CẬU CÓ THIẾU BẠN CÙNG PHÒNG Ở THƯỢNG HẢI KHÔNG?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CẬU CÓ THIẾU BẠN CÙNG PHÒNG  Ở THƯỢNG HẢI KHÔNG?
Tên fic gốc: 《你在上海缺室友吗?》
Tác giả: 醋汁打叶
------------------------

AK từ trước đến nay đều không để cho người khác đến nhà cậu, nghe nói bạn cùng phòng của cậu ấy là một người nổi tiếng, có người lén lút nghe ngóng để xem nhân vật thần bí này rốt cuộc là ai, có thể nhận được sự che dấu của cái loa này, điều khiến người khác không ngờ rằng AK lại gạt chủ đề này qua một bên rất nhiều lần, dùng nghệ thuật ăn nói tài tình của mình để phát triển chủ đề nói về bạn cùng phòng.

Lòng hiếu kì của mọi người trái lại cùng với sự trôi qua của thời gian dần dần sâu đậm, chẳng lẽ người bạn cùng phòng này là một người đẹp trong giới giải trí, bọn họ bí mật yêu nhau sao? Cuối cùng mọi người mượn cớ làm tiệc để chúc mừng sinh nhật AK, năn nỉ gãy lưỡi AK cũng mềm lòng liền đồng ý mở tiệc ở nhà cậu nhưng với một điều kiện là không được quá khuya.

“ Muộn như thế này bạn cùng phòng của bạn còn chưa quay về sao,” bạn B nhịn không được chỉ chỉ đồng hồ, “ Hai giờ rồi!”

“ Em ấy là người rất bận rộn, chắc là tối nay không về đâu.”

Nhóm bạn liền cảm thấy kinh ngạc, bạn cùng phòng đón sinh nhật đến cả câu chúc cũng không thèm nói?  như vậy mà còn bảo vệ quyền riêng tư cho cậu ta, lẽ nào thật sự là nhân vật lớn không thể nhắc tới?

“ Hết cách rồi, tình bạn keo sơn mong manh như vậy, các cậu thực sự không cần đoán nữa! Tớ đã từng đồng ý với em ấy rằng sẽ không nói với người khác bạn cùng phòng của tớ là ai!”

Mắt thấy tiếp tục thăm dò cũng vô vọng, bạn bè của AK  cuối cùng cũng bỏ cuộc, thất vọng đón xe ai về nhà nấy.

Sương vẫn còn chưa rơi khỏi lá, Lâm Mặc mang theo làn gió ban mai ẩm ướt mở cửa lớn, AK đang ngủ mớ nghe thấy âm thanh đổi giày của cậu ấy, qua một lúc, cửa phòng mình cũng bị mở.

“ AK, chào buổi sáng.”

“ chào... anh còn tưởng lần này em sẽ ở bên ngoài rất lâu chứ.”

Lâm Mặc ngồi vào bên phía giường AK, kéo tay của anh trong ổ chăn ra, cậu luôn thích nắm tay AK,lúc nói chuyện sẽ vuốt ve nó trong vô thức, say mê đôi tay đó, bộc lộ nỗi niềm của cậu, “ Hôm qua em không về kịp để đón sinh nhật với anh, em xin lỗi...”

“ Vốn dĩ cũng chưa từng mong đợi....” ý thức của AK dần dần tỉnh táo, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.

“ Em có chuẩn bị quà nè!” Lâm Mặc đưa tay vào trong túi, “ Nhìn nè, em có đan một chiếc nhẫn bằng len cho anh nè.”

“ Chẳng lẽ nó khác với việc em thắt nút bằng len sao?”

“ Khác á, đây là em dùng kim đan từng mũi một!”

“ Hả?”

“ Thời ơi, sao anh nói nhiều vậy, đeo lên xem thử coi.”

Tay ở trong tay đối phương, AK không có cách nào phản kháng, để lại cho Lâm Mặc một ngón tay để đeo nhẫn, cậu ấy đan 5 chiếc, lại ở một nơi xa lạ như vậy tìm kiếm sự hòan thành không cần thiết.

AK lại giơ thẳng tay trái bị treo đầy nhẫn len, anh nhìn đi nhìn lại tác phẩm của Lâm Mặc, mỗi một chiếc đều được đan bằng cách khác nhau.

“ Cho nên đây là vật định tình, cuối cùng em đã sẵn sàng ở bên anh rồi?”

“ Sao có thể, nếu như em yêu đương sẽ bị fan giết mất.”

