CHAP 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

—— "Đừng ngắm mặt trời mọc, hãy đi ngắm cầu vồng"

  

  

  "Tớ nghe nói rằng AK sắp đính hôn, cậu có biết không?"

  Ngay khi chuông tan học vang lên, tôi vừa đặt sách giáo khoa xuống liền nhìn thấy tin nhắn wechat của Trương Gia Nguyên gửi đến.

  Thực ra tôi không ngạc nhiên chút nào về tin tức này, vì tôi đã biết chuyện này trước khi Trương Gia Nguyên gửi tin nhắn.

Tôi sớm đã nghe Siêu siêu nói với tôi rồi

  Ngày này sớm muộn gì cũng đến, không phải sao?

  Tôi đã trả lời một câu dối lòng, không biết

  

  Trương Gia Nguyên ở đầu bên kia giống như đang đợi tôi, liền trả lời trong vài giây

  "Hai người quan hệ tốt như vậy, cậu ấy không nói cho cậu biết sao?"

  "Có thể là quên rồi"

  Đó là trước đây.

  Những ký ức của mọi người về cậu và Lưu Chương dường như đã ở lại quá khứ, như thể chỉ có ký ức của hai người họ đang tiến về phía trước ...

  "Được thôi _ trí nhớ của tên Lưu Chương đó thật kém, ngày mốt các bạn học họp lớp nhớ đến đó, đừng quên."

  Nhìn thấy lời nhắc nhở của Trương Gia Nguyên, tôi mới nhớ lại rằng tuần trước tôi có hứa tham gia buổi họp lớp. Trí nhớ của tôi càng ngày càng kém.

  Sau khi tôi trả lời lại câu, biết rồi, tôi mới yên tâm buông điện thoại, cầm sách giáo khoa lên và giẫm lên tiếng chuông báo bước vào lớp.

  Bây giờ tôi đã là một nhà giáo nhân dân, mọi người không ngờ rằng một người ồn ào như tôi lại trở thành một giáo viên trưởng thành thận trọng.

  Khi Trương Gia Nguyên biết chuyện này, cậu ấy đã bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải trong đêm, chỉ để xem tôi dạy bọn trẻ tiết ngữ văn. Những người học giỏi ở trường cấp ba đều rất ngạc nhiên, không dám tin...

  Khi Lưu Chương biết, anh ấy cũng rất sốc.

  "Các em, đến giờ học rồi"

  "Đứng dậy, chào thầy ạ" bên dưới đồng loạt đứng dậy cúi chào

  “Chào các em.” Tôi gật đầu ra hiệu cho bọn trẻ ngồi xuống “Lật ra trang 72. Hôm nay chúng ta học bài mới nhé”.

  Có tiếng lật quyển sách bên dưới,  không biết ai đã nói: "Thưa thầy, bài văn cổ tiết trước vẫn chưa học xong."

  “Chưa học xong hả?” Tôi ngờ vực mở bài văn cổ của tiết học đó“Thế chắc là thầy quên mất rồi, xin lỗi nhé, chúng ta tiếp tục học bài trước nào”.

  "Sao trí nhớ của thầy lại kém như vậy" có người nói đùa

  "Thầy già rồi, trí nhớ tự nhiên sẽ kém thôi" tôi cười đáp.

  "Thưa thầy, thầy còn trẻ mà, không già chút nào"

  Tôi bị câu trả lời thành thật của cô bé ngồi hàng đầu chọc cười.

  Quả thực là tôi không già, nhưng trí nhớ của tôi đã già rồi.

  

  Vào ngày họp lớp, tôi đang ngồi trong văn phòng sửa bài tập về nhà. Tôi vẫn phải nhờ vào lời nhắc nhở của Trương Gia Nguyên mới nhớ ra. Tôi vội vàng xin nghỉ phép và đi hai chuyến tàu điện ngầm mới đến được nơi mà Trương Gia Nguyên nói.

