LẦN SAU GỌI ĐIỆN THOẠI CHÚNG TA CÓ THỂ THÀNH THẬT VÀ CỞI MỞ HƠN KHÔNG ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LẦN SAU GỌI ĐIỆN THOẠI CHÚNG TA CÓ THỂ THÀNH THẬT VÀ CỞI MỞ HƠN KHÔNG ?
Tên fic gốc : 《 下次打电话我么能够坦诚相待吗 》
Tác giả: 十二月暴雨倾盆

Lúc nhận được cuộc gọi của Lâm Mặc, Lưu Chương có một chút bất ngờ.
Đây là lần đầu tiên Lâm Mặc gọi điện thoại cho cậu, lúc ở trên đảo bọn họ đều không có điện thoại, hơn nữa mỗi ngày đều gặp mặt, không cần thiết phải gọi điện thoại. Thế là lúc phát hiện trên màn hình điện thoại hiển thị hai chữ Lâm Mặc, Lưu Chương thậm chí còn sinh ra một cảm giác không chân thật lắm.
Gần đây cậu ấy hình như luôn có cảm giác này. Đêm thành đoàn hôm công bố hạng 11 cũng vậy, khi cậu nghe thấy tên của mình trong niềm vui sướng và tiếng vỗ tay, lúc ôm Lâm Mặc lần nữa cuối cùng mới cảm nhận được ý nghĩa của tất cả thứ này là gì, rõ ràng là mười mấy phút trước, cậu đã làm tốt chuẩn bị nói tạm biệt với người này.
Lưu Chương rất nhanh liền yên lặng nghe cuộc điện thoại, giọng của Lâm Mặc truyền tới rất nhanh: " Alo, AK?"
Cách cậu ấy gọi AK không giống với người khác, AK luôn im lặng, cậu cũng rất chú ý đến sự khác biệt này.
" Làm sao vậy ?" Lưu Chương hỏi.
Châu Kha Vũ ngồi bên cạnh nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, Lưu Chương cầm điện thoại ra xa một chút, biểu thị mình đang gọi điện thoại.
" Không sao hết," giọng Lâm Mặc nghe có vẻ rầu rĩ hơn thường ngày , " anh đang làm gì đó?"
" Đang ở trong phòng tập, vừa mới nghỉ ngơi," Lưu Chương trả lời như thật, dừng một chút lại bổ sung thêm một câu," có phải em bị cảm rồi không?"
Lâm Mặc trả lời: "Có một chút, hôm nay Thượng Hải hơi lạnh."
Lưu Chương nghĩ rồi nghĩ, thế thì dặn cậu ấy uống nhiều nước nóng một chút.
Lâm Mặc nghe được chuyện cười nhạt nhẽo mà AK kể , ở đầu bên kia rõ ràng là đang cười. Kết quả là AK bắt đầu phổ cập kiến thức, giọng điệu như muốn chứng minh lợi ích của việc uống nước nóng, nói bị cảm uống nước nóng thật sự có hiệu quả, có thể tăng cường sự trao đổi chất, bala bala, cũng không biết cậu ấy lấy đâu ra nhiều lời để nói như vậy, Lâm Mặc hỏi, thật không ,trong giọng điệu còn mang chút ý cười. Hai người bọn họ có năng khiếu trong việc khiến đối phương vui vẻ.
Lưu Chương nói thật mà , lừa cậu làm gì, rất nhanh lại hỏi, rất khó chịu sao?
" Vẫn ổn." Lâm Mặc nói.
Người khác nói họ vẫn tốt có lẽ chứng tỏ vấn đề thực sự không lớn, nhưng câu nói này được nói ra từ miệng Lâm Mặc ngược lại là cậu cố ý nói dối, chỉ là cậu quá giỏi rồi, hình như việc lớn như nào đến chỗ cậu ấy chỉ là vẫn ổn. Thế là Lưu Chương không nhịn được lại dặn dò và mấy câu vô nghĩa quen thuộc như: chú ý sức khỏe, thật sự không ổn thì đi bệnh viện.