“ Thế thì em mau chóng rút khỏi giới giải trí đi.”

“Hừm.....”

Lâm Mặc leo lên giường AK, chen vào ổ chăn một cách tùy tiện, cũng không quan tâm việc đem gió vào trong chăn làm cho AK đang không mặc áo liền rùng mình một cái.

“ Nhường em một chỗ, em mệt quá.”

AK lộ ra nửa thân trên liền ôm Lâm Mặc vào lòng từ phía sau, lại kéo kín chăn bông lại, than thở đến cả đồ ngủ cũng không thèm thay, không sạch sẽ, không có hình tượng của idol chút nào.

Lâm Mặc hít hít mũi, “ Dù sao thì cũng là giường của anh.....”

Lần đầu tiên Lâm Mặc nói chuyện với AK là ở trong nhà sách. Chọn một địa điểm hẻo lánh ít người lui tới, hiệu sách đổ nát nhìn tưởng như sắp đóng cửa nhưng lại có hai tầng, khi Lâm Mặc rảnh rỗi sẽ đi đến khu vực đọc sách ở tầng hai( thực ra chỉ là kê cái bàn mà thôi) để xem các album ảnh nước ngoài. Hôm đó AK đội một cái nón len đen và dây chuyền vàng, mặc từ trên xuống dưới đều là màu đen, bộ dạng không dễ chọc ngồi đối diện cậu, Lâm Mặc nhìn cách ăn mặc phóng túng khiến người khác choáng váng của anh, liền nhìn lên một chút nhưng lại phát hiện bên tay anh đặt một quyển kinh tế lượng.

Kinh tế lượng là gì? Trong đầu Lâm Mặc đột nhiên hiện ra những vấn đề mà cậu không hứng thú, giống như bị đèn pin chiếu thẳng vào mắt, cậu giật mình, liền nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, cúi đầu tiếp tục xem album ảnh Kubota Hiroshi 2.

Ngày hôm đó không biết là ai đã mở lời với đối phương trước. Lúc đó Lâm Mặc chìm đắm trong thế giới hình ảnh, bị cảm động bởi thế giới dưới máy ảnh của  Kubota Hiroshi làm cho đôi mắt trở nên đỏ hoe, đột nhiên nghe thấy tiếng điện thoại đập lên bàn của đối phương. Lâm Mặc ngẩng đầu liền nhìn thấy anh trai đối diện luống cuống cầm điện thoại lên, lúc nhìn vào tầm mắt, Lâm Mặc liền nở một nụ cười nhẹ với anh.
“ À, xin lỗi, vì tôi đã phát ra tiếng ồn.” Người con trai ăn mặc hung hãn không ngờ lại lịch sự như vậy, “ Cậu là người nổi tiếng sao?”
“ Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?” giọng điệu của Lâm Mặc đột nhiên lạnh lùng.

“ Cậu trông giống hệt người trên màn hình weibo, ấy.”

Lâm Mặc chớp chớp mắt, không hề nói chuyện.

“ Anh em, vậy là cậu ngầm thừa nhận rồi?”
“ Được thôi, là tớ đó.” Cậu thở dài, cơ thể cũng thả lỏng. “ Bị phát hiện rồi cũng không còn cách nào khác, chẳng qua bây giờ đang là giờ tan làm, tớ chỉ muốn ở đây đọc sách thôi.”

“ Ò, thế cậu cứ đọc đi, tớ không làm phiền cậu.”

Lời còn chưa nói xong Lâm Mặc liền giơ tay ra, “ Thật ra tớ cũng rất tò mò cậu đang đọc cái gì, quyển sách đó của cậu có thể cho tớ mượn xem thử được không!”

“ Hả? Cái này có gì đâu mà tò mò....”

Lâm Mặc cầm lấy quyển sách, nhìn lướt qua hai lần, cậu đã cố gắng phân tích cú pháp văn bản của quyển sách, chưa được mấy giây liền xoa huyệt thái dương phàn nàn, “Làm sao lại có người xem cái thứ này trong tiệm sách nhỏ rách nát này chứ!”

AK bị cậu chọc cười, “ Cái này không khó, cậu muốn xem hiểu thì tớ dạy cậu !” anh nhìn cậu đang xoa huyệt thái dương của mình, “ Toán học vẫn quá khó khăn đối với các ngôi sao.”