  Tám người có mặt, chỉ khi tôi đến muộn, tôi xin lỗi mọi người rồi mới đi đến bên cạnh Trương Gia Nguyên.

  Gia Nguyên rất vui mừng khi gặp được tôi còn giữ chỗ cho tôi.

Cậu ấy luôn tốt với tôi

  

  “Mặc mặc, sao cậu đến muộn vậy?” Phó Tư Siêu rót một ly nước và đưa cho tôi, tôi thản nhiên trả lời.

  Kẹt xe trên đường.

  Khi Trương Gia Nguyên gửi tin nhắn hỏi tôi đang ở đâu, tôi cũng trả lời như vậy.

  Tôi nhìn xung quanh một lúc, nhưng tôi không thấy Lưu Chương, vì vậy tôi hỏi một câu hỏi bâng quơ.

  "AK không đến sao?"

  AK là nghệ danh mà Lưu Chương đặt cho mình khi anh tham gia liên hoan nghệ thuật ở trường cấp ba.

  Anh ấy rap một bài hát làm bùng nổ hội trường liên hoan nghệ thuật, cái tên AK cũng được hét lên, tôi nhớ mang máng rằng sau liên hoan văn nghệ này ngày nào cũng có người đến tỏ tình, bài đăng trên diễn đàn bay khắp nơi ... 

Anh ấy thực sự được nhiều người yêu thích

  

  Đáp lại câu hỏi của tôi, một số người đã nhìn tôi một cách khó hiểu và nói "AK không nói với cậu, hôm nay cậu ấy có việc không đến được sao"

  Tôi cảm thấy xấu hổ vì anh ấy không nói với tôi

  Không ai trong phòng biết rằng tôi đã không liên lạc với AK mấy năm rồi ... Tôi im lặng không nói chuyện và  lặng lẽ ăn cơm.

  Một bàn người, từ hồi tưởng những chuyện cũ đến khoác lác sau đó kể lại những kỷ niệm, nói chuyện nói mãi liền nói đến AK.

  Tôi lắng tai nghe được cuộc trò chuyện của họ, Tiểu Ngô nói rằng tháng trước cậu ấy tình cờ gặp AK khi đang đàm phán hợp đồng.

  Họ thật sự là có duyên, thành phố rộng lướn như vậy vẫn có thể gặp nhau.

  Tôi lặng lẽ nhấp một ngụm rượu và nhìn Tiểu Ngô đầy ngưỡng mộ

 

   Cậu ấy nói

  "Anh K bây giờ là một ông chủ lớn, và anh ấy có năng lực tuyệt vời. tôi đưa hợp đồng của tôi cho anh ấy, anh ấy cũng không thèm đọc liền ký vào luôn,  và nói rằng anh ấy tin tưởng tôi." Tiểu Ngô dường như đã uống quá nhiều, và tự hào nói về chuyện quá khứ. "Khi tôi bị đánh ở trường cấp ba, anh K không nói một lời mà đi trả đũa giùm tôi. Anh em tốt, anh K là người bạn thân của tôi. Nếu tôi là phụ nữ, tôi sẽ gả cho anh ấy."

  Vài người cười phá lên, và tôi cũng cười theo. Nếu như tôi nhớ không lầm, hình như tôi đã từng nói câu tương tự như vậy lúc cấp ba... hình như ...

  

  

  “Mình lại vướng ở cấp sáu.” Sau khi tôi xem kết quả, tôi vô cùng tuyệt vọng, cầm nó lên giường gào khóc thảm thiết “Tôi phải đi chết, hy vọng thiên đường không có tiếng Anh aaaaaa”.

  Tôi càng buồn hơn khi nghe Trương Gia Nguyên ở ngoài cửa nói rằng cậu ấy đã qua.

  Vô cùng buồn bực, liền lăn lộn trên giường, Trương Gia Nguyên luôn ở bên cạnh an ủi tôi, không biết AK trở về từ khi nào.