Lâm Mặc nói, biết rồi. Hai bên điện thoại bởi vì kết thúc chủ đề đều im lặng 1 chút, vẫn là Lưu Chương phá vỡ im lặng trước , nói cho nên em gọi điện thoại cho anh là muốn nói với anh điều gì?
Chắc không thể bởi vì bị cảm đâu, Lâm Mặc không phải kiểu người bị cảm thì gọi điện thoại báo cáo cho người khác.
" Làm sao? Em không thể gọi điện thoại cho anh sao?"
" Được ," Lưu Chương nói" nhưng mà anh cảm thấy em có chuyện muốn nói với anh."
" Nhớ anh rồi," Lâm Mặc nói " Cái này có được tính là lý do không ?"
Trước khi Lưu Chương kịp hiểu ý nghĩa của câu nói này là gì, thì Lâm Mặc lại nhanh nói lại: " Đùa đó"
" Em thật sự rất muốn hỏi anh, cái áo phông trắng em tặng anh, có vẽ 4 chấm lên, anh còn giữ không?"
Lưu Chương còn đang nghĩ tới câu nói trước đó của Lâm Mặc có mấy phần thật giả, khoảng hai giây mới hồi phục tinh thần đáp: " Còn giữ đây, sao vậy."
Lâm Mặc nói, không có gì, chỉ muốn hỏi thôi.
Trước khi Lưu Chương tiếp tục muốn hỏi rõ, thì Lâm Mặc đột nhiên nói, vậy thôi em tắt đây, bai bai.
Lưu Chương nghe thấy âm thanh báo bận của bên kia truyền tới, lần thứ 782 lần cảm thấy Lâm Mặc thực sự là con người kì lạ, cho dù bọn họ đã quen biết được một khoảng thời gian rồi, cậu vẫn cảm thấy Lâm Mặc đến từ một hành tinh rất xa xôi, cậu nghĩ chắc có lẽ gần giống với hành tinh B-612, có thể ngắm 43 lần hoàng hôn trong một ngày.
" Lâm Mặc sao? " Châu Kha Vũ hỏi
Lưu Chương gật gật đầu:" Sao cậu biết?
Châu Kha Vũ cười cười không nói, Ngược lại Trương Gia Nguyên ở bên cạnh Châu Kha Vũ đưa điện thoại qua, nói cậu xem cái này chưa?
Lưu Chương liền đi qua xem một chút, trên giao diện của weibo, có vài tài khoản đang tung một vài tin đồn nhảm, nói có người đang bán quần áo bọn họ bỏ lại trên đảo, trong đó có chiếc áo phông trắng mà Lâm Mặc tặng cậu được vẽ lên 4 cái chấm.
Cậu không thèm mở xem ảnh chiếc áo đó vì cậu biết đó là giả, cậu đương nhiên biết cái áo đó là giả, bởi vì chiếc áo Lâm Mặc tặng cậu được cậu bỏ riêng trong một ngăn kéo tủ quần áo, được cất giữ rất cẩn thận.
Ngoài cậu ra không ai biết cả.
Cậu đột nhiên nghĩ đến lúc Lâm Mặc tặng cậu chiếc áo ấy, nói bốn cái chấm là logo của cậu, món đồ đính lên bốn cái chấm là của cậu, tiếp đó rất nghiêm túc vẽ bốn điểm trên cái áo đó.
Lại nghĩ đến lúc cậu mặc chiếc áo đó, Lâm Mặc nói, em ấy thích.
Lưu Chương đột nhiên cảm thây, đợi lần sau gặp mặt, cậu nên nói chuyện đàng hoàng với Lâm Mặc, nói về chiếc áo phông trắng, cũng nói về nhiều thứ khác nữa.
Cậu có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net