Tất nhiên, bọn họ bắt đầu hẹn nhau mỗi một tháng gặp nhau một lần ở tiệm sách này, AK nghe thấy Lâm Mặc sắp thi đại học liền tự nguyện đăng kí làm gia sư dạy toán cho cậu. Anh luôn phê bình Lâm Mặc là tư duy nghệ thuật, đừng trong lúc giải toán mà nói đây là cái gì dzay nữa, Lâm Mặc liền vặn lại anh anh tưởng anh tư duy rất khoa học sao, nhìn coi anh viết lời bài hát gì đây, còn babe muốn em nhào vào lòng anh, thiệt mắc ói! Hai giọng nói ồn ào của bọn họ vang lên trắng trợn trong tiệm sách tồi tàn, nhưng ông chủ tiệm sách lớn tuổi cũng không tức giận, còn canh giờ đem cho họ hai li nước mật ong, lần nào AK cũng đứng dậy nhận ly nước, sau đó Lâm Mặc liền cười hiền hậu với ông cụ, cảm ơn ông ạ! Đợi sau khi ông cụ chủ tiệm đi xong AK hỏi cậu đây là nụ cười của idol sao? Lâm Mặc gật đầu, sau đó liền quay sang vụng về nháy mắt với AK, cảm ơn anh Lưu Chương dạy em học toán~

“ Em thật sự không cần như vậy!”

“ Weyy, anh ngại cái gì vậy.” Cậu kinh ngạc nhìn cổ AK từ từ đỏ lên, “ Anh là con trai mới lớn hả!”

“ Em im miệng—nói như em không phải là con trai mới lớn không bằng!”

“ Em phải, nhưng em là một idol thiếu niên.”

AK chợt nhận ra Lâm Mặc là một idol từ bé đã sống dưới ống kính, tiếp xúc với mình chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc sống cậu ấy. Cậu ấy sẽ không cảm thấy chán nản chứ, từ nhỏ đã phải chú ý từng lời nói cử chỉ của mình, về mặt riêng tư rõ ràng là một người ồn ào như vậy. Anh nghĩ như vậy, cũng không có nói ra,  Lâm Mặc nói thực ra cậu ấy ở trước ống kính cũng rất ồn ào, ừmm... sớm đã quen rồi.

Khẳng định là sẽ khác một chút, AK cảm thấy bất công cho cậu, dù sao cũng sẽ có khác biệt, nếu không tại sao cậu ấy còn dành thời gian đến hiệu sách này làm gì?

Hôm thi đại học xong, Lâm Mặc liền trực tiếp biến mất khỏi đám đông, người đại diện vừa khóc vừa gọi điện thoại cho cậu nhưng đầu bên kia lại phát ra một câu không đổi rằng số điện thoại bạn đang gọi đã tắt máy.

Lâm Mặc 3 bước gộp thành 2 chạy nhanh vào tiệm sách nhỏ, cậu hào hứng nói với ông nội rằng mình thi xong rồi, sau đó nhảy lên lầu hai dưới ánh mắt dịu dàng của ông nội.

“ Em thi xong rồi!”

“Woa, chúc mừng đại soái ca Lâm Mặc cuối cùng cũng giải thoát khỏi địa ngục cấp 3 rồi!”

“ Đây là cái gì?”

Trên bàn có một cái bánh kem matcha tràm và bao bì vẫn còn đó, xem ra là từ cửa hàng bánh ngọt khác gói đem đến.

“ Anh cũng không biết em có thích ăn bánh kem không, nhưng mà matcha tràm này không ngọt lắm chắc không sau đâu ha?”

“......Không sao, em tăng cân thì fan sẽ vui như đốt pháo thôi.”

Bánh kem matcha cũng là bánh kem, Lâm Mặc nói dối, nhưng bây giờ cậu phải lập tức ăn miếng bánh nhỏ này. Thợ làm bánh rắc rất nhiều bột matcha, cậu ăn được vài miếng liền bị mùi vị nồng nặc đến nỗi Lâm Mặc lè đầu lưỡi màu xanh với AK, và mỉm cười nói có phải bây giờ em trở thành quái vật lưỡi xanh không.

“ Em xấu quá, để anh chụp lại dáng vẻ xấu xí của em.”

“ Cho dù lưỡi em xanh nhưng em vẫn là một soái ca.”

“ Thế thì anh đăng weibo để mọi người nhận xét thử nha.”

“ Không được! Anh chỉ có thể cho một người xem.”