  Trương Gia Nguyên hét lên, vị cứu tinh quay về rồi

  "Chỉ có cậu mới có thể dỗ dành được cậu ấy, đứa nhỏ này đã gào thét ở đây nửa tiếng rồi, nói cái gì cũng không được."

  

"Ai lại chọc tiểu tổ tông của chúng ta rồi" Tôi nghe thấy giọng nói của AK

  

 

   “Tổ tiên tiếng Anh cấp sáu đã đắc tội cậu ấy, mau chóng dỗ dành cậu ấy hai câu đi.” Trương Gia Nguyên nhảy khỏi ghế đẩu

Nói rằng Trương Đằng ở trong nhà vệ sinh của tòa hậu đức không mang theo giấy, vì vậy phải đem giấy sau đó chạy mất.

  AK đứng trên ghế đẩu dựa vào giường hơi nghiêng đầu nhìn tôi nói

  "Chỉ là cấp 6 mà thôi, đừng buồn quá"

  "Cái gì mà thôi," tôi hét lên, "Em đã thi hai lần rồi, vẫn chưa đậu, thật mất mặt"

  Lúc đó theo tôi thì thật sự là mất mặt, rõ ràng thực lực chỉ thi một lần có thể qua, nhưng tôi phải thi tận hai lần.

  Nhưng sau đó tôi cũng rất biết ơn vì lần rớt cấp sáu đó

 “Em còn cảm thấy mất mặt?” Lưu Chương kéo tôi từ trên giường dậy nhìn tôi nói.

  "Mấy ngày sắp thi, em luôn trốn học tiết tự học buổi tối để cùng nhóm Trương Gia Nguyên trèo tường ra ngoài đi dạo. Đến thư viện, cũng không ôn bài đàng hoàng, xem mấy cuốn sách vô bổ. Vừa bảo em đọc từ đơn liền đọc qua loa còn cảm thấy mất mặt? "

  Giọng nói của anh ấy rất lớn nét mặt cũng rất nghiêm túc, từ trước đến giờ anh chưa từng tức giận với tôi và nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc như vậy, lúc đó liền thấy tủi thân, cộng thêm rớt cấp sáu, trong phút chốc nước mắt cứ như vậy mà tuôn trào.

  Nhưng giây tiếp theo anh ấy thở dài, thu lại vẻ mặt đáng sợ của mình và nói, "Thiệt hết cách với em"

  Anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt của tôi, giúp tôi chỉnh lại mái tóc rối bù, còn chỉnh lại cổ áo cho tôi.

  Vốn dĩ chỉ rơi vài giọt nước mắt thôi, nhưng sau những hành động này của AK, túi lệ của tôi cứ như núi lửa phun trào, nước mắt thi nhau rơi xuống.

"Ngoan ngoan, đừng khóc nữa, anh không hung dữ với em nữa" Lưu Chương ở bên cạnh bất lực.

  Đó là lần đầu tiên tôi khóc kể từ khi tôi quen biết Lưu Chương, lần đầu tiên tôi khóc lớn như vậy, có lẽ đã dọa cho anh ấy sợ.

  Khóc gần mười phút, AK ở bên cạnh sốt ruột suốt mười phút.

  Sau khi bình tĩnh lại

  Anh ấy nói để tôi nghỉ ngơi, anh ấy đến căn tin mang đồ ăn cho tôi, tôi nói được, anh ấy đắp chăn cho tôi xong, trước khi đi nói một câu.

  "Khóc xấu chết đi được, lần sau không cho phép khóc nữa"

  Tôi không nhịn được liền mỉm cười, AK cũng cười theo, xoa đầu tôi rời khỏi phòng ngủ.

  Từ đó về sau, AK rõ ràng là nghiêm khắc với tôi hơn rất nhiều, tối nào cũng phải giúp tôi phụ đạo tiếng Anh, sau đó đậu đã đậu cấp sáu. Ngày tra kết quả, tôi liền bay lên người AK, nói một câu.

  

  "AK anh thật sự là đại ân nhân của em, nếu em là con gái, em liền gả cho anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net