điểm tinh xảo, "Vị này cũng là O."

“ Ngạc nhiên đấy.” Trương Gia Nguyên nhướng mày.

“Haha.” Oscar cười như một sự giấu giếm. " Mới gặp mặt ... có cần thiết như vậy không."

“ Châu Kha Vũ cũng đến.” Lâm Mặc thản nhiên nói.

Đồng tử của Oscar trong phút chốc như bị một trận động đất mạnh 8 độ richter tấn công.

"Tại sao không ai nói với anh?"

" Cậu ấy tạm thời rảnh rỗi, nói cho em biết là cậu ấy sắp tới. Cậu ấy nói đã lâu không gặp em." Lâm Mặc nhướng mày vẫy vẫy tay, "Oscar, là nước hoa của anh hay là..."

“ Anh đi vệ sinh trước."

Oscar lại xấu hổ. Trương Gia Nguyên thu hồi ánh mắt, không khỏi tán thưởng Lâm Mặc.

" Hóa ra anh và omega cũng có thể."

“… Chuyện dài lắm.” Lâm Mặc nghiến răng cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net