Trái tim của AK đột nhiên run lên, anh âm thầm liếc mắt về phía Lâm Mặc đang ăn bánh kem. May là hôm nay đã lấy hết dũng khí bước vào tiệm bánh kem tràn ngập không khí màu hồng nữ tính, cho dù đã mua 1 cái bánh kem matcha dưới sự thúc giục của trái tim nổi loạn, kết cục nhìn có vẻ rất hoàn mỹ. Mấy tháng này cùng với Lâm Mặc đọc sách, đùa giỡn thậm chí là chia sẻ gu âm nhạc mình thích đều khiến anh cảm thấy vui vẻ, vốn dĩ anh muốn tập trung sáng tác âm nhạc mới đến thành phố này, nhưng mỗi lần anh đứng trong phòng thu âm đợi đoạn dạo đầu vang lên, sẽ luôn mong chờ một ai đó cầm bản demo của anh để học những lời ác ý của anh, học anh viết ra lời một đoạn rap của học sinh tiểu học, hại anh muốn mắng lại muốn tiếp tục nghe cậu hát càng nhiều.

Lâm Mặc đem miếng bánh kem còn lại đẩy đến trước mặt AK: “ Anh cũng ăn đi, em ăn hết nổi rồi.”

“ Anh không thích ăn bánh kem.”
Lâm Mặc cắt một miếng nhỏ sau đó đập vào mặt anh: “ Ăn đi, thầy AK không có công lao cũng có khổ lao, mau há miệng, A – “
Anh siết chặt nắm tay há miệng ăn miếng bánh đó, xấu hổ quá đi! Anh hoàn toàn không ghét ăn bánh ngọt, lúc du học ở Nhật Bản những lúc anh có áp lực lớn sẽ ăn bánh ngọt, nhưng bánh kem matcha hôm đó là mùi vị gì nhỉ? Nhưng đến bây giờ anh vẫn không có ấn tượng, chỉ nhớ lúc đó anh không nhai mà liền nuốt xuống, bột matcha mắc kẹt trong cổ họng khiến mặt anh đỏ bừng vì ho, vẻ mặt hoảng hốt của Lâm Mặc rất đáng yêu, anh cố ý ho lớn tiếng để che đi tiếng nhịp tim đang đập dữ dội trong lòng mình.

【 Trường của em ở Thượng Hải sao?  Trước nay chưa từng nhắc qua nha!】

Giảng viên của môn học tự chọn đang say sưa giảng bài, Lâm Mặc ngồi ở hàng cuối cùng lén lút gửi tin nhắn, sau khi khai giảng cậu với AK qua lại chủ yếu đều là một mình Lâm Mặc than thở về cuộc sống đại học và công việc idol thật là khiến người ta khổ sở. AK trả lời nói em thật sự là một người sắt, nên để mình thư giãn một tí, Lâm Mặc hỏi làm sao thư giãn, qua một lúc liền nhận được một bài báo mạng có tiêu đề là [ tại sao làm toán lại khiến người ta giảm bớt căng thẳng] .
Đại học NewYork AK học có cơ sở ở Thượng Hải, trước đây anh bảo lưu một năm đi theo đuổi ước mơ âm nhạc, bây giờ bài hát cũng đã viết ra trò rồi, là lúc anh nên quay về Thượng Hải học rồi.
【 Thế sao bây giờ mới quay lại, em đã bắt đầu học được mấy tuần  rồi 】
【 Anh còn có việc khác phải xử lý 】
【 Ờm 】
Qua một lúc, AK liền gửi qua vị trí của một quán ăn phong cách Nhật Bản.
【 Không phải  muốn mời khách sao, nên anh không khách sao với em 】
【 Mấy giờ 】

【 Em tan học rồi anh đến đón em đi 】
Lâm Mặc không trả lời anh, bởi vì tiếng chuông tan học vang lên rất đúng lúc, cậu đi đến cổng trường liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu xanh của, AK dựa vào ghế lái nghịch điện thoại, Lâm Mặc đảo mắt đi đến bên cạnh anh, em thật là không chịu nổi cái dáng vẻ này của anh thời đại nào rồi mà vẫn còn có người khoe của trước cổng trường học chứ.
“ Em không thích có thể đi bộ đi ăn, anh không có cản em,” vừa nói vừa thay Lâm Mặc mở cửa chỗ ghế phụ, đợi Lâm Mặc ngồi rồi thì thay cậu đóng cửa. Lâm Mặc cạn lời nhìn anh thực hiện một loạt động tác ép buộc.
“ Không ngờ anh vừa đến đây liền ra oai với đứa trẻ quê mùa như em, Chương ca thật sự rất tuyệt vời!”
“ Đâu có, anh chỉ nghĩ em tốt xấu gì cũng là ngôi sao mấy triệu fan, nói không chừng còn có yêu cầu với xe muốn ngồi nữa là.”
“ Xe bảo mẫu còn có loại cao cấp nữa hả?”
“ Em xứng đang được ngồi một chiếc xe tốt hơn.”
Da đầu Lâm Mặc có chút tê dại, AK của hôm nay không bình thường, nhưng cậu lại không nói rõ được cụ thể là chỗ nào, nhưng dáng vẻ đanh đá vẫn giống như trước.
Izakaya không xa lắm, trang trí cửa hàng tập trung vào phong cách ấm cúng và riêng tư, AK đưa cậu vào phòng riêng. Lâm Mặc cởi giày và ngồi khoanh chân dưới đất,  AK gọi món xong cũng ngồi đối diện cậu và bắt đầu giới thiệu cho cậu về các xiên que chiên ở quán này, mùi vị của nó cũng khá giống với các món que chiên mà anh ăn khi đi du học ở Nhật Bản.
Phục vụ bưng lên hai chai bozi soda ướp lạnh, Lâm Mặc thở dài.
“ Sao vậy?”
“ Em đang nghĩ, nếu như anh dám gọi rượu lên em thật sự sẽ lật bàn sau đó bỏ đi....sao hôm nay anh sến súa dzay,còn đặc biệt đến nơi này ăn, rốt cuộc anh muốn nói cái gì với em?”
AK yếu ớt phản bác anh sến súa chỗ nào, anh nhìn hai chai nước ngọt rồi lại nhìn sang bình nước tương, “ Em ở kí túc xá sao?”
“ Phải, chẳng qua đồ ở kí túc xá công ty thực sự quá nhiều, trong trường căn bản chứa không hết, em sắp rầu chết đây.”
“ Thế em có muốn chuyển đến ở chung với anh không?”
“ Hả?”
Phòng anh thuê cách trường em cũng rất gần, cũng có tàu điện ngầm, đương nhiên, bình thường anh có thể lái xe đưa em đến trường, em sẽ không có cơ hội tự mình đến trường đâu, rất thuận tiện.”
“ Được thì được, nhưng có chút đột ngột đi?”
AK săm soi tay mình, ánh mắt dời từ lọ nước tương lại di chuyển đến xâu gà chiên chưa ai đụng, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu, “ Một mình anh trú hơi nhạt nhẽo.”
“ Hahaha--- “
“ Không được cười!”
“ Chuyển đến cũng không thể thường xuyên ở cùng anh đâu, công việc của em rất nhiều, có thể cả tuần cũng không về được mấy ngày á.”
“ Thế thì mỗi lần em về đều có thể nghe được bản demo anh mới viết.”
“ woaa --- “
“ Ở chung với anh đi !”
“ không phải, anh thật sự là quá đột ngột rồi,  không phải chỉ là ở ghép thôi sao anh nghiêm túc như thế làm gì!”
“không có đột ngột....”
AK che mặt rồi cố gắng ngã lên tấm tatami, nhưng vì tầm nhìn bị che khuất nên cánh tay của anh ấy bị đập mạnh vào góc bàn. Lâm Mặc mắng anh là ngốc nghếch, anh cảm thấy có một chút tủi thân, đứa trẻ này hoàn toàn không hiểu tình cảm của anh, nhưng anh không thể nói ra được những lời anh muốn nói, đuôi của cá thu nướng bị không khí lạnh làm cho mềm và xẹp mất, lãng phí rồi.....nếu bây giờ không nói sẽ giống như con cá mất đi hương vị này sao?
AK luôn cảm thấy có người đằng sau thúc giục anh nói ra điều gì đó, thật ra sau lưng chỉ có màn hình in hình Kanagawa lướt sóng, không có ai thúc giục anh cả, là trong lòng anh quá khẩn trương, có thứ gì đó sắp xông ra ngoài........
“ Anh muốn luôn ở bên em, điều này rất kỳ lạ sao?
Cá đã sắp bị sức nóng của không khí làm cho nhảy lên, AK lấy hết can đảm ngẩng đầu, nhưng lại thấy khuôn mặt của Lâm Mặc cũng đã đỏ lên, hai quả táo chín nhìn nhau cùng một lúc, Lâm Mặc trước tiên vò đầu tóc mình, trong miệng lại lẩm bẩm trời ơi điên rồi đều điên hết rồi.
“ AK! Chúng ta thật sự không thể làm điều này!”
“ Tại sao chứ!” hét ra câu này, AK đều cảm thấy sắp khóc đến nơi rồi, từ trước đến nay chưa từng nghĩ qua Lâm Mặc sẽ quyết liệt từ chối như vậy, sớm biết như thế này thì không nên nóng vội, ít nhất thì mình sẽ không phải đối mặt với tình cảnh tuyệt vọng như bây giờ.
“ Không phải, idol  yêu đương không phải chuyện đùa, lỡ như chúng ta bị phát hiện, chúng ta đều khỏi nghĩ đến việc có nhà ở nữa!”
“ Ò....Em nghĩ đến muốn trú ở đâu chưa?”
Lâm Mặc sững sờ, trong mắt viết đầy lẽ nào anh không có ý đó sao? Nhìn thấy vẻ mặt của cậu trong phút chốc đông cứng lại anh liền vội vàng vẫy vẫy muốn nói rõ ràng, không phải không phải, anh cũng muốn đến đó, Lâm Mặc đẫm nước mắt nhìn anh, sự việc đến như bây giờ anh cũng không thể nói ra được bất cứ lời nào, nếu như thời gian có thể quay lại anh hi vọng ít nhất có thể quay về lúc anh gửi tin nhắn cho Lâm Mặc, yêu xa là cách biểu hiện tình yêu đẹp đẽ biết bao nhiêu. Anh thậm chí cũng không thể hiểu tại sao bây giờ Lâm Mặc lại khóc, em ấy biết sử dụng phép thuật chuyển nước mắt thì hay biết mấy?
Hai người ăn ý ngồi ăn xiên chiên, không ai nói chuyện, trong lúc đó điện thoại Lâm Mặc không ngừng reo, cậu tắt tiếng và ném nó sang một bên, anh nghĩ chắc người đại diện của cậu sắp khóc rồi. Lâm Mặc nhả xương cá mà cậu nhai trúng ra, cậu hiển nhiên không có kiên nhẫn để tách xương, cắn vài miếng rồi đặt chúng sang một bên.
“ Em phải đi rồi.”
“ Cáii gì?”
“ Nhà anh ở đâu, tối nay em sẽ chuyển qua, qua chút nữa anh qua phòng ngủ của em một chuyến, ở đó không có gì hết, chỉ có máy ảnh và cái gối của em, quần áo vốn dĩ đặt trong hành lý, lúc nào cũng có thể đem đi....”
“ Đợi đã, Lâm Mặc, anh nghe không hiểu những gì em đang nói?”
Lâm Mặc bò lên nhặt điện thoại vừa bị cậu ném xuống sàn, ngón tay gõ trên màn hình cái gì đó, sau đó cậu đứng dậy và giơ màn hình điện thoại đến trước mặt AK.
Anh nhìn thấy hộp trò chuyện wechat của mình và Lâm Mặc, ở trên cùng, để ghi chú chỉ mình tôi thấy [ AK (my roomate)]

“ Chào buổi sáng, AK.”
“ Bây giờ đã là buổi tối rồi.”
“ Em muốn ăn thịt xiên.”
“ Thế em giúp anh gọi một phần đi, gọi phần giống em là được, đừng bỏ ớt.”
“ Lưu Chương, anh đối với em càng ngày càng không dịu dàng nữa rồi, em rất nhớ người đã mua bánh kem cho em.....”
“ Tuần trước em nói sẽ chuẩn bị một bất ngờ lớn cho sinh nhật anh.” AK nghiến răng nghiến lợi nói, cuối cùng chuyển tầm mắt từ màn hình điện thoại sang khuôn mặt của Lâm Mặc. Người này vờ vô tội ôm lấy cổ mình, xoa xoa cổ, anh liền ôm Lâm Mặc đang cố gắng ngồi dậy trên giường, nhưng lại bị anh cắn vào gáy, “ Ớ---đau ghê.”
Lâm Mặc buông AK ra, cậu mỉm cười, AK nhớ đến rất lâu trước đây ở trong tiệm sách cũ đó, bọn họ đã thân thiết với nhau từ đó, lúc đó Lâm Mặc cũng luôn cười với anh như vậy.
Cảm giác đau sau gáy khiến cậu cực kỳ yên tĩnh, AK cũng mỉm cười,
“ Chắc đây không phải là điều bất ngờ em dành cho anh chứ?”
“ Chà, chắc còn phải trả góp, đến khi nào anh rụng hết răng thì thôi~”

----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net